Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 5: Q.2 - Chương 5: Phiền toái liên tục




Tôn Lập nhận hạt, trong lòng hoan hỉ.

Tan học, gã rời giáo thất đến chỗ tiểu lão đầu lĩnh năm cái chậu sứ, rồi tới Thương Lan đường đổi sáu điểm thưởng thành linh thạch.

Về nhà, Tôn Lập bắt đầu cải tạo chậu sứ.

Có linh thạch, La Hoàn bố lại trận pháp. Lấy một viên linh thạch làm hạch tâm, phối hợp với đá Tôn Lập nhặt ở La Mi sơn thì cũng gom đủ.

Cộng thêm chậu sứ lúc trước, Tôn Lập có năm cái để trồng linh dược. Lần này Sùng Trọng phát cho mỗi đệ tử mười hạt, gã trồng sáu hạt, còn lại cất vào trữ vật giới chỉ.

Hiện gã là Phàm nhân cảnh tu sĩ, khắc họa trận pháp dễ hơn trước nhiều. Nhưng dù thế thì cải tạo năm chậu sứ cũng khiến y kiệt sức, mỗi lần xong một cái là linh nguyên tiêu hao sạch, buộc phải đả tọa tu hành, lấy lại linh nguyên rồi mới tiếp tục được.

Lúc gã trồng xong sáu hạt Thất tử thủ ô đã là trưa hôm sau.

Tôn Lập nghĩ một chốc rồi ra ngoài xách nước tắm.

"Tôn Lập."

Một giọng nói sang sảng vang sau lưng, Tôn Lập ngoái lại nhìn, cũng hơi bất ngờ: "Điền Anh Đông, sao ngươi lại tới đây?"

Điền Anh Đông mặc đạo bào tinh tươm, khẽ mỉm cười: "Chúng ta cùng thôn, một tháng vừa rồi mải mê tu hành, áp lực cực lớn nên không có thời gian qua lại, tháng này dễ chịu hơn, nên đến thăm ngươi. Ngươi ở đây thế nào, có quen không?"

Tôn Lập mỉm cười: "Cũng được."

Gã lau người, mời Điền Anh Đông vào. Lúc ở thôn tuy cả hai lạnh nhạt với nhau nhưng trên danh nghĩa vẫn là cùng quê. Điền Anh Đông tới, Tôn Lập tất nhiên không thể thất lễ.

Hai người kể lại chuyện ở Liên Hoa Đài thôn, nhớ lại lúc nhỏ, trông có vẻ dung hợp.

Chỉ là qua lời lẽ, Tôn Lập cảm nhận được thái độ bề trên của y thì cười lạnh: đối với Điền Anh Đông thì chủ động kết giao với đồng hương như gã tất là "chịu thiệt" rồi nhỉ? Chắc Điền Anh Đông cho rằng chỉ cần y khẽ thể hiện, gã sẽ vội vàng thề chết đi theo ngay.

Đại khái chừng một bữa cơm sau, Điền Anh Đông cáo từ, Tôn Lập... coi như y chưa tới.

Điền Anh Đông lúc rời Liên Hoa Đài thôn đã có ý lôi kéo Tôn Lập làm tâm phúc, nhưng đến Tố Bão sơn, phát hiện có người khác muốn lấy lòng mình thì không cần nữa, nên một tháng vừa rồi y không tới.

Không ngờ Tôn Lập bị đá xuống nhóm chữ Đinh, lại âm thầm đột phá Phàm nhân cảnh, Điền Anh Đông phải lôi kéo ngay, bằng không Tôn Lập sẽ ngả theo Tần Thiên Trảm.

Điền Anh Đông nhân danh "cùng quê" nên có ưu thế hơn Tần Thiên Trảm. Đúng như Tôn Lập đoán, y cho là mình chịu lép để kết giao, Tôn Lập chỉ cần không ngu xuẩn sẽ nhanh chóng quy thuận.

Điền Anh Đông đi chưa lâu, cửa phòng Túc Lan hé ra, thấy trong sân không có ai, y mở cửa lách ra.

Lòng vòng trong Vọng Sơn biệt viện một lúc, đến một tiểu viện độc lập thì gõ cửa: "Tần sư huynh, là đệ, Túc Lan."

Cửa mở ra, Tần Thiên Trảm hỏi: "Thế nào?"

"Điền Anh Đông vừa tới tìm Tôn Lập."

Tần Thiên Trảm hơi biến sắc: "Hả?"

"Hai ngươi đó trò chuyện khá vui vẻ."

Sắc mặt Tần Thiên Trảm bình tĩnh lại: "Ta biết rồi, tiếp tục quan sát."

Túc Lan rời chỗ Tần Thiên Trảm, đi không bao xa thì nở nụ cười đắc ý.

Y nói có vẻ thành thật nhưng khiến Tần Thiên Trảm cho là Tôn Lập theo Điền Anh Đông. Tần Thiên Trảm nóng tính hơn, Tôn Lập sẽ nếm đủ.

"Vốn tưởng ngươi là phế vật, không ngờ lại đột phá Phàm nhân cảnh, hừ!" Túc Lan ghen tị dến phát cuồng, y vốn tự nhận tiểu viện đệ nhất, Tôn Lập đột phá Phàm nhân cảnh khiến y nhanh chóng ghi hận!

...

Điền Anh Đông đi khỏi chưa lâu, có một đệ tử đến chỗ Tôn Lập: "Tôn Lập, Sùng Dần giảng tập mời ngươi."

Tôn Lập nhíu mày, dự cảm: chỉ e là việc gã đột phá Phàm nhân cảnh.

Gã lặng lẽ đến chỗ Sùng Dần, không ngờ là còn mấy người nữa. Chính giữa là một lão đạo râu tóc hoa râm, hai bên có hai nội môn đệ tử, Sùng Dần ngồi ở chót hàng.

Thấy gã đến, Sùng Dần nói: "Tôn Lập, đây là Vọng Kiếp sư thúc phụ trách về tân đệ tử."

Tôn Lập hành lễ: "Học sinh chào sư thúc."

Vọng Kiếp đạo nhân gật đầu, trong mắt tinh quang như lửa: "Trong một tháng ngươi đột phá Phàm nhân cảnh?"

"Vâng."

Vọng Kiếp hừ lạnh: "Nói cho ta biết đột phá thế nào."

Thái độ của y khiến Tôn Lập không thích, ngữ khí đanh lại: "Theo từng bước vất vả tu luyện, tự nhiên đột phá."

"Hắc hắc! Theo từng bước vất vả tu luyện. Với tư chất như ngươi nếu không giở trò, thì sao trong một tháng đột phá đến Phàm nhân cảnh được?" Vọng Kiếp cười lạnh.

Tôn Lập không muốn lắm lời: "Sư thúc tin hay không thì tùy, đệ tử không thẹn với lòng là được."

"Hỗn xược!" Một đệ tử chữ Sùng cạnh Vọng Kiếp mắng, Vọng Kiếp lại cười lạnh giơ tay, sức mạnh kéo tuyệt đại kéo Tôn Lập tới.

Vọng Kiếp điểm lên mạch môn Tôn Lập.

Linh nguyên bá đạo chảy vào thể nội gã, quyết cho gã nếm mùi, gã toát mồ hôi trán nhưng nghiến răng im lặng.

Trong óc gã, La Hoàn nhạt giọng: "Chút xìu này không chịu được thì đừng mong đại đạo nữa."

Tôn Lập nhìn Vọng Kiếp, toét miệng cười.

Vọng Kiếp giật giật chân mày! Y biết linh nguyên sưu mạch đau đớn cỡ nào, người thường tuyệt đối không chịu nổi, tất quỳ xuống cầu xin, thiếu niên này không chỉ chịu được mà còn cười!

Tâm tính này, Vọng Kiếp tự biết mình cũng không bằng.

Y vốn còn nhiều cách đày đọa Tôn Lập nhưng bị nụ cười ma xui quỷ khiến đó nghiền nát lòng tin, không dám sử dụng nữa.

Cách của La Hoàn rất hữu dụng, Vọng Kiếp không phát hiện thể nội Tôn Lập không phải Thiên hà linh nguyên.

Y thu tay về vuốt râu: "Đích xác đã đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng."

Chợt nghĩ vừa rồi quả mất mặt, tuy không ai nhận ra nhưng Vọng Kiếp tự thấy, liền đổi giọng: "Hừ, tu hành không chỉ cần nhanh, cần vững vàng mới có căn cơ. Tư chất của ngươi không tốt lại tham mộ hư vinh, chỉ mong nhanh đột phá, hiện tại đã đột phá nhưng tương lai phập phù, lúc nào cũng cần đề phòng tẩu hỏa nhập ma, căn cơ hư phù bất ổn, tương lai thành tựu tất hữu hạn!"

Đoạn dẫn người đi ngay.

Sùng Dần thở dài, nghiêm giọng bảo Tôn Lập: "Tôn Lập, Vọng Kiếp sư thúc tuy nói khó nghe nhưng là sự thật."

"Như bọn Điền Anh Đông thân mang tuệ căn, không chỉ có ưu thế về tư chất mà trời sinh đã hiểu sâu hơn về pháp quyết nên tiến độ tu hành cực nhanh mà khả năng tẩu hỏa nhập ma không cao. Đấy cũng là ưu thế của đệ tử có tuệ căn so với đệ tử thông thường."

"Ngươi làm thế quá nguy hiểm, nhất thời thống khoái, tương lai hối cũng không kịp..."

Vọng Kiếp thuần túy chế nhạo, Sùng Dần là thật lòng lo lắng, tuy không dễ nghe nhưng Tôn Lập không thể không biết: "Giảng tập yên tâm, đệ tử biết rồi."

Sùng Dần biết gã không nghe, đành xua tay: "Thôi, ngươi về đi."

Tôn Lập ra ngoài, vẫn còn bức bối, vì sao gã đột phá, môn phái nghi thần nghi quỷ, còn phái sư thúc đến kiểm tra?

Võ Diệu nhạt giọng: "Thế giới này vốn không công bằng."

...

Từ thư viện phải qua một con đường mòn mới tới Vọng Sơn biệt viện.

Cỏ ven đường đường gió thổi rung rinh, tiết trời nóng cũng thoáng có khí mát.

Tôn Lập cảm nhận được niềm bức bối từ bát hoang lục hợp đổ về. Cỏ cây quanh đó bị sức mạnh vô hình đẩy rạp về phía gã.

"Sát ý!" Võ Diệu khẽ quát.

Tôn Lập lắc tay, cây bổng xuất hiện. Gã vốn đặt trong trữ vật giới chỉ. Bổng vào tay là mắt chợt hoa lên, một bóng đen cực lớn như từ hư không bổ tới, đến ngay trước mắt, nhanh không khác nào ánh chớp.

Tôn Lập theo ý thức vung bổng.

Võ Diệu lại quát: "Đứng vững, chỉ là chướng nhãn pháp!"

Tôn Lập giữ cứng đại bổng, áp chế ý muốn xuất thủ.

Bóng đen như nguyệt dạ ma bức bổ tới trước mặt, nổ tan thành khói đen hình dơi, tan biến ngay.

Gần như cùng lúc, sau lưng Tôn Lập vang tiếng gió rít, gã quay lại, hắc ảnh đột ngột xuất hiện, chụp tới!

Tôn Lập đã có kinh nghiệm, nắm chặt cây bổng, cong lại như cây cung, tạo cảm giác như con báo sắp săn mồi.

Quả nhiên, Võ Diệu nhạt giọng: "Vẫn là ảo thuật, bất tất kinh hoảng."

Bàn tay bóng đen cũng như mực, móng tay ánh lam, như ma trảo! Trúng đòn chỉ có đường chết.

Thích khách vốn cho là dùng ảo thuật ảo hóa ra độc trảo, tất khiến Tôn Lập kinh hoảng thất thố, y sẽ có cơ hội.

Không ngờ Tôn Lập vững như bàn thạch, "độc trảo" chụp lên mặt mà gã vẫn bất động.

Sát khí trên mình gã ngưng như thực chất, cầm cây bổng thường cũng thành vũ khí trí mạng! Tôn Lập bất động, y không dám khinh cử vọng động.

"Ầm!" Độc trảo bổ vào mặt Tôn Lập, quả nhiên nổ thành khói đen.

Thích khách đã hết kiên nhẫn.

Ảo thuật lần đầu tiên tiểu tử này bất động còn có thể giải thích là tâm chí kiên định. Lần thứ hai vẫn thế thì khác, trước khi động thủ y đã được cho biết tiểu tử này có một môn công phu bất phàm nên y không dám chính diện. Dù gì đây cũng là lần hành động y không sao còn mục tiêu mất mạng.

Dù y chỉ bị thương nhẹ cũng là thất bại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.