Tôn Lập nhìn hồn tinh, vốn màu đỏ đậm có thêm đạm kim sắc quang điểm, là linh hồn của Chung Lâm.
Tôn Lập nhìn thi thể khắp nơi, thở dài, lấy trữ vật giới chỉ của bọn Bạch Cửu Minh xuống rồi đi tiếp.
Qua một thạch động hình nón là một đoạn thông đạo.
Đi không xa, Tôn Lập nhận ra hỏa chi lực càng lúc càng mạnh. Địa tâm hỏa
mạch dưới Đại Lương thành hạ diện đã bị âm quỷ xâm nhiễm, trong hỏa chi
lực có nét quỷ dị.
Tôn Lập đoán vực lửa La Hoàn nói cách đây không xa.
"Phù..."
Tiếng động quỷ dị chợt vang sau lưng, Tôn Lập quay phắt lại, sau lưng tối tăm, hồng quang quỷ dị tắt đi như ánh nến.
Tôn Lập cười lạnh, thản nhiên đi tiếp.
Phía trước là hỏa quang nhàn nhạt, cách lối ra không xa. Thông đọa nhỏ hẹp,
có địch nhân tràn vào tất cục diện bất lợi với Tôn Lập.
Nhưng sắp rời địa hình bất lợi này, Tôn Lập chợt dừng bước, trong bóng tối có khí tức quỷ dị, Tôn Lập khẽ mỉm cười, thể nội nghịch chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”, hóa thành đại nhật chân hỏa bạo phát, quang mang vạn trượng!
Lúc này gã như vầng thái dương.
"Vù!"
Trong hố, mười mấy Trành quỷ rú vang, bốc khói ngùn ngụt, thống khổ vô cùng.
Tôn Lập lấy từ trữ vật giới chỉ ra Hỏa khôi lợi trảo, múa lên như vũ khí, dễ dàng giết hết Trành quỷ.
Gã vẩy hết mảnh vụn thi thể Trành quỷ dính trên ngọn trảo, đi tiếp.
Phía trước hồng quang càng lúc càng sáng, Tôn Lập cẩn thận hẳn. Rất có thể
lối ra cũng là cửa tử, dù gã từ vực lửa tìm được lối ra thì còn nguy
hiểm rất lớn - Vọng Kiếp!
Vọng Kiếp tuyệt đối không để gã sống sót quay về.
Sau khuỷu tay gã giấu Hỏa khôi lợi trảo, đến cửa động thì ánh lửa sáng rực, tiếng rú vang vọng lên, Tôn Lập dính sát vách động, đợi một lúc mới từ
từ nhìn ra.
Bên ngoài là dòng nham tương cuồn cuộn chảy, hơn vạn
Trành quỷ liên tục nổi lên đổ về một hướng, dày đặc đến mức khiến Tôn
Lập dựng tóc gáy!
Tiếp theo là tiếng rú thê thảm từ đó vọng về, Tôn
Lập đổi góc nhìn, bên dòng nham tương, Vọng Kiếp bị vô số Trành quỷ kéo
chân xuống.
Không ít Trành quỷ chụp vào eo y, Trành quỷ ở dưới nhỏ nước dãi há miệng ngoạm vào chân y.
Vọng Kiếp hiển nhiên đã đèn khô dầu cạn, gương mặt hồng nhuận như anh nhi
giờ nhăn nhúm tựa thiên niên khô mộc. Bản năng cầu sinh giúp y cố bò
lên, nhưng Trành quỷ quá đông, lại liên tiếp lao lên, lực kéo xuống mỗi
lúc một mạnh, tay Vọng Kiếp cào thành mười rãnh máu trên vách đá, mà vẫn chìm dần xuống.
Pháp bảo của y rơi vương vãi, ảm đạm vô quang, bị uế khí của Trành quỷ ô nhiễm.
Tôn Lập từ từ rời chỗ ẩn mình. Vọng Kiếp thấy gã, đôi mắt tuyệt vọng ánh
lên quang mang, gào to: "Tôn Lập, mau cứu ta, kéo ta lên, về núi ta sẽ
chăm lo cho ngươi, khiến người thành đệ nhất nhân trong lớp này..."
Tôn Lập thản nhiên, gã tuy không muốn người vô tội mất mạng nhưng không
thương tiếc gì kẻ có ác niệm lại hành ác. Có những kẻ không đáng sống
trên đời, như Vọng Kiếp, tùy ý hi sinh môn đồ, chỉ mong thoát thân, thật chết không hết tội!
Vọng Kiếp tựa hồ nhận ra nhưng lúc này gã là cây cọc cứu mạng duy nhất. Đường đường Hiền nhân cảnh cường giả, vì mạng
sống mà rơi lệ khóc to: "Tôn Lập, ta xin ngươi, mau cứu ta, thương cho
ta đi, chúng sắp ăn hết chân ta, xin ngươi kéo ra lên..."
Tôn Lập đưng trên bờ nhìn xuống, cứ im lặng nhìn, mắt đầy cợt nhả.
Chợt ngón tay gã khé động, bốn tấm Linh lộ phù còn lại xuất hiện.
Vọng Kiếp lại dấy lên hi vọng – y đã thấy uy lực Linh lộ phù, bốn tấm tuyệt đối cứu được y lên.
"Tôn Lập, mau phát thiện tâm, yên tâm đi, ta nhất định sẽ báo đáp! Ngươi muốn gì cũng được..."
Tôn Lập kẹp bốn tấm Linh lộ phù, nhạt giọng: "Ta biết là ngươi."
Vọng Kiếp ngẩn người: "A?"
Tôn Lập cười lạnh: "Kẻ đánh lén ta trong thư viện, ta biết do ngươi sắp xếp."
Vọng Kiếp biến sắc: "Không, không..."
Tôn Lập vốn chỉ đoán, nhưng biểu hiện của Vọng Kiếp khiến gã lần ra.
Gã và Vọng Kiếp chỉ xung đột không đáng gì, đường đường Hiền nhân cảnh
cường giả phái người xuất thủ giết gã? Đấy là đồng môn tương tàn!
Tôn Lập không hiểu.
Y đứng cao cao tại thượng, nhìn xuống Vọng Kiếp đang tỏ ra đáng thương:
"Theo ngươi tất dặn một câu, giết một con kiến mới nhập môn thì có là gì đâu hả? Ngươi vạn không ngờ con kiến đó báo thù lại nhanh thế nhỉ? Linh phù này có thể dẫn phát Lôi thủy cam lâm, ta lấy ra để ngươi biết ta có năng lực cứu ngươi!"
"Nhưng ta không cứu ngươi!"
"Không!"
Vọng Kiếp rống lên thê thảm, Trành quỷ xông lên cắn xé thân thể y.
Tôn Lập giẫm mạnh lên đầu Vọng Kiếp!
Vọng Kiếp tuyệt vọng chụp lấy chân Tôn Lập, hồng quang lóe lên, lợi trảo
xuất thủ, tay y bị chặt cụt, lợi trảo trong tay Tôn Lập lóe lên, cắm vào cánh tay cụt, móc trữ vật giới chỉ lên, ghê tởm ném cánh tay vào dòng
nham tương.
Vọng Kiếp cùng Trành quỷ chìm xuống nham tương. Dòng nham tương liên tục có Trành quỷ nổi lên, chảy nước miếng nhìn Tôn Lập.
Tôn Lập rực quang mang khiến Trành quỷ chảy nước mắt, ré lên chui xuống nham tương.
Vũng xoáy khi Vọng Kiếp chìm xuống hình thành đã tan, Tôn Lập đi ngay.
Thuận theo dòng nham tương, trước mặt có tiếng nổ, Tôn Lập nói với La Hoàn: "Đến rồi, tiếp theo nên làm gì?"
La Hoàn lại chỉ dẫn.
Dòng nham tương chảy thêm trăm trượng, phía trước đột nhiên biến mấy, hình
thành một dòng thác lửa đáng sợ. Vô số nham tương phảng phất rơi xuống
vực sâu không đáy, ánh lửa tứ tán, sóng nhiệt cuồn cuộn. Hồi âm chói lói khiến người thấy dưới vực lửa có thứ gì đó rất đáng sợ, chỉ muốn phá
phong ấn tiến lên!
Tôn Lập đứng cạnh vực lửa, vì gã thấy một người quen.
Túc Lan.
Túc Lan đứng ở bờ đối diện của vực lửa, vực sâu không đáy, chỉ thoáng thấy
có hồng quang bốc lên. Trên tầng không vực lửa rộng mấy chục trượng,
cuộn cuộn hồng sắc vân vụ không ngừng biến hóa, tựa hồ ẩn tàng nguy
hiểm!
Túc Lan ngây người xoay lưng lại phía Tôn Lập. Trước mặt y là
đàn tế ba tầng, cao chừng ba mươi trượng! Trên cao nhất là một đỉnh đồng cổ kính, ba chân hai quai, liên tục có sợi lửa hình rồng bay ra, uốn
lượn rồi quay lại.
Tựa hồ cảm thụ được ánh mắt sau lưng, Túc Lan xoay lại: "Tôn Lập?! Ha ha ha, không ngờ ngươi sống sót."
Sắc mặt y cực kỳ ngông cuồng.
Tôn Lập trầm giọng hỏi: "Ngươi đã biết huyền cơ ở Đại Lương thành?"
Thành công trước mắt, Túc Lan mười phần đắc ý: "Không sai, tiên tổ Túc gia
từng có tu sĩ, tuy vị tiên tổ nhân đó vì đấu pháp, thương thế quá nặng,
bất hạnh vũ hóa, nhưng để lại ngọc bội và tin tức quan trọng về Đại
Lương thành."
"Nên nghe đến Đại Lương thành ngươi mới thất thái như
thế." Tôn Lập nhạt giọng: "Chắc ngươi gia nhập Tố Bão sơn cũng vì Đại
Lương thành?"
"Ha ha ha!" Túc Lan cười vang: "Tôn Lập ơi Tôn Lập,
ngươi thông minh lắm, đáng tiếc thật, tư chất của ngươi hơn một chút tất không kém Điền Anh Đông."
"Không sai, ta gia nhập Tố Bão sơn vì Đại
Lương thành. Vốn ta tưởng phải thành nội môn đệ tử mới có cơ hội đến Đại Lương thành, không ngờ mục đích dễ đạt được như thế."
Y kiêu ngạo:
"Điền Anh Đông là cái thá gì? Tần Thiên Trảm là cái thá gì? Chỉ cần ta
lấy được thứ ta cần thì Tố Bão sơn cũng bị giẫm dưới chân!"
Y lại tỏ vẻ khinh miệt: "Đáng cười cho Giang Sĩ Ngọc còn tưởng tranh chấp với ta, phì, không lấy nước giải mà soi mình!"
Tôn Lập im lặng.
Túc Lan chỉ Tôn Lập: "Tôn Lập, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, là
ngươi bỏ lỡ. Ngươi không chịu thần phục ta thì chỉ còn đường chết!"
Y từ từ đi tới đàn tế.
Tôn Lập bình thản hỏi: "Ngươi khẳng định là chỉ cần lấy được thứ đó sẽ đánh bại được ta?"
"Ha ha ha!" Túc Lan hựu cười vang, đến tầng hai đàn tế.
Y chỉ vào cự đỉnh: "Ngươi có biết có gì ở trong không ? Một viên hỏa
thiềm yêu đơn và “Thiên hỏa luyện thần quyết”! Chỉ cần uống hỏa thiềm
yêu đơn, theo “Thiên hỏa luyện thần quyết” mà tu luyện, không đầy trăm
năm là tu thành thượng cổ hỏa thiềm chân thân! Lúc đó dù ngươi là Chân
nhân cảnh hay Chí nhân cảnh, một ngụm kim thiềm thần hỏa phun ra tất
thành tro hết!"
Y đã tới đỉnh, cái đỉnh đồng đã ở gần, chạm vào là tới.
Mắt y sáng lên rỡ ràng.
Tôn Lập bình tĩnh lấy Hỏa khôi lợi trảo từ trữ vật không gian, cảo mạnh vào một hướng.
Nửa trước quỷ dị đâm vào hư không, xuất hiện trên bờ đối diện cách mấy chục trượng, găm vào cổ Túc Lan!
Tôn Lập rút tay, lợi trảo từ cổ Túc Lan thu về, máu phun trào, chảy vào khí quản, Túc Lan trợn mắt, ôm cổ quỵ xuống: "Sao... sao lại thế..."
Khí tức tiết ra, y ngã ngửa, bảo vật cạnh mình, sắp chạm vào tương lai rỡ ràng - Túc Lan chết không nhắm mắt!
Trong đỉnh đồng, hỏa long liên tục chui ra, linh quang ẩn hiện, trong đó có trọng bảo...