Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 2: Q.2 - Chương 2: Tố Bão thủ sơn nhân




Sùng Bá đứng dậy, máu mũi trào ra.

Y nhìn Tôn Lập trên lôi đài, chợt cười ha hả. Trong tiếng cười hào sảng, tay y ấn khẽ xuống đất, bay vút lên, cưỡi gió ngự kiếm. Quanh mình phun trào xích hồng sắc hỏa diễm linh quang không theo quy tắc nào, áp lực kinh nhân ép chặt Tôn Lập.

Lồng ngực có sát ý vô hạn cũng không phát huy được.

Sùng Bá nhíu mày nhìn Tôn Lập, nhãn thần ẩn giấu gì đó - Tôn Lập có cảm giác rất lạ là y muốn gã hiểu thứ gì đó.

Gã nghi hoặc: đấu võ chỉ là tiểu đạo? Tựa hồ không đơn giản...

Sùng Bá từ từ đáp xuống, thu phi kiếm pháp khí, phất tay với Tôn Lập: "Lui xuống." Áp lực không còn, Tôn Lập nghi hoặc, nhưng không chấp trách ngôn từ thô lỗ của y, tùy ý đi xuống.

Các đệ tử càng không hiểu.

Chỉ không đầy nửa canh giờ, thành tích công bố ngay.

Không ngạc nhiên là Điền Anh Đông đệ nhất, Tần Thiên Trảm đệ nhị. Tần Thiên Trảm bực tức bỏ đi, các đệ tử đều bàn luận xem nếu hai người giao chiến thì kết quả thế nào.

Chỉ là cả hai đều thận trọng, trước khi chắc chắn thắng người kia thì sẽ không trực tiếp giao thủ.

Không ngờ là Tôn Lập xếp thứ năm.

Sùng Bá công bố thành tích xong là lặng lẽ đi ngay. Nên làm thì đã làm, lĩnh ngộ được hay là do các đệ tử.

Thành tích của Tôn Lập được nhận định sẽ ngoài mười thứ hạng đầu, Sùng Bá được các đệ tử coi là nhân vật có thù tất báo, bị Tôn Lập đánh cho tơi tả, không cho gã đứng bét là mau, không ngờ lại để Tôn Lập kiếm được năm điểm thưởng.

Tô Tiểu Mai bĩu môi đến cạnh Tôn Lập: "Sùng Bá giáo tập đáng hận thật, bằng thực lực của ngươi khẳng định đệ nhất..."

Một đệ tử nhóm chữ Giáp đi qua, khinh miệt: "Tiểu đạo mà thôi. Hiện tại thiện chiến rồi sao? Thêm một tháng nữa mà xem, bọn ta ai cũng dễ dàng chiến thắng y."

Tô Tiểu Mai buồn bã, thiên tư không thể nghịch chuyển.

Tôn Lập hiểu khổ tâm của Sùng Bá, mỉm cười: "Xếp thứ năm là ta vừa ý rồi."

Tô Tiểu Mai khẽ thở dài không nói gì.

Sùng Bá làm thế, Tôn Lập hiểu, thứ nhất là không muốn gã nổi tiếng quá, một đệ tử tư chất bình thường đoạt ngôi quán quân đấu võ thì sẽ có bao nhiêu người theo dõi!

Thứ hai ngầm nhắc Tôn Lập, tu hành làm đầu, chiến lực rất trọng yếu, nhưng vẫn xếp sau đại đạo.

Gã cũng biết Sùng Bá trong nóng ngoài lạnh, không thích giải thích, nhiều việc y làm nếu người khác lĩnh ngộ được thì tốt, không lĩnh ngộ được quay qua trách móc y cũng không buồn giải thích.

...

Kết quả đấu võ lan đi nhưng không gây ra chấn động. Các giáo tập như Sùng Trọng vẫn nhận định Tôn Lập là Ác đồ bảng đệ nhất nhân.

Tu vi không xong thì mọi thứ khác đến đâu cũng không chống nổi lục đạo luân hồi, sau cùng cũng là nắm đất.

Đấu võ xong, Sùng Dần báo với tất cả chuẩn bị thi về tu vi. Thời gian là ngày hôm sau.

Các đệ tử tản đi, về Vọng Sơn biệt viện, Tôn Lập cố ý đợi một chốc. Quả nhiên các đệ tử đđi rồi thì Sùng Bá một mình chắp tay sau lưng đi tới.

Tư thế này khiến cơ nhục trên cổ, vai, lưng y như thép luyện, khí thế hung hãn như thượng cổ hung viên.

Tôn Lập đi theo, Sùng Bá trông không nhanh nhưng luôn cách gã mười trượng. Bất luận gã tăng tốc hay giảm tốc thì cự ly này không đổi.

Tôn Lập hiểu nên lặng lẽ theo sau, rời sơn cốc.

Đườn mòn quanh co uốn lượn, Sùng Bá dù phẳng hay gồ ghề đều thẳng tiến, cảm giác của Tôn Lập rằng y là thượng cổ hung viên càng lúc càng rõ.

La Hoàn khinh miệt: "Kiểu ra vẻ cao thủ này tệ quá, chả trách y đi mở đường cho môn phái hạng bét."

Võ Diệu lại rất thích Sùng Bá: "La Hoàn đồ ẻo lả ngươi có bao giờ thích hán tử huyết tính!"

La Hoàn tức giận: "Võ Diệu ngươi muốn chết hả!"

Tôn Lập thầm nhủ lão nhân gia nói thế, Võ Diệu mắng không oan...

Cả hai cãi cọ, Tôn Lập theo chân Sùng Bá quanh co một lúc, đến một tòa nhà gỗ nhỏ trên lưng núi. Sùng Bá phát đạo pháp quyết, gian nhà gỗ dấy liền ba tầng linh quang nhàn nhàn, trong linh quang là nét khắc trận pháp trùng điệp!

Sau quang mang, cửa gian nhà mới mở ra, Sùng Bá không ngoái lại đi thẳng vào, chỉ là không đóng cửa. Tôn Lập theo gót.

Vào trong không thấy Sùng Bá, gã đang lấy làm lạ thì giọng y vọng lại từ bên mé: "Đến đây."

Hóa ra cạnh một cái tủ lớn trong phòng có một khung cửa nhỏ. Tôn Lập chui vào, Sùng Bá ngồi cạnh một cái bàn không lớn, cầm một bộ ấm trà tinh tế.

Trên lò lửa, ấm nước bốc hơi nghi ngút.

Bàn rất đơn giản, sử dụng gỗ tròn cơ bắp đùi, chẻ ra ghép lại, rất hợp với phong cách căn nhà. Nhưng bọ đồ pha trà lại cực kỳ tinh xảo, ấm trà tử sa chỉ cỡ nắm tay, có phần bất luân bất loại khi phối hợp với chén hạt mít màu thiên thanh.

Sùng Bá cho trà vào ấm, Tôn Lập nhân cơ hội quan sát ngôi nhà.

Tức thì gã ngẩn người.

Trong bốn bức tường, bức có cánh cửa hai bên trao hai chiến phủ, bến dưới là hai giá binh khí, nhưng binh khí tiểu xảo như chủy thủ, đoản kiếm, đồng hoàn, tiểu thuẫn, linh đang, cổ kính... Số lượng không ít! Đẳng cấp đều không thấp.

Ba bức tường kia, một bức là giá bày mấy chục cuốn cổ thư, nhìn là biết từ lâu đời.

Một bức có ngăn kéo vuông bày các loại khoáng thạch và nguyên liệu.

Bức tường sau cùng là hàng hàng ngăn kéo, từ dưới lên trên thì giảm dần, ngăn kéo ở dưới dài nhất, trên cùng ngắn nhất. Mỗi tầng đều bày lọ ngọ dán nhãn "Cửu khí đơn", "Ngọc linh đơn", "Thiên vũ lộ", "Binh nguyên đơn"...

Tuy Tôn Lập chưa hiểu hết những thứ này nhưng biết là tài phú khổng lồ! Gã đã hiểu sơ qua về tu chân giới, biết thiên tài không có nguồn lực cũng chỉ là phế tài cấp cao.

Những thứ trong căn nhà tuyệt đối khiến vô số tu sĩ thèm rỏ dãi!

Tôn Lập lại nhìn Sùng Bá, nhãn thần đã khác.

Sùng Bá thô thiển hung hãn nhưng lúc này không khác nào đại gia khuê tú thêu thùa bên song cửa, thong thả uống trà khiến Tôn Lập có cảm giác lạ lùng.

Sùng Bá ngẩng mắt lên, nhận rõ thần thái gã thì thoáng bất mãn: “Ta không thể thích uống trà? Sùng Dần đồ ẻo lả đó thích rượu mạnh nhất, các ngươi không biết sao?"

Tôn Lập như nghẹn họng, kéo ghế ra ngồi, nói thật: "Thật sự không ngờ, hai người đổi cho nhau, người ta dễ chấp nhận hơn."

Sùng Bá cười, không thấy gã hỗn xược mà nói: "Thế mới đúng, mới là ngươi."

Đẩy một chén trà tới, Tôn Lập uống hết ngay. Sùng Bá bất mãn: "Quả nhiên nhà quê, trâu gặm mẫu đơn." Tôn Lập thản nhiên, gã lớn lên ở Liên Hoa Đài thôn, uống nước đều cả gáo, bảo thưởng trà là vớ vẩn.

Sùng Bá hiểu sâu về trà đạo, ngửi mùi thơm, hớp một ngụm rồi từ từ uống.

Đoạn hỏi: "Ngươi thấy tư chất của ta thế nào?"

Tôn Lập không biết, cũng may Sùng Bá không cần gã trả lời: "Tư chất của ta chỉ như ngươi."

Y hỏi tiếp: "Ngươi có hiểu dụng ý ta làm thế không?"

Tôn Lập không chắc: "Giáo tập muốn cho học sinh biết đấu võ chỉ là tiểu đạo?"

Sùng Bá không phản bác, chỉ nói: "Tiểu đạo cũng có đại thành tựu."

Tôn Lập bình tĩnh chờ đợi.

"Ta tuy là đệ tử, không mở động phủ tại hậu sơn nhưng luận chiến lực, nhiều sư thúc không phải đối thủ."

Y chỉ một vòng: "Những thứ trong nhà này, đại bộ phận sư thúc ở hậu sơn cũng thèm muốn."

Tôn Lập vẫn không nói.

Sùng Bá nghiêm túc hỏi: "Ngươi không hiếu kỳ sao?"

Tôn Lập nghiêm túc đầu, nói ra hai từ: "Hiếu kỳ, hâm mộ."

Sùng Bá cười ha hả: "Ha ha ha! Tiểu tử ngươi càng lúc càng càng hợp khẩu vị của ta."

Ngừng lại đoạn uống thêm chén trà, y thở dài: "Ngươi chắc đoán ra, đãi ngộ thế này tất có giá của nó... Kỳ thực với người có tư chất như chúng ta cũng là cơ duyên..."

...

Nửa canh giờ sau, Tôn Lập ngưng trọng rời nhà Sùng Bá. Trong óc gã, Võ Diệu cuống lên: "Cơ hội như thế do dự cái gì? Mau tranh thủ!"

La Hoàn thong thả: "Đừng nóng, để Tôn Lập nghĩ kỹ đã."

"Nghĩ cái gì, đều bị đồ ẻo lả ngươi làm hư, không quyết đoán gì cả..."

"Võ Diệu ngươi đừng tưởng giờ ta không làm gì được ngươi, có giỏi nói thêm một câu đồ ẻo lả xem!"

"Đồ ẻo lả, đồ ẻo lả, đồ ẻo lả..."

Cả hai lại cãi nhau.

Tôn Lập đã quen nên mặc kệ, cân nhắc kiến nghị của Sùng Bá.

Sùng Bá thân phận đặc thù, trừ làm thư viện giáo tập thì còn một vị trí khác: thủ sơn nhân.

Đơn giản mà nói thì là kim bài đả thủ của môn phái. Tu vi vị tất phải cao, nhưng chiến lực nhất định siêu quần. Vì khi nguy hiểm, thủ sơn nhân sẽ thành vật hi sinh, thành ra không thể chọn đệ tử có tư chất và tiền đồ đảm nhiệm.

Để thủ sơn nhân có chiến lực cao cường, môn phái tuyệt đối không tiếc pháp bảo, đơn dược, công pháp.

Nếu môn phái bị tấn công, thủ sơn nhân phải xông ra đầu tiên thử xem địch nhân thế nào, nếu địch nhân kém thì giết luôn, nếu quá mạnh... thủ sơn nhân coi như lấy cái chết để giúp đồng môn dò ra hư thực.

Lúc sơn môn không thể giữ nổi, thủ sơn nhân sẽ yểm hộ tông môn triệt thoái. Trong khi đồng môn rút theo mật đạo, thủ sơn nhân phải ở lại khống chế trận pháp giữ chân địch nhân.

Người như thế, môn phái nào cũng có, chỉ là cách gọi khác nhau.

Sùng Bá có ý muốn Tôn Lập cạnh tranh vị trí thủ sơn nhân. Thủ sơn nhân tu vi không cao, dương thọ hữu hạn. Chỉ cần y qua được sát hạch của môn phái, thành thủ sơn nhân dự bị thì sẽ được tài bồi. Với nguồn lực đó, dù tư chất Tôn Lập tầm thường cũng có thể đạt Đạo nhân cảnh, hơn bây giờ nhiều.

Vấn đề là mấy năm nay Quỷ Nhung ma tu bình tĩnh khác thường.

Nghe có vẻ là việc vui, trước đó ma tu tuy coi thường Đại Tùy nhưng năm nào cũng phái người đến quấy rối, mấy năm nay lại không động tĩnh, Sùng Bá cho là bình tĩnh trước cơn bão.

Nghe nói thập đại linh thạch khoáng mạch của Quỷ Nhung sắp cạn, các bí cảnh tập trung thiên tài địa bảo gần đây càng lúc càng ít linh vật, linh dược.

Ngược lại Đại Tùy vốn bị coi là chốn nghèo nàn lại liên tục phát hiện linh thạch khoáng.

Ma tu e đang chuẩn bị hành động.

Sùng Bá phân tích rõ với Tôn Lập: y nhìn rõ, cấp cao của môn phái tất nhiên càng nhìn rõ, thời khắc nguy cấp này thủ sơn nhân càng lúc càng nặng, được ủng hộ hơn nhưng nguy hiểm cũng cao hơn!

Lựa chọn thế nào là do Tôn Lập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.