Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 10: Q.2 - Chương 10: Trời ban linh lộ






Cơn mưa này kéo dài nửa tuần hương mới dừng, linh vân tan theo.

Chưa ai kịp định thần: linh phù của Tôn Lập không chỉ có thể kích phát, uy lực lại không tệ!

Tô Tiểu Mai hoan hô đầu tiên: "Tôn Lập, hay quá!"

Có đệ tử không dám tin: "Sao, sao thế, Sùng Mạch giảng tập đã bảo linh phù của y không thể kích phát cơ mà?"

"Đúng, linh phù của y không đúng, sao lại có thể kích phát!"

"Ta thấy mà, y chế tác loạn xạ, không thể nào thành công."

Nhưng sự thực bày ra trước mắt, Linh lộ phù của Tôn Lập không chỉ thành công kích phát mà tốt nhất nhóm chữ Đinh.

Sắc mặt Chu Chí Quốc rất khó coi, là trưởng nhóm nhưng vẫn bị Tôn Lập qua mặt thì sao vui nổi, Phùng Trung hưng phấn vô cùng, nịnh nọt Tôn Lập: "Tôn Lập, hay lắm! Quả nhiên không hổ là Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng cường giả!"

Nịnh thô thiển như thế, cả Tôn Lập cũng ngượng.

Sắc mặt Sùng Mạch thoạt xanh thoạt trắng, sau cùng xám ngoét như gan lợn phơi ba ngày. Y vừa mắng Tôn Lập xối xả, không ngờ linh phù của người ta thành công kích phát. Trước mặt ngần này người, Sùng Trọng chỉ muốn chui xuống lỗ nẻ!

Y là giảng tập, đã bảo linh phù của Tôn Lập là rác rưởi nhưng hóa ra lại lại đạt hiệu quả cao nhất nhóm chữ Đinh! Sùng Mạch thấy như Tôn Lập không phải kích phát linh phù, mà dùng linh phù bạt tai y bôm bốp!

Sùng Trọng thậm chí thấy mặt nóng bừng như bị bạt tai.

Y không sám hối mình coi thường người khác mà bực mình, cho là Tôn Lập cố ý! Tiểu tử này biết linh phù có thể kích phát, nhưng ta nói rồi mà sao ngươi không nể mặt giảng tập, giả bộ không thể kích phát!

Sùng Mạch lạnh lùng nhìn Tôn Lập mười mấy tích tắc rồi chém tay nghiến tăng: "Tan học!"

Tôn Lập hiểu ngay: y dẫn tất cả tới Diễn võ trường, thực địa thao tác linh phù, căn bản không phải để nghiệm chứng phán đoán mà là trốn việc, mỗi người đều kích phát linh phù, thời gian bất tri bất giác trôi đi!

Sùng Mạch chắp tay sau lưng, lạnh băng băng bảo: "Đừng tưởng chế được Linh lộ phù là ghê gớm, uy lực nào so với nhóm chữ Giáp chỉ là bình thường!"

Tôn Lập thầm bảo La Hoàn: "La sư, mau mắng y!"

La Hoàn gầm lên: "Được! Lão tử không nhịn được rồi..."

"Tên hẹp hòi ngu xuẩn đó, mấy tấm giấy rách mà cũng gọi là Linh lộ phù? Đổ vài hạt mưa cũng là linh lộ? Bất quá phàm thủy mà thôi."

"Linh lộ là gì? Linh lộ chia làm ba cấp, tệ nhất cũng đạt hiệu quả khô mộc phùng xuân. Trung đẳng linh lộ yếu phải cứu được người chết, xương khô mọc thịt, còn linh lộ cấp cao nhất phải là một giọng nước thành biển, một giọt linh lộ sinh thành cả thế giới!"

Tôn Lập không ngờ một tấm Linh lộ phù mà bao gồm lắm thứ như thế: "Linh lộ phù lão nhân gia dạy thì linh lộ cấp nào?"

La Hoàn ảo não: "Đẳng cấp như ngươi thì Linh lộ phù cấp thấp nhất cũng khó khăn. Đừng vọng tưởng."

Tôn Lập bó tay: "Nhưng linh lộ tệ nhất cũng có hiệu quả khô mộc phùng xuân, sao tiểu tử không thấy?"

Mật đất ẩm ướt nhưng không đến mức khô mộc phùng xuân.

La Hoàn hầm hừ: "Đừng vội, hiệu quả sẽ từ từ thể hiện."

Võ Diệu hầm hừ, La Hoàn tức giận: "Ngươi có ý kiến gì?"

Võ Diệu nghiêm túc: "Ban nãy Tôn Lập gọi ngươi, có vẻ như gọi chó nhà ra cắn người..."

Tôn Lập cười vang, La Hoàn ngẩn người, kỳ thực y cũng thấy thế, giận quá hóa thẹn: "Võ Diệu mỏ nhọn muốn chết!"

Tức thì mỏ nhọn và đồ ẻo lả sa vào tranh luận.

Tôn Lập cười vang.

Tô Tiểu Mai nhảy chân sáo tới: "Tôn Lập, sao ngươi làm được, ta thấy linh phù của ngươi khác..."

Nàng ta vô tình nói hớ, tức thì đỏ mặt thè lưỡi. Tôn Lập cười xòa: "Ta cũng không biết, dù gì cũng thành công."

Phùng Trung bước lên mắng: "Tô Tiểu Mai, đừng hỏi thế, ai chả có bí mật."

"À." Tô Tiểu Mai nghe lời không hỏi nữa, Tôn Lập càng không thích Phùng Trung. Tô Tiểu Mai ngây thơ, không nghĩ gì nhiều, Phùng Trung nói thế, trông có vẻ giúp Tôn Lập, thực tế ly gián quan hệ giữa gã và Tô Tiểu Mai.

May mà Tô Tiểu Mai đích xác không để ý.

Cả ba đi cùng, Giang Sĩ Ngọc cũng theo chân. Lục Đại Thông nhìn ở xa, định tới nhưng ngại, sau cùng lắc đầu đi riêng.

Bọn Chu Chí Quốc tụ lại cách đó không xa, ánh mắt không dễ chịu gì đâm tới, Tôn Lập coi như không thấy.

Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm còn không đủ tư cách là đối thủ, hà huống bọn họ?

Đến tối, không khí oi bức càng gắt, Tố Bão sơn như thành lò hấp, trời sắp tối, sét nổi ì ùng, mưa trút ào ào.

Thời tiết này, Tôn Lập tu hành chu thiên tinh lực cũng bị ảnh hưởng nhất định, bất quá gã không vội, củng cố thành quả đã.

Lại xong một tấm phù, mưa rào tạnh hẳn. Mưa mùa hạ đều thế, đến nhanh đi cũng nhanh.

Tôn Lập chợt nhớ ra một khả năng, hỏi La Hoàn: "Linh lộ phù có hiệu quả đó, đem tưới Thất tử thủ ô phải chăng sẽ thu hoạch lớn?"

La Hoàn hầm hừ: "Giờ ngươi mới nghĩ ra? Ngươi tưởng ta vất vả cải tạo Linh lộ phù đơn giản nhất này chỉ để ứng phó tên ngu xuẩn Sùng Mạch?"

Tôn Lập cười vang.

...

Trận mưa đêm qua khiến không khí hôm nay trong trẻo, trời xanh biếc.

Sùng Bá rơi nhà, tản bộ đến Diễn võ trường, trước mặt xanh rờn một màu!

Sùng Bá tưởng mình đi nhầm, nhìn quanh cây cỏ, đúng là Diễn võ trường.

Nhưng vì sao Diễn võ trường đã bị y dùng thổ chi lực pháp thuật ép mà nền lại xanh biếc! Sinh cơ ràn rạt!

Sự tình không đơn giản, Sùng Bá không dám chậm chễ, giậm mạnh chân lao đi, mặt đất lún xuống một hố sâu, chỉ với nhục thể lao lên không hai mươi trượng đoạn vòng vào hậu sơn.

Một tuần hương sau, chưởng giáo chân nhân Vọng Hư dẫn Vọng Minh, Vọng Khê, Vọng Thanh đẳng đến Diễn võ trường. Các lão quái vật đều tỏ vẻ ngưng trọng, kiểm tra kỹ rồi im lặng lui đi.

Hôm đó, thư viện không lên lớp, mọi đệ tử đều bị nghiêm lệnh: ở tron Vọng Sơn biệt viện, không được vào thư viện nửa bước!

Tôn Lập vốn không thích nghe giảng, ở lại nhà tu luyện, thuận tiện chế thêm mấy tấm Linh lộ phù, chuẩn bị tưới Thất tử thủ ô.

Buổi trưa có tin: Tố Bão sơn sẽ tiến hành nghi thức tế thiên cấp cao nhất: "Phúc chỉ"!

Tin tức nhanh chóng đồn ra: chưởng giáo chân nhân kiểm tra Diễn võ trường, trận mưa đêm qua trời ban linh lộ, tưới khắp Diễn võ trường. Đấy là ân tứ của trời cao, hàm ý Tố Bão sơn sẽ hưng vượng! Các vị trưởng lão nhất trí quyết định cử hành nghi thức tế thiên cấp cao nhất.

Tôn Lập cười thầm nhưng không dám nói gì, cứ để chưởng giáo chân nhân tự sướng.

Tin vui nữa là Diễn võ trường không thể sử dụng được, chưởng giáo chân nhân hạ lệnh bảo vệ nơi này thành thánh địa của môn phái, không cho ai tự tiện vào, ai vi phạm sẽ bị xử trí theo môn quy!

Diễn võ trường không thể sử dụng nữa, thư viện coi như phế. Phải chọn xây ở nơi khác.

Tôn Lập thầm hoan hô, sẽ có thêm thời gian tu luyện. Ý nghĩ này vừa thành thì có giọng nói vang vang bên ngoài, lan khắp Vọng Sơn biệt viện: "Đệ tử mới nhập môn tập hợp ở cửa biệt viện..."

Sùng Dần.

Tôn Lập rời tiểu viện, hòa vào dòng các đệ tử đến cửa Vọng Sơn biệt viện.

Trước cửa có một bãi đá lớn, hơn trăm người đứng vẫn còn nhiều chỗ trống. Sùng Dần đứng trên một thạch đài, bên cạnh là Sùng Bá hung ác. Không cần Sùng Dần lên tiếng, tất cả đều ngon ngoãn đứng im.

Sùng Dần ngoái cười với Sùng Bá.

"Tất cả đã biết việc Diễn võ trường, đấy là trời cao ân tứ Tố Bão sơn. Môn phái đã quyết định xây dựng thư viện ở nơi khác, trong thời gian này.." Sùng Dần cố ý mỉm cười, nói tiếp: "Môn phái quyết định phái tất cả đi chấp hành nhiệm vụ..."

Sùng Dần giải thích, chấp hành nhiệm vụ này kỳ thực không có nguy hiểm, chỉ mượn cơ hội cho tất cả ra ngoài tăng thêm kiến thức.

Đệ tử mới nhập môn chia làm mười tiểu đội, mỗi tiểu đội mười hai người, do một vị cường giả dẫn đầu.

Sùng Dần và Sùng Bá tự dẫn một tiểu đội. Việc phân tổ do môn phái làm, chưa có kết quả, Sùng Dần bảo tất cả về đợi.

Thư viện lúc này đã bị sáu nội môn đệ tử phong tỏa.

...

Trong gian ngách của Huyền Vũ đại điện, Vọng Kiếp đang phân phối đệ tử. Hơn một trăm hai mươi đệ tử mới nhập môn phân thành mười tổ, mỗi tổ mười hai người.

Lần chấp hành nhiệm vụ này không hề nguy hiểm, chỉ quanh quẩn gần Tố Bão sơn thu gom linh thảo, linh thạch không quan trọng, kỳ thực nhân lúc xây thư viện để đưa tất cả hạ sơn rèn luyện.

Đủ năng lực dẫn đầu là mười một nội môn đệ tử đang rỗi, chỗ trống do Vọng Kiếp bù vào.

Mỗi tổ được chia theo tính toán, đủ cả mạnh yếu để thực lực đều nhau, không để mỗi tổ có quá đệ tử tư chất hơn người.

Như Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm, tranh đấu trong môn phái không sao, nhưng nếu cùng tổ tất dọc đường sẽ khó xử, đệ tử dẫn đầu tất nhức óc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.