Nghe vậy, ba người liếc mắt nhìn nhau, Tào Hưu liền mỉm cười, nói:
“ Nếu hai vị trước đã xuất thủ thì tiếp theo ta cũng đành bêu xấu vậy! “
Nói xong, hắn bước nhanh lên trước rồi chậm rãi tiến đến khối bia đá. Bàn tay nhẹ nhàng tiếp xúc, ánh mắt mạnh mẽ mở ra, một cỗ linh hồn lực cực kỳ hùng hồn từ trong cơ thể như lũ quét trào ra.
“ Tích, tích, tích…”
Theo lực lượng linh hồn từ trong cơ thể Tào Hưu mạnh mẽ tuôn ra, chỉ thấy trị số màu đỏ trên mặt kính bàn liên tục nhảy vọt, trong chớp mắt đã đột phá 800, cuối cùng từ từ dừng lại ở trị số 846.
Nhìn trị số trên kính bàn, trong đại điện cũng vang lên một ít tiếng than sợ hãi. Trị số này, ở cấp bậc Thất phẩm trung cấp đã thuộc dạng tốt nhất rồi.
- Đến hai người các ngươi rồi...
Tào Hưu chậm rãi lui về sau, sau đó chuyển mắt nhìn hai người Tiêu Viêm, Đan Hiên, nói.
Nghe vậy, Đan Hiên khẽ gật đầu rồi hướng về phía Tiêu Viêm cười ôn hòa, đoạn chậm rãi đi lên.
Đan Hiên tiêu sái đi ra, không nghi ngờ là khiến cho vô số ánh mắt trong đại điện đều đổ dồn đến, thậm chí ngay kẻ hờ hững như Tào Dĩnh cũng đưa mắt đẹp ngước lên nhìn. Đan Hiên - thiên tài của Đan gia, đại danh đỉnh đỉnh này rất nhiều người biết, chưa kể hắn sau này nhất định sẽ là người lèo lái con thuyền Đan gia. Thực lực lẫn tính tình của hắn đều có tư cách này.
Dưới vô số ánh mắt soi mói của mọi người, Đan Hiên dừng bước trước khối bia đá, nhẹ nhàng đặt tay lên, trên khuôn mặt không chút lo lắng và khẩn trương gì cả.
Bàn tay sờ khối đá, Đan Hiên chậm rãi nhắm mắt. Một cỗ lực lượng linh hồn bàng bạc chậm rãi từ trong cơ thể tuôn ra. Trong lúc mơ hồ, ngay cả không gian xung quanh cũng dường như bị vặn vẹo. Thấy một màn như vậy, ánh mắt Thịnh trưởng lão cũng thoáng hiện nỗi kinh ngạc.
Lực lượng linh hồn bàng bạc mạnh mẽ tràn vào khối bia đá, âm thanh “tích, tích” dồn dập vang lên. Con số màu đỏ trên kính bàn nhảy nhót liên tục, dùng một tốc độ kinh hồn khiến tim người ta đập rộn đột ngột nhảy vọt!
Trị số tăng một cách khủng khiếp, nháy mắt đã đột phá 700 rồi 800, lúc này mới từ từ hãm dần tốc độ, nhưng vẫn như trước tiếp tục nhảy lên. Cuối cùng, khi tất cả mọi người đang hồi hộp thì trị số đã vọt qua 900 rồi dừng lại ở con số 903.
Thịnh trưởng lão cũng ở thời khắc này gật đầu cười hài lòng. Đan Hiên có thể đạt tới trị số này thì không lâu sau hắn sẽ có cơ hội tiến nhập Luyện dược sư Thất phẩm cao cấp. Quan trọng hơn, hắn vẫn còn trẻ, ngày sau nói không chừng còn có tư cách đạt đến cảnh giới Tông sư chân chính.
Ở chỗ ngồi Tào gia, đôi mắt đẹp của Tào Dĩnh cũng hiện lên chút ít kinh ngạc, chợt khẽ mỉm cười. “Đan Hiên này quả không tồi! Mặc dù vẫn chưa đủ tư cách so với mình nhưng với người khác cùng bối phận thì đã là dạng kiệt xuất rồi!”
Trong sân tiếng kinh hô tán thán kéo dài một lúc mới dần dần an tĩnh lại. Sau đó tất cả ánh mắt của mọi người đều hội tụ trên người cuối cùng. Đây chính là cơ hội cuối cùng của Diệp gia, nếu như Tiêu Long không đạt được trị số vượt qua được Bạch Ưng kia để đứng vào hàng ba người xếp đầu thì Diệp gia triệt để toi đời.
Tào Dĩnh khẽ giương đôi mắt yêu mị dạt dào hăng hái ngó Tiêu Long. Nàng cũng rất muốn biết gã thanh niên thời gian này khiến cho Trung Châu nổi lên sóng gió này đến tột cùng có bao nhiêu bản lĩnh.
Ánh mắt toàn trường đều tập trung dồn lên trên người Tiêu Long đang chậm rãi đi tới tấm bia đá. Mấy người khảo thí trước đó có lẽ hấp dẫn ánh mắt người khác, nhưng ở chỗ này người được mong đợi nhất chính là Tiêu Long rốt cuộc sắp ra tay.
Bởi vì sự xuất thủ của hắn đại biểu cho Diệp gia, kết quả khảo thí của hắn cũng sẽ quyết định vận mệnh sau này của Diệp gia. Danh tiếng một trong Ngũ đại gia tộc đến tột cùng có thể giữ lại hay không đều dựa vào lần khảo thí này.
Trước tất cả ánh mắt soi mói của toàn trường, Tiêu Long sắc mặt trầm ổn, từ từ bước lên trước, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên rồi áp chặt vào khối bia khảo thí!
Không gian quanh thân Tiêu Long đột nhiên bạo liệt. Một cơn bão linh hồn trong lúc này nhanh chóng thành hình, mà trong quá trình nó thành hình, không gian chung quanh thân thể Tiêu Long chợt chậm chạp tan vỡ.
Ngay khi linh hồn phong bạo xuất hiện, sắc mặt vị trưởng lão đứng gần Tiêu Long nhất mạnh mẽ biến đổi, thân hình lui gấp về phía sau, hai mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh mơ hồ ở giữa vùng không gian vặn vẹo kia.
Thời điểm trắc kiểm tra giá trị linh hồn lại xuất hiện dị tượng thế này, không phải là lần đầu tiên hắn gặp qua, năm đó khi Tào Dĩnh kiểm tra cũng từng dẫn phát dị tượng như vậy, thế nhưng mức độ linh hồn phong bạo lúc đó hình như “nhỏ” hơn nhiều so với Tiêu Long hiện tại thì phải?
Ba người Đan Hiên, Tào Hưu, Bạch Ưng trước tấm bia đá là cũng biến sắc vì biến cố xuất hiện. Tất cả đều lui về phía sau chừng mười bước, đưa ánh mắt khiếp sợ nhìn tới thân ảnh kia.
Ở khu vực của Tào gia, bàn tay ngọc của Tào Dĩnh đang chậm rãi chuyển động hai viên ngọc châu lúc này cũng đã đình chỉ, đôi tròng mắt yêu khí dạt dào kia dừng ở trên người gã thanh niên đứng trước tấm bia đá. Trên gương mặt nàng rốt cục đã lộ ra vẻ kinh ngạc.
“ Quả không hổ danh là Đấu Thánh a. “ Thịnh trưởng lão cảm thán một tiếng.
Linh hồn phong bạo xuất hiện làm cho toàn trường ồ lên kinh ngạc. Sau một hồi lâu luồng gió lốc mới chậm rãi giảm bớt, mấy chục giây sau mới hoàn toàn tiêu tán.
Ngay sau khi cơn bão linh hồn tiêu tán, bàn tay Tiêu Long đang tiếp xúc tấm bia đá cũng chậm rãi thu về, sau đó cùng với ánh mắt toàn trường trong chuyển hướng nhìn lên trên tấm bia đá.
Một con số “1800” đỏ rực đập vào mắt tất cả mọi người, mà trị số cũng khiến cho toàn trường nháy mắt im bặt. Mỗi ánh mắt giống như là bị hóa đá, hết thảy đều dừng lại trên con số kia, không thể dời đi được nữa.