Hách Liên Vân Thiên đi phía trước nghe thấy câu ngỏ ý của Thương Ngôn, có chút kinh ngạc xoay người, tựa như không nghe được rõ lời y nói, lại “A” một tiếng.
Thương Ngôn nhìn thấy biểu cảm này của Hách Liên Vân Thiên, lập tức hối hận vì hành động lỗ mãng của mình, thật sự là lòng tham không đáy, được voi đòi tiên, vì thế lắc đầu nói: “Không có gì.”
Hách Liên Vân Thiên nháy mắt mấy cái, quan sát Thương Ngôn, kỳ thật hắn nghe thấy được lời thỉnh cầu của Thương Ngôn, cũng không phải không muốn giúp y, chẳng qua y đột nhiên đưa ra yêu cầu nên có chút bất ngờ, chính mình theo bản năng “A” một tiếng. Ngược lại thấy Thương Ngôn cấp bách phủ nhận nên hé miệng cười cười. Con người a, luôn luôn được đằng chân lân đằng đầu, ăn trong bát, nhìn trên mâm, nghĩ trong nồi, lòng người không đáy. Người giống như Thương Ngôn, sợ làm phiền người khác, mới đưa ra chút yêu cầu đã cảm thấy bản thân thực không biết đủ, thực tham lam, khắc kỷ như thế quả thực rất ít.
(*) Khắc kỷ: biết tự kiềm chế, đặt ra những yêu cầu khắc khe với bản thân.
Trông dáng vẻ của y, nhất định là rất nóng lòng tìm được Chu quả. Muốn mời hắn hỗ trợ cũng không hề gì, y chắc đã cân nhắc rất lâu nhưng rồi vẫn mở miệng, nếu vậy thì Chu quả kia thật sự rất quan trọng đối với y. Đơn giản là thấy biểu tình có hơi kinh ngạc của mình nên liền rút lời lại, nói y nhạy cảm cũng được, mà thiện lương cũng được, cả hai đều làm cho Hách Liên Vân Thiên tràn ngập hảo cảm đối với thanh niên trầm mặc, thành thật hiền lành như khúc gỗ trước mắt này.
Mỉm cười nhìn Thương Ngôn còn đang cúi đầu, đáp: “Được.”
Lần này đến phiên Thương Ngôn “A”, chẳng qua Thương Ngôn đang cúi đầu nhìn đường, căn bản không phát hiện Hách Liên Vân Thiên trước mặt đã đứng lại nhìn y, mới vừa ngẩng đầu, thiếu chút nữa đã va vào người Hách Liên Vân Thiên ở phía trước.
Mặc dù không có đụng phải, Hách Liên Vân Thiên lại theo bản năng lùi về sau nhường lối, sau đó Thương Ngôn lại sợ hắn ngã, theo bản năng đưa tay ra vịn trên eo của Hách Liên Vân Thiên.
“A, thực xin lỗi…” Nhận thấy Hách Liên Vân Thiên đứng vững vàng nên căn bản sẽ không ngã, ngược lại động tác vừa rồi của mình quả thực giống như là cố ý đến gần ôm lấy hông của hắn, Thương Ngôn ngượng ngùng lập tức buông ra.
“Cảm ơn.” Hách Liên Vân Thiên chẳng những không nói không sao mà còn cảm ơn y, “Ta mới vừa nói được, ta đáp ứng giúp ngươi đi tìm Chu quả.”
“Thật sự?” Thương Ngôn kinh hỉ nhìn hắn, cũng chẳng quan tâm đến xấu hổ.
Hách Liên Vân Thiên mỉm cười nhìn Thương Ngôn, bởi vì đường núi dốc thoải nên nơi Hách Liên Vân Thiên đứng tương đối cao, Thương Ngôn phải ngửa đầu lên nhìn hắn, đôi mắt trong suốt sáng ngời khiến Hách Liên Vân Thiên cảm thấy y cực kỳ giống động vật nhỏ đáng yêu, chợt dâng lên một loại xúc động muốn vươn tay sờ đầu y. “Đi thôi, về nhà trước rồi nói sau, phỏng chừng hôm nay trời vẫn còn mưa.”
Hai người mới vừa bước chân vào cửa thì mưa quả nhiên như lời Hách Liên Vân Thiên nói lại bắt đầu rơi. Tuy rằng Hách Liên Vân Thiên đáp ứng Thương Ngôn giúp y đi tìm Chu quả, thế nhưng đây cũng không phải loại thảo dược tầm thường, nói tìm là tìm, có lẽ vào núi phải vài ngày mới có thể trở về, tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị một chút. Còn có hai tiểu lão hổ mới sinh kia, hắn không thể cứ như vậy bỏ mặc bọn chúng, bằng không thì khẳng định sẽ bị đói chết.
Vì thế nên Hách Liên Vân Thiên thương lượng cùng Thương Ngôn, chờ hai tiểu lão hổ hơi lớn một chút sẽ tiếp tục vào núi đi tìm. Mấy ngày này bọn hắn cũng chỉ có thể chuẩn bị trước vài thứ, hắn cũng cần tiếp tục lật xem thư tịch địa chí để vào núi xác định phương hướng và vị trí mà Chu quả có thể sinh trưởng. Trữ Dương sơn tuy rằng không phải rất lớn, thế nhưng ở trong núi tìm một gốc cây cũng không khác gì tìm kim đáy bể. Cứ như vậy đâm đầu vào thâm sơn, không chuẩn bị gì thì chẳng những lãng phí thời gian mà còn là lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, ai biết được gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì, Hách Liên Vân Thiên quả quyết sẽ không như thế.
Thương Ngôn nghe xong liên tục gật đầu, công dục thiện kỳ sự, tất tiện lợi kỳ khí (*), Hách Liên Vân Thiên có kế hoạch trật tự rõ ràng khiến cho kỳ vọng tìm được Chu quả của y không khỏi lớn lên. Kỳ thật Thương Ngôn rất muốn nói cho hắn biết, đối với an toàn của hai người bọn họ thì Hách Liên Vân Thiên cứ yên tâm, y nhất định sẽ bảo hộ hắn, cho dù không vì Chu quả thì Thương Ngôn cũng không muốn nhìn thấy Hách Liên Vân Thiên bị thương. Mặc dù Thương Ngôn y không tính là thiên hạ vô địch, thế nhưng dầu gì cũng là yêu quái tu luyện thành tinh, trong hàng ngũ yêu quái cũng coi như có tên có tuổi, được xếp vào hàng đại yêu.
(*) Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí: Người thợ muốn làm việc cho khéo thì trước hết phải mài khí cụ cho sắc bén v à làm việc tất phải có chuẩn bị kỹ lưỡng.
Hách Liên Vân Thiên nói xong với Thương Ngôn lại đi đối phó với hai tiểu tử kia, Thương Ngôn nhàn rỗi nhàm chán, chung quy không nên ở mãi trong nhà của Hách Liên Vân Thiên không đi, bên ngoài mưa cũng dần tạnh, y cáo từ một tiếng với Hách Liên Vân Thiên còn đang bận rộn uy sữa cho hai tiểu tử kia, bảo rằng ngày mai lại đến, sau đó vội vàng rời đi.
Hách Liên Vân Thiên không khỏi mỉm cười, nghe y nói ngày mai sẽ trở lại thì vốn muốn nói cho y ở lại qua đêm, đỡ phải lên xuống núi thêm phiền, nơi này cách dưới chân núi thế nhưng có chút xa. Có điều người nọ căn bản không đợi hắn giữ lại, tựa như phía sau có mãnh thú thuở hồng hoang đuổi theo mà chạy vội khỏi nhà, ngoài trời vẫn còn mưa rơi tí tách kìa, hay là y ngượng ngùng?
Lại nói đến Thương Ngôn sau khi lao ra khỏi căn nhà thì ngốc ngốc băng mưa một chút rồi mới dừng chân, quay đầu lại nhìn về phía căn nhà của Hách Liên Vân Thiên thì chỉ còn mơ hồ nhìn thấy được một góc nhà. Thương Ngôn không chút do dự giẫm mạnh trên mặt đất một chút, cả người liền phóng lên trên cao vài thước, ôm lấy cành cây rung động vài cái, thân thể nhanh chóng vững vàng trở mình ngồi ở trên chạc cây, nhìn lại thì cũng vừa tầm trông thấy được cửa sổ mở ra của nhà Hách Liên, thị lực của Thương Ngôn rất tốt, có thể nhìn thấy rõ tang thân ảnh của Hách Liên Vân Thiên, thế nhưng Hách Liên Vân Thiên dù cho đứng trước cửa sổ nhìn về hướng của y thì dưới tầng cây cối che lấp cũng rất khó để phát hiện ra y.
Ngồi trên tàng cây nhìn Hách Liên Vân Thiên một lúc lâu, Thương Ngôn mới sờ sờ cái mũi của mình, chính mình bị làm sao vậy a, cư nhiên đến đây mà còn theo dõi Hách Liên? Chẳng lẽ là do sợ hắn chạy trốn? Âm thầm phỉ nhổ mình vài ngụm, hắn muốn chạy thì vừa rồi đã không đáp ứng mình. Chẳng qua y dù sao cũng phải tìm một lý do cho hành động quỷ dị này của mình.
Y đại khái có thể đi xuống dưới chân núi tìm nhà thôn dân ở nhờ, hoặc là đi vào trong trấn tìm khách điếm ở trọ, cớ gì lại phải làm ổ dầm mưa trên cây thế này? Có lẽ là y không muốn lại tiếp cận con người, nhưng mà Hách Liên cũng là con người a? Chính mình vì sao lại không có cảm giác bài xích, trái lại còn rất thích ở gần bên hắn. Có lẽ y chỉ là không muốn ở nơi có quá nhiều con người, Thương Ngôn đành phải tự an ủi mình như vậy.
Lại đưa mắt nhìn ra xa, Hách Liên dường như đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, Thương Ngôn cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại, vận khởi yêu lực. Tu luyện tựa như chèo thuyền ngược dòng, không tiến ắt lùi. Nếu từ xa nhìn Thương Ngôn sẽ có thể chứng kiến một hiện tượng kỳ quái, những giọt mưa kia rơi vào trên người Thương Ngôn tựa như chạm phải một tầng màng trong suốt dán trên người y. Từng hạt mưa cứ như vậy trượt xuống theo y phục của y, y phục lẫn đầu tóc một chút cũng không ẩm ướt. Càng thêm kỳ quái chính là, Thương Ngôn khoanh chân ngồi trên chạc cây giống như không có sức nặng, thân cây kia vẫn đong đưa trong mưa gió như cũ, tựa như trên cây không hề có vật gì.
Thương Ngôn đột nhiên trong lòng khẽ động, bừng tỉnh lại từ trong thiền cảnh, bầu trời đã chuyển một mảnh tốt đen, cơn mưa cũng có xu thế càng tăng, thỉnh thoảng còn có sấm chớp đánh qua, Thương Ngôn bất giác nhìn về phía căn nhà của Hách Liên Vân Thiên, đúng lúc đó một đạo tia chớp đánh xuống làm bừng sáng cả bầu trời.
Chẳng biết tại sao, đêm khuya mà Hách Liên Vân Thiên cư nhiên còn ở bên ngoài, che ô không biết đang làm cái gì, trong nháy mắt đạo tia chớp kia lóe sáng lên, Thương Ngôn vừa lúc nhìn thấy phiến gạch ở phần mái hiên trên cửa sổ lăn xuống, lập tức có thể sẽ nện vào người Hách Liên Vân Thiên.
Hơi thở của Thương Ngôn cứng lại, không chút do dự bắn về phía Hách Liên Vân Thiên.
Tựa như điện quang hỏa thạch, Thương Ngôn đã vượt qua khoảng cách giữa y và Hách Liên Vân Thiên, một tay giữ chặt lấy thắt lưng của Hách Liên Vân Thiên, kéo hắn ra khỏi tầm nguy hiểm, một tay nâng lên đánh bay phiến gạch đang rơi xuống kia ra ngoài.
(*) Điện quang thạch hoả ( 电光石火)hay “Điện quang hoả thạch” ( 电光火石): Là chỉ, ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt. Hiện nay được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp cùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định. (Theo Baidu)
Chờ đến khi phiến gạch kia đập vào hàng rào giản dị ở bên cạnh căn nhà của Hách Liên Vân Thiên, phát ra tiếng vang rồi, Hách Liên Vân Thiên bị Thương Ngôn kéo vào trong ngực mới từ từ hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía người còn đang bận rộn xem kỹ mình có thương tổn gì hay không.
“Ngươi… Tại sao lại ở nơi này?” Nghi hoặc hỏi.Lần này đích thực là hỏi khó Thương Ngôn, khiến y nhất thời cương cứng tại chỗ. Vừa rồi thấy Hách Liên gặp nguy hiểm nên y chưa suy nghĩ nhiều đã vọt ngay đến, chẳng qua hiện tại cần phải giải thích tại sao chính mình đêm hôm khuya khoắt lại đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà Hách Liên.
“Ta…” Thương Ngôn chậm chạp không biết nên giải thích thế nào, lần này nếu giải thích chẳng phải là thẳng thắn nói cho Hách Liên Vân Thiên biết y là yêu quái hay sao. Bằng không người thường thì làm sao có thể đột nhiên không báo trước xuất hiện nhưng vậy được. Thương Ngôn cúi đầu nhìn bùn đất dưới chân, phát hiện bản thân đã lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nói cũng không được, không nói cũng không được, y thật sự không mong muốn chứng kiến ánh nhìn hoảng sợ từ trong mắt của Hách Liên Vân Thiên người này.
Hách Liên lui lại vài bước kéo giãn chút khoảng cách với Thương Ngôn, đang muốn hỏi lại thì nhìn rõ toàn thân Thương Ngôn đều bị mưa xối ướt, nước mưa còn không ngừng nhỏ giọt từ chân tóc y. Bộ dáng chán nản chật vật hiện tại và thanh niên tinh thần phấn chấn buổi chiều kia hoàn toàn là hai cảnh tượng đối lập.
Hách Liên vừa mới thối lui, Thương Ngôn liền run lên, hoàn toàn không để ý đến cơn mưa to như trút nước kia đã xối ướt toàn thân y, chỉ là cười khổ chờ đợi chất vấn không có lời giải đáp và ngờ vực vô căn cứ từ miệng Hách Liên Vân Thiên. Thế nhưng không ngờ Hách Liên Vân Thiên chỉ giữ chặt lấy tay y, một phen kéo y vào trong nhà. Thương Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hách Liên Vân Thiên, chỉ thấy y hơi nhíu mày, bất mãn nhìn mình.
“Mưa lớn như thế, sao lại ngốc hồ hồ mà dầm mưa, mau lau khô người đi.”
Lúc này Thương Ngôn mới chợt hiểu, chẳng lẽ hắn bất mãn y dầm mưa ướt đẫm chứ không phải là bất mãn y không chịu giải thích vì sao lại đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà hắn. Thương Ngôn không biết Hách Liên Vân Thiên nghĩ gì khi y quái lạ xuất hiện ở trước cửa nhà hắn vào nửa đêm, nhưng mà Thương Ngôn hiểu được, nếu có một người đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình, đây nếu không phải là theo dõi thì cũng là không có ý tốt gì, bằng không sao lại trùng hợp vọt ran gay như thế chứ? Thế nhưng vì sao Hách Liên không để ý đến chút nào, còn bởi vì y bị ướt mà nhíu lại hàng chân mày xinh đẹp.
Chờ đến khi Hách Liên Vân Thiên vào phòng bếp đun nước ấm đi ra thì thấy Thương Ngôn vẫn ngây ngốc đứng trước cửa như vậy, nước mưa trên người y đã đọng lại thành một vũng nước nhỏ dưới chân, mà y lại chỉ cầm cái khăn vừa nãy hắn đưa cho đứng nguyên tại chỗ sững sờ.
Hách Liên Vân Thiên vỗ trán, than nhẹ, người này thật sự là… Không sợ bản thân sinh bệnh sao? Cầm lấy cái khăn trên tay y, thay y lau đi nước mưa trên mặt.
“Hách Liên?” Từ dưới khăn tay phát ra thanh âm rầu rĩ.
“Hửm?” Hách Liên Vân Thiên đáp lời, lại nói, “Cởi quần áo ra đi, cẩn thận cảm lạnh.”
Thương Ngôn ngẩn người, nghe theo, cơ thịt kiện mỹ dưới tầng nước ánh lên vẻ sáng bóng mê người. Ngón tay hơi lạnh của Hách Liên Vân Thiên thỉnh thoảng chạm vào làn da của Thương Ngôn, khiến cho y nổi lên một cảm giác quái dị mà phải liên tục nhìn Hách Liên Vân Thiên.
Cuối cùng y nhịn không được nói: “Ta… Để ta tự mình làm…”
Hách Liên Vân Thiên nhìn nhìn Thương Ngôn, dặn, “Đừng có ngây người, nước sôi thì lấy nước nóng lau, ta đi lấy cho ngươi một bộ quần áo để thay.”
“Ận.” Vội vàng tiếp nhận khăn tay, dùng sức chà lau trên làn da của mình, tựa như làm như vậy là có thể đuổi đi được cảm giác quái dị khi bị ngón tay của Hách Liên Vân Thiên chạm vào. Nơi bị đụng vào giống như đều có cảm giác tê dại rất nhò, từng vòng khuếch tán lan rộng, chẳng lẽ Hách Liên Vân Thiên kỳ thật là một yêu quái hệ lôi điện? Thương Ngôn lắc đầu, vất vài cái ý tưởng hoang đường này ra khỏi đầu.
“Quần áo của ta có thể hơi nhỏ, trước cứ cố chịu như vậy đi.”
Quả nhiên là nhỏ, quần và tay áo thật ra chỉ ngắn hơn một chút, thế nhưng chiều rộng lại là nhỏ nghiêm trọng. Quần áo dán chặt ở trên người khiến cho cơ thịt to lớn kiện mỹ như tạc kia càng thêm hiện rõ. Thương Ngôn cúi đầu nhìn chính mình, hơi hoạt động tứ chi một chút. Y sợ chỉ cần động mạnh một cái là có thể sẽ xé toang cả bộ quần áo, sau đó nghĩ đến Hách Liên Vân Thiên so với y lại gầy yếu nhiều như vậy, bất giác lại nhìn sang thân thể gầy yếu của Hách Liên Vân Thiên.
Hách Liên Vân Thiên quan sát điệu bộ cẩn thận của Thương Ngôn, hé miệng nở nụ cười, quần áo của mình mặc trên người Thương Ngôn quả thực là hoàn toàn bao trên người y, phần cơ ngực tinh tráng kia tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể xé tung y phục. Bộ dáng bị bó tay buộc chân của Thương Ngôn có vài phần buồn cười khiến cho Hách Liên Vân Thiên không khỏi kéo giãn cơ mặt.
Đối với việc Thương Ngôn vì sao lại đột nhiên xuất hiện thì Hách Liên Vân Thiên cũng không định tiếp tục truy vấn, chỉ cần biết rằng y đối với mình không có ác ý là được. Nhìn bộ dáng lúng túng khi bị hắn truy hỏi kia của Thương Ngôn khiến cho hắn có một loại cảm giác tội lỗi khi bắt nạt trẻ nhỏ, y không muốn nói thì cứ vậy đi, một người đều có thứ không muốn nói ra, so với phán đoán Thương Ngôn ở gần đây theo dõi mình thì Hách Liên Vân Thiên càng tin tưởng vào việc thanh niên hàm hậu này ở đây để bảo vệ mình.
Dù sao Thương Ngôn nếu như không phải là một tên đại ngốc không rành thế sự lại thật thà phúc hậu khiến cho người ta đau lòng thì chính là một lão hồ ly đầy tâm cơ, lòng dạ thâm sâu khó lường, Hách Liên Vân Thiên càng muốn tin vế trước hơn. Thêm vào đó, hắn chẳng qua chỉ là một người bình thường có thể phân biệt được mấy loại thảo dược thôi, có thể có được cái gì mà khiến cho người ta mưu tính đây? Hơn nữa Hách Liên Vân Thiên tình nguyện tin vào ánh mắt của mình, hắn không nhìn ra được một chút ác ý nào trên người của Thương Ngôn cả, ngược lại còn có nhiều chỗ khả ái thiện lương.
“Ngươi ngủ lại nơi này đi, ủy khuất ngươi phải ngủ trên băng ghế ngồi vậy, ta đi lấy chăn cho ngươi.”
“A?”
“Sao thế? Không vui?” Hách Liên cười nói.
“Không phải, không phải.” Thương Ngôn vội vàng dừng tay, một chút cũng nhìn không ra được Hách Liên Vân Thiên đang trêu ghẹo y, còn đang suy nghĩ chính mình chịu cảnh phơi nắng phơi gió, đắp rơm ngủ trên cây, nằm trong kẽ nứt sơn động, địa phương nào mà chưa từng ngủ qua, có mái ngói che chắn cho mình cũng đã đủ thỏa mãn, sao lại có thể để ý nhiều? Huống hồ, y còn không cần ngủ, ngủ cũng chỉ là một loại thói quen thôi, giống như ăn cơm uống nước vậy.
Chờ đến khi Hách Liên Vân Thiên dùng mấy cái ghế hợp lại làm thành một cái giường giản dị, rồi đưa chăn cho Thương Ngôn, sau đó lại muốn đi ra ngoài. Thương Ngôn ôm mền ngồi trên băng ghế ngồi, nhoài người ra, hỏi: “Ngươi đi làm cái gì?”
“Ta đi nhổ thảo dược trồng bên ngoài, mưa quá, ta sợ đều bị chết hết, phải dựng cái lều che mưa, mấy cây có chút yếu ớt thì phải dời trồng vào bên trong.”
Thảo nào vừa rồi Hách Liên Vân Thiên hơn nửa đêm còn ở ngoài nhà mà bận rộn.
“Ta giúp ngươi.” Thương Ngôn không nói hai lời đã nhảy dựng lên “Roẹt” một tiếng, động tác đứng dậy mãnh liệt khiến cho quần áo bỗng chốc bị xé rách thành một lỗ hổng. Thương Ngôn xấu hổ dừng động tác, cứng ngắc nhìn Hách Liên Vân Thiên.
Hách Liên Vân Thiên rốt cuộc “Phốc” một tiếng bật cười, nụ cười này khiến Thương Ngôn nhìn đến choáng váng. Bình thường Hách Liên Vân Thiên đều mang theo loại ý cười ôn hòa, hơi hơi nâng khóe miệng, mỉm cười xa cách, còn cái tươi cười như bây giờ lập tức khiến cho khuôn mặt vốn tuấn mỹ có nét dịu dàng này càng thêm tràn đầy sức sống, thêm chút sinh khí, thêm chút nhiệt độ, khiến cho Hách Liên Vân Thiên – người giống như bước ra từ tranh vẽ càng chân thật sinh động. Bình thường đẹp thì có đẹp, nhưng nhiều lúc nhìn hắn mang theo ý cười cũng chỉ giống như nhân vật xinh đẹp trong họa quyển, không giống người sống.