Edit: Chrysanthemum
Thương Ngôn đi về phía Hách Liên Vân Thiên, nhìn thấy nửa người trên nhướng ra từ dục bồn của hắn, khi y còn vài bước nữa là đến thì đột ngột bị hắn ôm siết lấy vòng eo kéo lại gần, cả thân thể xích lõa cứ như vậy mà dán lên.
Hách Liên Vân Thiên nhỏ nhẹ thì thầm: “Ngươi đã trở về.”
Thương Ngôn do dự trong chốc lát rồi vẫn vòng tay ôm lấy thân hình quang lõa của hắn. Dưới bàn tay chính là da thịt mềm mại trắng mịn, khiến cho Thương Ngôn rung động, chậm chạp “Ân” một tiếng. Y cảm thấy Hách Liên Vân Thiên nhiều ngày không gặp vẫn tiên hoạt như vậy, tràn ngập dụ hoặc mê người.
Hách Liên Vân Thiên nhìn thẳng vào mắt Thương Ngôn, nở nụ cười, hôn nhẹ lên trên cằm y, nâng tay vuốt ve khuôn mặt đã gầy đi vài phần, cứ như vậy mà nhấc đầu tựa vào hõm vai y, “Có nhớ ta hay không?”
Thương Ngôn không ngờ Hách Liên Vân Thiên cư nhiên có thể nói lời âu yếm như vậy, thoáng ngớ người một chốc, rồi lập tức ngượng ngùng. Nhớ, thế nào lại không nhớ chứ? Y có lúc nào là không nhớ đến hắn. Trên đường đi, tràn ngập trong đầu y đều là thân ảnh của Hách Liên Vân Thiên. Bộ dáng hắn im lặng ngồi đọc sách, bộ dáng mỉm cười nhẹ nhàng, bộ dạng ôn nhu thì thầm bên tai y, đương nhiên còn có bộ dáng khi hắn mang theo nhiệt độ lửa nóng cùng y giao triền…
Thương Ngôn thầm nghĩ vậy, bàn tay lại bất giác vuốt ve trên lưng Hách Liên Vân Thiên. Đầu ngón tay truyền đến tia xúc cảm trơn mềm như tơ, quả thực chính là hưởng thụ vô hạn. Làn da oánh nhuận tựa dương chi bạch ngọc của Hách Liên Vân Thiên đủ khiến cho nữ nhân phải ghen tị đến phát điên.
“Ân…” Hách Liên Vân Thiên rên khẽ một tiếng, Thương Ngôn nghiêng đầu nhìn sang, trong phút chốc đã bị đôi mắt tối đen kia hấp dẫn. Đôi mắt ngày thường đều thanh thanh lãnh lãnh, ánh lên sắc màu trong veo như ngọc lưu ly, giờ phút này lại nhiễm phải dục niệm như tơ, lưu quang tràn ngập đầy hư ảo.
Câu hồn nhiếp phách.
Tựa như ngay cả hơi thở cũng mang theo hương thơm mê người, khiến cho thần hồn Thương Ngôn cũng bị câu mất, trong mắt chỉ còn lại Hách Liên Vân Thiên hấp dẫn động lòng người. Nếu như thường ngày Hách Liên Vân Thiên tố nhã cao khiết tựa một đóa bạch liên, thì hiện tại lại xinh đẹp diễm lệ tựa một đóa hồng, toát lên vẻ phong tình vạn chủng không giống như hắn bình thường…
Thương Ngôn bị mê hoặc muốn hôn lên, Hách Liên Vân Thiên cũng phối hợp khép lại đôi mắt, bày ra tư thế thừa nhận. Thương Ngôn khựng lại, đột nhiên trở nên cảnh giác… Phong tình vạn chủng đến mức không giống hắn? Thật sự là hoàn toàn không giống với Hách Liên Vân Thiên. Tuy rằng diện mạo, dáng người này không có chút sai khác nào so với thân ảnh trong trí nhớ, thế nhưng con người thanh lãnh như Hách Liên Vân Thiên sẽ chủ động câu dẫn y như vậy sao?
Thấy Thương Ngôn đột nhiên dừng lại, Hách Liên Vân Thiên híp mắt, cúi đầu tựa vào lòng Thương Ngôn cọ cọ, hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi không muốn ta sao?”
Lời mời gọi nhiệt tình như thế lại như một đòn cảnh cáo đánh tỉnh Thương Ngôn. Dục vọng mơ màng, cái gì cũng biến mất, trong mắt lại lạnh dần. Bàn tay vốn ôn nhu ve vuốt trên lưng ‘‘Hách Liên Vân Thiên’’ nhanh như chớp giật chuyển lên bóp chặt cổ hắn, một tay kia đặt lên giữa lưng.
“Ngươi là ai?!” Thanh âm lạnh như băng bật ra từ miệng Thương Ngôn. Hai người tuy vẫn còn duy trì tư thế thân thiết tựa như đang ôm nhau, chẳng qua bầu không khí ái muội tình sắc vừa nãy nay chỉ còn lại hàn ý thấu xương mà thôi. Trong mắt Thương Ngôn hàn quang bạo động, y nhìn chằm chằm vào kẻ giống Hách Liên Vân Thiên như đúc này.
“Hách Liên Vân Thiên” dường như cũng biết mình đã nói sai, thần sắc chán nản chợt lóe rồi biến mất, lại bất động thanh sắc hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Ta là Hách Liên Vân Thiên a.”
Thương Ngôn cười lạnh một tiếng, nhìn kẻ biến thành hình dáng của Hách Liên Vân Thiên như vậy khiến y dâng lên nỗi chán ghét nói không nên lời, nhưng y lại càng chán ghét bản thân mình hơn. Y cư nhiên mắc phải thuật mị hoặc của kẻ này, nhận lầm thành Hách Liên Vân Thiên, quả thật đáng chết. Y sao lại có thể xem kẻ phong tao bực này thành một người thanh lãnh như Hách Liên Vân Thiên, đây thật sự là một loại khinh nhờn đối với Hách Liên Vân Thiên.
Thương Ngôn đại khái cũng đoán được kẻ trước mắt này là thứ gì, tám phần là một hồ ly tinh, am hiểu nhất chính là loại thuật mị hoặc này. Nhìn thấu pháp thuật của hắn rồi, Thương Ngôn hiển nhiên không đem hắn vào mắt nữa, càng không nói đến hiện tại cái mạng nhỏ của hắn đang ở trong lòng bàn tay y. Bất quá hiện tại vẫn còn một việc khiến y hoảng hốt, Hách Liên Vân Thiên chân chính đi đâu mất rồi, phải chăng đã bị hồ ly tinh chết tiệt này hãm hại?
Nghĩ đến khả năng này, bàn tay siết lấy Hách Liên Vân Thiên càng chặt thêm vài phần, lạnh mặt hỏi: “Hắn ở đâu?”
“Hách Liên Vân Thiên” thấy mình bị Thương Ngôn nhìn thấu cũng không hề bối rối, còn lớn mật mở ra hai đùi tuyết trắng, trêu chọc bộ vị cứng rắn hỏa nhiệt phía dưới của Thương Ngôn, mị nhãn như tơ cười nói: “Thật không thú vị gì hết. Ta không có tư vị hơn hắn sao? Cần gì phải nhớ đến hắn.”
“Ngươi là cái thá gì chứ! Hắn ở đâu?!” Nếu không phải hiện tại tung tích của Hách Liên Vân Thiên không rõ thì Thương Ngôn đã sớm siết cổ tên giả danh này.
“Ầm” một tiếng, một chưởng của Thương Ngôn đáp trên dục bồn. Dục bồn kia lập tức tứ phân ngũ liệt, nước bên trong ào ào đổ ra ngoài, tuy nhiên hai người một chút cũng không để ý tới.
“Ngô…” Cổ không ngừng bị siết chặt, “Hách Liên Vân Thiên” nhất thời thở không nổi, mặt đỏ lên, theo bản năng lấy tay gỡ gọng kiềm trên cổ mình, “Ngươi… Buông tay… Tiểu Miêu… Hỗn đản….”
Thương Ngôn bị xưng hô ‘Tiểu Miêu’ quen thuộc này làm ngây người một lúc. Đúng lúc này, cửa phòng bếp “Két” một tiếng mở ra.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Thương Ngôn thấy thân ảnh tố bạch quen thuộc đứng bên cửa, tâm tình cuồng nộ rốt cuộc lắng xuống, lo lắng vô hạn lại hóa thành một tiếng “Vân Thiên…”
Hách Liên Vân Thiên nghi hoặc nhìn xuống đống hỗn độn dưới đất, lại nhìn lên Thương Ngôn và một người toàn thân xích lõa đang ôm hờ lấy nhau, rốt cuộc sửng sờ, “Thương Ngôn? Đây là…”
Thương Ngôn bây giờ mới chú ý đến mình và tên hồ ly tinh chết tiệt này trong lúc vô ý đã tạo ra tư thế ái muội dễ khiến người ta hiểu lầm nhất. Y nhanh chóng buông tay, người nọ tận dụng thời cơ thoát khỏi gọng kiềm của Thương Ngôn, chạy trốn ra xa, cúi người chống lấy đầu gối của mình mà ho khan một trận.
Thật vất vả mới bình ổn được hô hấp, quay lại chỉ thấy Thương Ngôn đã sớm lộ ra vẻ mặt khẩn trương, ôm lấy Hách Liên Vân Thiên kiểm tra từ trên xuống dưới xem có bị tổn thương gì không, hồ ly tinh tức giận chỉ vào Thương Ngôn, há mồm liền mắng: “Tiểu Miêu chết tiệt, thấy sắc quên bạn! Chưa từng thấy tên khốn tồi tệ nào như ngươi vậy! Chỉ đùa với ngươi một chút thôi mà ngươi thực sự muốn mạng của ta sao… Khụ khụ… ” Một trận quát mắng giậm chân này lại đưa tới một trận ho khan.
Thương Ngôn kiểm tra thấy Hách Liên Vân Thiên bình an vô sự thì rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, hoàn toàn tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ với kẻ nóng giận quát mắng, chỉ lo ôm Hách Liên Vân Thiên không buông tay. Trái lại Hách Liên Vân Thiên rốt cuộc nhìn thấy rõ tướng mạo người này giống mình như đúc, kinh ngạc hỏi: “Vị này là…?”
“Tao hồ ly tinh.” Thương Ngôn hừ một tiếng.(tao: lẳng lơ)
Người bị Thương Ngôn gọi là “Tao hồ ly tinh” kia trừng mắt nhìn y, hồng quang chợt lóe, lúc này mới hiện ra tướng mạo vốn có của mình. Hồ ly tinh có diện mạo là một vị mỹ nhân tuyệt sắc, mái tóc đỏ hồng như lửa rực buông xõa trên thân thể tuyết trắng, mang lại phong tình vô hạn, hoàn toàn tương phản với vẻ đẹp của Hách Liên Vân Thiên, là loại xinh đẹp cuồng nhiệt như hỏa, chói lọi lóa mắt, dụ hoặc câu nhân khắp chốn.
“Ngươi chính là con Hồng hồ ly kia?” Hách Liên Vân Thiên rốt cuộc giật mình. Thì ra là tiểu hồ ly mấy hôm trước lẻn vào sân viện nhà mình, ai ngờ lại là bằng hữu yêu quái của Thương Ngôn đến tìm y a.
“Đúng là tại hạ, Vân Sơ.” Người nọ không hề cố kỵ thân thể mình đang quang lỏa, thoải mái nói, tiếp theo lại thấy Thương Ngôn khẩn trương ôm chặt lấy Hách Liên Vân Thiên, vừa tiến lại gần vừa cười nói: “Mỹ nhân tựa thần tiên bày ra trước mắt như vậy mà còn không ăn, thật là muốn bị trời phạt a. Tiểu Miêu, đều lại ngươi không tốt, ai biết ngươi cư nhiên không xuống tay, bằng không vừa rồi ta cũng không lộ.”, lầm bầm, “Đáng tiếc a, thiếu chút nữa thành công. Ta nói này, không bằng chúng ta thương lượng một chút đi, nếu như ngươi không ăn thì chi bằng để ta ăn đi.”
Y không ăn Hách Liên Vân Thiên được quả không sai, bất quá, y lại bị hắn ăn sạch tận xương. Xem chừng Vân Sơ như thế nào cũng không ngờ đến khả năng này, Thương Ngôn mất tự nhiên đỏ mặt. Hách Liên Vân Thiên nghe xong lời Vân Sơ thì cũng mỉm cười quay đầu nhịn Thương Ngôn, dẫn đến da mặt Thương Ngôn càng đỏ cháy.
Vân Sơ càng thêm xác định Thương Ngôn thật sự vẫn chưa lừa được mỹ nhân tuyệt sắc trước mắt này lên giường được, hơn nữa cư nhiên còn lộ ra bộ dáng thẹn thùng vạn năm khó có được kia. Hắn lấy làm kỳ lạ, ánh mắt xoay chuyển, trong đầu cân nhắc đến việc chỉ dẫn cho y phương pháp, giúp y sớm thành chuyện tốt.
“Mau mặc y phục vào.” Thương Ngôn thấy Vân Sơ vẫn cứ xích lỏa đi lại như vậy thì trách mắng, đồng thời xoay người chặn tầm mắt của Hách Liên Vân Thiên. Hừ, ít dụ hoặc Hách Liên Vân Thiên của ta đi!
“Lại gây ra nợ phong lưu gì rồi?” Thương Ngôn ôm lấy Hách Liên Vân Thiên tức giận hỏi. Bình thường khi Vân Sơ chủ động tìm đến y, tám phần là do chọc giận nhân vật lợi hại nào đó. Nếu không phải là thượng lão bà người ta thì là chính cướp mất trinh tiết nhà lành, ăn xong rồi lại không chịu trách nhiệm, sau đó bị người ta đuổi đánh đến mức phải chạy như cẩu đến tìm y cứu mạng. Ân, y nhất định phải bảo Hách Liên Vân Thiên cách gã càng xa càng tốt… Rất không an toàn.
“Uy!” Vân Sơ trừng đôi mắt phượng xinh đẹp, chẳng những không có khí thế mà ngược lại còn giống đang câu nhân, hầm hừ nói: “Ta đây nghe nói ngươi sắp chịu Thiên Kiếp nên hảo tâm chạy tới giúp ngươi.”
“Ngươi ít gây phiền là được.” Thương Ngôn thẳng thắn, không lưu cho gã chút mặt mũi nào. Mặc kệ Vân Sơ vẫn còn đang tranh cãi, y ôm Hách Liên Vân Thiên trở về phòng rồi đóng cửa nhốt Vân Sơ ở bên ngoài, còn thuận tay hạ một tầng cấm chết để phòng ngừa hắn xâm nhập, mặc hắn ở ngoài phòng nổi điên.
“Như vậy không sao chứ?” Hách Liên Vân Thiên nhìn ngoài cửa.
“Ân, không cần để ý đến hắn.” Đối với Hách Liên Vân Thiên, giọng nói của Thương Ngôn nhất thời trở nên nhu hòa. Thay đổi đến như vậy, nếu như Vân Sơ thấy được thì hẳn sẽ hóa đá. Thì ra từ trước đến nay Thương Ngôn luôn ác thanh ác khí đối với hắn cũng có thể ôn nhu thành dạng này.
“Bằng hữu của ngươi thật biết điều.” Hách Liên Vân Thiên mổ một cái trên môi Thương Ngôn, cười nói.
Thương Ngôn nhìn thần sắc của Hách Liên Vân Thiên, lại nghĩ tới tư thế khiến người ta hiểu lầm của y và Vân Sơ vừa rồi, cộng thêm mấy lời vừa nãy của Vân Sơ, Hách Liên Vân Thiên không hiểu lầm mới là lạ, Thương Ngôn vội vàng khẩn trương giải thích: “Vừa rồi là Vân Sơ hóa thành bộ dạng của ngươi giở trò đùa dai với ta. Ngươi đừng lưu tâm, hắn trước giờ rất thích thử cái mị thuật kia trên người kẻ khác.”
“Ân.” Hách Liên Vân Thiên ứng thanh, trên mặt là vẻ không chút nào để ý.
Thương Ngôn vừa cao hứng lại mất mát; cao hứng là vì Hách Liên Vân Thiên không hề nghi ngờ y, mất mát là do Hách Liên Vân Thiên nói không chừng căn bản không thèm để ý đến việc y thân thiết với người khác.
“Hắn ta sao lại câu dẫn ngươi?”
Thương Ngôn nghe câu này lại xong lại cảm thấy ngọt ngào, Hách Liên Vân Thiên chung quy cũng để ý, “Đại khái ta là người đầu tiên khiến cho mị thuật của hắn thất bại, thế nên khi hắn nhàn rỗi không có việc gì liền thích luyện tập pháp thuật đó lên người ta.” Tiếp đó cười nói, “Đó là pháp thuật thiên phú của yêu hồ bọn họ.”
“Chưa từng thành công sao?” Hách Liên Vân Thiên cười, dường như là nhớ đến biểu tình buồn bực vừa nãy của Vân Sơ khi câu dẫn không thành.
“Vừa rồi là lần đầu tiên hắn tiếp cận thành công.” Thương Ngôn ấp úng, “Đó là bởi vì hắn hóa thành bộ dáng của ngươi.”
Hách Liên Vân Thiên ngây ra một chút rồi lập tức minh bạch thâm tình trong lời này của y, thở dài một tiếng, y cư nhiên không thèm động tâm đối với mỹ nhân nhiệt tình như lửa, trước sau lại cứ thích người nhàm chán như hắn. Hách Liên Vân Thiên ngẩng đầu hôn lên môi Thương Ngôn. Ngay tại giây phút hắn ôm lấy Thương Ngôn, tưởng niệm bao tháng qua đột ngột đều dâng lên như thủy triều.