Lệ Phán Quy cầm bí kíp võ công bước tới định trao cho Mạnh Thần Thông,
Mạnh Thần Thông quát: "Đứng lại, mở quyển sách ra đặt lên đầu trượng". Y một tay đặt lên bối tâm của bà già, tay kia giật cây thiền trượng của
Diệt Pháp, đưa cây thiền trượng đến trước mặt Lệ Phán Quy. Té ra y sợ Lệ Phán Quy cho nên không dám đêm đến gần. Thực ra Lệ Phán Quy rất ngây
thơ, y một lòng muốn cứu mẹ cho nên không có ý nghĩ này.
Lệ Phán Quy đau đớn mở cuốn sách ra, nói: "Ngươi cứ lấy sách, mau thả mẹ ta ra".
Trong khoảng sát na này, Mạnh Thần Thông vừa cất tiếng cười đắc
ý, chợt nghe một tiếng kêu thảm, bà già ấy miệng thì phun máu, lao về
phía trước mấy bước rồi đổ sầm xuống! Đó là vì bà ta không muốn con của
mình bị Mạnh Thần Thông uy hiếp cho nên đã quyết tâm liều chết, khi Mạnh Thần Thông đang nói chuyện với Lệ Phán Quy thì bà ta tự vận công dùng
Thiên ma giải thể đại pháp đánh đứt kinh mạch toàn thân. Mạnh Thần Thông đang chú ý đến quyển bí kíp võ công, không phát giác bà ta đã vận công, bởi vậy lúc này mới kinh hãi! Thiên ma giải thể đại pháp là loại công
phu liều mạng của tà phái, nếu gặp phải kẻ địch cao cường hơn mình hoặc
bị kẻ địch điểm trúng huyệt đạo, không thể nào giải khai được thì sử
dụng đến loại võ công này.
Lúc đó kinh mạch toàn thân bị đứt, kẻ địch bị trúng đòn cũng
đừng hòng sống. Đáng tiếc công lực của mẹ Lệ Phán Quy không đủ, Mạnh
Thần Thông bị âm lực của bà ta chấn động, lập tức đẩy bà ta ra, tuy bị
nội thương nhưng không mất mạng.
Bà già đột nhiên phun máu mà chết, cả hai bên đều cả kinh. Mạnh
Thần Thông ngẩn người ra trong khoảnh khắc rồi y hất cây thiền trượng
lên, quyển sách bay lên, Lệ Phán Quy gầm một tiếng phóng vọt người lên.
Mạnh Thần Thông phóng cây thiền trượng ra, đâm vào cổ họng của Kim Thế
Di, một tay chụp lấy quyển bí kíp. Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất
nhanh, chỉ nghe vù một tiếng, chưởng phải của Lệ Phán Quy đã vỗ xuống
thiên linh cái của y, chưởng trái xoay một vòng xuyên vào trong cánh tay của Mạnh Thần Thông, móc lấy cổ tay của y. Mạnh Thần Thông dốc hết bản
lĩnh toàn thân, hai chưởng chạm nhau chỉ nghe một tiếng hự vang lên, vừa tiếp xúc thì lục phủ ngũ tạng chấn động, tuy là như thế nhưng y cũng
cảm thấy công lực của Lệ Phán Quy không như trước nữa, Mạnh Thần Thông
không kịp suy nghĩ tay trái cũng dùng lực vung ra, hai tiếng rắc vang
lên, xương cổ tay của hai bên đều gãy lìa, cuốn bí kíp võ công cũng bị
xé thành hai mảnh! Ngay trong lúc này chỉ nghe tiếng kim khí giao nhau,
té ra Kim Thế Di đã rút phắt thanh kiếm chém cây trượng gãy làm hai
đoạn, rồi chàng lập tức xông lên vung kiếm đâm vào Mạnh Thần Thông.
Mạnh Thần Thông quát lớn một tiếng, dốc ra Tu la âm sát công của tầng thứ tám lật bàn tay lại, đẩy ra, khí lạnh tỏa ra xung quanh, Kim
Thế Di bị y chặn lại, ngaytrong khoảng sát na điện chớp lửa xẹt, chỉ
nghe bốp một tiếng, Lệ Phán Quy lắc lư người rồi đột nhiên đổ xuống,
đồng thời Diệt Pháp cũng lao bổ về phía Kim Thế Di!
Té ra Mạnh Thần Thông phát giác công lực của Lệ Phán Quy không
như trước nữa cho nên dốc hết sức lực ra, đánh ngã Lệ Phán Quy, y lập
tức nảy ra độc kế, đâm vào huyệt tinh thúc ở xương cùng của Diệt Pháp,
đẩy y tới chặn kiếm của Kim Thế Di lại, còn mình thì thoát ra khỏi cánh
cửa ngầm ở góc phòng! Cú đâm lúc nãy của Mạnh Thần Thông là thủ pháp
Thôi tinh mê thần trong tà phái, Diệt Pháp hòa thượng thấy cây thiền
trượng của mình bị Kim Thế Di chém gãy thì thất kinh nằm mơ cũng không
ngờ rằng Mạnh Thần Thông đã đẩy y ra chịu chết, y bị Mạnh Thần Thông đâm vào huyệt tinh thúc, lập tức thần trí mơ hồ, nhảy bổ về phía Kim Thế
Di.
Kim Thế Di quát: "Ngươi muốn chết?" Điệt Pháp hòa thượng vung
hai tay ôm tới, Kim Thế Di đâm một kiếm vào bả vai y, nhưng thân trên
của chàng thì bị Diệt Pháp hòa thượng ôm chặt chẳng hề nhúc nhích được.
Té ra thủ pháp Thôi tinh mê thần có thể khiến cho người ta phát huy hết
tiềm lực trong lúc thần trí mê loạn, công lực của Diệt Pháp và Kim Thế
Di tương đương với nhau, lúc này công lực của Diệt Pháp lại tăng gấp hai lần, Kim Thế Di đương nhiên bị y kìm chế. Lệ Thắng Nam thấy thế thì
kinh hoảng kêu lên: "Mau đưa kiếm cho muội". Kim Thế Di buông ngón tay,
thanh kiếm rơi xuống đất, Lệ Thắng Nam vội vàng lia hai nhát, chặt đứt
hai cánh tay của Điệt Pháp, Diệt Pháp rú lên như xé tim rách phổi, ngã
xuống đất mất mạng, máu bắn đỏ cả người Kim Thế Di!
Kim Thế Di định thần, lúc này mới phát giác Mạnh Thần Thông đã
thoát ra khỏi thạch thất, Lệ Phán Quy nằm ở dưới đất, hai mắt bốc lửa,
mặt thì tái nhợt, hơi thở thoi thóp, lúc này chàng đương nhiên không
màng đuổi theo Mạnh Thần Thông, vội vàng xem vết thương của Lệ Phán Quy. Lệ Phán Quy thều thào: "Đừng lo cho ta, hãy mau đuổi theo giết Mạnh lão tặc, muộn thì không kịp nữa!" Lệ Thắng Nam phát động cơ quan nhưng phát hiện trung khu cơ quan đã bị Mạnh Thần Thông phá hoại, bởi vậy không
thể nào cản y được nữa. Lệ Thắng Nam thầm thở dài, bước tới bên cạnh Lệ
Phán Quy, chỉ nghe Lệ Phán Quy tức giận nói: "Sao các ngươi không nghe
lời ta?" Lệ Thắng Nam nói: "Thúc thúc, người hãy dưỡng thương cho khỏe,
Mạnh lão tặc có chạy lên đằng trời!" Lệ Phán Quy phều phào nồi: "Ta
không xong rồi, Mạnh lão tặc đã trúng một chưởng của ta, chắc y bị
thương cũng không nhẹ. Thế Di, lúc này ngươi có thể đánh thắng y, nếu
không mau trừ y, để y luyện được bản lĩnh trong cuốn bí kíp võ công thì
thiên hạ không ai chế phục nổi y. Các ngươi cũng đừng hòng trả được mối
huyết hải thâm thù của nhà họ Lệ! Đi đi, đi mau? Các ngươi muốn ta chết
không nhắm mắt?" Kim Thế Di nói: "Thúc thúc, người yên tâm, chúng con đi đây". Chàng vẫn còn có một tia hy vọng, một mặt an ủi Lệ Phán Quy, vừa
nói thì đã khom người bế Lệ Phán Quy lên, đang định xem thử y bị thương
chỗ nào thì thấy người Lệ Phán Quy đã cứng đờ, phạch một tiếng, nửa
quyển bí kíp võ công trên tay y rơi xuống, Lệ Thắng Nam sờ mũi y, Lệ
Phán Quy đã đứt hơi.
Lệ Thắng Nam khóc òa lên, tuy Kim Thế Di gần gũi hai mẹ con Lệ
Phán Quy không bao lâu nhưng cảm thấy họ rất chân thật, coi như cũng là
bằng hữu hiếm có, lúc này chàng thấy cả hai mẹ con đều chết thì trong
lòng cũng nhói đau.
Lệ Thắng Nam khóc đến nỗi cháy máu mắt, Kim Thế Di nói: "Người
chết không thể sống lại, điều quan trọng nhất là phải báo thù cho họ.
Thúc thúc nói rất phải, nếu không trừ Mạnh lão tặc thì người chết không
nhắm mắt, người sống khó yên". Lệ Thắng Nam nghe chàng nói như thế thì
mới ngừng khóc, vẫn thút thít mà rằng: "Nay muội thật sự không còn người thân nào nữa, sau này muội chỉ đành dựa vào huynh!"Kim Thế Di cúi đầu,
không dám nhìn vào mắt nàng, chàng cảm thấy thương xót cho Lệ Thắng Nam, nhưng lòng cũng trĩu nặng. Kim Thế Di liếc mắt nhìn thấy nửa cuốn bí
kíp võ công ở dưới đất thì nói: "Thắng Nam, đây là báu vật của nhà họ
Lệ, tuy chỉ có nửa cuốn nhưng có lẽ cũng có ích. Muội hãy cất đi". Lệ
Thắng Nam buồn bã nói: "Nếu không phải vì cuốn bí kíp võ công này, thúc
thúc của muội đã không chết trong tay Mạnh lão tặc!" Kim Thế Di thầm
nhủ: "Võ công của Lệ Phán Quy vốn hơn Mạnh Thần Thông, nếu không phái vì lấy cuốn bí kíp này y đã không trúng thuốc độc của Kiều Bắc Minh. Nếu y không trúng độc thì Mạnh Thần Thông làm sao giết được y? Lại nghĩ các
đời nhà họ Lệ đều bị liên lụy bởi cuốn bí kíp võ công này khiến cho đến
cuối cùng chỉ còn lại một mình Lệ Thắng Nam, tính ra quyển bí kíp võ
công chẳng phải là vật may mắn! Kim Thế Di là người dễ kích động, chàng
nghĩ đến đây thì suýt nữa đã xé nát cuốn bí kíp, nhưng khi chàng cầm lên thì chợt nghĩ lại, chàng giằng cơn xúc động trong lòng mình, vẫn đặt
nửa cuốn bí kíp vào tay Lệ Thắng Nam.
Kim Thế Di nói: "Thúc thúc của muội chết vì cuốn bí kíp này,
nhưng muội muốn trả thù chỉ e phải nhờ đến võ công trong cuốn bí kíp.
Đao có thể giết người nhưng cũng có thể cứu người, đó là do người sử
dụng mà thôi. Muội hãy cất vào trước. Cũng mong chúng ta tìm được Mạnh
Thần Thông, không cần đến quyển bí kíp này thì tốt hơn". Thế rồi cả hai
người đi tìm tung tích của Mạnh Thần Thông. Ra khỏi địa đạo không xa thì chẳng còn thấy giấu chân của Mạnh Thần Thông nữa, hòn đảo này rộng đến
cả năm dặm, xung quanh đều là rừng rậm, làm sao biết Mạnh Thần Thông
trốn ở đâu? Lệ Thắng Nam nói: "Mấy lần trước thúc thúc dắt kim mao thoa
đi tìm, cả kim mao thoa cũng chẳng ngửi được mùi của y, có lẽ chúng ta
phải sống với y trên đảo này một thời gian nữa". Kim Thế Di nảy ra một
ý, nói: "Chúng ta ra bờ biển xem thử coi thuyền của chúng ta có còn hay
không?" Lệ Thắng Nam nói: "Đúng, chúng ta phá hỏng con thuyền thì Mạnh
Thần Thông không thể chạy được nữa". Khi ra đến bờ biển thì cả hai đều
kêu khổ, té ra Mạnh Thần Thông cũng nghĩ đến những điều họ đã nghĩ, chỉ
thấy trên biển có một cái bè gỗ, trên bè có một người, người đó chính là Mạnh Thần Thông, còn chiếc thuyền lớn thì đã mất dạng. Vốn là Diệt Pháp hòa thượng đã đâm chiếc thuyền này mấy lỗ, cột buồm cũng đã bị gãy,
không thể ra biển được nữa, nào ngờ Mạnh Thần Thông đã đánh liều phá hủy toàn bộ con thuyền, chọn những tấm ván thuyền còn nguyên kết thành:một
cái bè lớn, lúc này y đã cách bờ biển mấy dặm. Kim Thế Di kêu lớn: "Mạnh Thần Thông, ngươi muốn chết ư? Chiếc bè gỗ của ngươi có thể đưa ngươi
đến gặp long vương."Mạnh Thần Thông cười lớn, chỉ nghe y nói: "Đa tạ
lòng tốt của ngươi, nhưng ta thà đi gặp long vương, nếu long vương không cần ta, ha ha, ta may mắn trở về Trung Nguyên, ta sẽ là thiên hạ vô
địch!"
Té ra Mạnh Thần Thông nằm mơ cũng không ngờ rằng Lệ Phán Quy đã
chết bởi chưởng của mình, y thầm nghĩ sau khi bị thương, chưa chắc đánh
lại Kim Thế Di, nếu Lệ Phán Quy khỏe lại, sớm muộn gì y cũng mất mạng, y nào dám ở trên hòn đảo này thêm khắc nào! Thế là y cỡi bè ra biển, tuy
là nguy hiểm nhưng còn hơn chờ chết trên đảo, bởi vậy y mới dám đem mạng sống ra cá cược. Nhưng Mạnh Thần Thông bỏ đi đối với hai người Kim, Lệ
cũng bớt nguy hiểm. Nếu Mạnh Thần Thông biết Lệ Phán Quy đã chết, y chắc chắn sẽ trốn kỹ, trong vòng vài ngày Kim Thế Di chưa chắc tìm được y,
công lực của y thâm hậu, chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày thì hồi phục được
ít nhất cũng bảy tám phần, lúc đó ai sống ai chết cũng khó dự liệu.
Tiếng gió biển thổi ào ào át cả tiếng cười của Mạnh Thần Thông.
Một lát sau trên mặt biển chỉ còn lại một chấm đen, Mạnh Thần Thông và
cái bè gỗ của y đã mất dạng. Lệ Thắng Nam hạ giọng nói: "Trên đảo hoang
này chỉ còn hai người chúng ta!"
Trong ánh mắt lộ vẻ buồn bã và thê lương, nàng đờ đẫn nhìn Kim Thế Di, tựa như muốn tìm một chút an ủi từ chàng.
Suốt đời Kim Thế Di trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió
lớn, nhưng lần này chàng cảm thấy sợ hãi, Mạnh Thần Thông đã phá con
thuyền của họ, tia hy vọng trở về đất liền hầu như không còn. Ngoại trừ
họ cũng bắt chước như Mạnh Thần Thông, cũng kết một cái bè gỗ, bản thân
chàng có thể mạo hiểm, nhưng chàng không thể buộc Lệ Thắng Nam cũng mạo
hiểm theo mình! Kim Thế Di lại một lần nữa né tránh ánh mắt của Lệ Thắng Nam, nói: "Trời đã sắp tối, về thôi!" Lệ Thắng Nam buồn bã bước theo
chàng, bóng họ trải dài trên bãi biển, lúc thì tách ra, lúc thì hợp lại,
Kim Thế Di nhìn bóng mình mà lòng hoang mang. Chả lẽ suốt đời
này chàng phải sống cùng Lệ Thắng Nam trên đảo hoang, chả lẽ suốt đời
này chàng không bao giờ gặp lại Cốc Chi Hoa? Còn Lý Tâm Mai thì sao?
Nghĩ đến đây, Kim Thế Di không khỏi rầu rỉ rơi nước mắt. Chàng
nghe Lệ Thắng Nam buồn bã nói: "Khu rừng này thật lạnh quá, lạnh quá!
Thế Di ca, đều là do muội liên lụy đến huynh!"Kim Thế Di như bừng tỉnh
từ cơn ác mộng, chàng nuốt nước mắt rồi khẽ nói: "Ông trời đã kéo hai
chúng ta đến với nhau, chúng ta chỉ đành sống trên hoang đảo này, làm
sao có thể nói là ai liên lụy ai?" Hai người bất giác nắm chặt taynhau,
Lệ Thắng Nam nói: "Muội thật không biết tạ ơn huynh thế nào, Thế Di,
huynh thật tình nghĩ như thế sao?" Kim Thế Di đáp: "Những điều huynh đã
hứa với muội sẽ không bao giờ thay đổi, muội quên rằng chúng ta đã là
huynh muội kết bái sao? Tại sao còn khách sáo với huynh như thế?" Lệ
Thắng Nam đỏ mặt, nàng lại cúi đầu im lặng. Mặt trời hạ xuống mặt biển,
khu rừng vừa tối vừa lạnh, bóng hai người đều bị màn đêm nuốt chửng,
nhưng Kim Thế Di thì không thể nào xua đuổi được bóng đen trong lòng
mình, sự thay đổi trong cuộc đời đúng là li kỳ khó đoán, chàng cứ phải
trói buộc mình với người mình muốn né tránh, nhưng lại không thể gặp
được người mình muốn gặp mặt, ai biết sau này lại sẽ có những đổi thay
gì nữa?
Đúng thế, việc đời đúng là khó đoán, chẳng hạn như Kim Thế Di
nào biết rằng, ngay lúc này Lý Tâm Mai đang gọi hồn chàng, đổ biết bao
nước mắt vì chàng, còn võ lâm Trung Nguyên thì đã đồn rằng chàng đã
chết! Té ra ngày hôm ấy dưới chân núi Lao Sơn, Lý Tâm Mai đã tận mắt
nhìn thấy Kim Thế Di lái thuyền ra biển, nàng đau đớn vô cùng, quyết đòi đuổi theo Kim Thế Di, Phùng Lâm giữ không được đành phải mua một con
thuyền để cùng nàng ra biển.
Thời còn trẻ, Phùng Lâm bị Tát thị song ưng bắt giữ, đã từng
sống một thời gian ở đảo Miêu ưng, đảo Miêu ưng gần với Xà đảo, bà ta
cũng đến Xà đảo một lần, tuy đã cách nhiều năm nhưng vẫn còn nhớ hướng.
Bà ta đoán rằng Kim Thế Di ra biển chắc không phải chẳng có mục đích,
chàng lớn lên ở Xà đảo, khả năng lớn nhất chính là trở về Xà đảo. Vì thế Phùng Lâm bảo bọn thủy thủ chèo theo hướng mà bà ta đã chỉ.
Đi được hơn mười ngày, còn cách Xà đảo rất xa, ngày nọ chợt nghe có tiếng nổ lớn từ Xà đảo vọng tới Bà ta chưa biết núi lửa trên Xà đảo
đã bùng nổ, nhưng sóng gió nổi lên dữ đội, bọn thủy thủ đành chèo sang
hướng khác, lại hơn mười ngày nữa, khi sóng yên gió lặng thì mới quay
trở lại. Khi họ đến được Xà đảo thì núi lửa đã nổ hơn một tháng.
Cảnh tượng trên Xà đảo khiến họ thất kinh, cây cối trên đảo
chẳng còn, bầy rắn lúc trước cũng không còn, khắp nơi đầy mùi tử khí,
tựa như tất cả những sinh vật sống đều bị hủy diệt, dòng dung nham đã
nguội kết thành các loại nham thạch kỳ quái, trông giống như một thế
giới thần thoại.
Nhưng điều khiến họ thất kinh hơn là phát hiện trên bãi biển có
xác một con cá mập, con cá mập này đã thối rữa, trong hàm con cá mập còn có cây gậy sắt của Kim Thế Di? Sau đó họ lại tìm được một số di vật
chàng trong đám loạn thạch, thứ duy nhất không bị nung chảy chính là cây ngọc thoa của Lý Tâm Mai. Khi nàng bị Mạnh Thần Thông bắt nhốt, đã đưa
cây ngọc thoa này nhờ Tạ Vân Chân cầu cứu đồng môn phái Thiên Sơn, sau
đó rơi vào tay Kim Thế Di. Lý Tâm Mai không hề biết chuyện này.
Mặc dù nàng không biết, nhưng đã tìm được gậy sắt và những di
vật khác của Kim Thế Di, làm sao nàng dám nghĩ rằng chàng còn sống? Nàng nhặt cây ngọc thoa thì ngất đi tại chỗ, đến khi tỉnh dậy thì đã lên đến thuyền, may mà có Phùng Lâm an ủi cho nên nàng mới tiếp tục sống.
Phùng Lâm đưa con gái trở về Thiên Sơn, xuân đến xuân đi, hoa nở hoa tàn, một năm, hai năm, giờ đã là năm thứ ba, thời gian là thầy
thuốc giỏi nhất, vết thương trong lòng Lý Tâm Mai đã dần dần liền da
theo thời gian, có đôi lúc nàng cũng cầm cây ngọc thoa mà rơi nước mắt.
Hôm nay Lý Tâm Mai trốn một mình trong phòng, nàng lại lấy cây
ngọc thoa ra, nhìn cây ngọc thoa mà nhớ đến chuyện buồn. Nàng nhớ đến
những ngày vui vầy bên Kim Thế Di, lúc đó cả hai đều hồn nhiên, Kim Thế
Di rất thích trêu người khác, nhưng luôn yêu thương chiều chuộng nàng,
tuy cũng có lúc hai người cãi cọ nhau, tất cả những kỷ niệm vui ấy giờ
đã trở thành hồi ức đau lòng. Nàng nhớ lại cảnh tượng tan hoang trên Xà
đảo, cảnh tượng ấy như một cơn ác mộng, nàng vốn dặn lòng không nên nhớ
đến nữa, nhưng cơn ác mộng ấy cứ quấy rối nàng, hễ nàng nhắm mắt là thấy một con cá mập hung dữ há mõm to như chậu máu nữa chửng Kim Thế Di. Ba
năm trước nàng đã nghe những câu chuyện khi Kim Thế Di "Còn sống", có
người bảo chàng ra biển cùng Lệ Thắng Nam. Nhưng Lệ Thắng Nam và Cốc Chi Hoa thì bặt tăm, hình như hai người ấy cũng mất tích theo cái chết của
Kim Thế Di. Ba năm qua nàng nghe không ít lời đồn về Kim Thế Di, tin Kim Thế Di mất mạng ở Xà đảo từ miệng đệ tử phái Thiên Sơn truyền đi khắp
nơi, gây chấn động võ lâm. Có người mừng rỡ, có người tiếc nuối, nhất là Đường Hiểu Lan. Y đã đọc nhật ký của Độc Long tôn giả, đoán rằng Kim
Thế Di đã đến Xà đảo để ngăn chặn hậu họa của núi lửa, bởi vậy khi an ủi Lý Tâm Mai, y đã từng nói: "Dù Kim Thế Di không câu nệ tiểu tiết, đắc
tội rất nhiều người thậm chí bị gọi là Độc thủ phong cái nhưng cái chết
của chàng đã cho thấy chàng là một người vĩ đại".
Lý Tâm Mai nhớ lại lời nói của Đường Hiểu Lan, nàng cũng thầm an ủi, tuy Kim Thế Di đã chết nhưng cũng nhờ đó mà nàng hiểu chàng nhiều
hơn, càng nhớ nhiều hơn. Lý Tâm Mai đang chìm đắm trong hồi ức, chợt
nàng nghe tiếng bước chân, có người gõ nhẹ lên cửa phòng, Lý Tâm Mai sực tỉnh, nói: "Vào đi!" nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy người bước vào
chính là Chung Triển.
Ba năm qua Chung Triển không rời nàng nửa bước, nhưng không bao
giờ nhắc đến hôn sự. Đó là ý của Phùng Anh, Chung Triển là đệ tử duy
nhất của Đường Hiểu Lan, Kim Thế Di đã chết, Đường Hiểu Lan và Phùng Anh mong Lý Tâm Mai lấy Chung Triển. Nhưng Phùng Anh biết tâm trạng của Lý
Tâm Mai, cũng như biết tính cách của nàng, khi nàng vẫn còn buồn bã, nếu Chung Triển nhắc đến chuyện này thì chỉ e sẽ khiến cho nàng bực bội,
bởi vậy cứ để mọi chuyện phát triển tự nhiên. Lý Tâm Mai là người hồn
nhiên, trải qua ba năm sớm tối gần nhau, tuy vẫn chưa thể nói là yêu
Chung Triển, nhưng cũng thân như huynh muội. Chung Triển bước vào phòng, thấy Lý Tâm Mai cầm cây ngọc thoa, mắt nhòa lệ, trong lòng bùi ngùi,
thầm nhủ:
"Kim Thế Di đã chết ba năm, nàng vẫn không quên được y". Y giả
vờ không biết mỉm cười hỏi: "Trên núi có mấy đóa tuyết liên mới nở, sao
sư muội cứ trốn ở trongphòng, không ra ngoài dạo chơi?" Lý Tâm Mai nói:
"Không biết thế nào mà muội tự nhiên cảm thấy lười không muốn ra ngoài". Chung Triển nói: "Vậy huynh sẽ kể cho muội nghe một câu chuyện này". Lý Tâm Mai nói: "Câu chuyện gì?" Chung Triển nói: "Có ba người khách đến
thăm sư phụ của huynh, muội có đoán được là aikhông?" Lý Tâm Mai nói:
"Là ai?" Chung Triển nói:".Một người là Tạ Vân Chân của phái Nga Mi,
nhưng giờ đây bà ta thay mặt cho Cái Bang; một người là Trình Hao của
phái Mang Sơn. Người kia là Tiêu Thanh Phong của phái Thanh Thành". Lý
Tâm Mai ngạc nhiên nói: "Ba người họ đến đây, chả lẽ trên võ lâm có
chuyện gì lớn xảy ra?" Chung Triển nói: "Ở đây như thế ngoại đào tiên,
nhưng trên giang hồ thì trời long đất lở!" Lý Tâm Mai nói: "Rốt cuộc là
chuyện gì?" Chung Triển nói: "Tứ đại hương chủ của Cái Bang đều bị hại.
Bang chủ của Cái Bang là Dực Trọng Mâu và chưởng môn của phái Thanh
Thành Hàn Ẩn Tiều bị trọng thương. Triệu Anh Hoa và Triệu Anh Dân của
phái Mang Sơn bị bắt! Chưởng môn của phái Mang Sơn là Tào Cẩm Nhi bị
buộc phải tự sát vào ngày giỗ của Độc tý thần ni sang năm, người đó còn
ép bà ta triệu tập đồng môn rồi tự sát trước mộ Độc tý thần ni, nếu
không sẽ giết sạch phái Mang Sơn!" Lý Tâm Mai không khỏi kinh hãi, nàng
kêu lên: "Có chuyện đấy hay sao? Là ai mà lớn gan như thế?". Chung Triển nói: "Khi Cái Bang khai đàn vào mùng ba tháng tám, có một người che mặt mặc đồ tang đến cúng điếu, hôm ấy là ngày trọng đại của phái Cái Bang
mà người này vừa vào cửa đã khóc, chẳng phải là có ý đến quấy rối hay
sao? Tứ đại hương chủ quát hỏi, người che mặt mày nói: "Tại sao ta đến
đây phúng điếu, đợi lát nữa bang chủ của chúng ta và tất cả các đệ tử
Cái Bang thì sẽ biết, chỉ có bốn người các ngươi là không biết". Nói
xong mấy câu kỳ quặc ấy thì y lập tức ra tay, giết chết tứ đại hương chủ nhanh như điện chớp! Lý Tâm Mai kêu lên: "Sao có thể như thế? Tứ đại
hương chủ của Cái Bang ai nấy đều có võ công cao cường, coi như là những nhân vật thuộc hàng nhất lưu trên giang hồ, làm sao trong chốc lát đã
bị người ta giết chết?" Chung Triển nói: "Đúng thế, nói ra cũng khiến
người ta khó tin, nhưng chuyện lạ vẫn còn. Chưởng môn phái Thanh Thành
Hàn Ẩn Tiều là hảo hữu của bang chủ Cái Bang Dực Trọng Mâu, lúc đó cũng
có mặt, hai người cùng động thủ với người che mặt, không ngờ chỉ trong
thời gian tàn một cây nhang thì đã bị trọng thương, Hàn Ẩn Tiều còn bị
đánh đến tàn phế, nghe nói không thể cử động được nữa?" Lý Tâm Mai càng
kinh hãi hơn, Hàn Ẩn Tiều là nhân vật cùng vai về với Đường Hiểu Lan,
nội ngoại kim tu, võ công đã đến mức lư hỏa thuần thanh, nhất là Thiên
la bộ, Thiên can chưởng, nổi tiếng võ lâm với ba môn tuyệt chiêu Thiên
la bộ, Thiên can chưởng, Thiên độn kiếm. Ông ta liên thủ với Dực Trọng
Mâu mà cũng bị trọng thương, đó quả thực là một chuyện không thể tưởng
tượng nổi. Vậy người che mặt là ai?
Nàng nghĩ chưa dứt thì Chung Triển tiếp tục nói: "Sau khi người
che mặt đả thương chưởng môn phái Thanh Thành và bang chủ Cái Bang thì
ngửa mặt cười ba tiếng, nói: "Dực Trọng Mâu, giờ đây ngươi đã biết lão
phu lợi hại chưa? Muốn trả thủ thì ngày mười lăm tháng ba sang năm đến
Mang Sơn!" nói xong câu cuối cùng, mọi người mới nghe tiếng cười của y
nhưng y đã lướt ra mấy dặm, đệ tử Cái Bang không thể nào đuổi kịp theo
y. Lúc này Tứ đại hương chủ đã lạnh ngắt, mặt bao trùm một lớp khí màu
tím, kinh mạch đã bị đứt đoạn, Dực Trọng Mâu xua tay kêu: "Dọn dẹp tất
cả, lập tức sai người báo với chưởng môn sư tỷ, nói là, Mạnh..."
Lý Tâm Mai kêu lên lạc giọng: "Là Mạnh Thần Thông!" Chung Triển
nói: "Đúng thế, chính là Mạnh Thần Thông. Chắc là y có ý đến quấy rối
Cái Bang, sợ người ta nhận ra mặt thật nên mới che mặt lại". Lý Tâm Mai
đứng ngẩn người ra, một lát sau mới nói: "Thật không ngờ tên ma đầu này
lại xuất hiện". Từ sau khi PhùngLâm giao đấu với Mạnh Thần Thông ở Lao
Sơn, ba năm nay y vẫn không xuất hiện trên giang hồ, Lý Tâm Mai cứ tưởng y đã mất tích ngoài biển. Nay nghe được tin Mạnh Thần Thông xuất hiện
hại người, trong lúc kinh hãi thì bất giác liên tưởng đến Kim Thế Di.
Nàng nghĩ Kim Thế Di ra biển cùng lúc với Mạnh Thần Thông, chàng thì mất mạng trong bụng cá, còn tên ác ma này thì có thể sống để trở về, bất đồ nỗi phẫn nộ dâng lên trong lòng, nàng muốn khóc nhưng chẳng thể nào rơi nước mắt.
Chung Triển nói: "Sư muội, muội sao thế Lý Tâm Mai lau nước mắt, nói: "Muội thấy khó chịu nhưng bây giờ đã đỡ hơn. Vậy sau đó thì thế
nào?" Ai nghe những chuyện như thế đều thấy nhói lòng, nhưng Lý Tâm Mai
chẳng quen biết gì với người của phái Cái Bang, nỗi đau đớn hơi quá đà,
cho nên Chung Triển không khỏi ngạc nhiên, y nào biết sư muội nhân tình
cảnh của người khác để khóc cho mình.
Chung Triển nghĩ một hồi thì nói: "Sau khi Dực Trọng Mâu bị Mạnh Thần Thông dùng Tu la âm sát công đả thương, vội vàng sai đệ tử đến bẩm cáo cho chưởng môn sư tỷ, nào ngờ Mạnh Thần Thông đã đi được một bước,
khi đệ tử của Cái Bang đến nhà họ Triệu, Mạnh Thần Thông đã bắt hai đứa
cháu của Tào Cẩm Nhi!"Lý Tâm Mai nói: "Sao lại bắt cháu của Tào Cẩm
Nhi?" Chung Triển nói: "Tào Cẩm Nhi gả cho nhà họ Triệu, Triệu Anh Hoa,
Triệu Anh Dân là hai đưa cháu cưng của bà ta.
Mạnh Thần Thông không những bắt người mà còn ra lệnh cho bà ta
phải tự sát trong ngày giỗ tới của Độc tý thần ni. Xem ra Mạnh Thần
Thông lần này quay lại giang hồ là muốn thu thập phái Mang Sơn. Dực
Trọng Mâu vừa là đệ tử phái Mang Sơn, vừa là bang chủ phái Cái Bang cho
nên cũng bị liên lụy". Lý Tâm Mai nói: "Cái Bang và Mang Sơn có mối quan hệ sâu sắc, song bảo Cái Bang bị liên lụy thì cũng không đúng lắm. Có
lẽ mẹ muội vẫn chưa cho huynh biết, bang chủ đời thứ mười bảy của Cái
Bang là Châu Ký bị Mạnh Thần Thông giết. Cái Bang cũng có mối thù với
Mạnh Thần Thông". Chung Triển nói: "Té ra là thế, chả trách nào mà Tạ
Vân Chân cũng đích thân đến đây". Tạ Vân Chân là vợ của bang chủ Cái
Bang đời thứ mười tám Thiết quái tiên Lữ Thanh, cũng là sư tẩu của Châu
Ký.
Chung Triển nói: "Cái Bang và Mang Sơn là hai phái lớn trong võ
lâm, có quan hệ với các phái khác, Mạnh Thần Thông làm thế có nghĩa là
khiêu chiến với cả võlâm". Lý Tâm Mai hỏi: "Tạ Vân Chân, Trình Hào và
Tiêu Thanh Phong đến đây chắc là mời dượng của tôi xuống núi?" Chung
Triển nói: "Không những là cầu viện phái Thiên Sơn chúng ta, nghe nói họ cũng sai người đến cầu viện các phái khác.
Song cả ba người đều đến đây cho thấy họ rất coi trọng phái
Thiên Sơn chúng ta?"Lý Tâm Mai hỏi: "Dượng quyết định thế nào?" Chung
Triển nói: "Họ đang bàn ở phía trước". Lý Tâm Mai nói: "Được, muội cũng
đi nghe thôi "Chung Triển thấy nàng xúc động như thế, y vừa mừng vừa lo. Mừng là vì từ sau khi sư muội trở về thì nàng dửng dưng với tất cả mọi
chuyện, nhưng giờ đây lại quan tâm đến chuyện của Cái Bang, y nghĩ: "Có
lẽ nhờ thế mà khiến nàng quên Kim Thế Di?" Và lại lo là vì nàng sẽ đến
Mang Sơn.
Hai chị em Phùng Lâm và Phùng Anh ở cạnh nhau, Lý Tâm Mai đến
nhà Đường Hiểu Lan, chỉ thấy Đường Hiểu Lan, Phùng Anh và mẹ mình đang
cùng bàn bạc với ba người khách, sắc mặt Đường Hiểu Lan trông rất nặng
nề! Té ra Đường Hiểu Lan đang nghĩ tới việc chọn người đi, trong các môn phái lớn, Thiên Sơn và Mang Sơn có quan hệ rất sâu sắc, khi còn sống Lữ Tứ Nương và Phùng Anh, Phùng Lâm được người ta gọi là Tam nữ hiệp, thân thiết với Đường Hiểu Lan như chị em, vốn là Đường Hiểu Lan muốn đích
thân xuống núi, nhưng giờ đây y đã là nhân vật đầu não trong võ lâm, nếu cùng các đại môn phái vây đánh một mình Mạnh Thần Thông thì e rằng mất
thân phận, bởi vậy vẫn còn đang đắn đo. Lý Tâm Mai và Chung Triển bước
vào, chỉ nghe Phùng Anh nói: "Các vị cứ yên tâm, hai phái chúng ta xưa
nay thân thiết, quý phái có chuyện chúng tôi không có lý nào ngồi nhìn.
Này, huynh thấy ai nên đi chuyến này?" câu cuối cùng bà ta muốn hỏi
Đường Hiểu Lan. Đường Hiểu Lan chưa kịp đáp thì Lý Tâm Mai đã lên tiếng: "Dượng, con đi!"Đường Hiểu Lan trầm ngâm nói: "Con đi ư! Nhưng con phải hỏi ý mẹ con". Lý Tâm Mai kẻo áo mẹ, nũng nịu hỏi: "Mẹ, mẹ và con đi có được không?" Phùng Lâm cười nói: "Hiếm khi con vui như thế này, thôi
được, mẹ sẽ đi cùng con để cho con mở rộng tầm mắt". Đường Hiểu Lan và
Phùng Anh cũng nghĩ cứ để cho Lý Tâm Mai đi lần này, dù có chút mạo hiểm cũng còn hơn là cứ ru rú ở nhà. Thế rồi Phùng Anh nói: "Muội muội, lần
này muội cùng Mai nhi sẽ gặp đại địch, muội phải cẩn thận". Phùng Lâm
cười nói: "Đại địch cái gì? Muội cũng đã giao thủ một vài lần với Mạnh
Thần Thông, y chẳng thể nào hơn được muội" Đường Hiểu Lan nghiêm mặt
nói: "Đó là chuyện ba năm trước, Hàn Ẩn Tiều mà còn bại dưới tay Mạnh
Thần Thông, từ đó có thể thấy năm xưa Mạnh Thần Thông chưa dốc hết toàn
lực, cũng có thể ba năm nay y đã có tiến bộ vượt bậc, nói tóm lại là
không thể khinh địch".
Phùng Lâm thấy Đường Hiểu Lan trịnh trọng như thế, tuy bề ngoài
thì vâng dạ nhưng trong bụng vẫn chưa tin. Ba năm trước, bà ta đã từng
giao thủ với Mạnh Thần Thông, biết công lực của y cũng còn kém hơn mình
ba năm, trong ba năm nay bà ta cũng có tiến bộ, dù Mạnh Thần Thông tiến
bộ nhanh hơn mình, nhiều nhất cũng chỉ tương tương nhau, bà ta nào biết
Mạnh Thần Thông đã lấy được nửa cuốn bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh,
sau ba năm khổ luyện thì y tin rằng mình là người đệ nhất thiên hạ, nếu
không thì làm sao dám gây ra họa lớn như thế để công khai khiêu chiến
với cả võ lâm?
Đường Hiểu Lan lại quay sang Tạ Vân Chân hỏi: "Các môn phái lớn
khác sẽ phái ai?" Tạ Vân Chân nói: "Khi tôi lên đường thì đã biết chưởng môn phái Võ Đang Lôi Chấn Tử, chưởng môn phái Nga Mi Kim Quang đại sư
đều quyết đinh đích thân xuống núi". Đường Hiểu Lan nói: "Còn ai nữa?"
Tạ Vân Chân nói: "Còn có Giám tự của chùa Thiếu Lâm là Bản Không đại sư, trưởng lão của phái Không Động Ô Thiên Lang cũng đích thân tham gia.
Chưởng môn của phái Thanh Thành Hàn Ẩn Tiều đang dưỡng thương, nên ông
ta ra lệnh cho sư đệ của mình là Tân Ẩn Nông tạm thời làm thay chức
chưởng môn, dắt đồng môn ba đời xuống trợ chiến".
Phùng Lâm thầm nhủ: "Đối phó với một tên Mạnh Thần Thông đâu cần phải nhiều cao thủ như thế" chỉ nghe Đường Hiểu Lan nói: "Ta cũng nên
kêu thêm hai người. Lâm muội, khi đi ngang quá núi Đường Cổ Lạp, muội
hãy truyền ý của ta, bảo vợ chồng Kinh Thiên cũng đi một chuyến?" Con
trai của Đường Hiểu Lan là Đường Kinh Thiên cùng Băng Xuyên thiên nữ ẩn
cư trong băng cung ở núi Đường Cổ Lạp, tự lập môn hộ đã gần mười năm
nay, Đường Kinh Thiên đã dung hợp Băng xuyên kiếm pháp và Thiên Sơn kiếm pháp nên danh lừng võ lâm, hầu như đã theo kịp cha mình. Tạ Vân Chân,
Trình Hào và Tiêu Thanh Phong nghe Đường Hiểu Lan sai con của mình xuống núi thì yên tâm.
Đường Hiểu Lan lại nói: "Lâm muội, lần này các người giao thủ
với Mạnh Thần Thông, nếu không thắng thì hãy thay ta hẹn đơn đả độc đấu, thời gian và địa điểm do muội chọn lấy". Lời ấy tuy nói với Phùng Lâm
nhưng Cái Bang và Mang Sơn mời cao thủ các đại môn phái trợ chiến, đến
lúc đó đương nhiên là cùng bọn Phùng Lâm, Đường Kinh Thiên của phái
Thiên Sơn liên thủ đối phó Mạnh Thần Thông. Nay nghe Đường Hiểu Lan nói
như thế, hình như y không có lòng tin đối với trận quần đấu này, không
những Phùng Lâm không phục, cả bọn Tạ Vân Chân cũng cảm thấy Đường Hiểu
Lan đã quá cẩn thận. Phùng Anh nghĩ ngợi rồi mỉm cười: "Hiểu Lan, phái
thêm một người nữa có được không?" Đường Hiểu Lan nói: "Muội muốn phái
ai thì cứ nói!"Phùng Anh nói: "Hiếm khi có việc lớn xảy ra, chúng ta
cũng nên cho Chung Triển đi một chuyến". Đường Hiểu Lan vừa nghe đã hiểu ngay, đó là bà ta muốn Chung Triển có nhiều cơ hội tiếp cận với Lý Tâm
Mai hơn, cho nên mới gật đầu nói: "Nói cũng phải, cũng nên để cho Chung
Triển học hỏi thêm kinh nghiệm giang hồ".
Thế rồi bàn bạc xong xuôi, Đường Hiểu Lan giữ bọn Tạ, Trịnh,
Tiêu ở lại Thiên Sơn hai ngày, trong hai ngày này y sai Chung Triển và
Lý Tâm Mai tập dượt lại toàn bộ võ công đã học, ngày thứ ba mới để họ
lên đường.
Bàn bạc xong xuôi, Lý Tâm Mai tìm Tạ Vân Chân nói chuyện. Tạ Vân Chân đã đến Thiên Sơn vài lần, Lý Tâm Mai cũng thân thiết với bà, khi
vừa gặp nhau thì nàng đã hỏi tin Cốc Chi Hoa. Tạ Vân Chân nghe nàng hỏi
đến Cốc Chi Hoa thì vẻ mặt rất ái ngại.
Một hồi sau Tạ Vân Chân mới nói: "Ba năm nay tôi cũng không biết được tin của cô ta". Cốc Chi Hoa đã bị Tào Cẩm Nhi đuổi ra khỏi sư môn, đã không còn là đệ tử phái Mang Sơn, dù Tạ Vân Chân và Dực Trọng Mâu
không đồng ý với cách làm của Tào Cẩm Nhi, nhưng theo môn quy của phái
Mang Sơn, họ không thể tự tiện qualại với Cốc Chi Hoa. Cho nên dù Tạ Vân Chân có biết tin Cốc Chi Hoa, bà ta cũngkhông nói. Lý Tâm Mai hơi thất
vọng nhưng nghĩ lại: "Phái Mang Sơn xảy ra chuyện lớn như thế, các đại
môn phái đều sai người đến Mang Sơn, cho thấy chuyện này đã chấn động
giang hồ, lẽ nào Cốc Chi Hoa không biết? Tỷ ấy là đệ tử duy nhất của Lữ
Tứ Nương, dẫu rằng bị Tào Cẩm Nhi đuổi ra khỏi sư môn, nhưng tỷ ấy chắc
chắn sẽ không thể dửng dưng trước chuyện của phái Mang Sơn. Mình đến
Mang Sơn có lẽ sẽ gặp được tỷ ấy". Tạ Vân Chân thấy Lý Tâm Mai cắm cây
ngọc thoa trên đầu thì rất ngạc nhiên, đang định hỏi nàng thì Lý Tâm Mai đã rút xuống, cười nói: "Tạ nữ hiệp, bà còn nhớ cây ngọc thoa này
không? Khi tôi bị Mạnh Thần Thông bắt nhốt, đã nhờ một đệ tử Cái Bang
làm gia đinh trong Mạnh gia trang giao cho bà cây ngọc thoa này". Tạ Vân Chân nói: "Tôi làm sao quên được chuyện này, nhưng không biết cây ngọc
thoa làm sao lại trở về tay cô nương?" Lý Tâm Mai nói: "Vậy bà hãy nói
thử xem đã đưa cây ngọc thoa này cho ai?" Tạ Vân Chân nói: "Ở trấn Tân
An, tôi gặp Kim Thế Di và sư huynh Chung Triển của cô nương, tôi vốn
định đưa cho Chung Triển, nhưng lại để nhầm trong phòng Kim Thế Di".
Thực ra lúc đó Tạ Vân Chân cũng có ý đưa cây ngọc thoa cho Kim Thế Di,
bởi vì Mạnh Thần Thông rất khó đối phó, tuy bà ta chẳng ưa gì Kim Thế
Di, nhưng muốn được chàng giúp đỡ cho nên mượn cây ngọc thoa của Lý Tâm
Mai dẫn Kim Thế Di đến Mạnh gia trang. Không ngờ khi Kim Thế Di đến Mạnh gia trang thì Lệ Thắng Nam đã cứu Lý Tâm Mai ra, lúc này Lý Tâm Mai mới biết nguồn cơn, nghĩ lại lúc đó Kim Thế Di vì mình mà mạo hiểm, ác đấu
với Mạnh Thần Thông còn mình thì không có duyên gặp mặt chàng, nàng
không khỏi rầu rĩ, nói: "Tôi đã phát hiện cây ngọc thoa này trong di vật của Kim Thế Di trên Xà đảo". Tạ Vân Chân khuyên nàng: "Người chết không thể sống lại, trên đời này còn có nhiều người tốt hơn Kim Thế Di, cô
nương đừng quá đau lòng".
Lý Tâm Mai nói: "Dù có người tốt hơn chàng, nhưng khi còn sống
chàng đối với tôi rất tốt, ngoại trừ mẹ, chả ai bì được. Tôi sẽ mãi mãi
không quên chàng". Tạ Vân Chân thầm nhủ trong lòng: "Đúng là người kết
nhân duyên, Kim Thế Di là kẻ khó ưa mà Lý Tâm Mai lại không quên y!" bà
ta chẳng biết an ủi thế nào nữa thì may có Chung Triển đến truyền lệnh
của Đường Hiểu Lan, gọi Lý Tâm Mai luyện kiếm pháp bởi vậy bà ta mới
khỏi ái ngại.
Lý Tâm Mai và Chung Triển dành ra hai ngày luyện tập lại tất cả
võ công đã học qua, Đường Hiểu Lan đích thân chỉ điểm. Ba năm trước
Chung Triển bại trong tay Kim Thế Di, về núi thì khổ luyện kiếm pháp,
trước đây y vốn không bằng Lý Tâm Mai, giờ đây đã có thể theo kịp, về
mặt công lực thì còn hơn Lý Tâm Mai. Ngày thứ ba vợ chồng Đường Hiểu Lan tiễn y xuống núi, khi chia tay lại còn dặn dò Phùng Lâm phải cẩn thận
không được khinh địch, lại nhắc Lý Tâm Mai và Chung Triển không được rời Phùng Lâm, đi đường không được sinh sự. Phùng Lâm thầm cười, bà ta tuy
cảm thấy bất ngờ khi Mạnh Thần Thông có thể đả thương Hàn Ẩn Tiều, nhưng cũng còn coi thường y.
Lúc này mới vào thu, ngày mười lăm tháng ba sang năm mới là ngày giỗ củaĐộc tý thần ni, vẫn còn thời gian nửa năm nữa cho nên không vội
lên đường. Trong sáu người thì Tiêu Thanh Phong và Tạ Vân Chân có kinh
nghiệm giang hồ rộng rãi, trên suốt quãng đường Phùng Lâm thường hay trò chuyện với họ, gặp chỗ nào phong cảnh đẹp thì thường ngừng lại du lãm
một phen, trông bà ta có giống như đi du ngoạn. Trình Hạo đang lo cho sự an nguy của bổn bang, trong lòng nôn lắm nhưng y là kẻ vãn bối cho nên
không tiện hối thúc Phùng Lâm. Ba năm qua Lý Tâm Mai cứ trốn trong nhà,
lần này xuống núi mà lại có nhiều người đi cùng, vả lại đây là chuyện
nàng cảm thấy thích bởi vậy trong lòng thoải mái hơn nhiều, bao nhiêu u
buồn đều tan biến, đã có thể cười nói với Chung Triển. Phùng Lâm thấy
con gái như thế thì càng vui mừng hơn.
Ngày hôm nay đã đến núi Đường Cổ Lạc, sau trận địa chấn lần
trước, Thiên hồ vẫn còn, dòng băng hà ở phía thượng du đã lấp đầy, đến
Băng cung không cần phải chèo thuyền nữa. Trưa ngày thứ hai thì sáu
người leo lên ngọn núi chính của dãi Đường Cổ Lạp, Băng cung đang ở phía trước mặt, dưới ánh nắng mặt trời cả tòa Băng cung trông chói ngời.
Trình Hạo chưa bao giờ tới Băng cung, thấy cảnh này thì quên hết tất cả
ưu lo, miệng không ngừng tấm tắc khen. Phùng Lâm nói: "Kinh Thiên thật
biết hưởng phúc, đã tu sửa Băng cung càng đẹp hơn". Lý Tâm Mai nói: "Chỉ nhờ huynh ấy cưới được một biểu tẩu đẹp như thiên tiên". Phùng Lâm cười nói: "Cha mẹ của biểu tẩu con cho nó một tòa Băng cung làm của hồi môn, còn mẹ không biết sẽ cho con thứ gì". Lý Tâm Mai nói: "Mẹ, mẹ cứ thích
trêu con". Nàng đang vui vẻ chợt buồn hẳn, Phùng Lâm biết mình khơi dậy
mối tâm sự của con gái nhưng hối không kịp nữa, bà chỉ biết gượng cười:
"Mẹ cứ có tật thích trêu bọn thanh niên các con, năm xưa biểu tẩu của
con cũng từng giận mẹ. Ồ, thật lạ, tại sao không thấy bọn thị nữ ra
nghênh tiếp, chả lẽ nó vẫn còn giận ta?"
Đó chính là: Thần ma đã lên đến tận nơi, lại thấy Băng cung là chiến trường.