Bạch Lương Ký chạy quá nhanh Cốc Chi Hoa đuổi theo
không kịp, nàng cũng chẳng muốn đuổi, nhưng trong khoảnh khắc ấy, nàng
lại thấy trên mạch môn của hai Cẩn Thuần, Tần Đại cũng dính một chiếc
lá. Khi Bạch Lương Ký tóm lấy bọn chúng thì hai phiến lá rơi xuống. Lúc
này hai người Cẩn, Tần, mới rên lên hừ hừ.
Bạch Lương Ký bỏ đi, chỉ còn lại một mình Cốc Chi Hoa đứng trơ
trọi trong sân, nàng ngửa mặt lên nhìn cây ngô đồng mà lòng ngổn ngang.
Cây ngô đồng vốn đã rụng lá gần hết, sau trận ác đấu, trên cây chỉ còn
lại vài chiếc lá, nếu có ai nấp trên cây thì sao nàng không thể phát
hiện được? Vả lại ai có thể biết công phu phóng lá đả thương?
Quái khách lúc nãy là ai? Chắc chắn người giúp mình là y, kẻ đã hí lộng mình hai ngày trước có phải là y không?
Hai ngày hôm nay, Cốc Chi Hoa liên tiếp nghĩ đến nhiều người,
Kim Thế Di, Lệ Thắng Nam, Mạnh Thần Thông, cuối cùng là quái khách này,
nhưng nếu là quái khách này thì tại sao y lại muốn ngăn trở mình rồi lại giúp mình thoát hiểm?
Đúng là khó hiểu!
Còn nữa, tại sao Lệ Thắng Nam không chịu xuất hiện? Lúc nãy rõ
ràng đã nghe tiếng của nàng, nàng bảo đến giúp mình, nhưng mọi chuyện đã qua thì chẳng thấy bóng dáng nàng đâu! Nếu nói nàng muốn tránh không
gặp mặt mình thì tại sao còn lên tiếng!
Một loạt những chuyện quái lạ, một loạt nghi vấn khiến cho Cốc Chi Hoa choáng váng cả đầu, nàng càng nghĩ càng rối trí.
Cốc Chi Hoa vào trong tìm, đám khách khứa trong khách sạn đều
nhát gan, tuy biết bên ngoài đã ngừng đấu nhưng vẫn đóng chặt cửa.
Không ai dám ra ngoài nhìn. Cốc Chi Hoa là một thiếu nữ đơn
thân, đương nhiên không thể đi tra hỏi từng phòng, bởi vậy chỉ đành hỏi
chủ khách sạn, ông ta biết nàng đuổi ba tên võ quan bỏ chạy thì kinh hãi vô cùng, vừa gặp nàng đã vái dài sát đất, mời Cốc Chi Hoa mau mau rời
khỏi khách sạn này để khỏi liên lụy đến họ. Cốc Chi Hoa nói: "Ta chỉ
muốn hỏi hai người, hỏi rõ sẽ lập tức ra đi". Thế là ông ta gật đầu lia
lịa.
Nhưng Cốc Chi Hoa không hề biết dung mạo của quái khách, ông ta
cũng chẳng biết có người khách nào là "nhân vật đáng nghi trên giang
hồ", cuối cùng thì nàng tả dung mạo của Lệ Thắng Nam, ông ta nghe thế
thì nghĩ ngợi một hồi rồi đáp: "Ồ, có phải cô nương nói nàng thiếu nữ ấy không? Tôi nhớ rồi, cô nương vào không lâu thì cô ta cũng đến, cô ta
cũng hỏi tôi có một người như cô nương đến ở hay không, tôi nói cô nương đang ở đây cho nên cô ta bỏ đi". Cốc Chi Hoa bực dọc nói: "Sao ngươi
không cho ta biết?"
Ông chủ khách sạn ấp úng nói: "Tôi... tôi không muốn nhiều chuyện!"
Ông ta đã nói một nửa thật một nửa giả. Té ra khi Lệ Thắng Nam
dò hỏi tin tức, đã cho ông ta một nén bạc lớn, dặn rằng không được nói
cho ai biết. Cốc Chi Hoa thấy chẳng hỏi được gì nữa thì cũng đưa ông ta
một nén bạc, coi như là tiền bồi thường.
Nàng ngày đêm lên đường, đi được ba ngày, trên đường chẳng có
chuyện gì khác lạ, chỉ là không gặp Lệ Thắng Nam, cũng chẳng thấy ba tên võ quan kia mà thôi.
Đến chạng vạng ngày thứ tư, nàng đến thành Tức Mặc, đây là một
thành cổ nổi tiếng, vào thời chiến quốc Điền Đan đã từng dùng hỏa ngưu
đại phá quân Yên. Thành Tức Mặc lưng dựa vào núi mặt nhìn ra biển, tường thành cao dày, từ đây đi về phía đông sẽ đến Lao Sơn, đi xuống phía nam sẽ đến Thanh Đảo, nếu có khoái mã thì đi chỉ một ngày đường. Cốc Chi
Hoa ngày đêm đi đường nên đã mệt mỏi, thế là vào thành Tức Mặc nghỉ
chân. Nàng đang dùng cơm tối thì chợt bên ngoài có giọng nói khàn khàn:
"Hãy để cho ta một căn phòng, là phòng cho phụ nữ. Ở đây có mười lượng
bạc, còn dư thì cho ngươi".
Lão chưởng quỷ vội vàng hỏi: "Là nữ khách như thế nào? Khi nào đến? Tiểu điếm nhất định sẽ sai người ra đón".
Người ấy nói: "Là con gái của ta, mặt trái xoan, tóc thắt hai
bím, eo mang trường kiếm rất dễ nhận ra. Ta họ Cốc, bọn ta là tiêu sư,
ngươi gặp nó, bảo nó ngày mai đến cung Thượng Thanh trên núi Lao Sơn chờ ta. E rằng đến tối nó mới tới được". Mấy câu sau đó rất nhỏ, nhưng Cốc
Chi Hoa đã để ý cho nên nghe rõ ràng, lão chưởng quỷ cũng ngạc nhiên,
nói: "Cốc tiêu sư, nữ khách mà ông nói đã tới". Người ấy hình như chưng
hửng, một hồi sau mới vội vàng hỏi: "Cái gì? Nó đã tới? Đang ở đây?" Cốc Chi Hoa giật mình: "Hình như không giống giọng của Mạnh... Mạnh Thần
Thông".
Nàng len lén nhảy ra cửa sổ, phóng lên mái nhà, vượt ra hai gian ngói đến sảnh đường ở phía ngoài, móc chân lên xà nhà đảo người xuống
nhìn vào bên trong.
Nàng không khỏi cả kinh, kẻ đang nói chuyện với chưởng quỷ chính là Mạnh Thần Thông. Cốc Chi Hoa toan bỏ chạy, chợt nghe Mạnh Thần Thông nói: "Ồ, té ra nó còn đến trước cả ta, thôi được, ta ra ngoài mua cho
nó một ít thức ăn rồi sẽ quay lại". Ông chưởng quỷ rất lấy làm lạ, thầm
nhủ: "Làm bảo tiêu phải tính toán lộ trình chính xác mới phải, tại sao
ông ta không biết con gái của mình đến trước? Hơn nữa đã đến đây, cha
con gặp nhau rồi làm gì cũng được, cần gì phải vội vàng ra ngoài mua đồ? Nhưng mình đã lấy bạc trong tay thì cứ mặc kệ ông ta muốn làm gì cũng
được!" khách định bỏ đi, chưởng quỷ đương nhiên không tiện ngăn cản, ông ta có kinh nghiệm giang hồ, trong lòng đã nghi nhưng Cốc Chi Hoa càng
nghi nhiều hơn, nàng định thần, nhìn kỹ lại thì đã thấy sơ hở, "Mạnh
Thần Thông" này thấp hơn Mạnh Thần Thông thật cả một cái đầu. Cốc Chi
Hoa rất tức giận, thầm nhủ: "Thật quá đáng, cha ta tuy là người xấu,
nhưng ngươi cũng không nên giả mạo ông ta!"
Nàng đã định lên tiếng thì Mạnh Thần Thông ấy ấp úng: "Cũng
được, để cho ta một phòng". Y vừa nói thì vừa bước ra cửa, bên ngoài
chợt có ba người bước vào, hai bên đang chạm một nhau, một giọng nói ồm
ồm quát lên: "Đồ khốn kiếp, ngươi là ai mà dám giả dạng lão Mạnh này!"
Người ấy mới đúng là Mạnh Thần Thông, hai người kia là Diệt Pháp hòa thượng và đồ đệ mới của y tên gọi Thần thâu Cơ Hiểu Phong. Số là
đêm ấy bọn vợ chồng Trần Thiên Vũ cứu Lý Tâm Mai, bọn đệ tử của Mạnh
Thần Thông vội vàng đuổi vào trong rừng tìm kiếm, bọn Hạng Hồng bị đánh
ngã, những người khác thì không đuổi kịp. Chỉ có một mình Cơ Hiểu Phong, y vốn là đệ nhất thần thâu trên giang hồ, khinh công rất cao, người lại xảo quyệt, y len lén đi theo phía sau họ, trong đêm tối bọn họ chẳng hề phát giác.
Cho đến khi Diệt Pháp hòa thượng quay về, Cơ Hiểu Phong vẫn len
lén đi theo họ, nghe được cuộc nói chuyện của họ. Y quay lại bẩm cáo với Mạnh Thần Thông, Mạnh Thần Thông hiểu ngay Kim Thế Di chuẩn bị ra biển
là thật, đến Tô Châu tìm vợ chồng Trần Thiên Vũ là giả đồng thời cũng
nghĩ Cốc Chi Hoa đi tìm Kim Thế Di bởi vậy mới cùng Diệt Pháp hòa thượng và Cốc Chi Hoa đuổi theo.
Y đi muộn hơn Cốc Chi Hoa nửa ngày đường, đến ngày thứ ba thì
nghỉ lại ở khách sạn trong trấn nhỏ mà Cốc Chi Hoa đã đến, chưởng quỷ
thấy y thì ngạc nhiên, kéo y hỏi: "Mạnh lão gia, sao ông quay lại? Đêm
qua con gái của ông đã ở đây, uống rượu của ông, hôm nay thức dậy mắng
chúng tôi một trận". Mạnh Thần Thông lắng nghe mới biết có người giả mạo tên của mình, đã từng đặt cho Cốc Chi Hoa một căn phòng vào ngày hôm
trước.
Mạnh Thần Thông rất tức giận, y vội vàng đuổi theo một mạch đến đây thì gặp phải Mạnh Thần Thông giả!
Mạnh Thần Thông giả đương nhiên kinh hoảng, Cốc Chi Hoa cũng sợ
đến nỗi hồn bay phách tán, nàng biết Mạnh Thần Thông đi tìm mình, làm
sao còn dám chỉ mặt Mạnh Thần Thông giả?
Nhân lúc bên dưới ồn ào, Mạnh Thần Thông còn chưa phát giác, nàng lập tức len lén bỏ chạy!
Mạnh Thần Thông quát lớn: "Khốn kiếp, còn chưa lộ mặt thật?" rồi y vung tay nhanh như điện chớp, Mạnh Thần Thông giả ấy cũng rất lanh
lẹ, ngay lập tức chạy qua hai cái bàn. Nhưng chòm râu giả đã bị Mạnh
Thần Thông giật trụi. Mạnh Thần Thông không muốn nhảy lên bàn đánh nhau, vì như thế sẽ mất thân phận, thế là tiện tay lại đánh ra một đòn Phách
không chưởng. Mạnh Thần Thông giả giơ cái bàn lên đỡ, bình một tiếng,
cái bàn vỡ toang, y suýt nữa đã ngã xuống. Mạnh Thần Thông giả bóp nát
một cái bát sứ ném về phía y, mảnh sứ bé như trủy thủ lướt qua mặt y.
Chỉ nghe soạt một tiếng, té ra người ấy đã mang mặt nạ giả, mặt nạ bị
vạch rách để lộ ra mặt thật, thì ra đó là một thiếu nữ. Mạnh Thần Thông
chưng hửng rồi cười ha hả: "Ả nha đầu nhà ngươi dám giả mạo lão phu, hôm nay sao thoát khỏi tay ta?"
Nàng ta chính là Lệ Thắng Nam, vốn là nàng không muốn Cốc Chi
Hoa gặp Kim Thế Di bởi vậy mới giở trò với Cốc Chi Hoa trên suốt quãng
đường, ngày thứ nhất thì giả thành huynh trưởng của Cốc Chi Hoa, đặt
phòng cho nàng. Ngày thứ hai thì giả thành Mạnh Thần Thông, nàng biết
Cốc Chi Hoa sợ Mạnh Thần Thông, cho nên giả thành Mạnh Thần Thông để dọa Cốc Chi Hoa, nào ngờ Cốc Chi Hoa đã thấy sơ hở, vẫn tiếp tục đi về phía trước, vả lại còn đi vào ban đêm. Lệ Thắng Nam không tính được hành
trình của nàng, không thể nào thi triển được ngụy kế trái lại đã lọt
phía sau nàng.
Kẻ gởi thư cáo mật cho Bạch Lương Ký và hai người Tần, Cẩn cũng
chính là Lệ Thắng Nam, nàng cố ý muốn mượn sức Bạch Lương Ký giữ chân
Cốc Chi Hoa, ít nhất cũng tạo khó khăn cho nàng để nàng không đến Lao
Sơn không đúng kỳ hẹn. Sau khi nàng bỏ thư cáo mật thì trở về khách sạn
thăm dò, Lệ Thắng Nam lại không muốn hại mạng Cốc Chi Hoa, cho nên khi
Cốc Chi Hoa gặp nguy nàng đã đổi ý ra tay tương cứu, sau đó mới thi
triển ngụy kế, nào ngờ nàng định ra tay thì lại bị quái khách dọa bỏ
chạy.
Lệ Thắng Nam cứ nghĩ rằng Cốc Chi Hoa bị mấy tên võ quan ấy chặn lại thì sẽ lọt phía sau nàng, bởi vậy vừa đến trước mặt thì giả thành
Mạnh Thần Thông để dọa Cốc Chi Hoa, không ngờ Cốc Chi Hoa đã đến trước,
vả lại lúc này còn gặp phải Mạnh Thần Thông thật.
Chiếc mặt nạ bị xé rách, nàng không thể nào né tránh được, thấy
Mạnh Thần Thông cười ha hả bước dấn tới từng bước thì Lệ Thắng Nam hoảng lên kêu lớn: "Mạnh lão quái, con gái của ngươi đang ở đây, ngươi có
biết không? Ngươi không mau tìm cô ta, cô ta sẽ bỏ đi mất". Mạnh Thần
Thông ngạc nhiên, Cơ Hiểu Phong chợt nói: "Sư phụ, con vừa nghe có người chạy trên mái ngói, không biết là ai?"
Mạnh Thần Thông kêu: "Ngươi mau đuổi theo". Lệ Thắng Nam nhân
lúc y phân tâm thì bất ngờ phóng ra một loại ám khí độc môn, chỉ nghe
bốp một tiếng, từ trong tay Lệ Thắng Nam có một luồng khói mù tỏa ra,
trong khói mù có vô số mai hoa châm phát ra tiếng kêu soạt soạt. Đó
chính là ám khí độc môn độc vụ kim châm liệt diệm đạn. Lần trước gặp
Mạnh Thần Thông, Lệ Thắng Nam cũng nhờ loại ám khí này mà thoát hiểm.
Mạnh Thần Thông đã biết sự lợi hại của loại ám khí này cho nên cũng
không dám ngăn cản.
Khói mù vừa bốc lên, y cũng phát ra một đòn Phách không chưởng,
kình phong kêu lên vù vù, luồng khói mù lập tức bay ngược trở lại, Lệ
Thắng Nam xoay người né tránh, vân vụ kim châm liệt diệm đạn rơi trên
quầy, nổ bùm một tiếng, sổ sách trên quầy bốc cháy phừng phừng, chỉ nghe tiếng loạt soạt không ngớt bên tai, mai hoa châm trong khói mù đều cắm
trên quầy. Lão chưởng quầy tái xanh mặt, chui xuống gầm quầy kêu ầm lên: "Giết người phóng hỏa, mau cứu mạng!" Cơ Hiểu Phong sợ bị trúng châm
cho nên phóng người ra cửa sổ, nhảy lên mái nhà, y đang định đuổi theo
Cốc Chi Hoa, đứng chưa vững chân thì chợt nghe giọng nói lạnh lẽo vang
lên bên tai: "Tên tiểu tặc nhà ngươi cút xuống cho ta". Cơ Hiểu Phong
được gọi là thiên hạ đệ nhất thần thâu, tai thính mắt tinh hơn người
thường gấp mười lần, kẻ địch ở sau lưng y mà y lại chẳng hề phát hiện.
Nói thì chậm, sự việc lúc đó diễn ra rất nhanh, y chưa kịp né tránh thì
cảm thấy chân tê rần, thế là ngã cắm đầu xuống!
Diệt Pháp hòa thượng phóng vọt người lên, lại giọng nói lạnh lẽo lúc nãy quát: "Lão giặc trọc không giữ thanh quy nhà ngươi cũng nếm đòn của ta". Diệt Pháp đẩy hai chưởng ra, trong chiêu này có cả công lẫn
thủ.
Chưởng thế của người ấy rất kỳ ảo, y vừa nhìn thấy rất rõ ràng,
đó là một người đàn bà, nhưng đẩy hai chưởng ra thì chẳng thấy bóng dáng của người ấy đâu nữa. Diệt Pháp hòa thượng kêu không xong, chợt thấy
phía sau ót có tiếng gió, y quay người lại phát chưởng thì nghe bốp một
tiếng, té ra lại bị người ta tát cho một bạt tai, tựa như y đưa mặt cho
người ta đánh đòn.
Lúc này Mạnh Thần Thông đã đuổi Lệ Thắng Nam ra tới góc
tường, y vươn tay là có thể chụp được, chợt nghe tiếng kêu Cơ Hiểu Phong và Diệt Pháp thì Mạnh Thần Thông thất kinh, thầm nhủ: "Chả lẽ trong
khách sạn có kẻ cường địch mai phục?" y vừa nghĩ như thế thì người đàn
bà đã tới. Mạnh Thần Thông quát lớn vận huyền công vào bàn tay đẩy
chưởng ra, chỉ nghe ầm một tiếng, bức tường đã bị chưởng phong của y
đánh vỡ một lỗ lớn, bụi bốc lên che mắt y, lúc này y cũng chẳng thấy
bóng dáng của Lệ Thắng Nam đâu nữa, chỉ nghe có tiếng đàn bà ở ngoài
đường cười lạnh: "Chưởng lực thật mạnh, võ công như thế mà lại đi bắt
nạt nữ nhi, không biết xấu hổ ư?" té ra người đàn bà ấy đã kéo Lệ Thắng
Nam ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Thần Thông gặp phải một kẻ kình địch
như thế, y lập tức nổi lòng háo thắng, lại đánh tiếp ra một chưởng phá
vỡ bức tường, y nhảy ra ngoài quát: "Bà già kia hãy chậm bước, Mạnh Thần Thông này còn muốn lãnh giáo". Người đàn bà ấy quay đầu lại, đột nhiên
mắng: "Thật quá đáng, ngươi gọi ta là gì?" lúc nãy Mạnh Thần Thông không nhìn rõ dung mạo của bà ta, tưởng rằng bà ta có công lực thâm hậu như
thế đương nhiên là một bà già, nào ngờ đó là một thiếu phụ trung niên
xinh đẹp, trên đầu còn có hai cái nút bươm bướm, trông nghiêng rất xinh
đẹp. Mạnh Thần Thông lấy làm lạ, nhưng lại hơi buồn cười, thầm nhủ: "Tuy ta đã gọi ngươi là bà già, nhưng ngươi trang điểm như thế tức là đã giả mạo thiếu nữ, thật buồn cười!" thật ra người đàn bà này cũng đã luống
tuổi, nhưng bà ta ghét nhất là người ta bảo mình già.
Mạnh Thần Thông nói: "Được, ta gọi bà một tiếng là tiểu thư,
Mạnh Thần Thông này rất khâm phục thân pháp của bà, cho nên muốn thỉnh
giáo bà". Y hai lần báo danh tính, lời lẽ vừa bỡn cợt vừa khiêu khích,
tưởng rằng đối phương sẽ động dung, nào ngờ thiếu phụ trung niên xinh
đẹp ấy chẳng hề biết Mạnh Thần Thông là ai, thế là bà ta kiêu hãnh gật
đầu rồi cười hì hì nói: "Ngươi có khâm phục ta không? Ngươi muốn mở rộng tầm nhìn một lần cũng được. Ngươi hãy nhìn đây, chính là thân pháp
này".
Mạnh Thần Thông ngưng thần ứng chiến, nào ngờ bà ta lắc mình đột nhiên bay vọt ra mấy trượng. Mạnh Thần Thông kêu lên: "Sao, bà muốn
chạy?" thiếu phụ kêu ồ một tiếng rồi nói: "Vậy chẳng phải ngươi muốn
nhìn thân pháp của ta ư? Té ra ngươi không phải có ý này, ngươi muốn
đánh nhau phải không?"
Mạnh Thần Thông chỉ đành nói: "Đúng thế, ta đang muốn lãnh giáo cao chiêu của bà".
Thiếu phụ trung niên nói: "Ngươi ăn nói chẳng mau mắn tí nào, ta cứ tưởng ngươi là thực sự khâm phục ta, muốn học thân pháp này, để mai
sau sử dụng trốn chạy. Té ra ngươi đang nói vòng vo, tại sao ngươi không nói thẳng ra là tìm ta đánh nhau?"
Mạnh Thần Thông chỉ đành nói thẳng: "Bà đã rõ, vậy chúng ta cứ đánh nhau ở đây".
Diệt Pháp hòa thượng nói: "Bà ta là Phùng Lâm, tiểu di của Đường Hiểu Lan, mẹ của Lý Tâm Mai, năm xưa tề danh cùng Lữ Tứ Nương và Phùng
Anh, trên giang hồ gọi là tam nữ hiệp. Ba mươi năm trước, có một lần tôi đem thư của sư phụ đến cho Niên đại tướng quân, từng gặp bà ta một lần ở Niên gia, lúc đó bà ta vẫn còn là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi,
giờ đã trải qua hơn ba mươi năm, bà ta vẫn giữ kiểu cách của thời thiếu
nữ, vả lại hình như không hề già đi cho nên tôi mới nhận ra". Mạnh Thần
Thông cả kinh: "Bà ta chính là Phùng Lâm? Ồ, chả lẽ bà ta đã biết mình
giam Lý Tâm Mai". Mạnh Thần Thông tuy chẳng sợ trời chẳng sợ đất, nhưng
lại e ngại phái Thiên Sơn, lòng thầm nhủ: "Từ lâu mình đã nghe trong tam nữ hiệp thì Lữ Tứ Nương có bản lĩnh cao nhất, rồi đến Phùng Anh, Phùng
Lâm là người kém nhất, hai vợ chồng Phùng Anh ngang tài ngang sức nhau.
Nay mình cũng chỉ có thể tương đương với Phùng Lâm, nếu bà ta nhờ vợ chồ Đường Hiểu Lan tìm vợ chồng mình trả hù thì mình hỏng bét". Diệt Pháp
hòa thượng định thần, nói: "Chắc chắn bà ta chưa biết mình làm khó Lý
Tâm Mai". Mạnh Thần Thông nói: "Ông nói đúng, nếu bà ta biết thì làm sao chịu để yên cho chúng ta như thế! Đương nhiên tôi cũng không sợ bà a,
nhưng tôi chưa luyện Tu la âm sát công đến tầng thứ chín, chưa muốn đối
địch với phái Thiên Sơn". Diệt Pháp nói: "Hình như bà ta chỉ đi một
mình, Đường Hiểu Lan là chưởng môn một phái, đâu có dễ dàng rời khỏi
Thiên Sơn. Vả lại vợ chồng Đường Hiểu Lan xưa nay rất nghiêm túc, nếu vợ chồng họ đến đây, quyết không để Phùng Lâm âm thầm bỡn cợt chúng ta".
Mạnh Thần Thông hơi định thần, nghĩ ngợi rồi nói: "Đúng thế, Đường Hiểu
Lan tự xưng là danh môn chính phái, xưa nay rất nghiêm nghị, người trong võ lâm đều biết".
Lúc này Cơ Hiểu Phong mới tập tễnh bước ra, Mạnh Thần Thông xem
vết thương cho y, thấy ở gót chân trái của y dính một phiến lá, đó là
công phu Trích diệp phi hoa, Mạnh Thần Thông tự thấy mình chưa đạt đến
cảnh giới ấy thì càng không khỏi kinh hãi, thế rồi mới xoa bóp cho Cơ
Hiểu Phong, bôi thuốc lên cho y, Cơ Hiểu Phong mới khỏi bị tàn phế.
Cơ Hiểu Phong xấu hổ nói: "Đệ tử vô dụng, vừa mới nhảy lên mái
nhà đã bị bà ta đánh rơi xuống, đệ tử vẫn chưa nhận ra thiếu nữ vừa mới
bỏ chạy là ai, nhưng hình như đó là đệ tử của Lữ Tứ Nương phái Mang
Sơn". Mạnh Thần Thông nói: "Trong thiên hạ chỉ có vài người có được bản
lĩnh như bà ta, ngươi bị đả thương ta không trách ngươi. Ngươi hãy nghỉ
ngơi một lát, lát nữa chúng ta sẽ lên đường".
Mạnh Thần Thông tuy e ngại Phùng Lâm, nhưng nghĩ bụng bà ta chỉ
có một mình, chỉ cần đề phòng hòa thượng giúp mình thì chắc chắn có thể
đối phó được Phùng Lâm. Y đã đoán Cốc Chi Hoa chắc chắn đến Lao Sơn tìm
Kim Thế Di, nay y đã đến được nơi này thì đương nhiên sẽ không ngừng
lại. Vì thế đợi sau khi Cơ Hiểu Phong có thể tự đi được thì tiếp tục lên đường. Nhưng vì Phùng Lâm xuất hiện, trên đường đi có ba người đều cẩn
thận, không dám nghênh ngang như trước nữa. Diệt Pháp hòa thượng tính
không sai, Phùng Lâm quả thực rời khỏi Thiên Sơn một mình. Số là vì
Chung Triển, Võ Định Cầu đi lâu không về, bà ta đoán rằng họ vẫn chưa
tìm ra Lý Tâm Mai, cho nên mới đích thân xuống núi.
Hôm ấy bà ta thấy Lệ Thắng Nam cải trang thành Mạnh Thần Thông,
đặt phòng cho Cốc Chi Hoa. Bà ta vừa nhìn thì đã biết Lệ Thắng Nam cải
trang. Bà ta xưa nay rất thích lo chuyện bao đồng, cũng rất thích đùa
bỡn. Bà ta nghe Lệ Thắng Nam nói chuyện với chưởng quỷ thì mới biết nàng đặt phòng cho một thiếu nữ, đương nhiên bà ta nghi ngờ. Phùng Lâm vì dò hỏi tin tức của con gái cho nên để ý đến các thiếu nữ đi lại trên giang hồ, vì thế mới ở lại trấn nhỏ ấy để xem Lệ Thắng Nam muốn đối phó với
thiếu nữ nào.
Chị em Phùng Lâm là bạn thân thiết nhất của Lữ Tứ Nương, sau khi Cốc Chi Hoa lên Mang Sơn không bao lâu thì có một lần Phùng Lâm đến
thăm Lữ Tứ Nương, đã từng gặp Cốc Chi Hoa. Lúc ấy Cốc Chi Hoa còn nhỏ
chưa đến mười tuổi, nhưng Phùng Lâm vẫn nhớ khuôn mặt của nàng. Đêm thứ
hai Cốc Chi Hoa đến tiểu điếm nghỉ lại, quả nhiên đã rơi vào trong cạm
bẫy của Lệ Thắng Nam. Phùng Lâm nhận ra nàng rất ngạc nhiên, bà vốn muốn nhắc nhở Cốc Chi Hoa, nhưng lại đổi ý quyết định âm thầm theo dõi. Bà
ta một nửa là vì tò mò, một nửa là vì ham vui, bà ta muốn biết xem thử
Lệ Thắng Nam lại giở trò gì, còn Cốc Chi Hoa có thể nhận ra hay không?
Khinh công của Phùng Lâm đã đạt đến cảnh giới đi không để lại
dấu, Lệ Thắng Nam và Cốc Chi Hoa chẳng hề phát giác. Bà ta cứ đi theo,
thấy Lệ Thắng Nam đùa bỡn Cốc Chi Hoa thì cảm thấy rất thú vị, bà ta
không muốn phá "trò chơi này", cho nên mới không ngăn cản Lệ Thắng Nam.
Nhưng bà ta cũng âm thầm bảo vệ cho Cốc Chi Hoa. Đêm ấy Cốc Chi Hoa gặp
nguy trên núi chính là do bà ta âm thầm giúp đỡ, hù dọa bọn Côn Luân tản nhân và Tang Mộc Lão. Cũng chính bà ta dùng công phu Trích diệp phi hoa đả thương và hù dọa bọn Cẩn Thuần. Khi Lệ Thắng Nam nhảy lên bức tường, bị bà ta bức một sợi tóc cho nên hoảng sợ bỏ chạy.
Đêm ấy bà thấy Lệ Thắng Nam dùng thủ đoạn cáo mật để hãm hại Cốc Chi Hoa, cảm thấy trò chơi này cũng quá đà, vốn muốn định trừng phạt Lệ Thắng Nam, sau đó thấy Lệ Thắng Nam định ra cứu Cốc Chi Hoa, lại nghĩ
nàng không đến nỗi quá xấu, bởi vậy khi Lệ Thắng Nam gặp nguy, bà đã cứu nàng ra khỏi ma chưởng của Mạnh Thần Thông. Lệ Thắng Nam nhân lúc bà
đánh nhau với Mạnh Thần Thông đã bỏ chạy. Cốc Chi Hoa thì nôn nóng muốn
gặp Kim Thế Di cho nên ngày đêm lên đường, sáng hôm sau đã đến núi Lao
Sơn. Lệ Thắng Nam vì sợ Mạnh Thần Thông cho nên đi đường vòng, vả lại
khinh công của nàng cũng kém Cốc Chi Hoa, vì thế mà đi sau Cốc Chi Hoa.
Cốc Chi Hoa vừa đến chân núi Lao Sơn thì tìm nơi dùng bữa, đồng thời hỏi đường đến cung Thượng Thanh rồi lập tức lên núi. Nàng lên đến đỉnh núi
thì trời đã tối, đứng từ xa nhìn có thể thấy sóng biển dập dềnh, lửa
chài giăng giăng, chợt nhớ lại chỉ trong chốc lát nữa thôi có thể gặp
được Kim Thế Di thì trong lòng càng phấn chấn. Sau mấy ngày mệt nhọc,
cuối cùng nàng đã đến nơi.
Nàng đi một hồi thì thấy trên núi có một mảnh rừng tùng rậm rạp, ở nơi ấy có một ngôi chùa, Cốc Chi Hoa chậm rãi bước tới, lòng thì nôn
nao, không biết gặp KimThế Di sẽ nói gì với chàng?
Nàng chưa nghĩ dứt thì chợt nghe có tiếng người thở dài, Cốc Chi Hoa giật thót tim, nàng đưa mắt nhìn ra xa chỉ thấy có một người đứng
dựa lưng vào cây cổ tùng, đó chẳng phải Kim Thế Di thì là ai? Chàng thở
dài tựa như trong lòng đang chất chứa rất nhiều tâm sự, có lẽ chàng vẫn
chưa thấy nàng.
Cốc Chi Hoa thầm cười, nàng đi vòng qua một bên, khi đến gần thì mới khẽ gọi: "Thế Di". Kim Thế Di giật mình, chưa kịp quay đầu đã kêu:
"Lệ cô nương, vẫn chưa đến kỳ hạn sao cô lại tới đây. Ôi chao, té ra là
Cốc cô nương". Lúc này chàng quay đầu lại mới nhận ra là Cốc Chi Hoa,
bất giác chưng hửng. Vẻ mặt rất lúng túng.
Lúc này cõi lòng Cốc Chi Hoa trĩu nặng, nàng lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, tôi không biết huynh đã hẹn với Lệ Thắng Nam cô nương, đã quấy rầy huynh".
Kim Thế Di định thần, vội vàng nói: "Cốc cô nương, cô đừng hiểu
lầm, tôi mong cô đến đây còn không kịp. Cô đến đây có chuyện gì?" chàng
cũng rất lấy làm lạ, sao Cốc Chi Hoa lại biết tên Lệ Thắng Nam? Không
biết thế nào mà Cốc Chi Hoa chợt cảm thấy bẽ bàng, cả nàng cũng không
biết mình đau lòng là vì Lý Tâm Mai hay là vì bản thân mình?
Kim Thế Di đã cho nàng biết chuyện Lý Tâm Mai, nhưng còn Lệ
Thắng Nam thì sao? Kim Thế Di vẫn luôn giấu nàng. Trong khoảnh khắc này
suy nghĩ của nàng đối với Kim Thế Di đã thay đổi hoàn toàn, trước đó
nàng xem Kim Thế Di là tri kỷ, nhưng nay nghĩ lại thì cảm thấy những lời ngon tiếng ngọt trước đây của chàng tựa như giả dối!
Kim Thế Di thấy nàng im lặng thì ngẩn người, chàng chợt nắm tay
nàng, nói: "Cốc cô nương, có phải cô nương trách tôi không?" Cốc Chi Hoa vùng tay ra, hờ hững nói: "Buồn cười, tôi nào có thể trách huynh, người muốn trách huynh có người khác đâu phải là tôi!"
Kim Thế Di nghe nàng nói thế thì vội vàng nói: "Có phải cô nương biết tin tức của Lý Tâm Mai không?" Cốc Chi Hoa nói: "Đúng thế. Tôi vốn đến đây báo tin vui cho huynh, giờ thì huynh không cần gặp cô ta nữa".
Kim Thế Di giật mình: "Lý Tâm Mai ở đâu? Cô nương hãy cho tôi biết. Tôi
sẽ từ từ giải thích cho cô nương biết chuyện của Lệ Thắng Nam".
Cốc Chi Hoa tránh ánh mắt của chàng, hờ hững nói: "Huynh giải
thích để làm gì? Đáng tiếc là Tâm Mai muội muội cất công tìm huynh bấy
nhiêu năm, thế nhưng lần này lại chẳng được gặp mặt". Kim Thế Di nói:
"Sao, cô nương đã gặp Tâm Mai? Cô nương có nói là tôi ở đây không?"
Cốc Chi Hoa nói: "Không phải là tôi không nói, nhưng cô ta không tin tôi, cô ta tin Lệ cô nương". Kim Thế Di kêu lên: "Cái gì? Tâm Mai
cũng gặp Lệ Thắng Nam, Lệ cô nương giỏi nhất là gạt người, chuyên thích
nói dối, các người phải cẩn thận".
Cốc Chi Hoa ngạc nhiên, thầm nhủ: "Nếu y thích Lệ Thắng Nam thì
làm sao lại nói xấu nàng trước mặt mình?" nhưng nàng vẫn lạnh lùng nói:
"Có phải cô ta thích gạt người hay không tôi không biết. Tôi chỉ biết là cô ta bảo với Tâm Mai muội muội, huynh đến Tô Châu gặp vợ chồng Trần
Thiên Vũ, Tâm Mai muội muội tin lời cô ta nên cũng đến Tô Châu!"
Kim Thế Di giật mình, kêu lên: "Thật quá đáng, cô ta đã lừa Tâm
Mai một lần, lần này lại thêm lần nữa. Được, tôi sẽ kể cho cô nương biết tôi đã quen cô ta như thế nào. Lần đó tôi đại náo Mạnh gia trang, quen
biết với cô ta... có một chút ơn huệ đối với tôi, tôi... tôi...". chàng
chợt nhớ lại đã hứa với Lệ Thắng Nam là không tiết lộ thân thế của nàng, càng không thể cho người khác biết chuyện mình và nàng ra biển tìm bí
kíp võ công của Kiều Bắc Minh, tuy Kim Thế Di đang nổi giận nhưng nhớ
đến lời thề của mình thì lại ấp úng không thể nói được nữa. Cốc Chi Hoa
nói: "Sao huynh chẳng nói gì nữa?"
Kim Thế Di nói: 'Tôi đã hẹn với cô ta ở đây. Xin thứ tôi không
tiện nói rõ. Chỉ mong... chỉ mong cô nương tin tôi. Lúc nãy tôi định
giải thích với cô nương, giờ nghĩ lại giải thích cũng không dễ. Tôi chỉ
có thể nói một câu, mong cô nương... cô nương tin tưởng tôi".
Cốc Chi Hoa ấm ức nói: "Tôi là cái gì của huynh? Huynh là cái gì của tôi?
Chúng ta vốn chẳng liên quan gì nhau, huynh giải thích với tôi
làm gì? Huynh muốn tôi tin huynh để làm gì?" Kim Thế Di đứng thộn mặt
ra, những lời của Cốc Chi Hoa như dùi bén đâm sâu vào tim chàng, chàng
chợt ứa nước mắt nói: "Cốc cô nương, cô nương có biết lòng dạ của tôi
không? Tuy chúng ta gần nhau không nhiều, nhưng tôi đã sớm coi cô nương
là tri kỷ duy nhất trong đời. Tôi không cha không mẹ, cũng chẳng biết
lai lịch của mình. Cô nương có cha mà cũng như không. Chúng ta đồng bệnh tương lân. Sư phụ của chúng ta lại có giao tình sâu nặng. Tôi khâm phục sư phụ của cô nương, cô nương cũng biết con người của tôi, cho nên vừa
gặp mặt chúng ta như đã quen biết nhau từ trước. Chúng ta phải thương
mến nhau, lẽ nào lại nghi ngờ lẫn nhau? Tôi chỉ coi Tâm Mai muội muội là em gái ruột, chả lẽ cô nương vẫn chưa hiểu lòng tôi hay sao? Trái tim
tôi đã sớm trao về cho cô nương. Còn Lệ cô nương, tôi chỉ vì đáp trả ơn
đức của cô ta, làm xong việc thì mỗi người đi mỗi ngã, chẳng liên quan
gì nhau! Cô nương có tin tôi không? Cô nương còn chưa tin tôi sao? Được, tôi móc tim ra cho cô nương xem". Nói rồi cầm cây gậy sắt kéo thanh
kiếm bên trong cây gậy toan đâm vào tim!
Cốc Chi Hoa cả kinh, may mà nàng đứng trước mặt Kim Thế Di, cho
nên vội vàng chụp tay chàng lại, đẩy cây kiếm ra, lạc giọng kêu lên:
"Đừng như thế, sao lại làm thế?"
Kim Thế Di nói: "Cô nương không tin tôi, tôi đành móc tim ra cho cô nương xem". Cốc Chi Hoa đút kiếm của chàng vào gậy, bật cười nói:
"Tôi đâu có bảo không tin huynh. Huynh móc tim ra cho tôi xem làm gì?"
Nói chưa xong thì Kim Thế Di đã chụp lấy đôi tay nàng, cười hớn
hở: "Cốc cô nương, sao cô nương không nói sớm, suýt tý nữa hại tôi làm
con ma hồ đồ". Cốc Chi Hoa cười: "Huynh làm con ma hồ đồ cũng đáng kiếp. Đừng đùa nữa, tôi muốn nói chuyện với huynh".
Kim Thế Di nói: "Được, tôi đang đợi đây". Cốc Chi Hoa nói: "Lệ
cô nương của huynh sắp đến...". Kim Thế Di sầm mặt, cắt lời nàng: "Cô ta đến thì mặc cô ta!" Cốc Chi Hoa nói: "Không, huynh đã hẹn gặp cô ta ở
đây. Sao lại mặc cô ta?
Huynh biết không, Mạnh Thần Thông... Mạnh Thần Thông đang đuổi theo cô ta.
Đêm qua trong một khách sạn ở thành Tức Mặc, đệ tử của Mạnh...
Mạnh Thần Thông thấy tôi, tôi phải trốn đến đây. Không biết Lệ cô nương
có bị ông ta bắt hay chưa, ông ta... tôi biết ông ta sẽ không tha cho
tôi, có lẽ cũng sắp đến. Huynh thấy tôi nên gặp hay tránh mặt ông ta?
Tôi muốn tránh ông ta nhưng làm sao cứu Lệ cô nương?"
Cốc Chi Hoa tuy giận Lệ Thắng Nam đã gạt mình, nhưng nếu Lệ Thắng Nam rơi vào tay Mạnh Thần Thông thì nàng cũng không yên bụng.
Kim Thế Di nói: "Được, tôi đang muốn trả thù Mạnh Thần Thông".
Cốc Chi Hoa nói: "Diệt Pháp hòa thượng cũng đi cùng ông ta". Kim Thế Di
nghĩ ngợi, đây quả là một điều khó khăn, một mình Mạnh Thần Thông đã khó đối phó, lại thêm Diệt Pháp thì mình chắc chắn thất bại, Cốc Chi Hoa
nói thế rõ ràng là không muốn gặp Mạnh Thần Thông, chàng cũng không thể
nhờ nàng giúp đỡ.
Kim Thế Di đang đắn đo, chợt nghe tiếng gió lướt lên ở phía sau
lưng, hình như có ám khí bắn tới, Kim Thế Di trở tay phất ra, quát rằng: "Mạnh lão tặc, ngươi ra đây". Thật kỳ lạ, chàng vỗ ra chưởng ấy nhưng
chẳng hề nghe tiếng ám khí rơi xuống. Kim Thế Di giật mình, chợt thấy có một bóng đen từ trong rừng phóng vọt ra, Kim Thế Di vung gậy lên, bóng
đen ấy lộn người trên không trung, Kim Thế Di quét ra một gậy. Nhưng chỉ nghe soạt một tiếng, mặt của Kim Thế Di đã trúng một đòn. Đối phương
chỉ sử dụng một cành cây nhưng lợi hại hơn cả roi mềm, lúc này trên mặt
Kim Thế Di hiện ra một lằn đỏ.
Kim Thế Di vừa kinh vừa giận, ngay lúc này bóng đen đã hạ xuống
trước mặt chàng, mắng rằng: "Tên tiểu tử Kim Thế Di nhà ngươi thật là đồ vô dụng".
Đó chính là: Hào khí xông mây cam chịu nhục, chỉ vì ái hận khó phân li.