CHƯƠNG 36 : Lý giải
Edit: Yến Phi Ly
.
Đạo cụ bối cảnh đầy đủ mọi thứ, ánh sáng quay phim toàn bộ cũng vào đúng vị trí, sau một tiếng “Action” của đạo diễn, máy quay bắt đầu thong thả chuyển động.
Đầu tiên tiến vào màn ảnh chính là một ngọn đèn nhỏ, bởi vì tấm rèm quá dày mà căn phòng u ám có vẻ loang loáng ánh sáng từ ngọn đèn, khiến người ta cảm thấy thả lỏng, cùng an tâm.
Màn ảnh dần dần kéo xa, trong căn phòng không lớn chỉ có một bàn làm việc cùng một cái ghế dựa. Trên ghế là một người tuổi còn trẻ, cậu mặc áo sơ-mi ca-rô, tóc nhuộm màu sắc đẹp mắt, hai tay của cậu đan cài trước bụng, hai mắt nhắm chặt, đồng tử lại bất an mà chuyển động.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng bên cạnh cậu, hơi hơi cúi người dùng tiếng nói tràn ngập từ tính trấn an cậu, rất nhanh, người trẻ tuổi trầm tĩnh lại, nhắm mắt như trước, bắt đầu thong thả trần thuật.
Màn ảnh lần thứ hai kéo xa, sau đó chậm rãi đưa tới gần, lúc này đây trực tiếp tiến vào ống kính chính là chính diện của người bác sĩ. Bên trong áo blouse trắng là áo sơ-mi nghiêm túc cùng quần tây, trên gương mặt anh tuấn lấp lánh kính mắt viền vàng. Theo những gì người trẻ tuổi tự thuật, biểu tình trên mặt vị bác sĩ dần dần biến hóa, phẫn nộ, bi thương, thống hận, ngoan lệ… Cuối cùng dần trở về tĩnh lặng.
Thanh âm người trẻ tuổi ngừng lại, bác sĩ lần thứ hai đi qua, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói, “Tôi đếm tới ba, nghe được một tiếng ‘tách’, cậu có thể tỉnh lại.”
Người trẻ tuổi quả nhiên chỉ sau một tiếng ‘tách’ liền mở mắt, biểu tình trên mặt bác sĩ đã hồi phục ôn hòa bình tĩnh, tựa như vừa rồi hết thảy cảm xúc lộ ra ngoài đều là một hồi ảo giác.
Bác sĩ ôn hòa hỏi han, “Cậu hiện tại cảm giác thế nào?”
“Tốt hơn nhiều,” Cậu ta nói, “Cám ơn bác sĩ.”
“Xem ra trị liệu như vậy rất có hiệu quả,” Bác sĩ tươi cười thân thiết, hắn lật xem hồ sơ ghi chép, sau đó nói, “Như vậy, ba ngày sau, cậu lại đến tái khám đi.”
“Vâng.” Người trẻ tuổi cảm ơn rồi đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng, nụ cười trên mặt bác sĩ lập tức lạnh xuống, hắn nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt một hồi, sau đó chậm rãi cúi đầu mở ngăn kéo, bên trong có một cái khung ảnh, bác sĩ nhẹ nhàng vuốt ve khung hình, giống như đang nhớ lại hồi ức gì đó, trên mặt lộ ra biểu tình ôn nhu cùng hoài niệm. Dần dần, biểu tình kia chậm rãi đọng lại, cuối cùng hóa thành khẽ nhếch khóe miệng, toát ra hơi lạnh cùng sự sắc bén.
“Cắt” một tiếng, một cảnh quay đã hoàn tất, vẫn như trước thuận lợi một lần là qua.
Lục Diễn cũng trầm tĩnh lại, thu hồi vẻ bén nhọn lúc nãy, đứng dậy kéo kéo vạt cùng áo dài, đi ra khỏi khung cảnh quay phim chỉ có ba mặt tường.
Cao Hi Triết hướng về phía hắn giơ ngón tay cái lên, lớn tiếng cười nói, “Lục Diễn, cừ lắm, phân đoạn diễn thêm cuối cùng kia rất phấn khích.”
Lục Diễn cười cười, khôi hài nói, “Đột nhiên có một chút ý tưởng, hy vọng không lãng phí phim nhựa của Cao đạo.”
“Ha ha,” Cao Hi Triết cười càng lớn tiếng, “Ý tưởng bộc phát như vậy thêm nhiều một chút là chuyện tốt, chút phim nhựa đó có là gì. Có điều tiểu tử nhà cậu không ra hiệu trước một chút liền diễn thêm, cũng không sợ tôi không lưu ý trực tiếp hô cắt sao, kia suýt chút nữa lãng phí rồi nha.”
Lục Diễn cười nói, “Đột nhiên có cảm hứng, nhất thời dừng không được, cũng may Cao đạo không có thật sự ngắt ngang.”
“Được rồi được rồi,” Cao Hi Triết xua xua tay, “Chúng ta cũng chớ nói nhiều. Đến đến đến, nhìn xem phân đoạn tiếp theo, cậu có ý kiến gì không?”
Lục Diễn hơi hơi nhếch môi, “Về đoạn này, tôi thực sự có một chút ý tưởng.”
Sau đó hai người liền cùng nhau thảo luận.
Sau khi Cao Hi Triết chính thức cùng Lục Diễn tiếp xúc, phát hiện Lục Diễn cũng là kẻ mê trinh thám, hơn nữa đối với phim trinh thám cũng có lý giải độc đáo của riêng mình, thậm chí mấy bộ phim trước đây mà Cao Hi Triết làm, hắn đều nói ra một số chỗ còn cứng nhắc cùng với chi tiết người xem không dễ dàng phát hiện kèm thêm những điểm sáng nhất mà hắn nhận thấy, có thể thấy được cũng là dày công nghiên cứu, quả thực họ có chút giống kiểu chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Lần này vừa lúc đồng thời hợp tác, buổi tối ngày đầu tiên liền lôi kéo Lục Diễn đem kịch bản thảo luận một lần nữa, ở một số chi tiết xử lý càng hoàn hảo. Mà trong quá trình quay phim, Lục Diễn cũng thường thường cho hắn kinh hỉ. Giống như Lý Nhiễm từng nói với hắn, Lục Diễn diễn cảm rất tuyệt, nhập diễn rất nhanh, chỉ điều này đã vô cùng không tồi, càng khó được chính là, mỗi diễn viên đóng chung với Lục Diễn, đều sẽ bất tri bất giác chịu ảnh hưởng này, biểu hiện so với bình thường sẽ càng tốt hơn, kết quả rõ ràng nhất chính là chỉ cần cảnh có Lục Diễn, số lần NG liền ít đi rất nhiều, hiệu quả cũng sẽ càng thêm hoàn mỹ. Về phần bất chợt xảy ra diễn thêm, cũng không phải lần đầu tiên, mà mỗi một lần linh cảm bùng nổ, đều có thể càng làm nổi bật ý tưởng mà Cao Hi Triết muốn biểu đạt.
Cao Hi Triết biết, kết quả như thế không phải ngẫu nhiên, bởi vì hắn phát hiện, Lục Diễn đối với kịch bản nghiên cứu nghiêm túc cùng lý giải, căn bản không thua kém tác giả như hắn, có thể tưởng tượng đối phương đến tột cùng tốn bao nhiêu thời gian cùng tinh lực để nghiên cứu cùng lý giải từng chi tiết. Trong ấn tượng của Cao Hi Triết tựa hồ chỉ có những nhân tài của thế hệ trước có thể xưng là nghệ thuật gia mới tích cực như vậy, năm đó một bộ phim truyền hình chu kỳ quay thường thường đều là vài năm, mà không giống thời đại bây giờ theo kiểu mì ăn liền, mấy tháng một bộ phim truyền hình liền ra lò. Cho nên, hiện tại diễn viên trẻ giống như Lục Diễn chịu nghiêm túc khổ công học hỏi cũng rất hiếm. Nếu không phải thật lòng đam mê, thực khó trả giá như vậy.
Bản thân Cao Hi Triết cũng là người cực độ đam mê điện ảnh, cho nên đối với với Lục Diễn càng thêm thưởng thức cùng yêu thích.
Rất nhanh, cảnh quay kế tiếp cũng chuẩn bị hoàn tất.
Khi đối mặt với diễn viên cùng đóng chung phân đoạn này, tâm tình Lục Diễn có chút phức tạp. Thời điểm lần đầu tiên hắn thấy đối phương tại phim trường, liền sửng sốt một chút, không nghĩ đến trùng hợp như vậy, cư nhiên lại đụng mặt ở bộ phim này.
Diễn viên khiến Lục Diễn có chút phức tạp, chính là Tống Liễm.
Vào lúc này Tống Liễm vẫn như trước còn là một diễn viên hạng hai hạng ba, có thể trở thành nam thứ trong phim Cao Hi Triết đã là thành tựu lớn.
Mà Lục Diễn cũng rất rõ ràng, nếu mình không tham gia《Tay súng bắn tỉa》 nam nhân vật chính hẳn phải là hắn, mà hắn cũng ở liên hoan phim Cannes năm sau nhận về danh hiệu ảnh đế, từ đó khai sáng cho nền nghệ thuật nước nhà. Nhưng hết thảy những điều này đều bởi vì Lục Diễn mà cải biến.
Lục Diễn cũng không cho là mình làm sai, hắn không phải thánh nhân, không có lý do gì biết rõ cơ hội đến còn đem nó dâng cho kẻ khác, huống chi cơ hội này vẫn là tự lăn đến trước mặt hắn, đây chính là cái được gọi thiên dư bất thủ, phản thụ kỳ cữu. (trời cho không lấy, sẽ phải chịu tội ; đến lúc mà không làm, ắt chịu tai ương)
Nhưng mà tất cả những điều này đương nhiên cũng không thể ngăn cản Lục Diễn khi đối mặt với người này, sẽ có cảm giác có lỗi khó nói thành lời.
Cho nên Lục Diễn sẽ nhịn không được chú ý hắn nhiều một chút.
Tống Liễm vốn dĩ diễn xuất cũng không tồi, nếu không cho dù bộ phim xuất sắc như《 Tay súng bắn tỉa》cũng không nhất định có thể lấy được danh hiệu ảnh đế. Ngoại hình của hắn thuộc loại khỏe mạnh xán lạn, cũng thực phù hợp với thân phận nhiệt huyết sắc bén trong bộ phim điện ảnh này.
Tống Liễm ra mắt sớm hơn Lục Diễn vài năm, nhưng trong showbiz thì không chỉ chú ý tư lịch, càng chú ý danh khí. Tình huống hiện tại là, mực độ nổi tiếng của Lục Diễn so với Tống Liễm cao hơn rất nhiều, huống chi hắn lại là nam chính trong phim, cho nên thời điểm gặp mặt, Tống Liễm vẫn thực khách khí mà gọi Lục Diễn một tiếng “Lục ca”.
Cảnh hôm nay là bọn họ cùng diễn.
Như trước một tiếng “Action”, máy quay đã vào chỗ.
Bác sĩ mặc một thân blouse trắng mỉm cười ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách, “Ngài cảnh sát đột nhiên đến thăm, không biết có gì có thể trợ giúp ngài?”
Vị cảnh sát mặc thường phục ngồi ở đối diện, hỏi thẳng, “Có một người tên Hứa Viễn anh có quen không?”
“Tên này có chút quen thuộc, để tôi nghĩ,” Bác sĩ lộ ra một bộ dáng suy tư, “Nếu tôi không nhớ lầm, tôi có một người bệnh tên thế này. Chỉ có điều cậu ta đã ba tháng không đến tái khám, xin hỏi cậu ta xảy ra chuyện gì sao?”
“Cậu ta đã chết.” Vị cảnh sát nói thẳng, một bên gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình bác sĩ.
“Chết?!” Bác sĩ thực kinh ngạc, nhíu mày, “Chết như thế nào?”
Cảnh sát có chút thất vọng phát hiện hắn không cách nào từ trên mặt vị bác sĩ trẻ này nhìn ra sơ hở gì ngoài biểu tình kinh ngạc, nếu nói đây là diễn kịch thì bác sĩ trẻ này diễn xuất quả thực có thể lấy danh ảnh đế được rồi, “Chết cùng cậu ta còn có năm người thanh niên khác, chết kiểu này, có chút kỳ lạ.”
Chân mày vị bác sĩ nhăn lại không giãn ra, “Tôi thật sự rất tiếc. Như vậy, ngài tới tìm tôi là vì chuyện gì?”
Cảnh sát nói, “Tôi muốn xem nhật ký chữa trị của Hứa Viễn.”
“Thật xin lỗi,” Bác sĩ cự tuyệt nói, “Bảo vệ bí mật riêng tư người bệnh là đạo đức nghề nghiệp cơ bản của chúng tôi. Đương nhiên, nếu ngài có giấy khám xét thì khác.”
“Được, tôi sẽ tự mình xin lệnh điều tra.” Cảnh sát nói xong đứng lên, vươn tay với bác sĩ, “Cám ơn anh đã hợp tác.”
Bác sĩ mỉm cười mà bắt tay cảnh sát, “Đây là việc nên làm.”
Cảnh sát đi tới cửa, đột nhiên quay đầu, hỏi một câu, “Anh còn nhớ rõ Phương Vũ Thần chứ?”
“Ai cơ?” Bác sĩ lộ ra một biểu tình kinh ngạc cùng nghi hoặc thích hợp, “Phương Vũ Thần là ai?”
Cảnh sát thất vọng nói, “Không có gì, tôi tùy tiện hỏi thôi.”
Cửa mở rồi khép lại, biểu tình trên mặt bác sĩ lần thứ hai trở về yên lặng, nhưng mà ánh mắt của hắn lại phá lệ sâu xa.
“Cắt”. Cao Hi Triết giơ tay, máy quay ngừng chuyển động.
Hai người đi qua, Cao Hi Triết cao hứng nói, “Không tồi, Tống Liễm hôm nay biểu hiện khá trầm ổn.”
Tống Liễm lộ ra ngại ngùng không tương xứng với ngoại hình của hắn, “Tôi cũng thấy hôm nay tâm tình đặc biệt tốt. Không biết có phải vì diễn chung với Lục ca hay không, cảm giác cả người đều bị cuốn theo.”
“Đừng nói như vậy,” Lục Diễn cười nói, “Là bản thân cậu diễn xuất rất tốt.”
“Hai người các cậu mau thôi a,” Cao Hi Triết hào sảng mà mỗi tay vỗ vào vai một người, “Chớ thổi phồng nhau nữa đi. Hôm nay trạng thái mọi người rất tốt, nhiệm vụ đều hoàn thành, không bị NG lần nào, kết thúc công việc trước thời gian, cho nên buổi tối mời các cậu uống rượu.”
“Ngày mai còn phải quay phim mà,” Lục Diễn cười nói, “Uống nhiều cũng không thành vấn đề sao?”
“Tôi là đạo diễn, tôi nói không sao là không sao. Đi, đêm nay không say không về.” Cao Hi Triết vung tay, đặc biệt sảng khoái.
Thời gian sau đó, Lục Diễn đều như cá gặp nước. Đóng phim vốn chính là việc hắn đam mê cuồng nhiệt, mà có thể trong quá trình tăng thêm phần lý giải của mình, khiến cho ý tưởng của mình cũng thành một phần của bộ phim, cảm giác thật sự quá tốt. Hơn nữa bộ phim này là thể loại trinh thám, mỗi một cảnh tượng, mỗi một đạo cụ, thậm chí mỗi một câu thoại một ánh mắt, đều có khả năng là nơi bí mật ẩn giấu, là một vấn đề, một sự chờ đợi, một câu đố khiêu chiến người xem kiến giải.
Lục Diễn ngoài lúc đóng phim, nhiều nhất chính là cùng Cao Hi Triết nghiên cứu kịch bản, như thế nào làm cho nội dung càng hợp lý, khiến cho câu đố càng khó phá giải, mưu mô giết người thiết kế như thế nào để có thể càng thêm hấp dẫn đồng thời vẫn giữ tính lô-gic nhất định.
Thời gian thực nhanh đến tháng mười, quay phim cũng bắt đầu tiến nhập giai đoạn nước rút, Lục Diễn trừ bỏ tất những việc không thể từ chối còn không thì luôn ở đoàn phim. Lục Diễn đối với sinh hoạt gian khổ trong đoàn phim ngược lại vui vẻ chịu đựng, chính là chỉ tội Tống Huy thường xuyên phải chạy đi chạy lại hai bên thay Lục Diễn sắp xếp ăn mặc các thứ.
Mà tháng mười còn có một việc trọng đại Lục Diễn không thể bỏ qua, đó là lễ trao giải điện ảnh Bách Thảo.
Hoàn chương 36
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xin không cần phỉ nhổ tên lễ trao giải điện ảnh nha, tác giả gọi là vô năng, Sad
☆,