CHƯƠNG 38 : Rung động
Edit: Yến Phi Ly
.
Lục Diễn chậm rãi mở mắt.
Kỳ thật hắn đã sớm tỉnh. Lúc xe mới vừa dừng, hắn liền mơ mơ màng màng tỉnh lại, chẳng qua trong đầu còn có một ít mộng cho nên không nguyện ý mở mắt.
Lục Diễn thể chất đặc biệt, mặc dù uống rượu say, chỉ cần nghỉ ngơi một chút cũng có thể giảm bớt rất nhanh, hắn mơ hồ nhớ ra chuyện vừa rồi, cũng nhớ rõ là do chính mình đề xuất muốn đi hóng gió.
Hôm nay, phải nói là hôm qua mới đúng, thật sự là một ngày hưng phấn, Lục Diễn lần đầu tiên trong đời nhận được giải thưởng điện ảnh, nhưng lại một lúc lấy liền hai giải. Có lẽ trong mắt người ngoài Lục Diễn là kẻ vô cùng may mắn, có thể trở thành diễn viên vừa ra mắt quay bộ phim đầu tiên liền lấy luôn giải nam phụ xuất sắc và diễn viên mới xuất sắc nhất. Nhưng mà Lục Diễn biết, vì ngày nay, hắn từng trả giá bao nhiêu cố gắng, hết thảy đáy sâu cùng dày vò đời trước giống như đều là vì giờ khắc này. Lục Diễn cảm thấy thực may mắn, mặc dù tại thời điểm gian nan nhất, hắn cũng không buông tay. Ông trời sẽ không bạc đãi người kiên trì cố gắng, cho nên hắn có cơ hội vãn hồi.
Sống lại, không chỉ là cơ hội sự nghiệp, còn có tình yêu bất chợt xảy đến.
Đối với chuyện tình cảm, Lục Diễn vốn không ôm kỳ vọng, chuyện mẹ hắn trải qua khiến hắn đối với tình yêu vừa bài xích lại thất vọng. Hắn ngẫu nhiên nghĩ qua cùng lắm thì tìm một cô gái thuận mắt, kết hôn, sinh con. Không có tình yêu cũng không có vấn đề gì, sinh hoạt vốn không cần nhiều tình cảm mãnh liệt như vậy, bình bình đạm đạm mới là chân thật. Lục Diễn tin tưởng mình sẽ là người chồng tốt người cha tốt, xuất phát từ trách nhiệm cùng đạo nghĩa, hắn cũng sẽ có trách nhiệm với gia đình của mình.
Nhưng Tô Mạc xuất hiện.
Nam nhân cường thế lại kiêu ngạo này dùng thành ý cùng kiên nhẫn từng chút từng chút làm tan chảy ý chí Lục Diễn. Lục Diễn từ đầu bài xích đến hiện tại trong đáy lòng cũng sinh ra một tia khát vọng, vô luận như thế nào đều kiềm chế không nổi.
Lục Diễn không biết Tô Mạc vì cái gì lại yêu mình, nhưng hắn biết anh thật sự nghiêm túc. Trong cốt tủy kỳ thật bọn họ là một dạng người, một khi nhận định, tuyệt không thể cứu vãn. Tô Mạc một lần lại một lần vừa vặn xuất hiện, khiến cho nỗi chờ mong trong đáy lòng Lục Diễn từng chút từng chút sâu sắc hơn, cho đến dưới đáy lòng có một thanh âm kêu gào, mày có thể thử tin tưởng một lần, một khi bỏ qua, có lẽ cả đời tiếc nuối.
Nếu như nói trên thế giới này còn có người nào sẽ mãi mãi không đổi tâm, Lục Diễn tin tưởng Tô Mạc nhất định là một trong số đó. Người nam nhân này tâm chí kiên định, hơn nữa đầy đủ cường đại, mà những gì anh sở hữu chính là điều rất nhiều người cả đời đuổi không kịp, điều này cũng có nghĩa anh sẽ không bị dục vọng thế tục hấp dẫn. Mà những thứ này, là điều Lục Diễn rất muốn, tìm một người, có thể cả đời bên nhau.
Cho nên, tại thời khắc cực kỳ quan trọng trong đời, Tô Mạc lại một lần vừa vặn mà xuất hiện, Lục Diễn nhịn không được muốn cùng anh chia sẻ. Hắn đột nhiên ý thức được, nếu hết thảy thành tựu cùng vui sướng đều không có người để chia, như vậy mặc dù đứng ở chỗ cao nhất cũng chỉ là một kẻ cô độc, lạc thú sẽ thiếu rất nhiều.
Vì thế, mặc dù ý thức còn có chút hỗn độn, hắn cũng theo bản năng mà không nghĩ tách ra.
Tuy rằng nhắm mắt, Lục Diễn vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt Tô Mạc nóng rực giằng co trên người mình, hắn giật giật thân thể, nghĩ phải như thế nào tỉnh lại mới có thể càng tự nhiên. Đột nhiên xúc cảm lạnh lẽo mà mềm mại dừng ở trên môi, vừa chạm vào lướt qua, Lục Diễn còn không kịp lưu luyến đã rời đi, đáy lòng thế nhưng sinh ra tiếc nuối.
Khi ý thức được đó là cái gì, trong đầu Lục Diễn “Ầm” một tiếng, tim đập không khống chế nổi mà trở nên kịch liệt, hô hấp cũng không cách nào bảo trì vững vàng. Nhưng mà lúc này, Lục Diễn nghe được tiếng cửa xe mở ra sau đó đóng lại, người bên cạnh đã rời đi.
Lục Diễn mở to mắt.
Ánh trăng sáng như tuyết, Lục Diễn nhìn thấy Tô Mạc dựa lưng vào vòng bảo hộ trên đỉnh núi, lấy ra một điếu thuốc châm lửa rồi ngậm vào trong miệng, sau đó chậm rãi phun ra một vòng khói. Lục Diễn cũng là lần đầu tiên trông thấy Tô Mạc hút thuốc, hắn nhớ ngón tay Tô Mạc sạch sẽ thon dài, cũng không bị mùi thuốc lá đọng lại hương vị, hắn biết Tô Mạc không thường hút thuốc. Mà giờ khắc này, Tô Mạc dưới ánh trăng một mình hút thuốc, Lục Diễn cảm thấy có loại xinh đẹp nói không nên lời. Chính là biểu tình đối phương giờ phút này lại rõ ràng viết nên hai chữ cô đơn, Lục Diễn đột nhiên cảm thấy trong lòng đau xót, hắn vỗ về trái tim còn đang bang bang nhảy loạn trong ngực, bỗng chốc toát ra một ý tưởng, nếu đôi mắt xinh đẹp tựa như có thể thấy rõ tình đời kia không còn nhìn về phía mình, thậm chí nhìn về phía người khác, hắn nhất định sẽ có xúc động muốn giết người.
Lục Diễn nhớ tới từng chi tiết từ khi quen biết tới nay, trong lòng có một loại chua xót bí ẩn lại ngọt ngào.
Tình yêu là như thế, khi bạn còn thờ ơ, đối phương làm được nhiều hơn nữa bạn cũng không có cảm giác; nhưng mà một khi bạn cũng bắt đầu động tâm, như vậy hết thảy chi tiết đã từng xảy ra liền sẽ hóa thành cơn sóng, nháy mắt bao phủ bạn.
Lục Diễn bình phục một chút hô hấp, cởi bỏ dây an toàn, đẩy cửa xe đi ra ngoài.
Tô Mạc nghe được tiếng vang ngẩng đầu, ánh mắt có chút mê ly, sau khi thấy rõ là Lục Diễn, thấp giọng nói một câu, “Anh tỉnh.”
Thanh âm của anh vốn trầm thấp bởi vì hút thuốc mà hơi khô sáp, nghe vào trong tai Lục Diễn lại cảm thấy thêm một tầng hấp dẫn.
Lục Diễn đi đến trước mặt anh, nhìn sợi tóc vốn xử lý chỉnh tề đã bị gió núi thổi loạn, nhỏ vụn thưa thớt rũ xuống trên trán, làm cho Lục Diễn sinh ra một loại ảo giác yếu ớt. Hắn nhịn không được giơ tay lên, nghĩ muốn vuốt lên những sợi tóc hỗn độn, lại tại ánh mắt nghi hoặc của Tô Mạc mà chuyển phương hướng, đứng ở trước mắt anh, lấy một tư thế vươn tay, “Còn thuốc lá không?”
Tô Mạc không nghi ngờ, gật gật đầu, đưa một điếu thuốc cho hắn, đang định bật lửa cho hắn, Lục Diễn đã đem thuốc lá bỏ vào miệng, ghé đầu lại.
Tô Mạc sửng sốt một chút, lại vẫn là đem thuốc lá đang cháy bỏ vào miệng, Lục Diễn hơi nghiêng đầu tới gần, phần đầu hai điếu thuốc liền chạm vào nhau.
Một hít một thở, thuốc đã được châm lửa.
Hai người đều hơi hơi rũ mắt suy nghĩ, tư thế có vẻ rất thân mật, hô hấp lần lượt thay đổi, cả hai đều có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương phả vào trên mặt.
Thân cận quá! Tô Mạc nghĩ, đầu óc có chút váng vất, kỳ thật Lục Diễn cũng vậy.
Lục Diễn lui ra phía sau một bước, sau đó quay người cũng tựa vào vòng bảo hộ.
Một khi xác định tâm ý, ngược lại không biết nên mở miệng thế nào. Lục Diễn nhìn rừng cây lờ mờ trong núi, trong đầu nghĩ ngợi lung tung.
Bên kia Tô Mạc đã hút hết điếu thuốc, anh lấy ra hộp thuốc lá, đem đầu mẩu thuốc lá hút xong nhét vào.
Giống như mỗi một lần trước đây, trầm mặc giữa bọn họ lan tràn, nhưng lúc này bầu không khí lại thêm ái muội một chút.
Vẫn là Tô Mạc mở miệng trước, “Lục tiên sinh, còn chưa nói chúc mừng anh đạt được hai giải thưởng lớn.”
Lục Diễn hai khuỷu tay chống lên vòng bảo hộ, hơi hơi nghiêng thân nhìn anh, “Anh đã nói, tại thời điểm kia, tôi có nghe được.”
Tô Mạc nhớ tới khi đó Lục Diễn nắm chặt tay anh, còn có cái niết không nhẹ không nặng trong lòng bàn tay, trong đầu nóng lên, nhưng không biết Lục Diễn là cố ý hay là vô ý.
“Tôi thật cao hứng,” Lục Diễn nhìn ánh mắt của anh phá lệ chuyên chú, “Giây phút ấy, anh đã ở đó.”
Tô Mạc cảm thấy tim đập nhanh đến mức có chút mất tự nhiên.
Lục Diễn trước ánh mắt nóng rực của Tô Mạc chậm rãi kề sát vào, hơi hơi nghiêng đầu, khẽ chạm vào môi anh, rất nhanh liền rời đi.
Tô Mạc ngây ngẩn cả người, Lục Diễn liếm liếm môi, giảo hoạt mỉm cười, “Vừa rồi là đáp lễ.”
Tô Mạc cảm thấy cả người đều có chút không ổn cho lắm.
Lục Diễn như không có việc gì đi về phía xe, nhẹ nhàng mà bỏ xuống một câu, “Trở về đi, không còn sớm nữa.”
Hoàn chương 38.
☆,