Vãn Hồi

Chương 42: Chương 42




CHƯƠNG 42: Điều hạnh phúc nhất

Edit by: Yến Phi Ly

.

Tần Phong xem như nhận thức rõ Lục Diễn cũng không thuần lương giống như thoạt nhìn, có điều Lục Diễn thế này hắn càng thích. Trong giới giải trí như cái chảo nhuộm lớn này, có thể vẫn luôn bảo trì thuần lương, không phải ngốc thì chính là giả bộ, mà hai loại người này đều thực khó đạt tới đỉnh cao. Người thông minh còn hiểu biết tiến lui, hơn nữa tính tình chân thật cùng một chút mưu lược, cộng thêm vận khí, nếu không có thành tựu thực khó, Lục Diễn hoàn toàn chính là người như vậy.

Sự tình sắp xếp ổn thỏa, Lục Diễn săn sóc nói, “Phong ca sáng sớm lên máy bay trở về, còn phải thay tôi suy xét mọi chuyện, thật sự là vất vả. Tôi cũng không có việc gì, Phong ca sớm về nghỉ ngơi đi.”

Tần Phong có chút do dự, “Có cần tôi ở lại trông buổi tối không?”

Lục Diễn cự tuyệt, “Không cần, nơi này có Tống Huy là được rồi.”

Tống Huy cũng ở bên cạnh xen vào, “Đúng vậy đúng vậy, em sẽ ở lại chỗ này, Phong ca chẳng lẽ đối với em mà còn lo lắng sao, lại nói bệnh viện sắp xếp y tá đặc biệt hôm nay cũng sẽ tới, anh cứ yên tâm đi.”

Tần Phong cũng biết hắn ở lại cũng sẽ không hơn Tống Huy bao nhiêu, huống chi hôm nay gấp gáp trở về quả thật có chút mệt mỏi, cũng không kiên trì, dặn dò Lục Diễn nghỉ ngơi cho tốt, dặn Tống Huy chú ý chăm sóc hắn rồi mới rời đi.

Sau khi Tần Phong đi rồi, Tống Huy nháy mắt mấy cái với Lục Diễn, lộ ra một cái tươi cười ngầm hiểu trong lòng.

Lục Diễn âm thầm lắc lắc đầu, cũng nhịn không được mỉm cười. Tống Huy này, lúc mới quen rõ ràng trung hậu thành thật như vậy, đi theo mình một thời gian, ngược lại càng ngày càng thông minh, rất nhiều chuyện không cần Lục Diễn nói cũng biết làm như thế nào, mặc dù có lúc sẽ tự chủ trương thế nhưng cũng không quá phận.

Bữa tối vẫn là thím Phương đưa tới, mang theo hai cặp ***g phong phú vô cùng. Tống Huy vui vẻ vừa ăn vừa không ngừng khen ngợi, khen đến nỗi trên mặt thím Phương cũng muốn nở hoa, còn bảo ngày mai sẽ chuẩn bị càng nhiều đồ ăn ngon.

Tay nghề thím Phương quả thật rất giỏi, ngay cả Lục Diễn là người đối với ăn uống không có yêu cầu cao cũng nhịn không được ăn nhiều một chút, chỉ có điều hắn vừa ăn vừa suy nghĩ, nếu cứ ăn hoài như vậy, chỉ sợ chờ tới lúc xuất viện có khi béo thành quả bóng tròn lăn đi được rồi.

Nghệ sĩ đối với khuôn mặt cùng dáng người đều phải giữ gìn như bảo vệ miếng ăn của mình, bởi vì những thứ này cũng là cái vốn để kiếm cơm. Chẳng qua dù vậy, Lục Diễn cũng không cách nào cự tuyệt ý tốt của thím Phương. Từ sau khi mẹ qua đời, nhiều năm như vậy, tuy rằng Lục Diễn thân thể khỏe mạnh, nhưng bởi vì trải qua một số công việc có tính nguy hiểm cao, cũng khó tránh khỏi có một hai lần phải nằm viện, mà mỗi một lần đều chỉ có thể ăn cơm bệnh viện, hiện tại nhớ tới cũng nhịn không được có cảm giác buồn nôn.

Tô Mạc buổi tối tám giờ hơn mới đến bệnh viện, anh một tay cầm theo bao công văn, một tay kia mang theo một cái gói to, trên người đã thay đổi quần áo, tóc còn có chút ẩm ướt, hẳn là mới vừa tắm xong.

Lúc Tô Mạc đi vào phòng bệnh thì Tống Huy đang chuẩn bị gọt trái cây cho Lục Diễn, y tá đặc biệt của bệnh viện cho phòng bệnh tư nhân đã tới, nhưng Lục Diễn cảm thấy mình hiện tại không có việc gì, hơn nữa hắn cũng không quen có người lạ cứ đứng trong phòng mình, cho nên đã bảo người đi nghỉ ngơi, có yêu cầu gì sẽ gọi cô.

Tống Huy nhìn thấy Tô Mạc tiến vào, lập tức buông xuống dao gọt đứng lên, “Tô đổng.”

Tô Mạc gật gật đầu, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, “Tống Huy, buổi tối tôi ở lại, cậu vất vả một ngày rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”

“Cái này…..” Tống Huy nghe vậy quay đầu nhìn Lục Diễn. Cậu đương nhiên biết Tô Mạc sẽ đến, cho nên phối hợp dụ khéo Tần Phong đi, hơn nữa bệnh viện buổi tối không cho thăm bệnh, cũng không cần lo lắng sẽ có ai tới. Tống Huy vẫn luôn đi theo bên người Lục Diễn, đối với ái muội nho nhỏ giữa hai người tự nhiên thấy rất rõ ràng, mắt thấy còn thiếu một bước nữa là thành rồi, cậu tin tưởng Tô Mạc khẳng định sẽ nắm chắc cơ hội, nhưng cậu cũng không nghĩ đến Tô Mạc muốn lưu lại ban đêm, nháy mắt trong đầu lướt qua một ít ý tưởng không hài hòa, bất quá nghĩ lại thì cảm thấy quá mức suy tưởng rồi, Lục Diễn hiện tại bộ dạng thế này, đương nhiên là muốn làm cái gì cũng làm không được.

Lục Diễn ngược lại không có biểu hiện kinh ngạc, tự nhiên mà nói với Tống Huy, “Cậu đi về nghỉ ngơi trước đi, trong khoảng thời gian này còn mệt cậu chạy đi chạy lại nhiều, ngày mai nếu dậy không nổi, tới trễ một chút cũng không sao.”

“Khó mà làm được,” Tống Huy được sự cho phép lập tức trầm tĩnh lại, nói giỡn, “Em còn phải tới ăn ké bữa sáng của thím Phương nữa.”

Tống Huy thu thập xong đồ dùng, nói với hai người, “Lục ca, Tô đổng, em về trước, hai người nghỉ ngơi nhé, có việc gọi điện thoại cho em.”

Chờ đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Tô Mạc mới bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ. Hai người hiện nay quan hệ còn mập mờ chưa rõ, nói không có tiến triển, hai nụ hôn lướt qua buổi tối hôm đó còn khắc ghi trong đầu, nhưng nếu nói có tiến triển, vậy cũng không phải, ít nhất Lục Diễn còn chưa tỏ rõ thái độ của hắn. Hết thảy những việc trước đây, còn có thể nói là ông chủ quan tâm nghệ sĩ, hoặc là bạn bè quan tâm lẫn nhau, nhưng chuyện ở lại ban đêm như vậy, ít nhiều có chút quá mức thân mật.

Tô Mạc thầm hối hận mình quá lỗ mãng. Vốn chỉ định lại đây thăm Lục Diễn một chút thì tốt rồi, nhưng thời điểm tắm dưới vòi sen, không biết như thế nào liền bộc phát suy nghĩ muốn ở cùng hắn, làm thế nào cũng không kiềm chế được. Cho nên, hậu quả nhịn không được chính là hiện tại đứng ở chỗ này mà xấu hổ, cũng may Lục Diễn không cự tuyệt, chứng tỏ đây là một bắt đầu tốt đẹp.

Tô Mạc rất nhanh dứt bỏ những tâm tư vi diệu đó, đem bao công văn đặt lên bàn, gói to mang theo thì cho vào trong tủ treo quần áo, Lục Diễn đoán bên trong hẳn là áo ngủ cùng với đồ rửa mặt, đương nhiên đợi lát nữa chứng minh hắn đã đoán đúng.

Tô Mạc ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, cầm lấy dao gọt Tống Huy để một bên, thuận tay chọn một quả táo đỏ mọng trong giỏ, vừa rồi bởi vì Tô Mạc đột nhiên xuất hiện, Tống Huy còn chưa kịp giúp Lục Diễn gọt được quả nào.

Tô Mạc thủ pháp cực kỳ thuần thục, Lục Diễn có chút ngạc nhiên mà nhìn ngón tay trắng nõn thon dài linh hoạt của anh, gọt ra một vòng vỏ táo không dứt rời, tách ra thịt quả cũng không bị dính nhiều. Hắn thật chưa bao giờ nghĩ qua Tô Mạc có thể có kỹ năng gọt trái cây giỏi đến như vậy. Khi còn niên thiếu, Lục Diễn cũng từng vì vui đùa mà khổ luyện một thời gian gọt trái cây, dưới tình trạng phá hỏng không ít hoa quả cuối cùng thì thành quả vẫn là vô cùng thê thảm, lúc từ bỏ không thể không cảm thán, hóa ra gọt trái cây cũng cần thiên phú nha. Mà hiện giờ, hắn tận mắt thấy một người rất có thiên phú, hắn cũng không tin Tô Mạc sẽ có thời gian mà đi khổ luyện kỹ năng nhàm chán này.

Táo gọt xong, Tô Mạc cũng không trực tiếp đưa toàn bộ cho Lục Diễn, mà là tìm cái đĩa, cẩn thận cắt thành từng khối từng khối, cắm cây tăm vào rồi mới đưa tới trước mặt Lục Diễn.

Lục Diễn nhìn mỗi một khối thịt quả đều đều chỉnh tề giống như tác phẩm nghệ thuật, cơ hồ nhìn không ra bộ dáng nguyên bản của nó, nhịn không nửa đùa nửa khen, “Nếu không biết, còn tưởng rằng Tô đổng chính là chuyên gia gọt trái cây đấy.”

Tô Mạc cười cười, “Khi còn bé Tô Quyết thân thể không tốt lắm, mỗi lần sinh bệnh liền sẽ quấn tôi đòi gọt táo cho nó ăn, dần dà, liền biến thành như vậy, thói quen thôi.”

Lục Diễn ở trong lòng lần thứ hai tán thưởng, quả nhiên là thiên phú!

Ăn xong hoa quả, Tô Mạc đưa khăn cho Lục Diễn lau tay.

Hai người lại hàn huyên một lát, sau nhìn thời gian cũng không còn sớm, Tô Mạc liền lôi từ trong tủ treo quần áo gói to lúc nãy, lấy ra một bộ dụng cụ vệ sinh cá nhân mới tinh, hỏi Lục Diễn, “Trước gột rửa nhé?”

Lục Diễn gật đầu đáp ứng.

Tô Mạc rất nhanh thay hắn lấy kem đánh răng, rót cốc nước, chờ hắn chải răng xong, lại bưng tới nước ấm, vắt khô khăn mặt cho hắn lau mặt.

Tô Mạc một loạt động tác tự nhiên mà rất thuần thục, không chút ngập ngừng, tựa như đã từng làm qua rất nhiều lần.

Lục Diễn đưa trả khăn mặt, trêu chọc nói, “Người khác nếu nhìn thấy việc anh làm hiện tại, chỉ sợ cũng thực khó liên hệ anh với chủ tịch của Tô thị.”

Tô Mạc đem nước cùng khăn mặt vào phòng tắm, vừa đi ra vừa nói, “Thế nào, người bình thường cho rằng chủ tịch phải là cái dạng gì, mười ngón tay không dính chút nước?”

Tô Mạc nói xong nở nụ cười, sau đó lại nói, “Từ nhỏ người giúp việc trong nhà tuy rằng không ít, nhưng cha mẹ vẫn luôn giáo dục chúng tôi, chuyện của mình phải tự mình làm. Nếu quen được sinh hoạt cẩm y ngọc thực, cũng phải qua được cuộc sống cháo hoa rau dại, như vậy mới không dễ dàng bị đánh bại. Tôi cùng Tô Quyết từ lúc lên trung học vẫn luôn ở ký túc trường học, mấy việc nhỏ này sớm đều quen thuộc.”

Lục Diễn nghe xong, trong lòng có chút xúc động, cho tới bây giờ đều không có người nói với hắn những thứ này, hết thảy thói quen cùng kỹ năng sinh hoạt của hắn đều là tự mình tôi luyện, cũng không thể không tự mình làm, hắn không khỏi hâm mộ, “Hai người có cha mẹ thật tốt.”

Tô Mạc lộ ra vẻ mặt hoài niệm, “Đúng vậy, bọn họ với tôi mà nói, là cha mẹ tốt nhất, là đôi vợ chồng vô cùng ân ái.”

Lục Diễn lúc này mới nhớ tới cha mẹ anh đã qua đời, có chút áy náy khiến cho anh thương nhớ, “Xin lỗi, tôi không phải cố ý nhắc tới…..”

Tô Mạc cười cười ngắt lời hắn, “Không sao, tôi biết anh không cố ý. Đã qua nhiều năm như vậy, có đôi khi nhớ tới bọn họ, sẽ cảm thấy kỳ thật họ chẳng qua là đi du lịch phương xa mà thôi. Huống chi, cho dù đến thiên đường, bọn họ có nhau làm bạn, sẽ không cảm thấy tịch mịch. Bởi vì họ, tôi vẫn luôn cho rằng, nếu trên thế giới này có thể có một người, sống có thể cùng giường, chết có thể cùng huyệt, chính là điều hạnh phúc nhất.”

Lục Diễn không nói tiếp, tựa như có điều suy nghĩ.

Tô Mạc nhanh chóng đi qua giúp hắn hạ thấp giường, thấp giọng nói, “Ngủ đi, tôi đã dặn y tá buổi tối không cần lại đây kiểm tra, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Nói xong cũng tắt đèn.

Lục Diễn lẳng lặng nằm im, nghe thấy phòng tắm truyền đến tiếng nước, chỉ chốc lát sau, cửa mở ra, Lục Diễn quay đầu nhìn lại, nương theo ánh sáng từ phòng tắm chiếu ra hành lang, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Tô Mạc đã thay áo ngủ đi đến giường bên cạnh nằm xuống.

Đáng tiếc đèn tắt rồi, nhìn không thấy bộ dáng giờ phút này của anh. Lục Diễn nghĩ, hắn chưa từng thấy qua Tô Mạc mặc quần áo gì khác ngoài chính trang, khó được có một cơ hội, thế nhưng thấy không rõ.

Phòng bệnh riêng ở bệnh viện đều có giường cho người chăm sóc, cấp bậc càng cao tự nhiên cũng càng thoải mái, tuy rằng so ra vẫn kém chăn đệm mềm mại trong nhà, nhưng so với phòng bệnh bình thường thì thoải mái hơn nhiều.

Để cho tiện ban đêm coi chừng người bệnh, hai cái giường tất nhiên là không cách quá xa.

Lục Diễn lẳng lặng mà nghe tiếng hít thở đều đều truyền đến từ người nằm trên cái giường cách đó không xa, trong lòng có một loại cảm giác thực vi diệu. Hắn biết Tô Mạc thích mình, mà hiện tại bản thân hắn đã có một thứ tình cảm nhất định, hai người như vậy, ở chung một gian phòng, bên cạnh nhau yên lặng ngủ, nói ra, chỉ sợ không có ai tin. Nhưng mà đây cũng là sự thật.

Lục Diễn mặc kệ suy nghĩ của mình giống như ngựa hoang thoát cương, đột nhiên hỏi, “Vì cái gì, kiên nhẫn với tôi đến vậy?”

Thanh âm kỳ thật rất nhỏ, nhưng trong phòng bệnh an tĩnh, lại phá lệ rõ ràng, thậm chí chính bản thân Lục Diễn cũng bị thanh âm này đột nhiên lọt vào tai mà chấn kinh.

Đối phương lại không trả lời ngay, thật lâu sau, lâu đến mức Lục Diễn cho rằng anh đã ngủ không nghe được câu hỏi, từ bên kia mới truyền đến giọng nói trầm thấp đáp lại, rất nhẹ, rất ngắn, cũng rất kiên định, “Bởi vì anh đáng giá.”

Lục Diễn trong bóng đêm cong lên khóe miệng, rất nhanh an tâm mà chìm vào mộng đẹp.

Hoàn chương 42

☆,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.