CHƯƠNG 44: Xác định
Edit by: Yến Phi Ly
.
Trong lúc nằm viện, trừ bỏ lúc đầu không thể nhúc nhích có chút khó chịu, còn lại hết thảy đều rất tốt. Ban ngày có Tống Huy ở cùng, thím Phương một ngày ba bữa cơm yêu thương đúng giờ đưa tới, cơ hồ mỗi ngày đều có người đến thăm bệnh, mọi người hệt như đã sắp đặt trước, hôm nay người này tới, ngày mai người khác sẽ đến, gần như không sót một ngày.
Tiến vào cái vòng luẩn quẩn này đã hơn một năm, phim Lục Diễn đóng không coi là nhiều mà cũng không quá ít, cũng đã thân quen với một số người, phàm là những người có chút giao tình bất luận nông sâu ít nhất đều ghé qua một lần, những kẻ muốn tạo quan hệ cũng mượn cơ hội lộ diện.
Lục Diễn vốn có chút nhàm chán, mỗi ngày người đến thăm bệnh cũng không quá nhiều, cơ hồ ai đến cũng không cự tuyệt, dù sao có thể tìm tới nơi này cũng sẽ không là người bình thường. Cứ như vậy, trừ bỏ thời gian nghỉ ngơi cố định, cơ bản cũng không có khi nào nhàn rỗi. Lục Diễn ngược lại rất vừa lòng với trạng thái hiện tại, hắn vốn cũng không phải người có thể chịu nổi nhàn hạ.
Người tới thường xuyên nhất ngoại trừ mẹ con Tưởng Bội Văn thì chính là Cao Hi Triết. Mỗi lần tới đều sẽ mang đến tin tức mới nhất của phim , từ tiến độ cắt nối hiệu chỉnh đến khâu thành hình, sau khi được biên tập còn đặc biệt vội đem tới cho Lục Diễn xem thử, khi hoàn thành toàn bộ cũng tới lấy ý kiến của hắn. Thời gian phim bắt đầu tuyên truyền, Cao Hi Triết cũng không còn rảnh rỗi đến bệnh viện nữa, nhưng mỗi một lần tuyên truyền xong đều sẽ gọi điện thoại cho Lục Diễn, nói cho hắn biết hiện trường náo nhiệt cỡ nào.
Để cho Lục Diễn cảm động cùng phấn chấn nhất chính là, tuy rằng hắn bởi vì bị thương không thể tham dự tuyên truyền, nhưng mỗi khi tổ tuyên truyền đến một địa phương nào đó, fan của Lục Diễn đều sẽ tổ chức giơ bảng tên, áp-phích, ảnh chụp của hắn, giống như hắn cũng có mặt ở đó vậy. Nhóm fan tại hiện trường chụp ảnh liên tiếp về nhà đều sẽ post trên Weibo đặc biệt nhắc đến Lục Diễn, đồng thời vì hắn cầu phúc, chúc hắn sớm ngày khỏi bệnh, Lục Diễn đều nhất nhất trả lời lại.
Tần Phong sau khi biết chuyện này, quan sát người phụ trách nhóm fan trên mạng rất có tiếng. Sau khi cùng đối phương liên hệ thương thảo, để cho đối phương tổ chức một lần cho một đám fan tới thăm bệnh, số lượng khoảng mười người. Tin tức vừa tuyên bố trên mạng, fan lập tức kích động điên cuồng, cuối cùng tỉ mỉ chọn lựa mười người đều đã trải qua xem xét đủ phương diện, quan trọng nhất đương nhiên là mức độ trung thành.
Lúc này đây cuộc viếng thăm vô cùng thành công, mỗi một người sau khi gặp mặt Lục Diễn đều cảm nhận được sự thân thiết cùng với phong độ của hắn. Trở về, cơ bản đều viết cảm tưởng thật dài, tỏ vẻ fan có thể có thần tượng như vậy thật sự vô cùng vô cùng hạnh phúc. Trải qua lần này, tình cảm của fan đối với Lục Diễn càng tăng thêm, mà Tần Phong cũng tăng mạnh liên hệ cùng trưởng nhóm fan này.
Cốc Dương có giao tình tốt nhất với Lục Diễn khi biết tin đang ở nơi khác quay phim mà lúc ấy không cách nào lập tức trở về, sau khi Lục Diễn tỉnh lại cũng gọi điện thoại tới, lúc rảnh rỗi liền lập tức từ đoàn phim tự mình về thăm hắn.
Hai người bình thường kỳ thật cũng không gặp mặt nhiều, lần gặp mặt trước vẫn là lễ trao giải Bách Thảo, tần suất liên hệ cũng không cao, nhưng không ảnh hưởng tới giao tình hai người. Có những người, mỗi ngày ở chung một chỗ cũng không thấy quan hệ có bao nhiêu biến chuyển, lại có những người, không cần thường xuyên gặp mặt liên hệ cũng có thể trở thành bạn tri kỉ. Lục Diễn cùng Cốc Dương chính là loại người sau.
Cốc Dương đến còn mang theo một tin tức cho Lục Diễn, “Tôi gần đây nhận được một kịch bản, rất hay rất thú vị, hơn nữa kịch bản này là hai nam chính, tôi cảm thấy trong đó một nhân vật cậu diễn rất thích hợp, liền đề cử cậu với đạo diễn. Mấy ngày nay hẳn sẽ có người tới tìm các cậu, cậu lưu ý một chút.”
Lục Diễn thực cảm kích Cốc Dương có chuyện gì tốt đều nhớ tới hắn, nhưng đối với tình trạng hiện tại của mình có chút do dự, “Dương ca coi trọng nhất định là kịch bản hay, chính là hiện tại em thế này…..”
“Yên tâm, bộ phim này mới ở giai đoạn trù bị, tôi là bởi vì thân quen với đạo diễn mới biết trước, muốn quay phim ít nhất phải chờ đến năm sau, khi đó cậu cơ bản cũng sẽ khỏi rồi đi. Có điều tôi cũng chỉ nói với cậu thế thôi, cụ thể muốn nhận hay không các cậu tự xem xét, nếu cảm thấy không thích hợp cũng đừng miễn cưỡng.”
“Cái này em hiểu được. Vậy cám ơn Dương ca trước.”
“Khách khí cái gì.”
Đến buổi tối, bệnh viện không cho thăm bệnh. Mà lúc này, mới là thời khắc Lục Diễn mong chờ nhất.
Từ buổi tối đầu tiên, Tô Mạc mỗi đêm đều sẽ tới đây ngủ lại trông hắn, có khi tới sớm, có khi tới muộn, nhưng bất luận thế nào, chưa bao giờ vắng mặt. Sau lại Tống Huy nói với Lục Diễn, mấy ngày nay Tô Mạc tới trễ là bởi vì anh phải đến nơi khác công tác. Mỗi một lần trước đây, nếu đã trễ anh sẽ qua đêm ở đó, nhưng trong khoảng thời gian Lục Diễn nằm viện này, bất kể có muộn bao nhiêu, anh đều sẽ gấp gáp trở về. Những điều này là Tống Huy lén lút hỏi thăm chỗ Lô Vũ.
Khó trách mấy ngày nay, Tô Mạc thoạt nhìn đặc biệt mỏi mệt. Trong vòng một ngày bay hai ba chuyến, không phải ai cũng chịu nổi.
Lục Diễn cũng dần dần quen mỗi đêm chờ Tô Mạc đến rồi mới ngủ. Không thể không nói, thói quen thật sự là một thứ đáng sợ, mấy ngày nay Tô Mạc tới muộn, Lục Diễn mặc dù sớm nằm xuống cũng không cách nào đi vào giấc ngủ. Nhiều năm trước đây, mặc dù là khi ở ký túc xá trường học, hắn cũng chưa từng bởi vì bên người thiếu hô hấp của một ai đó mà mất ngủ.
Lục Diễn biết, đây là bởi vì tâm tình của hắn đã thay đổi, rốt cuộc không thể nào bình tâm.(*)
Thời điểm qua năm mới, thạch cao trên đùi Lục Diễn đã được gỡ bỏ, bác sĩ kiểm tra bảo xương cốt liền lại rất tốt, không có bất luận chỗ nào sai lệch. Vì thế nhiệm vụ hằng ngày cần nhất chính là hồi phục, cũng có thể mỗi ngày trong thời gian ngắn đi ra ngoài một chút, không cần cứ mãi bị nhốt trong phòng bệnh.
Kỳ thật thời gian này đã có thể xuất viện, chẳng qua Lục Diễn ngại mỗi ngày phiền toái người khác đưa tới bệnh viện để làm phục hồi vận động, dù sao ông chủ cũng không đau lòng tiền viện phí, đơn giản ở lại cho đến khi hoàn toàn hồi phục rồi mới xuất viện cũng không sao. Về phần tâm tư nho nhỏ muốn mỗi đêm có người làm bạn, tự nhiên là không thể nói không thể nói a.
Tết dương lịch đi qua, tết âm lịch liền không xa. Thời gian này chính là giai đoạn bận rộn nhất của mỗi một công ty, tập đoàn Tô thị tất nhiên cũng không ngoại lệ. Vì thế trong khoảng thời gian này, thời gian Tô Mạc đến bệnh viện càng ngày càng muộn, có khi thậm chí đã qua không giờ.
Kỳ thật đến lúc này, Lục Diễn sớm đã có thể tự lo, trừ bỏ đi bộ có chút gượng gạo còn lại thì không khác gì người khỏe mạnh. Ở lại trông ban đêm gì đó, căn bản đã có thể ngừng, lại nói bệnh viện còn có y tá chuyên trách, phòng bệnh còn lắp đặt máy quan sát đặc biệt.
Nhưng Lục Diễn có đôi khi sẽ bảo Tống Huy về nhà sớm một chút, lại chưa từng nói Tô Mạc không cần đến, Tô Mạc cũng chưa từng đề cập qua Lục Diễn có thể xuất viện. Hai người thực ăn ý mà duy trì hiện trạng, ai cũng luyến tiếc thay đổi, Tô Mạc vẫn như cũ mỗi đêm đều đến, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Thực nhanh đến đêm trước đêm giao thừa, Tô Mạc rốt cục có thể đến bệnh viện sớm một chút, công ty sau hôm nay cũng bắt đầu nghỉ Tết.
Tô Mạc thực tự nhiên mà đem áo bành tô treo vào tủ quần áo, bên ngoài trời rất lạnh, trong bệnh viện mở hệ thống sưởi hơi dĩ nhiên rất ấm áp. Lục Diễn ngồi trên ghế sa lông đọc sách, cũng chỉ là một thân quần áo bệnh nhân, hắn lại mặc ra cảm giác của người mẫu nam trên sân khấu.
Tô Mạc rửa sạch tay, đi ra gọt trái cây đưa cho Lục Diễn, lần này không cắt thành miếng nhỏ, vỏ trái cây vẫn như cũ đầy đủ xinh đẹp. Từ lần đầu tiên về sau, trừ khi trở về quá muộn, chuyện thứ nhất Tô Mạc làm chính là gọt trái cây cho Lục Diễn, mà Lục Diễn cũng thực hưởng thụ nhìn ngón tay anh linh động tung bay như đang nhảy múa.
“Mấy ngày nay sao không thấy Tống Huy?” Tô Mạc rút ra khăn tay lau nước quả dính trên tay.
Lục Diễn ngẩng đầu cười cười, “Sắp sang năm mới, tôi cho cậu ấy nghỉ, để cậu ấy về nhà sớm một chút, miễn cho đến lúc đó vé xe khó mua.”
Quê Tống Huy cách thành phố ước chừng năm giờ xe, xa thì không tính là quá xa, nhưng đi lại trong ngày Tết vé khó mua cũng là sự thật.
Tô Mạc nghe vậy không nói gì thêm, lại hơi hơi nhíu nhíu mày.
Lục Diễn nhìn ra thần sắc anh khác thường, hỏi, “Làm sao vậy?”
Tô Mạc nhìn hắn một cái, thấp giọng nói, “Đêm giao thừa hàng năm, người toàn bộ gia tộc đều phải về nhà cũ ăn một bữa cơm đoàn viên. Mà truyền thống của nhà chúng tôi là bất luận bình thường thế nào, giao thừa nhất định phải qua đêm ở nhà cũ. Qua nhiều năm như vậy, tuy rằng trong nhà chỉ còn lại tôi cùng Tô Quyết, nhưng chưa từng có ngoại lệ.”
Nói cách khác, đêm giao thừa ngày mai Tô Mạc không thể ở cùng Lục Diễn.
Lục Diễn thoáng sửng sốt một chút, hắn không phủ nhận chính mình từng âm thầm chờ mong có thể cùng Tô Mạc bên nhau trong thời khắc chuyển giao qua năm mới. Từ khi mẹ qua đời về sau, trong không khí cả nước cùng an vui, Lục Diễn liền không còn có thể hưởng qua tư vị đoàn viên. Một năm lại một năm một mình đối mặt với gian phòng thanh lãnh, hắn dần dần học được không còn chờ mong. Qua nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới sinh ra một chút khát vọng, lại định trước sẽ thất vọng.
Nhưng Lục Diễn vốn không phải người không thấu tình đạt lý, huống chi hắn bây giờ còn không có tư cách gì yêu cầu Tô Mạc, sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, thực nhanh trở lại bộ dáng tươi cười nói, “Tôi đã khỏe rồi, có người hay không đều không có vấn đề gì, trong bệnh viện còn có nhiều bác sĩ y tá như vậy, tôi có thể chiếu cố chính mình.”
“Chính là một mình anh….” Tô Mạc như trước có chút do dự.
Lục Diễn cười cười, “Nhiều năm như vậy cũng đã quen rồi, không khác lúc này là bao.”
Tô Mạc muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là gật gật đầu, “Vậy ngày mốt tôi sẽ sớm lại đây với anh, chúng ta đi lên chùa dâng hương.”
“Được.” Lục Diễn dứt khoát nói.
Đây là có một lần nói chuyện trước kia, Tô Mạc nói rằng cha mẹ anh khi còn sống, đầu xuân năm mới đều sẽ lên chùa dâng hương bái Phật, khấn cầu người một nhà cả năm đều bình an hỉ nhạc. Nhưng sau khi cha mẹ qua đời anh chưa từng đi nữa.
Tô Mạc lúc ấy nói về chuyện cũ biểu tình khó được có chút cô đơn, Lục Diễn nhìn bộ dáng của anh, không biết tại sao liền đề nghị không bằng năm nay cùng nhau đi đi. Vì thế có cái ước hẹn này.
Ngày hôm sau buổi chiều khoảng hai giờ Tô Mạc liền rời đi, cơm tất niên luôn luôn phải ăn sớm, huống chi là tiệc của gia tộc, đồ cần chuẩn bị khẳng định càng nhiều.
Lục Diễn như trước từ cửa sổ nhìn Tô Mạc lái xe đi, trong lòng có một chút tịch mịch.
Đêm giao thừa trong bệnh viện y tá phụ trách so với thường ngày ít đi rất nhiều. Bệnh viện này rất nhiều chỗ thú vị, y tá chính là một điều trong đó. Y tá ở đây chỉ có hai loại loại hình, một loại là lớn tuổi lại kỹ thuật vô cùng tốt, một loại khác chính là kỹ thuật không quá tài giỏi nhưng lại trẻ tuổi xinh đẹp. Bệnh viện đưa ra lí do là mấy năm nay các y tá tuy rằng kỹ thuật không quá tài giỏi, nhưng nhìn thấy cảnh đẹp ý vui, tâm tình tốt đối với việc điều trị bệnh tật cũng có tác dụng quan trọng, cho nên là yếu tố không thể thiếu. Về phần các cô kỹ thuật không đủ thì được các y tá lớn tuổi bù đắp lại, cho nên người bệnh tới bệnh viện này không có gì bất mãn, thậm chí có người đặc biệt vì nhìn mấy cô y tá xinh đẹp mà không tiếc công chạy đến bệnh viện cách xa này, vì thế nơi đây gia tăng càng nhiều lợi nhuận.
Bởi vì thân phận Lục Diễn đặc thù, phụ trách phòng bệnh của hắn đều là y tá lớn tuổi, sự thật chứng minh điều này thực tất yếu. Không chỉ đàn ông thích nhìn ngắm phụ nữ xinh đẹp, các cô gái cũng thích nhìn những anh chàng đẹp trai. Huống chi Lục Diễn không chỉ có ngoại hình, còn là minh tinh, những y tá trẻ tuổi xinh đẹp nhìn thấy hắn cơ bản đều bị mê hoặc, mà lực sát thương của hắn đối với các y tá lớn tuổi thì đỡ hơn một chút.
Hôm nay phụ trách phần lớn lại là y tá trẻ, dù sao nhóm con gái chưa lập gia đình đối với khát vọng đoàn viên cũng không quá mãnh liệt.
Nhóm nữ y tá hôm nay dường như nhắm mục tiêu là phòng bệnh của Lục Diễn, vì tới nhìn minh tinh đẹp trai này một cái, nói với hắn một tiếng chúc mừng năm mới, thậm chí còn có người cố ý chuẩn bị giấy bút xin chữ kí Lục Diễn, dù sao bình thường y tá trưởng rất nghiêm khắc, không cho các cô quấy rầy người bệnh, cho nên cơ hội tốt như vậy không thể bỏ lỡ.
Thái độ Lục Diễn luôn luôn ôn hòa, mấy cô gái càng ríu rít cùng hắn hàn huyên, khiến cho phòng bệnh thiếu vắng một người sinh động không ít, thẳng đến khi có một y tá tò mò hỏi han anh đẹp trai sáng tối đều tới hôm nay tại sao không đến?
Cô hỏi dĩ nhiên là Tô Mạc. Người không biết Lục Diễn rất ít, quen biết Tô Mạc đều là giới thượng lưu, cho nên mấy cô gái này ngay cả tên của anh cũng không rõ. Con gái vốn hay nhiều chuyện, nhìn thấy hai anh đẹp trai đều có hình tượng có khí chất mỗi ngày ở chung như vậy, lòng hiếu kỳ đương nhiên nảy sinh. Chẳng qua bệnh viện này đãi ngộ rất tốt, yêu cầu cũng cao, trong bệnh viện nhiều chuyện tám nhảm thế nào cũng không sao, ra ngoài thì một lời cũng không dám, cho nên rất nhiều danh nhân, minh tinh đều sẽ lựa chọn nơi này.
Cô gái hỏi ra mới phát giác chính mình lắm miệng, Lục Diễn như trước mỉm cười thản nhiên trả lời một câu, “Về nhà ăn cơm tất niên rồi.” Nhưng tâm tình của hắn rõ ràng trầm xuống.
Sau khi các y tá lần lượt rời đi, phòng bệnh chỉ còn lại một mình Lục Diễn.
Ngày hôm nay phá lệ buồn chán, Lục Diễn nhìn đồng hồ, mới chưa tới mười giờ. Tuy rằng hoàn toàn không buồn ngủ, hắn vẫn tắt đèn. Nằm ở trên giường, đầu gối lên hai tay, lẳng lặng mà nghe bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo nổ, còn có ngẫu nhiên ánh sáng của pháo hoa chớp lóe ngoài cửa sổ.
Rõ ràng không khác gì những năm trước, lại khó chịu như thế. Lục Diễn trong lòng tự giễu, quả nhiên loại cảm xúc chờ mong này vô cùng dày vò, rồi lại khiến người ta dứt bỏ không được.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lục Diễn bắt đầu có chút mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe được “cạch” một tiếng, hình như là thanh âm cửa mở. Rõ ràng bên ngoài pháo nổ rung trời, một chút tiếng vang nho nhỏ như vậy vốn không có khả năng bị phát hiện, nhưng giống như có linh cảm, Lục Diễn vẫn nghe được thanh âm tựa hồ đến từ chỗ sâu trong linh hồn kia.
Lục Diễn theo phản xạ nhìn về phía cánh cửa, người mở cửa đang cúi đầu cũng vừa lúc ngẩng đầu lên, bốn mắt trong nháy mắt giao nhau, trong không khí phảng phất có một tia lửa điện xuyên thấu qua ánh mắt giao triền, dừng lại ở nội tâm từng người.
Lục Diễn một câu cũng nói không nên lời, một chùm pháo hoa vừa mới nổ lên đã tán đi, trong bóng đêm chỉ nghe tiếng trái tim đập một tiếng lại một tiếng “Thình thịch thình thịch thình thịch” mạnh mà nhanh dữ dội, bên ngoài hết thảy tiếng động cùng hình ảnh đều biến thành phông nền, trong mắt Lục Diễn chỉ có người làm cho tim mình đập như nổi trống kia.
Tô Mạc rất lâu cũng không có động tĩnh, không biết anh có phải cũng bị bầu không khí này khiến cho bất động hay không, không nói nên lời, không thể động đậy, hận thời gian không thể ngưng đọng tại giây phút này, để khoảnh khắc này biến thành vĩnh hằng.
Lại một chùm pháo hoa nổ lên, Tô Mạc giống như từ trong mộng tỉnh lại, giật giật thân mình, tay còn nắm núm cửa khẽ động, triệt để đóng chặt cửa lại. Anh mở miệng đang định nói, lại kinh ngạc mà thấy Lục Diễn đột nhiên từ trên giường bật dậy, ngay cả dép cũng không mang, cứ như vậy chân trần đạp trên sàn nhà chạy về phía mình.
Lục Diễn cảm thấy cử chỉ của mình quả thực điên rồ, nhìn thấy đối phương hơi hơi hé môi, trong đầu sợi dây vẫn luôn căng thẳng kia lập tức đứt phựt, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã vọt tới, không thể chờ đợi được mà ngay cả dép cũng không kịp mang.
Lục Diễn mãnh liệt đem Tô Mạc đặt trên cánh cửa vừa mới đóng kỹ, một bàn tay chống bên tai anh, một bàn tay nắm vai anh thật chặt. Hai người thân cao xấp xỉ, ưu thế hai cm khiến Lục Diễn chỉ cần hơi hơi cúi đầu có thể dễ dàng bắt được đôi môi mềm mại của đối phương.
Bên ngoài có lẽ là mới đổ tuyết, tóc Tô Mạc còn có chút ẩm ướt, chạm vào khiến Lục Diễn cảm giác được hơi lạnh còn phảng phất, miệng lưỡi chạm nhau lại nóng bỏng vô cùng. Lục Diễn không cho đối phương bất luận cơ hội thối lui nào, ngay từ đầu liền trực tiếp công thành chiếm đất, đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong miệng đối phương, quấn lấy cái lưỡi nóng ẩm của đối phương, dây dưa, mút vào, lôi kéo, đến chết không ngừng.
Tô Mạc bất ngờ không kịp đề phòng, chân khẽ lui, thân thể đập vào trên cửa, đầu lại bị ép hơi hơi ngửa lên, cái gáy gắt gao mà đặt tại trên cửa, tiếp nhận tiến công của đối phương.
Sau một khắc đầu còn có chút cứng ngắc, Tô Mạc rất nhanh kịp phản ứng, anh vốn không phải một người có thể dễ dàng bị áp chế, bị động càng không phải nguyên tắc của anh. Anh hơi hơi nâng thắt lưng, cũng dính chặt vào Lục Diễn, hai tay vòng qua ôm lấy bả vai Lục Diễn, hơi dùng lực, đầu cũng dựa thế mà tách khỏi ván cửa, miệng lưỡi phản kích trở lại.
Trận địa dời đi cũng không giảm bớt tình hình chiến đấu kịch liệt, hai đầu lưỡi trong khoang miệng liều chết triền miên, nước bọt không kịp nuốt xuống dính sát vào nhau theo khóe môi chậm rãi chảy xuống, trong không khí tràn ngập nhiệt ý càng lúc càng dày đặc. Bên ngoài tiếng pháo nổ đều đã đi xa, chỉ nghe thấy tiếng tim đập cùng với hô hấp của nhau.
Sau vài phút kịch liệt, chân hai người đều có chút nhuyễn, Lục Diễn hai tay đã chuyển qua ôm chặt eo Tô Mạc, kề sát vào nhau. Chờ đến rốt cục chấm dứt, hai người đều có chút hô hấp không thông, trán kề trán, chóp mũi chạm chóp mũi, cảm thụ hô hấp gấp gáp của đối phương, cảm giác so với vừa rồi hôn môi càng thân mật hơn.
Hai người gắt gao ôm chặt lấy nhau, không khí quá mức tốt đẹp, ai cũng không muốn nói chuyện.
Hô hấp dần dần bình phục lại, Lục Diễn một bàn tay xoa sau đầu Tô Mạc, nhẹ nhàng vuốt phẳng sợi tóc mềm mại của anh, cái trán còn để cùng một chỗ, hơi thở cũng có thể cảm nhận được.
“Không phải đã nói không tới sao?” Giọng nói của Lục Diễn rất thấp, hơn nữa mới vừa rồi một phen động tình, thanh tuyến còn mang theo khàn khàn chưa bình phục, hai người lại tựa vào quá gần, nghe lên tựa như trực tiếp chui vào màng tai, phá lệ khiến người ta động tâm.
Tô Mạc ngẩng đầu, ánh mắt của anh trong bóng đêm sáng ngời, đôi môi bị hôn có chút sưng lên càng trơn bóng, anh hơi hơi cong lên khóe miệng, thanh âm khàn khàn cũng không kém Lục Diễn, khe khẽ, nhẹ nhàng trả lời, “Tôi sợ tôi sẽ ngủ không được.” Ngừng trong chốc lát, lại nói, “Càng sợ anh ngủ không ngon.” Nói xong, khẽ cười cười.
Lục Diễn nghe hiểu ý tứ trong lời nói của anh, không trực tiếp đáp lại, mà là kéo anh cùng nhau ngồi vào bên giường.
Ngoài cửa sổ lại thêm một chùm pháo hoa nổ tung, khoảnh khắc chiếu sáng nửa bầu trời đêm, cũng tạo nên một bóng mờ trên gương mặt Tô Mạc, giờ phút này biểu tình trên mặt anh có chút ngưng trọng. Anh dự cảm chờ đợi lâu như vậy, tối nay anh sẽ có được một đáp án, mà đáp án này có phải điều anh muốn hay không, anh lại không nắm chắc mười phần.
Nhiều năm trải qua cuộc sống ở trên cao, Tô Mạc sớm hình thành thói quen nắm giữ hết thảy, anh kỳ thật cũng không thích cảm giác đem quyền quyết định giao cho người khác. Nhưng tình cảm vốn không phải anh đứng ở vị thế càng cao thì càng có được nhiều, đối với Lục Diễn, anh cam tâm tình nguyện chờ đợi, đem quyền quyết định giao cho đối phương, bởi vì anh tin tưởng, hắn là người đáng giá chính mình làm như vậy.
Lục Diễn thật lâu ngưng mắt nhìn Tô Mạc, ánh mắt đã có chút quen với bóng tối cho dù không có khói lửa chiếu sáng ngoài cửa sổ cũng có thể thấy rõ biểu tình người đối diện, nhất là đối phương một đôi mắt thâm thúy sáng ngời kia.
“Vấn đề anh hỏi trước đây, tôi đã có đáp án.”
Quả nhiên, Tô Mạc nghĩ, không nói gì, giống như mỗi một lần dĩ vãng anh đều an tĩnh chờ đợi.
Lục Diễn chậm rãi lộ ra một nụ cười xán lạn, quá trình thong thả giống như nhìn một hạt mầm từ lúc gieo xuống đất cho đến khi mọc rễ nảy mầm, lại tại thời điểm cuối cùng nở rộ sáng rực, Tô Mạc có chút thất thần mà nghe từng câu từng chữ của cái đáp án chờ đợi đã lâu, “Chúng ta, cùng một chỗ đi.”
“Ầm” một tiếng, giống như pháo hoa trong lòng bất chọt nở tung, nháy mắt lửa sáng phủ kín trái tim.
Tô Mạc yên lặng nhìn hắn, thanh âm có chút ngập ngừng, “Anh nói là thật?”
“Tôi cũng không lấy loại chuyện này ra đùa giỡn.” Lục Diễn đáp vô cùng nghiêm túc.
Tô Mạc trầm mặc thật lâu sau, “Anh xác định? Tôi sẽ không cho anh cơ hội đổi ý.”
Tô Mạc là người như vậy, vĩnh viễn sẽ không bị động. Anh sẽ cho đối phương một cơ hội, sau đó chờ đợi một kết quả, một khi kết quả xác định, liền không cho phép thay đổi, anh sẽ không cho cơ hội lần thứ hai, vô luận kết quả kia là cái gì. Anh cũng có kiêu ngạo của riêng anh, mặc dù hãm sâu vào tình yêu, cũng không cho phép chà đạp kiêu ngạo này.
Nụ cười Lục Diễn chất chứa một loại kiên quyết, “Anh xác định. Mà đó cũng là điều anh muốn nói, một khi đã tiếp nhận, anh sẽ không cho em cơ hội đổi ý.”
Tô Mạc cười cười, “Cầu còn không được!”
Tô Mạc nghĩ nghĩ lại nói, “Em hy vọng quyết định này là xuất phát từ tình yêu, mà không phải bởi vì những chuyện em đã làm trong khoảng thời gian này.”
Lục Diễn cười cười, “Em yên tâm, cảm động cùng tình cảm anh phân biệt rất rõ ràng. Em chẳng lẽ đối với bản thân không có tin tưởng sao?”
“Không,” Tô Mạc cười đến giảo hoạt, “Em chỉ là, muốn chặt đứt đường lui của anh thôi.”
“Anh cũng không tính toán lưu lại cho mình bất luận đường lui gì.” Lục Diễn vừa nói vừa ghé qua, tại đôi môi hắn mơ tưởng đã lâu nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.
Nụ hôn này không mang một chút sắc thái *** nào, chỉ tựa như hùng thú lưu lại ấn ký của mình trên người bạn lữ, tỏ rõ chủ quyền.
Hoàn chương 44
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xin lỗi lại càng chậm, nhưng ta tin tưởng các nàng sẽ cảm thấy chờ đợi này đáng giá ^_^
Mặt khác lại xin nhấn mạnh một chút, truyện này là chủ công, cường thụ, không phản công, không hỗ công, mọi người lưu ý!
(*) Nguyên văn: Tâm như chỉ thủy(心如止水), nghĩa là tâm tĩnh như “nước lặng”, mô tả một tâm thái tĩnh lặng thanh thản ngay cả trong hoàn cảnh sóng to gió lớn và hoàn toàn bất động trước những cảm xúc bình thường của con người.
☆,