CHƯƠNG 54 : Phản kích
Edit : Yến Phi Ly
.
Hai người hiếm khi có thời gian quấn quýt như vậy, cả hai đều bận rộn, một là chủ tịch tập đoàn lớn, một là đại minh tinh lịch làm việc kín mít mỗi ngày, trước kia rất ít gặp mặt, hiện tại cũng vẫn như cũ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Chẳng qua nam nhân liều mạng vì sự nghiệp, mặc dù có chút nhi nữ tình trường, cũng không thể khiến cho anh hùng hụt hơi, huống chi hai người sớm đã tâm ý tương thông, không quá bận tâm chút thời gian xa cách này.
Lúc chập tối, Lục Diễn đưa Tô Mạc ra ngoài, hai người trao đổi một nụ hôn triền miên lúc tạm biệt. Thừa dịp bốn bề vắng lặng, Lục Diễn áp Tô Mạc trên cửa xe, một tay ôm thắt lưng anh, một tay giữ chặt cái gáy của anh, đầu khẽ cúi xuống, ngậm lấy đôi môi đã bị hôn đến có chút sưng đỏ, đầu lưỡi trong cổ họng giao chiến khiến cho tiếng nước lép nhép tại bãi đỗ xe trống trải có vẻ phá lệ rõ ràng.
Sau khi tách ra, Lục Diễn vẫn không tha mà kề sát trán của anh, thấp giọng thì thầm, “Thật không nỡ cho em đi, chờ em công tác về, anh đã tới Las Vegas rồi, lại có một thời gian thật dài không thể gặp mặt.”
Tô Mạc hai tay đặt ở bả vai hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt, “Em cũng luyến tiếc, em sẽ tìm thời gian tới thăm anh.”
“Ừ,” Lục Diễn đáp, “Có điều nếu thật sự không rảnh, cũng đừng quá miễn cưỡng, chúng ta còn nhiều thời gian.”
“Ừm.”
Lục Diễn thò tay xuống sờ sờ mông anh, có ý ám chỉ, “Phải lái xe mấy giờ, em chịu nổi sao? Hay để anh đưa em đi.”
“Không cần, ngày mai anh còn có công việc, qua lại quá cực khổ. Ba giờ mà thôi, em không sao hết.”
“Vậy ít nhất để anh đưa em đến đầu đường cao tốc.” Lục Diễn kiên trì.
“Bên kia cũng không dễ đón xe, anh sao trở về?”
“Anh có thể bảo Tống Huy lái xe qua chờ trước, cậu ấy bên kia đi qua tương đối gần.”
“Ồ, nếu Lục tiên sinh đều an bài chu đáo, vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Tô Mạc cười khẽ.
Đi trên đường là Lục Diễn lái xe, Tô Mạc ngồi ở ghế phó lái, vốn tính toán nhắm mắt dưỡng thần một chút, sau lại thật sự ngủ quên. Lúc này vừa vặn giờ cao điểm, tốc độ xe vốn không thể quá nhanh, Lục Diễn còn cố ý thả chậm một chút.
Ngày hôm qua suốt đêm phóng xe trở về, buổi sáng lại thức dậy sớm, sau còn luôn cùng Lục Diễn quấn quýt, mà gần đây lại có hội nghị quan trọng, mặc dù không đến mức lao lực quá độ, nhưng cũng tốn rất nhiều tinh lực. Cho dù là làm bằng sắt, cũng khó tránh khỏi cảm thấy mỏi mệt, nhưng mà Tô Mạc chưa bao giờ than thở một câu, không biết là bởi vì quen với cường độ công tác như vậy, hay là thói quen hết thảy đều tự mình gánh vác.
Lục Diễn một bên lái xe, một bên nhịn không được liên tiếp nhìn dung nhan say ngủ của Tô Mạc, dưới mắt đã xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt, tuy rằng không nhìn kỹ sẽ không thấy. Lục Diễn cảm thấy thực đau lòng, hắn kỳ thật rất muốn nói, em cũng có thể thử dựa vào anh một chút, để anh sẻ chia cùng em, nhưng mà hắn biết mình còn chưa có tư cách này, chia sẻ không phải là lời nói ngoài miệng rồi thôi, mà phải có hành động thật sự. Cho tới bây giờ, vẫn là Tô Mạc vì hắn làm nhiều thứ vượt xa hơn nhiều so với những gì hắn có thể làm cho Tô Mạc, Lục Diễn chỉ hy vọng mình có thể càng thêm cố gắng, sớm một chút có thể trở thành nơi cho đối phương dựa vào. Cuộc đời của hắn bởi vì Tô Mạc mà có mục tiêu theo đuổi càng cao.
Đến đường cao tốc, Tô Mạc giống như đoán chắc thời gian mà tỉnh lại, Lục Diễn có chút tiếc nuối, “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Tô Mạc cười cười, “Đã ngủ đủ rồi.”
Xe Tống Huy đậu cách đó không xa, Lục Diễn đành phải nói, “Vậy em một mình đi đường cẩn thận, nhớ kỹ đừng lái xe quá nhanh.”
“Em biết rồi, anh yên tâm.”
Trước khi xuống xe Lục Diễn còn trộm hôn một cái.
Tô Mạc đổi sang chỗ ghế lái, phất phất tay tạm biệt Lục Diễn, rồi chạy vào đường cao tốc.
Lục Diễn lại một lần nữa nhìn theo xe của anh rời đi, vẻ mặt ôn nhu lưu luyến.
Tống Huy ở một bên nhìn tràn đầy cảm xúc, nghĩ thầm rằng Lục ca yêu đương một cái cả người đều thay đổi thành vậy, ôi cái vẻ ôn nhu này…. Sức mạnh của tình yêu vĩ đại thế sao? Mình có nên đi tìm một người yêu thử một lần không nhỉ?
Kết quả Lục Diễn rất nhanh thu hồi biểu tình quyến luyến, trở nên lãnh tĩnh nghiêm túc, thậm chí có chút lãnh khốc. Hắn lấy điện thoại bấm số, “Hạ thiếu gia, là tôi, Lục Diễn.”
Thanh âm bên kia giờ phút này có chút lười biếng, “Có chuyện gì sao?”
“Muốn nhờ Hạ thiếu gia giúp chút việc.” Lục Diễn đi thẳng vào vấn đề.
“Nói.”
“Phiền Hạ thiếu gia hỗ trợ điều tra một chút Kha Dư Chước hiện tại ở đâu, đồng thời mượn Hạ thiếu gia hai người.”
“Ồ” Bên kia khẽ cười, “Tôi chỉ biết, cậu không phải là kẻ tránh ở phía sau để người ta bảo vệ. Nam nhi nên như thế, có thù báo thù có ơn báo ơn, dám làm dám chịu. Tôi rất thích cậu. Tiểu tử họ Kha kia đang ở Kim Điện, tôi có hai anh em ở bên đó nhìn nó, cậu trực tiếp đi qua bọn họ sẽ nghe lời cậu, Kim Điện là địa bàn của tôi, chỉ cần không làm chết người, không ai dám gây trở ngại cho cậu, muốn làm gì thì làm.”
Lục Diễn khóe miệng khẽ nhếch, “Cảm ơn Hạ thiếu gia.”
“Khách khí cái gì, ai bảo tôi thích người bạn như cậu chứ.”
“Được, hôm nào mời anh uống rượu.”
“OK.”
Cúp điện thoại, Lục Diễn lạnh lùng nói, “Đi, tới Kim Điện.”
Tống Huy bị ngữ khí lạnh băng phát run, nghĩ thầm Lục ca cũng thật tàn khốc, đồng thời ở trong lòng thay tiểu tử họ Kha kia thắp một ngọn nến.
Kim Điện vốn là club đêm lớn nhất, cũng là cái chốn sa hoa tiêu tiền bậc nhất, hết thảy những trò tiêu khiển người ta có thể nghĩ đến ở nơi này đều có thể tìm được. Bất quá đều nằm trong vòng pháp luật, không có bất cứ cái gì vượt quá, hơn nữa thân phận ông chủ đứng sau, hắc bạch lưỡng đạo đều thực nể tình, căn bản không có ai dám ở chỗ này quấy rối.
Tống Huy cho dù chưa bao giờ đi vào, cũng biết nó ở chỗ nào, xe rất nhanh chạy đến cửa Kim Điện, Lục Diễn dặn dò, “Cậu ở chỗ này chờ anh, anh rất nhanh sẽ quay lại.”
“Vâng, Lục ca.” Tống Huy đáp, có người của Hạ thiếu gia ở đó, cậu đi theo cũng không có tác dụng gì.
Lục Diễn vừa xuống xe liền có hai người trẻ tuổi cao lớn tiến lên đón, “Là Lục Diễn Lục tiên sinh sao? Hạ thiếu gia phân phó chúng tôi ở chỗ này chờ anh.”
Lục Diễn gật gật đầu, “Kha Dư Chước ở bên trong sao?”
“Vâng,” Một trong hai người đáp, “Ở phòng 2514.”
“Dẫn tôi đi.” Lục Diễn nói thẳng.
Lục Diễn đẩy cửa ra, cửa đập vào trên tường phát ra tiếng vang thật lớn. Cả trai lẫn gái trong ghế lô giật nảy mình, nhất thời lặng ngắt như tờ.
Lục Diễn bước thẳng vào, một đám nam nữ trẻ tuổi ăn mặc thời thượng vây quanh bàn. Trừ bỏ Tống Cảnh, ba người khác Lục Diễn đều chưa từng thấy qua, lại liếc mắt một cái liền nhận ra ai là Kha Dư Chước. Kha Dư Chước diện mạo không tồi, có thể sánh được hai chữ đẹp trai, nhìn ra được gien di truyền rất tốt, đáng tiếc trên mặt vẻ hung ác nham hiểm lại phá hủy đi tầng mỹ cảm này.
Khi Lục Diễn nhìn thẳng vào y, y cũng mang vẻ mặt âm trầm mà nhìn chằm chằm Lục Diễn.
Lục Diễn ánh mắt nhìn chằm chằm Kha Dư Chước, miệng lạnh lùng nói, “Những kẻ không liên quan, cút!”
Bản thân hắn khí phách mười phần, hơn nữa hai người cao lớn một trái một phải đứng sau hắn, càng khiến cho đám người sợ tới mức câm như hến.
Mấy thiếu gia tiểu thư liếc nhìn nhau, ân oán giữa người khác bọn họ can thiệp không được, rất nhanh liền có kẻ lớn gan run run rẩy rẩy đứng lên, cong lưng đi ra ngoài, một đường ra khỏi cửa cũng không bị ai ngăn cản, lúc này mới thở phào một hơi. Những thiếu gia tiểu thư khác nhìn người đầu tiên không có việc gì, cũng lần lượt đứng lên đi chạy đi, rất nhanh chỉ còn lại bốn người trẻ tuổi kia.
Lục Diễn chậm rãi mở miệng, “Tôi nói lại lần nữa, người không liên quan, cút. Hiện tại không đi, chờ lát nữa đi không được.”
Lục Diễn vẫn luôn chỉ nhìn chằm chằm Kha Dư Chước, người có mắt đều hiểu được đối tượng hôm hắn nay muốn tìm là ai, Tống Cảnh cũng biết Lục Diễn, hắn hiểu được nguyên nhân Lục Diễn hôm nay tìm tới, mà sự kiện kia hắn cũng không thoát khỏi quan hệ, lúc này thật hận không thể có kẽ nứt cho mình trốn đi.
Hai người trẻ tuổi còn lại hai mặt nhìn nhau, rốt cục vẫn đứng lên, thấp giọng nói một câu, “Kha thiếu, chúng tôi đi ra ngoài trước tìm giám đốc Ngô để giải quyết, cậu đừng lo lắng.”
Kha Dư Chước cũng không để ý bọn họ, ai cũng biết lời này có bao nhiêu vô ích, ba người kia tiến vào đã một lúc lâu, hơn nữa những thiếu gia tiểu thư kia đều đã ra ngoài, hiện tại vẫn không có người quản lý tới can thiệp, có thể thấy họ quản không được .
Hai người trẻ tuổi cũng phát giác, có điều an toàn của mình mới là quan trọng, xám xịt mà đi ra ngoài, quả nhiên cũng không bị ngăn cản.
Tống Cảnh nhìn hai người kia cũng đi rồi, trong lòng có chút lo lắng, thầm mắng bọn họ không có nghĩa khí, nhưng cũng không khỏi nghĩ, đổi lại là hắn, chỉ sợ chạy trốn càng nhanh. Hắn lúc này thực hối hận mình tại sao nhất thời bị ma xui quỷ khiến mà nghe lời Kha Dư Chước, mấy chuyện hỗn độn này, hắn không biết Kha Dư Chước cùng Lục Diễn có ân oán gì, nhưng hắn chính là bởi vì sự việc lần trước mà căm hận Lục Diễn.
Bởi vì chuyện đó, hắn bị ba nhốt trong nhà một thời gian, còn ngừng cấp mấy tháng tiền tiêu. Tuy rằng lúc ấy gặp Hạ thiếu gia sợ quá mức, sau đó điều tra thử, Hạ thiếu gia trừ bỏ đầu tư một bộ phim Lục Diễn tham gia cũng không có quan hệ gì, hơn nữa bộ phim kia còn gặp chuyện, Hạ thiếu gia rót không ít tiền, phỏng chừng cho dù giận chó đánh mèo thì cũng còn chút giao tình. Hơn nữa Kha Dư Chước hứa hẹn nếu thực sự có vấn đề gì y sẽ gánh vác, lúc này hắn mới tham dự. Hắn thật sự là đầu bị cửa kẹp mới có thể tin tưởng Kha Dư Chước, lúc này mới chỉ một ngày, người ta không chỉ tra ra kẻ đứng sau, còn tìm đến tận cửa, nơi này chính là Kim Điện, dám ở chỗ này giương oai đều là kẻ bọn hắn không thể trêu vào.
Tống Cảnh càng nghĩ càng bất an, hắn vốn là kẻ nhát gan, vẫn luôn trộm nhìn Lục Diễn, cố gắng thu hẹp lại sự tồn tại của mình, Lục Diễn nhìn chằm chằm vào Kha Dư Chước, không thèm liếc mắt nhìn hắn, mới cảm thấy có chút may mắn, ảo tưởng đối phương căn bản chướng mắt hắn không đem hắn để vào mắt, trộm đứng lên chuẩn bị rời đi.
Lúc sắp ra khỏi cửa, trong lòng đang định thở phào một hơi, may mắn người ta quả nhiên không để hắn vào mắt, lại bị Lục Diễn túm cổ lôi về, “Tống thiếu gia tối hôm qua biểu diễn thực phấn khích, hôm nay sao lại đi vội vã vậy.” Nói xong trực tiếp quăng người lên ghế sa lông. Tống Cảnh sắc mặt tức khắc tái nhợt.
“Đóng cửa.” Lục Diễn nói một câu, hai người cao lớn như tay đấm bốc liền đóng cửa lại.
Tống Cảnh sợ tới mức kêu to, “Không liên quan đến tôi, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi cũng là bị ép, là hắn, là hắn làm chủ… là hắn muốn hại anh, anh tìm hắn… tìm hắn, đừng tìm tôi.”
Hắn vừa gào khóc vừa chỉ vào Kha Dư Chước.
Lục Diễn mặt không đổi sắc, hai người kia xem thường mà nhìn Tống Cảnh, ở cái vòng này xem thường nhất chính là người không nghĩa khí nhát gan như vậy, Kha Dư Chước cũng nhịn không được trừng mắt với hắn.
Tống Cảnh đứng lên lại muốn chạy, Lục Diễn một ánh mắt ra hiệu, một trong hai người bước qua chặn hắn lại, một người khác như trước canh giữ ở cạnh cửa.
Tống Cảnh còn muốn gọi, người ngăn chặn hắn rất hiểu chuyện mà trực tiếp lấy vải nhét vào miệng của hắn, cũng chỉ còn lại có tiếp ưm ưm.
Lục Diễn lúc này mới từng bước một, từ trên cao nhìn xuống, đi về chỗ Kha Dư Chước.
Hoàn chương 54
☆,