CHƯƠNG 57 : Người đàn ông ôn nhu
Edit: Yến Phi Ly
.
Thực ra trước đó Khúc Song Hoa cũng chưa xem qua kịch bản của Nghiêm Khả, hắn không hay xem phim điện ảnh, đối với phương diện này cũng không có nghiên cứu, chỉ là xuất phát từ việc tín nhiệm cậu em khóa sau này mới giúp cậu ta giới thiệu, hắn cũng không nghĩ tới Lục Diễn sẽ phản ứng lớn như vậy, có điều nếu Lục Diễn mở miệng, bất kể như thế nào hắn cũng hy vọng thúc đẩy chuyện này, dù sao kịch bản viết ra chung quy là để bán, bán cho ai mà không phải bán, chỉ cần giá cả hai bên đều không quá chịu thiệt là đủ.
Vì thế hắn hỗ trợ hỏi xen vào, “Học đệ, cậu thấy thế nào?”
Nghiêm Khả hơi hơi do dự một chút, hôm nay cậu tới cũng chỉ là ôm tâm tư thử xem mà thôi, tuy rằng cậu thoạt nhìn một bộ không thèm để ý, nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, dù sao lúc trước thất bại nhiều như vậy, cậu cũng không phải không rõ ràng cá tính của mình kỳ thật không dễ làm cho người ta yêu thích. Hiện tại đối phương dứt khoát như vậy, cậu ngược lại có chút do dự.
“Tôi có thể hỏi một chút tại sao không? Nghe sư huynh nói anh chẳng qua chỉ là diễn viên, vì cái gì lại muốn mua kịch bản của tôi? Hơn nữa anh có năng lực đem nó dựng thành phim sao?”
Lục Diễn khẽ cười, mấy vấn đề này đều trong dự liệu của hắn, “Đầu tiên đương nhiên là bởi vì kịch bản của Nghiêm tiên sinh rất xuất sắc. Tiểu thuyết khoa học viễn tưởng tôi xem không ít, câu chuyện này không tính xuất sắc nhất nhưng lại có ý tưởng mới lạ, đương nhiên nếu muốn dựng phim khẳng định còn phải sửa chữa khá nhiều. Bản thân tôi quả thật chỉ là diễn viên, nhưng tôi cũng có một mộng tưởng muốn tự mình nắm giữ trái tim điện ảnh, nhìn thấy kịch bản này tôi liền có một ít ý tưởng, tôi muốn thử xem mình có thể hay không đem ý tưởng đó biến thành sự thật. Đây là kịch bản rất tốt, nếu không thể chuẩn bị tốt để dựng thành phim chắc chắn nó sẽ bị phá hỏng. Tôi có thể cam đoan, tuy rằng tôi không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn đem nó lên màn ảnh, nhưng một khi tôi chuẩn bị xong, nhất định sẽ tận hết khả năng làm được tốt nhất. Tôi hy vọng nó có thể trở thành một kiệt tác ấn tượng nhất ở nền điện ảnh Hoa ngữ, tôi tin điều này cũng chính là thứ Nghiêm tiên sinh mong muốn, phải không?”
Nghiêm Khả thoạt nhìn có chút động tâm, “Vậy… thời điểm quay phim, tôi tham gia cùng được chứ?”
“Đương nhiên, cậu sẽ là biên kịch.”
“Được, tôi bán cho anh” Nghiêm Khả dứt khoát quyết định.
Lục Diễn ngược lại sửng sốt một chút, “Cậu không hỏi xem tôi chuẩn bị trả bao nhiêu tiền sao?”
“A, vậy anh chuẩn bị trả bao nhiêu tiền?”
Lục Diễn mỉm cười, xem ra cũng là một người đơn giản, nói ra một con số.
Nghiêm Khả không có ý kiến gì, Khúc Song Hoa cũng không nói gì thêm, bọn họ đối với giá thị trường vốn không hiểu biết, chỉ cảm thấy con số này cũng không tệ lắm.
Lý Nhiễm đương nhiên là người trong nghề, hắn cũng đã nhìn ra hai kẻ đối diện không hiểu gì về giá cả thị trường, chẳng qua Lục Diễn đưa ra mức giá này có thể nói là cao, cũng không có nhân cơ hội ép giá.
Hai người trước ký hợp đồng đơn giản, hẹn khi Lục Diễn từ Las Vegas trở về rồi mới ký hợp đồng chính thức.
Sau lại thảo luận một chút phương hướng sửa kịch bản, Nghiêm Khả hứa hẹn trong vòng nửa năm sẽ hoàn thành bản sửa chữa hoàn chỉnh, Lục Diễn ngược lại nói không vội, dù sao hắn trong năm nay hẳn là chưa đủ năng lực để bắt tay vào kế hoạch này.
Trên đường trở về Lý Nhiễm hỏi, “Cậu có ý tưởng gì, có tiện nói nghe một chút không?”
Lục Diễn cười cười, “Có gìmà không tiện, kỳ thật ý nghĩ của tôi rất đơn giản, hiện tại kỹ thuật 3D càng ngày càng phát triển, bối cảnh kịch bản này hoành tráng, nếu thực hiện tốt, sẽ thu hút được khán giả. Đương nhiên, bản thân câu chuyện tôi cũng rất có hứng thú, nếu như có thể làm bật lên bối cảnh và kỹ xảo, tôi cảm thấy cũng sẽ rất có ý nghĩa.”
“Suy nghĩ của cậu và tôi không bàn mà hợp. Có điều hiện nay kỹ thuật 3D trong nước mặc dù có phát triển lớn, nhưng so ra vẫn không phải là nơi tiên tiến nhất.”
“Cho nên, còn phải nghĩ biện pháp tìm kiếm hợp tác quốc tế.”
“Còn có một vấn đề, “Lý Nhiễm châm chước một chút, mở miệng nói, “Cậu mua kịch bản này, là tính toán tự mình đạo diễn sao?”
“Đương nhiên không,” Lục Diễn đáp lại, “Tôi chỉ chuyên đóng phim, mỗi người có lĩnh vực riêng, tôi tạm thời còn không có dự định lấn sân.”
“Như vậy, đến lúc đó để cho tôi tới đạo diễn thì thế nào? Tuy rằng tôi chưa từng làm qua đề tài thế này, nhưng tôi tin tưởng đó không phải vấn đề.” Lý Nhiễm nói.
“Cầu còn không được.” Lục Diễn khẽ cười.
“Như vậy, lại nghiêm túc hỏi một chút, cậu tính toán tìm ai đầu tư, Tinh Không sao?” Lý Nhiễm lại hỏi.
“Tinh Không nhất định là lựa chọn hàng đầu, nhưng nếu dựa theo suy tính của chúng ta, đây sẽ là một vụ đầu tư rất lớn, Tinh Không chỉ sợ nuốt không nổi, nếu tìm nhiều phía hùn vốn, đầu tư lớn tránh không được phải khoa tay múa chân, đầu tư nhỏ còn phải tìm mấy nhà, phiền toái. Cho nên còn thật có chút đau đầu.”
“Haiz, tôi còn tưởng rằng cậu đã suy tính cặn kẽ rồi, nhìn như thể đã định liệu trước mọi chuyện. Kỳ thật cậu chỉ cần nói một tiếng với Tô lão đại, tài chính căn bản là không phải vấn đề.” Lý Nhiễm nửa nghiêm túc nửa trêu đùa.
Lục Diễn không để bụng, khẽ cười, “Tôi cũng muốn thử xem có thể tự mình giải quyết hay không.”
“Có chí khí, tôi thích cậu rồi đấy.” Lý Nhiễm giơ ngón tay cái lên.
“Trước khỏi khen tôi, tôi cũng không phải người cứng nhắc, đến lúc đó thật sự không được, thì nhờ tới em ấy đi, tôi cũng không muốn bộ phim điện ảnh này chết non.” Lục Diễn cười khổ nói.
Lý Nhiễm vỗ vỗ vai hắn.
“Phải rồi, chuyện này còn nhờ Lý đạo tạm thời giữ bí mật.”
“Yên tâm đi, tôi hiểu.”
Ngày hôm sau Lục Diễn mang theo Tống Huy bay đi Las Vegas.
Ở nước ngoài quay phim thực thuận lợi, vốn là phim thương mại cho nên rất chú trọng hiệu suất, hơn nữa Hàn Uyên cùng Lục Diễn diễn xuất đều xuất sắc, hai người quả thực là vương đối vương, mỗi ngày cùng nhau diễn, diễn đến thống khoái, khiến cho không khí toàn bộ đoàn phim đều rạo rực hết cả lên, cũng theo thời gian dự tính mà hoàn thành toàn bộ công đoạn quay phim.
Trong lúc đó, đúng như Lục Diễn dự đoán lúc trước, Tô Mạc vì dự án mới bận rộn đến mức không có thời gian tới thăm hắn, hai người đành phải mỗi ngày nói chuyện qua điện thoại, thời gian cách xa không quá dài nhưng họ vẫn nếm đủ nỗi khổ tương tư. Cũng may hai người đều lấy sự nghiệp làm trọng, cho nêncũng không khó qua.
Ngay sau ngày về nước, Lục Diễn đã bị Tần Phong kéo vào phòng thu âm.
Mười ca khúc cho album mới đã hoàn thành một nửa, trong đó hai ca khúc là tác phẩm của Bạch Tịch và Lâm Mộc. Lần này các ca khúc đa phần vẫn là theo chủ đề tình cảm nồng nàn, cùng giọng hát của Lục Diễn cực kỳ tương xứng.
Cả ngày, Lục Diễn cơ hồ đều chôn mình trong phòng thu âm, một lần lại một lần mà tìm cảm giác, thử hát, sửa chữa, lại hát. Lục Diễn dù sao không phải ca sĩ chuyên nghiệp, muốn lập tức thích ứng năm ca khúc thật không dễ dàng, tuy rằng phong cách tương tự nhưng chung quy đều không giống nhau. Cũng may ngày hôm nay cũng không phải ghi âm chính thức, chỉ là muốn làm quen trước với ca khúc, tìm được cảm giác mà thôi, hơn nữa còn phải chọn ra ca khúc chủ đề cho album lần này.
Sau khi chấm dứt, Lục Diễn cơ hồ nói cũng không muốn nói. Quả nhiên ca hát so với đóng phim mệt hơn nhiều lắm, Lục Diễn cảm thấy đọc lời thoại cả ngày cũng không bị gây sức ép như vậy.
Mới vừa ra khỏi công ty đã bị một người đàn ông tây trang giày da ngăn cản, đối phương tuy rằng thoạt nhìn nho nhã lễ độ, ánh mắt lại lộ ra ngạo mạn, “Lục Diễn tiên sinh phải không? Tôi là trợ lý của ngài Kha Chính Trạch. Trước có hẹn anh nhưng thời điểm đó anh đang bận, xin hỏi Lục tiên sinh hiện tại có tiện cùng Kha tiên sinh gặp mặt hay không?”
Tuy rằng nói là mời, ngữ khí lại không cho phép cự tuyệt.
Lục Diễn mệt một ngày, vốn tâm tình không quá tốt, giờ lại thấy đối phương sắc mặt như vậy, càng thêm tức giận, cười lạnh một tiếng, “Không tiện.”
Nói xong bước đi.
Người đàn ông kia sửng sốt một chút, vài bước đuổi theo, ngữ khí đã không còn bình tĩnh, “Lục tiên sinh, Kha tiên sinh không có ác ý, ngài ấy quả thật có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng anh, đối với anh mà nói tuyệt đối là chuyện tốt.”
Lục Diễn đột nhiên dừng lại, người kia đang gấp gáp theo sau, gần nhưsắp đụng phải, “Nói cho ông ta biết, muốn gặp tôi, bảo ông ta tự mình đến, tôi tuyệt đối sẽ không đi gặp ông ta. Mặt khác….” Hắn lần thứ hai lạnh lùng mỉm cười, “Là chuyện tốt hay xấu, là do tôi quyết định, không phải anh.”
Lúc này xe Tống Huy đã chạy tới, Lục Diễn cũng không thèm nhìn tới người trợ lý kia, lên xe liền nghênh ngang mà đi.
Lục Diễn biết chuyện này tuyệt chưa chấm dứt, cho nên ngày hôm sau khi hắn lại bị cùng một người ngăn lại, cũng không quá kinh ngạc.
“Lục tiên sinh, Kha tiên sinh đã tự mình đến, có thể mời anh qua bên kia nói chuyện được không?” Nói xong chỉ chỉ một chiếc xe đậu gần đó.
Lục Diễn lần này không trì hoãn, không nói hai lời liền đi qua, kéo cửa xe rồi ngồi xuống.
Không gian bên trong khá rộng, lái xe đã tự động đứng ở ngoài cửa chờ, chỗ ngồi phía sau chỉ có một người đàn ông trung niên thoạt nhìn nhã nhặn tuấn tú.
Khoảng chừng đã hai mươi năm chưa gặp lại gương mặt này, trừ bỏ thêm vài nếp nhăn, khuôn mặt này dường như không có mấy thay đổi.
Lục Diễn có chút hoảng hốt không xác định.
Năm đó Lục Diễn chỉ có sáu tuổi, là giai đoạn mà một thằng nhóc mẫn cảm nhất.
Lại có một lần bởi vì bị mắng là đồ con hoang không cha mà đánh một trận với bạn học, Lục Diễn khóe miệng còn mang theo vết máu dài đột nhiên sinh raxúc động, muốn đi gặp người kia một lần, để xem kẻ nào dám nói mình là con hoang không có cha.
Mẹ Lục Diễn chưa từng giấu giếm chuyện của cha, khi Lục Diễn bắt đầu hiểu chuyện liền đem hết thảy kể cho hắn, ngữ khí thực bình thản, cũng không có chút lên án, giống như đang kể về câu chuyện của người khác. Đồng thời cũng nói cho Lục Diễn nơi ở của người kia, cho nên từ ngày đầu tiên bị mắng không cha, hắn liền âm thầm nhớ kỹ đường đi tới chỗ đó, giống như điều này liền có thể chứng minh, hắn kỳ thật có cha.
Hắn một đường thay đổi vài chuyến xe bus, lại cố lấy dũng khí hỏi đường thật nhiều người, rốt cục tìm được biệt thự sa hoa đồ sộ kia. Một cánh cửa sắt thật dày ngăn cản hắn tiếp tục đi tới khát vọng, hắn đành phải ngồi ở ngoài cửa sắt chờ, có rất ít người có thể tưởng tượng dày vò cùng chờ đợi mà thời điểm ấy đứa trẻ đó phải trải qua.
Vẫn luôn chờ đến tận hoàng hôn, mới chờ được chủ nhân trở về, nhưng thứ hắn chờ được không chỉ có nam chủ nhân, còn có nữ chủ nhân cùng con trai của bọn họ. Lục Diễn tận mắt nhìn thấy người đàn ông kia là như thế nào ôm chầm vợ của ông ta, hôn con trai của ông ta.
Quả thực là người đàn ông ôn nhu, mẹ không gạt mình. Lục Diễn nghĩ, sự đợi chờ, hào hứng trong lòng dần dần, dần dần nguội lạnh, cho đến khi hoàn toàn tiêu biến.
Sau đó, Lục Diễn lại một mình ngồi xe thật lâu mới về tới căn nhà chỉ thuộc về hắn và mẹ. Mặc dù mẹ bởi vì hắn trốn học cùng về muộn đem hắn hung hăng đánh một trận, hắn cũng không hé răng nói ra ngày hôm đó hắn đi nơi nào.
Từ đó về sau, Lục Diễn không còn bởi vì người khác mắng hắn là đứa trẻ không cha mà chủ động cùng người khác đánh nhau. Các người nói đều không sai, tôi quả thật chính là đứa trẻ không cha. Lục Diễn ở trong lòng tự nhủ, bởi vì người cha kia thuộc về kẻ khác, không phải của hắn.
Mà hôm nay, sau xa cách gần hai mươi năm, Lục Diễn lần thứ hai gặp lại người đàn ông này.
Hoàn chương 57
☆,