CHƯƠNG 97 : Sửa bản thảo
Edit&Beta : Yến Phi Ly
.
Tô Mạc ủng hộ, cho Lục Diễn sự tự tin vô cùng lớn. Việc cần giải quyết quan trọng nhất là vấn đề tài chính, những chuyện khác chuẩn bị ổn thỏa thì sẽ đơn giản hơn nhiều.
Đầu tiên Lục Diễn liên hệ Lý Nhiễm. Lúc trước khi mua bản quyền kịch bản, Lý Nhiễm cũng có mặt, lúc ấy Lý Nhiễm từng mở miệng hy vọng khi làm phim hắn có thể đảm nhiệm vai trò đạo diễn, cho dù không là đạo diễn chính cũng được.
Một bộ phim có thể thành công hay không, đạo diễn là nhân tố quan trọng hàng đầu.
Năng lực Lý Nhiễm thế nào, Lục Diễn vẫn rất rõ ràng. Ở đời trước của Lục Diễn, Lý Nhiễm đã là đạo diễn nổi danh quốc tế, sau đó hắn lại đạo diễn một bộ phim nhựa đạt được giải Oscar. Thời điểm đó phong cách cá nhân của hắn đã rất rõ ràng, hắn đặc biệt am hiểu nội dung bộ phim, thủ pháp xây dựng câu chuyện cao minh, cho dù là câu chuyện vốn đơn giản thì vào tay hắn đều sẽ đặc biệt, có đặc trưng và nét cuốn hút sinh động riêng.
Hiện giờ Lý Nhiễm tuy rằng còn chưa đạt tới độ cao đó, mặc dù hiện tại ở trong nước hắn còn chưa thể sánh ngang cùng Vương Dịch, Trần Lập, nhưng đa phần là bởi vì tuổi đời và bề dày kinh nghiệm của hắn còn chưa đủ, không phải bởi vì năng lực của hắn chưa đạt tới. Hơn nữa Lý Nhiễm có quan hệ với Tô gia, cái gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Lục Diễn không có lý do gì không ưu tiên suy xét Lý Nhiễm.
Lục Diễn tin tưởng Lý Nhiễm có năng lực tạo nên nét đặc sắc cho cậu chuyện này, về phần kĩ xảo 3D, đến lúc đó trực tiếp giao cho bên hậu kỳ là đủ.
Lý Nhiễm quả nhiên rất hưng phấn, hắn vốn hứng thú với kịch bản kia, huống chi bộ phim điện ảnh này lại do Tô Mạc tham gia đầu tư bỏ vốn quay phim. Lý Nhiễm đã sớm biết quan hệ giữa Lục Diễn và Tô Mạc, vốn cũng không cảm thấy gì, dù sao hết thảy quyết định của Tô lão đại, hắn đều ủng hộ, cho dù yêu nam nhân, thế cũng không sao hết. Chẳng qua từ lần Tô Quyết gọi điện thoại nói cho hắn sự thật khiến người ta khiếp sợ, mỗi lần hắn nhìn đến Lục Diễn liền có một loại cảm giác đặc biệt vi diệu.
Sự tình bước đầu xác định, Lục Diễn cùng Lý Nhiễm, còn cả tác giả Nghiêm Khả dùng thời gian một tuần làm sửa chữa cuối cùng đối với kịch bản. Trong lúc đó, Tô Mạc ngẫu nhiên sẽ đến công ty, lấy danh nghĩa là tới thăm. Về phần thăm ai, Lý Nhiễm đương nhiên không bao giờ tự mình đa tình mà tưởng bở.
Đại khái bởi vì có người ngoài, Tô Mạc cùng Lục Diễn kín đáo hơn, cũng không làm ra động tác quá mức thân mật, nhưng bầu không khí ăn ý qua lại cùng với quá mức ngọt ngào giữa hai người khiến cho người ta quả thực cảm thấy đứng bên bọn họ chính là sự dư thừa.
Quái nhân Nghiêm Khả đại khái là thần kinh thô, thoạt nhìn không có cảm giác gì. Nhưng Lý Nhiễm vốn biết quan hệ giữa bọn họ, huống chi hắn luôn luôn lưu ý Tô Mạc, tự nhiên nhìn ra hết thảy manh mối. Ví dụ như bọn họ tại thời điểm thảo luận kịch bản, Tô Mạc cũng không nói chen vào, đến thì cũng yên lặng mà đứng phía sau Lục Diễn, nghe bọn hắn thảo luận. Chẳng qua một khi Lục Diễn cần cái gì, tỷ như bút, tư liệu hoặc là một ly trà khi nói đến khô miệng, Tô Mạc đều có thể nhanh chóng mà còn vô cùng tự nhiên tìm ra đưa cho hắn. Điều này chứng tỏ trừ bỏ Tô Mạc nghiêm túc lắng nghe Lục Diễn, còn phải nói bọn họ là tâm ý tương thông. Có đôi khi Lục Diễn cũng không quay đầu lại trực tiếp tiếp nhận liền tiếp tục, có đôi khi sẽ ngẩng đầu cười một cái với anh. Tô Mạc đáp lại là một nụ cười phá lệ ôn nhu lưu luyến, đây là thứ Lý Nhiễm chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt Tô Mạc.
Cũng không phải nói Tô Mạc đạm mạc với bọn họ. Trên thực tế, trong mắt Tô Mạc, Lý Nhiễm giống như Tô Quyết, đều là tồn tại hệt như em trai. Tô Mạc coi hắn là người thân, là người em để luôn dung túng và quý trọng. Chẳng qua ánh mắt nhìn em trai và nhìn ánh mắt người yêu làm sao có thể giống nhau được cơ chứ.
Khiến cho Lý Nhiễm cảm thấy đau tim, đó là có một lần hắn vô ý bắt gặp Lục Diễn cùng Tô Mạc hôn môi. Lúc đó Lý Nhiễm đang chuẩn bị vào toilet, lúc này trong phòng làm việc cũng chỉ còn lại ba người bọn họ. Trên thực tế Lý Nhiễm đã chuẩn bị rời đi, chẳng qua đột nhiên cảm thấy bụng có chút không thoải mái, muốn đi toilet xả một chút, mà hắn cho rằng những người khác hẳn là đã về hết rồi, kể cả Lục Diễn cùng Tô Mạc. Cho nên khi hắn đẩy cửa toilet, thời điểm nhìn đến một màn kia, hình ảnh quá mức đánh sâu vào tâm trí.
Thắt lưng Tô Mạc tựa vào bồn rửa tay, quần áo không quá chỉnh tề, anh bị Lục Diễn ép tới, nửa người trên hơi hơi ngửa ra sau, lộ ra mái tóc có chút hỗn độn rũ trên trán, còn có đôi mắt hơi hơi nhắm hờ, lông mi thật dài run lên, chân mày đều là dấu vết ướt nước. Lục Diễn cúi người ép tới, một bàn tay ôm eo anh, một tay khác từ sườn thắt lưng luồn vào trong áo sơ-mi, về phần sau khi luồn vào làm cái gì thì không cần nói cũng biết.
Hai người hôn đến say mê, tựa hồ không phát giác có người thứ ba. Lục Diễn đưa lưng về phía Lý Nhiễm, nhưng từ gương trong tường sau lưng Tô Mạc có thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Ánh mắt Lục Diễn cũng khép hờ, cúi đầu theo tiết tấu xâm nhập thay đổi góc độ. Trong toilet thực an tĩnh, chỉ nghe thanh âm miệng lưỡi giao triền, cùng với tiếng thở dốc vì nụ hôn quá mức kịch liệt của hai người.
Trừ cái này ra, Lý Nhiễm còn có thể nghe được tiếng tim đập hỗn độn của mình. Từ khiếp sợ ban đầu, hắn liền lâm vào một loại tiến thoái lưỡng nan, vừa ngại ngùng tiếp tục nhìn thêm, lại vừa lo lắng rời đi sẽ tạo động tĩnh kinh động tới hai người kia, quẫn bách không biết làm sao.
Giữa lúc khó xử, Lục Diễn trong gương đột nhiên mở to mắt, Lý Nhiễm đối mặt với gương hoảng sợ, sau đó hắn liền nhìn đến khóe mắt Lục Diễn cong lên, hình như là đang cười. Lý Nhiễm cả kinh, chẳng quản có thể bị đối phương phát hiện hay không, cũng không quản cái bụng còn có chút không thoải mái, đóng cửa phòng liền xông ra ngoài. Mãi cho đến khi lao ra khỏi cao ốc công ty, tâm tình mới dần dần bình phục lại.
Sau đó Lý Nhiễm cảm thấy bứt dứt không thôi, đột nhiên hắn có thể lý giải tâm tình Tô Quyết ngày đó khi gọi điện cho hắn. Thời gian này, quả thật cần tìm người dốc bầu tâm sự một chút, cho nên Lý Nhiễm lôi điện thoại ra, bấm phím tắt số 6, điện thoại kết nối liền nhanh miệng nói, “A Quyết… đang làm hả, ra ngoài uống rượu.”
Nghe được tiếng vang, Tô Mạc cũng mở mắt, đẩy đẩy Lục Diễn. Lục Diễn buông anh ra, anh hơi hơi thở hổn hển, mở miệng nói, “Vừa rồi có người!”
Tay Lục Diễn từ trong áo anh chui ra, vuốt chỗ tóc bị ướt nước của Tô Mạc, nhếch khóe miệng, “Là Lý đạo.”
Tô Mạc trầm mặc, thần sắc có chút phức tạp.
Lục Diễn giảo hoạt mà cười cười, “Lý đạo đã sớm biết quan hệ của chúng ta, để anh ta nhìn thấy cũng không có gì. Huống chi, anh không thích ánh mắt của anh ta nhìn em, để anh ta tận mắt nhìn thấy nhận rõ sự thật cũng tốt, em là người của anh.”
Tô Mạc cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, mày khẽ cong, cười nói, “Lục tiên sinh ghen vớ vẩn gì đây, tiểu Nhiễm giống như tiểu Quyết thôi, đều là em trai của em. Cậu ấy với em, cũng chỉ sùng kính em trai dành cho anh trai mà thôi, anh nghĩ đi đâu vậy.”
“Hừ, anh mặc kệ,” Lục Diễn ra vẻ nghiêm túc nói, “Tô đổng chưa nghe qua cái gọi là dục vọng chiếm hữu sao. Lại nói còn có Trần Việt kia nữa, cậu ta cũng là fan của em đấy.”
Tô Mạc đáp, “Nghe tiểu Quyết nói, Trần Việt hiện tại đã thành fan của anh rồi. Lục tiên sinh hẳn thỏa mãn rồi đi. Như vậy em không phải cũng có thể tỏ vẻ bất mãn một chút nhỉ?”
“Không cần…” Lục Diễn híp mắt chạm vào khóe miệng của anh, “Em chỉ cần có anh đây là fan lớn nhất thì đủ rồi.”
Hai tay Tô Mạc chống tại bồn rửa tay, hơi hơi giương mắt thấp giọng cười nói, “Lục tiên sinh như vậy, có tính là chỉ cho phép quan viên phóng hỏa không cho dân chúng đốt đèn không nhỉ?”
Lục Diễn chớp mắt, đáp đầy khí phách, “Thì sao chứ!”
Tô Mạc thấp thấp mỉm cười, trên tay dùng sức hơi thẳng người dậy, ghé vào lỗ tai hắn giống như thở dài, nhẹ giọng nói, “Em liền cho phép anh làm vị quan ác bá này.”
Ánh mắt Lục Diễn tối sầm lại, chậm rãi cúi người đè anh trở về.
Một bàn tay Tô Mạc gập lại, khuỷu tay để trước ngực hắn, thấp giọng nói, “Đi về trước đã.”
Thanh âm Lục Diễn có chút khàn khàn, “Em cảm thấy anh giờ có thể trở về sao?”
Tô Mạc cúi đầu nhìn, tai không khỏi có chút nóng lên, tay để trước ngực hắn đổi thành ôm cổ hắn, dung túng mà thở dài một tiếng, “Đến đây đi.”
…
Ngày hôm sau khi chạm mặt ở công ty, ánh mắt Lục Diễn nhìn Lý Nhiễm mang theo một tia biến hoá kỳ lạ, tiến đến trước mặt hắn thấp giọng nói, “Lý đạo ngày hôm qua không thể dùng toilet, không có chuyện gì chứ?”
Lý Nhiễm nghe vậy phun hết nước trong miệng, ho khụ khụ nửa ngày mới bình thường trở lại, lòng còn sợ hãi mà ôm ngực, Lục Diễn lại tựa như không có việc gì mà nghiêm túc cùng Nghiêm Khả thảo luận.
Mô phật con lạy chúa! Lý Nhiễm phát ra cảm khái giống như Tần Phong đã từng, lúc trước sao hắn lại có thể cho rằng tên nhóc này thuần lương cơ chứ? !
Một tuần sau, kịch bản《Cố hương》đã sửa chữa hoàn tất.
Cuối cùng bản thảo được sửa không chia làm hai phần nữa, mà là quyết định trực tiếp quay thành một bộ phim. Nửa đầu câu chuyện cơ bản không thay đổi, chỉ là ngắn gọn hàm súc hơn một chút. Nửa sau thì sửa lại hầu hết, trên cơ bản đã thay đổi khác hẳn với ban đầu.
Sau khi con người phát hiện địa cầu khôi phục sự sống, yêu cầu nhân vật chính đã tới địa cầu trước phối hợp toàn bộ hạm đội hoàn thành việc đổ bộ. Nhân vật chính đem tình huống nói cho cư dân trên địa cầu hiện tại, thúc đẩy bọn họ đàm phán cùng con người. Nhưng đàm phán hòa bình không dễ dàng đạt thành, song phương đều không chịu nhượng bộ, đàm phán nhất thời giằng co không dứt.
Thời gian này, có sinh vật ngoài hành tinh cũng phát hiện vùng đất quý báu này, muốn chiếm lĩnh địa cầu. Tại thời khắc mấu chốt đối mặt sinh tử tồn vong, người từng đối đầu cùng dân cư địa cầu hiện tại đạt thành hòa giải, nhất trí đối kháng kẻ thù bên ngoài. Trong thời khắc mấu chốt của chiến dịch, nhân vật chính dưới sự che giấu của hạm đội nhảy vào trận doanh quân địch, dùng vũ khí sinh vật đã được nghiên cứu chế tạo hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.
Nam chính hy sinh đổi lấy thắng lợi cuối cùng. Con người cùng cư dân hiện tại cũng từ trong chiến tranh đạt thành hòa giải, ước hẹn chung sống hoà bình.
Nhưng mà đó cũng không phải kết cục chân chính.
Năm mươi năm sau, con người cùng dân cư hiện tại lần thứ hai tranh đoạt địa cầu mà bạo phát chiến tranh. Lúc này đây, người đứng phía trước dân cư hiền lành, vì sinh tồn của họ mà lên đấu tranh, là cháu trai của nam nhân vật chính năm đó vì hòa bình của cố hương mà hy sinh chính mình.
Hòa bình vĩnh viễn là ngắn ngủi, chiến tranh mới là vĩnh hằng!
Nhưng bất luận thời đại nào, bối cảnh gì, đều sẽ có người bởi vì hòa bình mà không ngừng đấu tranh!
Đương nhiên, đây chỉ là bản thảo được sửa, chờ đến khi chân chính quay phim còn điều chỉnh như thế nào dạng, thì phải xem năng lực cùng sắp xếp của đạo diễn nữa.
Hoàn chương 97
☆,