CHƯƠNG 9: Suy tính tương lai
Edit: Yến Phi Ly
.
Lúc này, người nghe danh Tô Mạc quả là không ít, nhưng người thực sự gặp qua Tô Mạc vô cùng ít ỏi.
Tuy rằng không biết, nhưng có thể xuất hiện cùng Tô Quyết, còn có thái độ thân mật, như vậy chắc chắn là nhân vật tầm cỡ, tuy nhiên người này tựa hồ rất khó tiếp cận.
Lý Nhiễm nghe nói Tô Quyết lại tới nữa, khí thế hừng hực mà chạy tới, nhưng khi nhìn thấy người kia, lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, cung kính mang theo vài phần thân thiết, vò tóc rối tung, phảng phất có vẻ ngại ngùng, “Tô lão đại, sao cậu lại tới đây.”
Lý đạo diễn bình thường tính tình nóng nảy lộ ra biểu tình như vậy làm cho mọi người có chút không tin vào mắt mình.
Khóe miệng Tô Mạc hơi hơi cong, nhìn không ra đang cười, “Tới thăm cậu một chút.”
Lục Diễn cũng là lần đầu tiên nghe thanh âm của Tô Mạc, trầm trầm, giống như lời thì thầm, rất êm tai.
Lý Nhiễm vẫy vẫy một bàn tay trong không khí, “Ai, Tô lão đại muốn thăm tôi gọi điện thoại là tốt rồi, gọi liền tới, làm sao lại làm phiền ngài đại giá quang lâm a.”
Tô Mạc không nói gì thêm, Tô Quyết bên cạnh đã không nhịn “phì” một tiếng bật cười, “Có tiền đồ một tí được không, Lý tiểu lục.”
Nhà họ Lý đông anh em, Lý Nhiễm đứng hàng thứ sáu, là con út nhà họ Lý, cha mẹ và các anh đều cưng chiều hắn vô cùng, muốn cái gì cho cái đó, thế nhưng Lý Nhiễm từ bé đã đi theo anh em Tô gia, đối với cậu cả nhà họ Tô này vô cùng sùng bái, khi biết Tô Mạc có ý tưởng mở công ty giải trí, lập tức đi học đạo diễn, vô tình lại tìm được hứng thú của chính mình, vài năm lăn lộn, dựa vào năng lực bản thân cộng thêm được Tinh Không hỗ trợ, sớm đã thành đạo diễn có tiếng trong ngoài nước, trong nhà cha mẹ cùng các anh đều không có ý kiến gì, cứ tùy ý hắn.
Mà hiện tại, Lý đạo diễn ở phim trường bình thường đều thô bạo cường đại bị danh tự như vậy hủy diệt, mọi người không khỏi ngỡ ngàng hẳn tai mình nghe nhầm rồi.
Lý Nhiễm trộm trừng mắt liếc Tô Quyết, bởi vì Tô Mạc ở đây, nên không bùng nổ.
Tô Mạc rốt cục nâng khóe miệng mỉm cười nói một câu, “Hôm nay là sinh nhật của cậu.”
Miệng Lý Nhiễm mở to hết cỡ, bộ dáng cao hứng đến không biết làm sao, “Ai, thiếu chút là quên…”
Tô Mạc nói, “Chờ cậu kết thúc công việc, chúng ta cùng nhau chúc mừng.”
“Đi, nhưng hôm nay cảnh quay tương đối nhiều, cũng phải đến chạng vạng, Tô lão đại có bận việc gì không? Hoặc có muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi trước không?” Lý Nhiễm rất sung sướng mà đáp ứng, cũng không có ý định kết thúc công việc sớm, bởi vì hắn biết Tô Mạc đối với công việc vô cùng nghiêm túc. Hắn và Tô Quyết cũng bị ảnh hưởng, bình thường cho dù thế nào, công việc không thể đại khái qua loa.
“Không cần,” Tô Mạc nhợt nhạt mà cười cười, “Thời gian sắp tới tôi đều được nghỉ, chưa xem qua quay phim như thế nào, hôm nay vừa dịp mở rộng tầm mắt.”
Lý Nhiễm lập tức gọi trợ lý an bài anh em Tô gia đến khu nghỉ ngơi, vừa không bị quấy rầy lại có tầm nhìn tốt, có thể xem toàn bộ quá trình quay phim.
Chỉ một Tô Quyết đã có thể làm cho mọi người vô cùng nhiệt tình, huống chi nay còn thêm một nhân vật lớn Tô Mạc, mọi người hệt như mới được uống nước tăng lực, sử dụng tất cả khả năng tranh thủ gây ấn tượng tốt đối với hai ông chủ này. Mà hôm nay Lý đạo diễn cũng vô cùng phấn khởi, ngay cả thanh âm mắng chửi đều cao thêm vài đề-xi-ben.
Lục Diễn hôm nay có hai cảnh quay, một cảnh là hắn xuất hiện lần đầu trong phim, cảnh còn lại là màn kết thúc. Bắt đầu cùng kết thúc, xếp cùng một ngày. Trong thời gian một ngày muốn chuyển đổi hai loại cảm xúc khác nhau, quả thực thử thách khả năng diễn xuất, tuy nhiên Lý Nhiễm đối với Lục Diễn ngược lại rất có lòng tin, Lục Diễn đối với bản thân cũng vậy.
Cảnh quay đầu tiên là Lục Diễn mới vừa du học trở về, một thân nhiệt huyết, tràn đầy khát vọng. Lục Diễn mặc âu phục, mang dáng dấp phương tây, tuy rằng quần áo kiểu dáng tương đối cũ, mặc trên người thanh niên lại hết sức đẹp trai, ánh mắt Lục Diễn sáng ngời, từ trên xe bước xuống, nghĩ qua chính mình đã sống vài chục năm lại rời khỏi quê hương, có chút hoài niệm, có chút cảm khái.
“Cắt!” Lý Nhiễm hô một tiếng, “Rất tốt, Lục Diễn, rất tốt, ánh mắt đặt rất đúng chỗ.”
Lục Diễn từ cảnh diễn bứt ra, được Lý đạo khó tính khen cũng rất vui, không khỏi hơi hơi cong cong khóe mắt, lại là bộ dáng diễn viên Lục Diễn khiêm tốn lễ độ kia.
“Khá lắm,” Lý Nhiễm giơ tay đứng lên, “Lục Diễn nghỉ ngơi một chút, kế tiếp chuẩn bị quay cảnh cuối, mọi người vào vị trí…”
Thời điểm Lục Diễn xoay người cảm thấy có một ánh mắt dõi theo mình, theo bản năng nhìn qua, liền thấy Tô Quyết nhướng mày cười cười với hắn, tươi cười như vậy không khỏi có chút ám muội, sau đó cậu cúi người bên tai Tô Mạc nói gì đó, ánh mắt sắc bén của Tô Mạc nhìn qua như có điều suy nghĩ, có chút xem xét cùng chút hứng thú. Trong lòng Lục Diễn cảm thấy không thoải mái, cảm giác giống như bị đánh giá, làm cho hắn thấy chán ghét, nhưng trên mặt vẫn là thản nhiên, lễ phép gật đầu đáp lễ.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, uống một ngụm trà nóng, Lục Diễn liền đứng dậy đi đổi trang phục và hóa trang cho cảnh quay tiếp theo đồng thời cũng muốn lấy lại ít cảm xúc.
Cảnh quay này Lục Diễn đã khác trước rất nhiều, không còn hăng hái như ban đầu, ánh mắt thâm trầm tàn nhẫn, cả người khí phách như rèn luyện trong máu lửa. Mỗi một phân cảnh hắn đều bình tĩnh tự nhiên mà diễn, bày ra dáng vẻ vô cùng nhuần nhuyễn.
Cảnh cuối cùng, yêu cầu liền mạch lưu loát, trước khi quay phim, Lý Nhiễm lại nói qua cho Lục Diễn, Cốc Dương, Mộc Hiểu kỹ càng tỉ mỉ về lối diễn, cảnh cuối ba người bọn họ đều có mặt, tuy nhiên Cốc Dương cùng Mộc Hiểu chủ yếu là bóng dáng.
Tất cả đều chuẩn bị xong, Cốc Dương vỗ vỗ bả vai Lục Diễn, ý là cứ thoải mái, còn có cố lên, Lục Diễn cười gật gật đầu, tỏ vẻ cảm ơn.
Mỗi người đều vào chỗ, một tiếng “Action”, Lục Diễn nhìn Cốc Dương và Mộc Hiểu nắm tay nhau rời đi, ánh mắt rất phức tạp, có áy náy thù gia đình chưa trả, có tình yêu ngày trước chưa quên, còn có chút cảm khái khi nhiệm vụ đã hoàn thành. Đám người theo phía sau dần dần đuổi tới, Lục Diễn hít sâu một hơi, dứt khoát xoay người, áo khoác cùng mũ đã sớm chuẩn bị tốt, giống như quần áo trên người Cốc Dương vừa nãy. Đây chính là kế hoạch cuối cùng của hắn, thay mận đổi đào, đổi cho bọn họ có nhiều thời gian hơn an toàn mà rút lui.
Trận cuối cùng này bắn nhau tương đối gay cấn, Lục Diễn lấy một đấu mười, từng phát bắn chuẩn xác, đem toàn bộ số người đuổi theo tiêu diệt sạch, nhưng mà bản thân hắn cũng bị thương nặng, không còn cách xoay chuyển. Lục Diễn gắt gao ôm bụng, dựa vào phía sau tường chậm rãi ngồi xuống đất, một tay vô lực không cầm được súng, tùy ý nó từ trên tay rơi xuống, giống như sinh mệnh của hắn đang dần mất đi. Lục Diễn cố gắng ngẩng đầu lên, đầu tựavào trên tường, lúc này trước mắt hắn đã không thấy rõ gì cả, trong đầu hiện lên hình ảnh từng cảnh từng cảnh trong đời, trong mắt của hắn, có lưu luyến vận mệnh, có tham vọng cùng không cam lòng, nhưng không có hối hận. Khóe miệng hắn chậm rãi, chậm rãi gợi lên, chỉ hướng lên trên một chút như vậy đã cảm giác không còn sức tiếp tục, hắn cố gắng lưu lại một nụ cười cuối cùng trên đời này cho đến khi trong mắt không còn ánh sáng.
Màn ảnh chậm rãi chuyển hướng lên không trung. Tất cả mọi người đều bị một cảnh này khiến cho bất động, hiện trường một mảnh yên tĩnh. Thậm chí khi đạo diễn hô “cắt”, sau khi ngừng quay phim, bầu không khí vẫn có chút nặng nề như trước không có ai cười được nữa.
Trước tiên vẫn là Lục Diễn điều chỉnh lại không khí, hắn vừa dùng khăn mặt Tống Huy đưa tới lau máu, vừa cười hỏi, “Lý đạo diễn, thế nào? Cảnh này có cần quay lại không ?”
Lý Nhiễm cũng khó khăn mà nở nụ cười, “Không có, rất tốt, quả thực hoàn mỹ.”
Cốc Dương đi tới vỗ lên lưng Lục Diễn một chút, cười nói, “Diễn rất tốt. Nếu là tôi nhất định quay một lần không thể qua, quá tuyệt vời.”
Lục Diễn cười khẽ, “Dương ca lại khiêm tốn.”
Sau đó lại có vài nhân viên đi qua khen Lục Diễn vài câu, không khí phim trường mới lại chậm rãi thay đổi.
Mới vừa rồi lúc quay phim, Lục Diễn cảm giác vẫn có tầm mắt như cũ nhìn mình chăm chú, chẳng qua khi nhập tâm vào nhân vật Lục Diễn có thể không quan tâm đến thế giới bên ngoài cũng không để ý đến ánh mắt kia lắm, hiện tại đã diễn xong, loại cảm giác có người nhìn chằm chằm vào mình hết sức rõ ràng.
Lục Diễn khống chế mình không nhìn lại phía bên kia, vừa hay cảnh quay đã kết thúc, liền vẫy vẫy tay ý bảo Tống Huy về nghỉ ngơi trước.
Hôm nay quay thật thuận lợi, nhưng mà tâm tình Lục Diễn cũng không khá lắm, không thể phủ nhận là bởi vì Tô Quyết cùng với ánh mắt kia.
Lục Diễn sớm đã không còn nhiệt huyết thanh xuân, đối với giới giải trí đủ loại quy tắc ngầm, trong lòng hắn đều hiểu rõ ràng, cũng không chống đối, ngược lại vẫn trong phạm vi mình có thể chấp nhận thì tận khả năng mà lợi dụng. Sự thật trong thế giới này, người muốn đạt tới vị trí cao, không có mấy người là trong sạch. Muốn ở vị trí cao thì phải trả giá, cái này Lục Diễn hiểu. Chẳng qua đối với Lục Diễn còn có điểm mấu chốt, mà điểm mấu chốt này chính là bản thân hắn.
Lục Diễn rất rõ ràng, lấy điều kiện cùng bối cảnh không có gì nổi trội của hắn, muốn tại giới giải trí hỗn loạn này phất lên, tất nhiên sẽ có một số người ra tay với hắn, ngay từ đầu, hắn không tính sẽ khuất phục. Theo bản chất mà nói, Lục Diễn kỳ thật là một kẻ tự lập, không có bất kỳ một cái gì có thể đáng giá để hắn phải đánh đổi chính mình. Đời trước thời điểm khó khăn nhất hắn cũng không chịu khuất phục, huống chi hiện giờ.
Tuy rằng xác định rõ tư tưởng, nhưng mà nghĩ đến vừa mới bắt đầu liền phải đắc tội với Tinh Không một trong những công ty hàng đầu, Lục Diễn ít nhiều vẫn có chút ảo não. Cũng may bình luận về Tô Quyết ở trong giới luôn khá tốt, nghe nói cậu tuy phong lưu, nhưng cũng không ngang ngược. Làm người của cậu tự nhiên sẽ nhận được ưu ái, mà cự tuyệt cậu cũng sẽ không bị chèn ép. Chẳng qua, lấy điều kiện của cậu, gần như không ai có thể kháng cự được.
Dù sao bộ phim này nửa tháng nữa cũng hoàn thành, đến lúc đó ký hợp đồng với công ty khác, về sau cũng tận lực tránh cùng Tinh Không hợp tác là được, tuy rằng cơ hội sẽ ít đi một chút, nhưng trải qua đời trước, Lục Diễn nghĩ đã không còn gì mà mình không chịu được.
May mắn chính là, qua bộ phim này có thể quen biết Cốc Dương. Lục Diễn đã bắt đầu thận trọng mà suy xét có thể sẽ gia nhập Hoàn Vũ, nếu được ảnh đế dìu dắt, con đường tương lai cũng có thể thuận lợi hơn một chút.
Hoàn chương 9
☆,