Văn Khương sau khi trở lại Tề Quốc không xưng công chúa, sở hữu thị nữ nội thần đều gọi là "Tử phu nhân", nhân nàng hồi Tề, Tang Du cùng Tiểu Đào bị từ Cử quốc xa xôi về biên thành triệu hồi nương theo nàng trái phải.
Quản Trọng cùng Bào Thúc Nha bây giờ đã cùng vi Tề tương, đồng tâm hiệp lực phụ tá Tiểu Bạch trì lý Tề Quốc.
Đối với Quản Trọng mới có thể khiến Văn Khương trong lòng có hạn, đối với tính cách hắn cá nhân xấu xa nàng ở trước mặt Tiểu Bạch cũng không đánh giá.
Một ngày, Tiểu Bạch mở tiệc mời Quản Trọng, Văn Khương tác bồi. Tiểu Bạch cùng hắn nhắc tới quốc sự, hắn đều đáp rõ ràng mạch lạc, Văn Khương cũng không khỏi khâm phục.
Tiểu Bạch hỏi hắn:
"Ta muốn sử quốc gia phú cường, xã tắc yên ổn, nên làm như thế nào?!
Quản Trọng đáp:
"Tâu đại vương, trước hết phải kể đến lòng dân quy phục."
"Làm sao mới có thể để lòng dân quy phục?"
"Muốn lòng dân quy phục, trước phải biết quý trọng bách tín làm đầu; Quốc Quân có thể quý trọng bách tính, bách tính liền tự nhiên nguyện ý vì quốc gia xã thân. Quý trọng bách tính khiến bách tín giàu có, bách tính giàu sang ắt có tiềm lực, đó là đạo lý không cần nói cũng biết. Thông thường giảng phú an định quốc gia, quốc gia hỗn loạn, bách tính lầm than.. Cũng chính là đạo lý này."
Tiểu Bạch liếc nhìn Văn Khương, Văn Khương ngầm hiểu, ngay sau đó mở miệng hỏi:
"Nói như thế, bách tính đã giàu có yên vui,nhưng binh giáp lại chưa đủ thì nên làm gì bây giờ?"
Quản Trọng bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch:
"Binh lính cốt tinh nhuệ không cốt đông, binh sức chiến đấu hiếu thắng, sĩ khí nhất định phải dồi dào. Sĩ khí dồi dào, quân sự như thế còn sợ huấn luyện không tốt sao?"
Văn Khương lại hỏi:
"Binh sĩ huấn luyện xong, nếu như tài lực chưa đủ, thì phải làm thế nào?"
"Muốn khai phá núi rừng, khai phá nghiệp muối, nghiệp sắt, phát triển ngư nghiệp, dùng cái này gia tăng tài nguyên. Phát triển thương nghiệp, lấy sản vật thiên hạ dùng làm hàng hóa giao dịch qua lại, từ trưng thu thuế. Tài lực như thế tự nhiên liền tăng nhiều."
Tiểu Bạch hơi hơi há miệng, xem ra ý tứ Quản Trọng đối với Tiểu Bạch không bàn mà hợp. Văn Khương rót rượu cho Tiểu Bạch.
" Xin hỏi Di Ngô, có phải binh cường hay không, dân đủ, quốc phú liệu có thể tranh bá thiên hạ?"
Quản Trọng ngồi nghiêm chỉnh: "Tranh bá thiên hạ chính là đại sự, nhất quyết không thể hành động thiếu suy nghĩ. Trước măt nhiệm vụ khẩn cấp là khiến bách tính tĩnh dưỡng sinh tức, để quốc gia phú cường, xã hội yên ổn, bằng không rất khó thực hiện mục đích xưng bá."
Này một trận quân thần dự tiệc làm Tiểu Bạch hết sức vừa lòng, Quản Trọng bắt đầu nắm giữ chính sự vụ Tề Quốc, quốc chính do hắn phân vi ba nghành, định ra chế độ ba quan. Quan lại có ba làm thịt. Công nghiệp lập ba tộc, thương nghiệp lập ba hương, sông trạch nghiệp lập ba ngu, núi rừng nghiệp lập ba hoành. Toàn quốc cùng sở hữu ngũ thuộc, thiết ngũ đại phu. Hàng năm sơ, từ ngũ thuộc đại phu đem tình hình hướng quân vương báo cáo, đôn đốc ưu khuyết điểm. Ngay sau đó toàn quốc hình thành thống nhất chỉnh thể.
Về quân đội, Quản Trọng ngụ lính tại nông, quy định nghiêm khắc đẳng cấp chế độ, Tề vương tiếp quản quyền chỉ huy quân đội quyền tối cao. Đem bảo giáp chế cùng quân đội tổ chức chặt chẽ kết hợp với nhau, xuân thu hàng năm lấy săn bắn làm mục tiêu huấn luyện quân đội, ngay sau đó đề cao sức chiến đấu của quân đội. Đồng thời lại quy định bách tính toàn quốc không được tùy ý di chuyển. Mọi người cùng đoàn kết cư ngụ, làm tới tác chiến ban đêm chỉ cần nghe được thanh âm liền phân biệt ai địch ai; ban ngày tác chiến, chỉ cần trông thấy dung mạo mọi người liền có thể nhận ra.
Ngoài ra vì vấn đề vũ khí trong giải quyết quân đội, quy định kẻ phạm tội có thể dùng khôi giáp cùng vũ khí để chuộc tội. Như thế khả bổ sung quân đội trang bị chưa đủ.
Về mặt tế, Quản Trọng đề xuất "Tương mà suy " chính sách thu thuế đất đai cùng ngoại thương, kinh tế Tề Quốc dưới sự cải cách của hắn rất nhanh trở nên dự hạ phồn vinh.
Dã tăm tranh bá của Tiểu Bạch cũng dần dần lộ ra trước chu hầu, mà phố xá Tề quốc lúc này lại xuất hiện một người công tử Tấn Quốc
..