Văn Khương Công Chúa

Chương 37: Chương 37: Đêm ủy khuất (tt H)






Hoan du quá nhiều chính là thống khổ,Văn Khương nhíu chặt chân mày lá liễu, miệng anh đào rên rỉ dần dần chuyển sang thanh âm " ưm..a", nàng đã không còn chịu được...

Bất ngờ, công tử Huy đột nhiên rút ra phân thân vốn chôn sâu ở trong tử cung, tĩnh mạch trên cự vật bị một tầng trong suốt chất lỏng bao bọc, quy đầu nhọn liễu còn chảy xuống vài giọt chất lỏng nhỏ trên đùi, trên bụng thiếu nữ.

Công tử Huy nhìn chằm chằm nữ nhân phía dưới cơ hồ đã rất yếu ớt, quỷ quyệt nở nụ cười, nâng vật còn đang cương cứng đến trước môi Văn Khương, nhẹ nhàng nói:

"Dùng miệng của nàng hạ nhiệt cho ta lửa."

Văn Khương đã bị hắn sáp sắp ngất đi, nếu như cự tuyệt hắn, nàng thật không biết chính mình có phải hay không bị hắn giết chết.

Nhưng nàng nhìn chằm chằm căn quái vật khổng lồ, theo bản năng lắc đầu lùi về sau.

"Còn chầm chập làm gì?"

Công tử Huy muốn chế trụ đầu nàng.

"Mau, dùng miệng nhỏ của nàng."

"Ahh..."

Thật buồn nôn, Văn Khương cơ hồ muốn thổ ra, nước mắt lập tức liền chảy ra khóe mắt.

"Ưn..."

Công tử Huy gầm nhẹ một tiếng, đưa tay đè trụ đầu Văn Khương, đem dục vọng đưa vào trong miệng nóng ướt

"Ahh ahh..."

Cứu mạng _ _,nhục bổng thô to sáp quá sâu thẳng đến yết hầu, cổ họng Văn Khương co rút lại, đem nhục bổng kẹp chặt, nhưng lại làm cho Văn Khương buồn nôn sắp chết.

Quy đầu bị kẹp ở cổ họng Văn Khương truyền đến cho Huy công tử khoái cảm làm hắn muốn ngừng mà không được tiếp tục thẳng tiến, nghĩ muốn thể nghiệm một hồi, nhưng Văn Khương sớm đã trước một bước dùng tay gắt gao nắm hơn phân nửa nhục bổng của hắn, nhượng hắn không cách nào đi sâu vào nửa.

"Khục khục khục khục"

Văn Khương một bên nước mũi một bên nước mắt ngã ở trên giường, kịch liệt thở gấp.

"Không, không được, cầu xin ngươi, đừng..."



Miệng nhỏ Văn Khương sưng đỏ, khóc lóc cầu xin tha thứ.

Công tử Huy dục vọng còn chưa phát tiết nào có thể bỏ qua, hắn bế lên Văn Khương gần như trần trụi đặt ngồi trên người mình, eo hướng về phía trước một chút, quy đầu phía trước vừa vặn nhập vào tiểu huyệt...

"Nha..."

Văn Khương nhịn không được khẽ kêu một tiếng. Tiếp theo, công tử Huy một hồi xoắn lộng, chậm rãi tôi luyện.

"A... A... Ưm..."

Ê ẩm tê tê - khoái cảm từ hạt tiểu trân châu truyền ra tứ chi, Văn Khương khẽ hé đôi môi đỏ mộng đứt quãng ưm a rên rỉ..

Nam nhân hài lòng chế trụ eo nhỏ, thắt lưng kiện mỹ liên tục lay động, gậy th*t gân guốc sáp tiến thẳng hoa huy*t.

Hạ thể Văn Khương trống không trong nháy mắt được lấp đầy, khoái cảm khiến nàng khẽ thở dài một cái, tiếp vì Hy công tử động tác mà trên dưới phập phồng. 2 con thỏ nhỏ nhảy loạn trước mắt nam nhân như khiêu khích.

Nam nhân một tay bắt lấy 1 bên ngực sữa, da thịt mềm mại như sữa làm hắn không thể buông tay, ngón cái cùng ngón trỏ trở về bóp bóp lấy chóp đỉnh anh đào, cảm giác vừa đau vừa ngứa làm thiếu nữ uốn éo nửa người trên nghĩ muốn chạy trốn.

Công tử Huy cánh tay hơi dùng lực, Văn Khương liền bị hắn vững vàng siết trong ngực không nhúc nhích được, nàng khẩn trương lại xấu hổ và giận dữ, hạ thân không tự giác co rút, công tử Huy tại thời điểm không phòng bị bị Văn Khương kẹp chặt, kích thích đđến nỗi hắn chợt gầm nhẹ một tiếng, như dã thú tăng nhanh tốc độ, mở rộng ra đùi Văn Khương hung hăng hướng đứng thẳng lộng vài cái, tại một tiếng gầm nhẹ đem tinh dịch phun vào nơi sâu nhất trong tử cung.



Ngày thứ hai Văn Khương sắc mặt cứng nhắc, mắt cùng bờ môi có một ít sưng đỏ, nhờ Chiêu Thư cùng Tiểu Đào hai người dìu mới miễn cưỡng lên được xe.

Một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi qua địa giới Lang Gia, dân chúng nơi đây đều đã đóng cửa. Lờ mờ đèn đuốc như ẩn như hiện, đồng thời không có trong tưởng tượng hỗn loạn của Văn Khương.

"Lẽ nào, Tam ca đã không còn ở Lang Gia sao?"

Trong nội tâm nàng sầu muộn lại không thể nói nói.

Khi bọn họ đi qua đoạn đường, đường tắt có hai bóng người đang tại nói chuyện với nhau.

"Từ đâu tới quý quốc?"

"Ngươi còn không biết a? Nhị công chúa Tề Quốc xuất giá gả đến Lỗ Quốc. Lỗ Quốc dai đại Tư Không tiến đến nghênh đón "

"Ngươi nói cái gì?"

" nhị công chúa Tề Quốc nhị xuất giá..?!."

Còn chưa chờ hắn nói xong, một thân ảnh khác liền vượt nóc băng tường truy đuổi...

"Tư Không đại nhân, người kia giống hệt người đi theo chúng ta từ lúc tiến vào Lang Gia."

"Đúng không?"

Công tử Huy cười nhạt một tiếng, "Không ảnh hưởng chút nào, cứ để hắn đi theo."

"Vâng "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.