Văn Khương Công Chúa

Chương 101: Chương 101: Hồi Tề quốc






Là Tề vương muốn nàng cùng đi làm người chủ trì sao? Vì sao nàng không biết hết cổ thân thể này thực ra có bao giờ phức tạp?! Văn Khương sít sao nhăn lại chân mày lá liễu, một mặt ra vẻ không hiểu.

"Tố cáo ta, nhiều năm như vậy, nàng có ửng yêu ta chưa? "

Cơ Duẫn lảo đảo tiến lên một bước, đưa tay đem nàng ôm vào lòng, nâng lên cằm nhỏ dồn ép nàng đối mặt với chính mình, khốn khổ cầu khẩn mà hỏi. Nhìn mắt hắn rải đầy tia máu, ánh mắt Văn Khương hơi hơi biến thành ảm đạm.

Nàng yêu hắn sao? Rõ ràng nàng từ trước đến nay không có nghĩ qua vấn nạn này, bởi vì nàng thực chất không phải Văn Khương.

"Ha ha, ta liền biết. Dù cho nàng gả cho ta, nhưng trong lòng nà trước giờ chẳng quên được Chư Nhi ( tức công tử Trữ). Thế nhưng nàng biết không, ngay khi lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng trên bức họa do phụ vương sai người đưa tới, ta đã yêu nàng sâu đậm. Nàng thông minh lanh lợi, nhưng ta lại đối với nàng không cam lòng, mỗi buổi tối đều từng khiến nội tâm ta đau đớn. Vì sao, ta không phải người đầu tiên của nàng?! Cho đến khi nàng tử Xích địch trở về, lại biến thành người ôn nhu hơn nửa càng thêm khéo hiểu lòng người, đôi mắt chỉ dừng trên người ta, mỗi đêm khiến ta đều muốn nàng thế nào cũng chưa thấy đủ

"Cái gì?"

Toàn thân như là bị sét đánh trúng, Văn Khương không thể tin được tai mình hiện tại, hắn nói như thế nào hắn nàng đều nghe không hiểu.

"Nàng biết không? Khi gặp nàng lần này ở chỗ Vũ Phụ, ta liền khẳng định đời này chỉ muốn mỗi mình nàng. Chỉ là, trong mắt của nảng căn bản không có ta. Nhưng ta không quan tâm. Nàng yêu ai, cùng ai có quan điểm da thịt gần gủi ta đều không để ý. Ha ha, bởi vì cuối cùng nam nhân có thể lấy được nàng chỉ có một mình Cơ Duẫn ta."

Hắn một cái ôm trụ eo nhỏ nhắn, sau đó tay dụng lực thắt chặt, hắn cúi đầu dán lên đôi môi người trong ngực- cảm thấy thực mềm mại:

"Nảng là của ta, của ta. Liền coi như là lần này đi Tề Quốc, ta cũng sẽ không đem nàng tặng cho hắn. Tố cáo ta, nàng phải yêu ta..."

"Thiếp... Thiếp..."

Nàng bị hắn một phen thông báo làm đến đầu cháng váng, vốn dĩ hắn rất yêu Văn Khương, mắt nàng đột nhiên liền chua xót, nước mắt không nghe lời chảy xuống, vì sao xung quanh Văn Khương có nhiều người thật lòng yêu thích đến thế? Còn nàng, trừ cừu hận không có gì cả...

****

Công tử Đồng cùng mấy vị phụ chính đại thần lặng lẽ tiễn chân Văn Khương cùng Cơ Duẫn, công tử Đồng tuổi còn rất nhỏ, thậm chí còn không có hiểu vì sao mẹ muốn cùng cha phân biệt, chỉ là ngậm lấy nước mắt lặng lẽ khóc, Văn Khương quay đầu nhìn hắn một cái, nàng không xác định lần này có phải là lần cuối cùng nhìn Cơ Đồng hay không, nhưng mà thân ảnh nho nhỏ kia lại như đang bị đè bởi gánh nặng. Trong nháy mắt đó, khóe mắt nàng có một ít ươn ướt, nhớ lại ngày trước cùng bằng tuổi Cơ Đồng lúc này, nàng đã nhận lấy vị trí tộc trưởng Xích địch.

"Mẫu thân!"

Trước khi nàng lên xe có nghe thấy tiếng công tử Đồng gọi,vé ra rèm tìm theo tiếng. Cơ Đồng được đỡ bởi mấy tùy tùng, đứng ở bên cạnh xe ngựa ngửa đầu nhìn nàng.

"Mẫu thân, trên đường cẩn thận, hài nhi sẽ luôn luôn nhớ phụ vương cùng mẫu thân."

Giọng Cơ Đồng trẻ con non nớt kèm theo tiếng khóc nức nở. Nàng nhìn mắt hắn, kìm lại không được khẽ gật đầu.

"Xuất phát!"

Cơ Duẫn hô to một tiếng, như sụp đổ quyết định.

Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, thân ảnh tiểu hài tử vắng vẻ dần dần mơ hồ trong ánh mắt nàng, nàng toàn thân vô lực dán ở trên xe ngựa, nàng sai?! Nàng không nên lợi dụng như thế đứa trẻ vô tội, cho dù không phải cốt nhục thân sinh nhưng Cơ Đồng do một tay nàng nuôi lớn cũng đủ khiến nàng tâm tê liệt phế. Nàng không nên, không nên đối với bất kỳ người nào động tâm, cho dù là thương hại...

Trên đường đi, thành xã hoang vắng, trước mắt kinh trăn. Văn Khương càng cảm thấy nội tâm bất an cùng thống khổ, thỉnh thoảng, nàng vén lên rèm lại trông thấy tốp ba tốp năm lưu dân, hình hài thê thảm, nàng đến tột cùng là về Tề Quốc làm gì, chính nàng cũng không rõ ràng, trong tối tăm như chỉ vận mạng dây thừng dẫn dắt, không thể đào thoát..

.....

"Ngừng "

Ngoài xe, thanh âm Cơ Duẫn đột nhiên vang lên, đội ngũ tùy theo lệnh ngừng lại. Khi xe ngựa đột nhiên ngưng, Văn Khương đột nhiên có dự cảm bất thường, trong lòng đột ngột vọt lên. Thị nữ đi theo thấy sắc mặt nàng bạc màu, vừa muốn mở miệng khuyên nàng chỉ nghe thấy tiếng chân ngựa đạp nước mà đến, Văn Khương nắm lấy lan can xe ngựa tay không khỏi run rẩy. Nàng rốt cuộc đang sợ cái gì, là sợ chết nửa sao? Không, nàng đã chết qua một lần. Vẫn là, lo lắng cho người bên ngoài xe - Cơ Duẫn, nguoit từng đồng sàng hơn ba năm? Không, cái mạng của hắn nàng muốn đoạt biết mấy, giữ đến hôm nay đã nhân từ lớn nhất của nàng.

"Phu nhân?"

Nhìn Văn Khương bên trán chảy ra mồ hôi lạnh, thị nữ cũng không khỏi khẩn trương.

"Ta không sao, " - nàng che dấu trống ngực kịch liệt.

"Sợ là ngồi không quen xe ngựa."

***

"Muội phu lần này lặn lội đường xa, thật đúng là khổ cực rồi."

Chư Nhi tung người xuống ngựa, đi thẳng tới trước mặt Cơ Duẫn, chắp tay hành lễ. Cơ Duẫn vốn là sững sờ, sau đó cũng hành lễ nói:

"Còn muốn làm phiền Tề vương tự mình đón, thật không dám nhận!"

"Muội phu với ta chính là xem như người nhà, không cần phải xa cách."

Chư Nhi nhiệt tình nhưng lọt vào tai Cơ Duẫn như kim đâm, hắn cố nén phẫn uất trong lòng mỉm cười phụ họa.

"Muội phu lần này tới,đi đường xe ngựa mệt nhọc, trước nên tới dịch quán nghỉ ngơi."

"Tạ Tề vương."

Hai người đều ngầm hiểu nhau - tránh nhắc tới Văn Khương.

Tề vương đại hôn, hoàng tộc đều phải trở về Tề quốc ăn mừng, nhưng mà công tử Củ vì thân thể khó chịu, chưa có thể cùng Văn Khương cùng nhau tới Tề Quốc. Về công tử tiểu Bạch tại biên giới Tề - Cử, nếu như lại cáo ốm không đi, chỉ sợ cũng không thể nào nói nổi. Huống hồ, hắn biết Văn Khương trở về, dù thế nào hắn đều không thể tránh không đi gặp.

==========

Quý Ngỗi cùng Trọng Nhĩ thăm dò Châu Vương Cơ _ Cơ Huỳnh nhập đủ tuyến đường, cùng tiểu Bạch chờ cùng nhau về Tề quốc, thừa dịp nhóm Châu Vương Cơ trú tại dịch quán, sau đó mua chuộc được một người thị vệ cùng một thị nữ, sau đó đổi trang phục cải trang thành đội ngũ comb Vương Cơ....

Tuy kế sách này không xếp vào hàng thông minh, nhưng đó là cách tốt nhất để tiếp cận khối ngọc kia. Đương nhiên, bọn hắn cũng có thể chờ sau khi Vương Cơ nhập cung rồi đi trộm, nhưng nếu thất thủ thì càng thêm khó khăn... bọn họ cũng hoàn toàn không biết trên tay Cơ Huỳnh có phải là khối ngọc đang tìm không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.