Văn Khương cùng tiểu Bạch nói muốn đi tìm Tang Du cùng Tiểu Đào, tiểu Bạch mới đầu có một ít não không tán đồng. Dù sao cũng là chuyện riêng tư của bọn họ nhưng mà suy ngẫm lại Tang Du cùng Tiểu Đào đã mất tích hai ngày, cũng không thể tùy theo hắn mà do dự. Huống hồ hắn hiện nay nửa người dưới không thể nhúc nhích, cho dù chính mình kiên trì làm một ít lực có thể cùng khôi phục luyện tập, nhưng nghĩ muốn triệt để phục hồi như cũ chỉ sợ còn cần phải thêm thời gian nửa con trăng.
Từ khi đi tới nơi này, Văn Khương cùng Tiểu Đào liền chuẩn bị hai bộ y phục nam nhân phòng khi dùng đến. Văn Khương kéo tóc, thay nam trang đơn giản, liền từ biệt tiểu Bạch đi ra ngoài.
Trọng Nhĩ thấy Văn Khương đi ra, vừa dự định đem mũ rơm đưa cho nàng, liền trông thấy nàng giả nam trang, giữa lông mày nhiều hơn một tia khí khái hào hùng, môi hồng răng trắng, không cẩn thận nhìn, cùng tiểu Bạch trái lại có sáu bảy phần giống nhau, đúng rồi, hắn ta cùng nàng chỉ bằng huyết thống liền đã mà người khác không thể cắt đứt.
Trọng Nhĩ nhẹ nhàng đem mũ chụp lên trên đầu Văn Khương, vuốt ra mái tóc buộc cao của nàng, nhàn nhạt mùi thơm ngát làm lòng hắn không nhịn được nhiệt tình. Lúc này, Trọng Nhĩ tựa hồ có một ít hiểu vì sao phụ hoàng hắn đối với Ly Cơ liền nói gì nghe nấy. Nếu đổi lại là Văn Khương với hắn thì hắn chắc cũng sẽ không trái ý tiểu giai nhân.
"Đi thôi" - Trọng Nhĩ sau lưng đeo lên giỏi dùng để hái thuốc, dắt tay Văn Khương.
Trên núi ước chừng là mấy ngày trước xảy ra mưa to, không có ánh nắng Mặt Trời, đất bùn trơn ướt.. Văn Khương chưa từng đi qua sườn núi như thế nên mỗi bước đi đều rất vất vả. Trọng Nhĩ mấy lần nghĩ muốn cõng nàng, đều bị nàng cự tuyệt. Văn Khương cảm thấy một khi nàng đồng ý, chỉ sợ với địa hình này sẽ làm hắn hao tổn thể lực, vạn nhất xảy ra điều ngoài ý muốn, chỉ sợ bọn họ bị rơi xuống núi.
Nhanh đến buổi trưa, thái dương căng thẳng đến tàn nhẫn làm Văn Khương đổ mồ hôi, khi Trọng Nhĩ đề nghị muốn nghỉ ngơi một chút, Văn Khương lơ đãng phát hiện bên đường có một cái khăn lụa màu tím - nhìn cực kì quen mắt, thoạt nhìn là đồ vật của nàng. Nhặt lên khăn lụa bị lùm cây cạo phá, lật qua lật lại nhìn một phen, suy tư một hồi, liền kết luận đây là nơi Tang Du cùng Tiểu Đào từng tới.
Trọng Nhĩ đối với khu vực này tương đối hiểu rõ, thuận theo hướng Văn Khương chỉ, hai người lại đi một hồi, lại phát hiện đường đất phía trước bởi vì lún nên hoàn toàn bị đánh gãy, buộc lòng phải đi xuống đường nhỏ.
Vượt qua một vòng lớn đường núi, cũng đến lúc chạng vạng, Trọng Nhĩ cùng Văn Khương mới miễn cưỡng nhìn thấy tình hình đường đất bên kia, một vịnh nước suối từ đỉnh núi lưu lại, tự đoạn đường xem tiếp đi vẫn là một dòng đầm nước, ánh nắng nhiễm ẩn, nhìn không rõ sâu cạn.
Trọng Nhĩ tiện tay ném đi mấy cục đá xuống, vẫn chưa có tiếng đáp lại. Lập tức sắc trời đã tối, hai người thương lượng chốc lát, liền xuôi theo con đường lúc trước tìm được không ít dây leo, lột bỏ vỏ cùng gai, chậm chậm bắt đầu bện dây thừng. Văn Khương trong lòng càng bất an, nếu là hai người rơi vào trong đầm này, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Trọng Nhĩ thất thường lặn mấy lần, đều lấy thất bại. Lần cuối cùng ở cạnh bụi cây lân cận nhìn thấy một chiếc giày vải, Văn Khương cẩn thận nhận ra là giày của Tiểu Đào làm rớt.
Hai người vô kế khả thi, buộc lòng phải trở về trước, nghĩ sẽ tìm thêm người cùng dây thừng đến cùng tìm kiếm. Ai biết khi Trọng Nhĩ chưa kịp vắt khô quần áo bên tai bọn họ liền vang lên từng đợt tiếng vượn kêu, thanh âm kia nghe dị thường chói tai, Văn Khương hừ sắc mặt bạc màu, Trọng Nhĩ cũng không có gặp qua chuyện như thế, trong bóng tối không biết từ khi nào, vây quanh bọ họ đều là những đôi mắt màu xanh, làm cho người ta khiếp sợ.