Trên đỉnh núi cao, hơi sương tê tái lại lãnh diện sát thủ, làm cho ý chí trở nên yếu ớt. Trong đêm tối mây mù cuồn cuộn, những lá cây khô xào xạc, từn giọt sương nhỏ xuống hang đá đọng thành vũng kêu tách tách... Tang Du đều có chút lạnh phát run, hắn nhịn không được nhỏ giọng nói.
" Giới công tử "
"Suỵt" - Giới Tử Thôi ý bảo hắn im lặng.
Cùng thời điểm trận cuồng phong nổi lên, từ trên đỉnh đầu bọn hắt bóng dáng đám người lướt qua mang theo thanh âm huyên náo. Nơi bọn chúng chạy ra chính là nơi cất giữ Thừa Ảnh kiếm.
"Giới công tử, vừa rồi những thứ kia?"
Tang Du tuy rằng trước giờ đi theo Bạch công tử đối mặt không ít hiểm nguy nhưng giữa không gian lạnh lẽo đáng sợ này, chỉ sợ ý chí hắn không được như lúc chinh chiến sa trường.
"Không nên hỏi nhiều, chúng ta thừa dịp bọn họ vừa rời khỏi nhanh chóng đi lấy Thừa Ảnh kiếm"
Một đám người đi theo Giới Tử Thôi hướng tới hang động đang tỏa ra thứ ánh sáng quỹ dị, toán người đi chậm rãi tiến vào trong, một phiến đá xuất hiện ở trước mắt, phía trên hơi nhỏ, phần dưới hơi lớn, chính giữa có điều sâu năm tấc tả hữu ngấn. Ngẩng đầu nhìn lên, một cái to bằng miệng chén bằng đá sít sao mà dán lại tại cùng nhau. Rủ xuống tại đỉnh động một khối nham thạch, có hình dáng như đầu một con ngựa giơ lên một cái móng trước, cái đuôi kề sát tại nham đỉnh thượng, hùng dũng oai vệ, tựa hồ muốn chạy băng băng lên; từng giọt một sáng óng ánh nước từ thân ngựa trên hướng xuống rơi, phát ra từng tiếng "Leng keng" "Leng keng ".
Văn Khương hừ lạnh, sợ hãi nép trong lòng Tam ca, nàng chưa bao giờ thấy cảnh tượng hãi hùng trước mắt.
"Đám người lúc nãy bị hàn khí trong Thừa ảnh kiếm dọa sợ bỏ chạy, Văn Khương công chúa chờ ta đọc xong câu thần chú, người liền rút kiếm, có hiểu không?" -Giới Tử Thôi đã đứng đối mặt Thừa Ảnh kiếm.
"Được." Văn Khương sít sao bắt lấy tay Bạch công tử, đơn bạc thân thể có một ít phát run.
"Cổ kiếm lạnh lờ mờ lờ mờ, đúc tới mấy nghìn thu.
Bạch quang nạp nhật nguyệt, mây tía xếp đấu bò.
Có khách tá đánh giá, ái chi không dám cầu.
Trầm tĩnh trong hộp ngọc, làn thu thủy trong vắt không chảy.
Chí bảo có bản tính, tinh vừa không cùng trù.
Có thể làm cho từng khúc gập, không thể nhiễu chỉ nhu.
Nguyện mau trực sĩ tâm, đem đứt nịnh thần đầu.
Không nguyện báo nhỏ oán, nửa đêm đâm thù riêng.
Mong ngài thận sử dụng, không làm thần binh hổ thẹn."
Lập tức, một cỗ kim quang thuận theo thân kiếm bắt đầu chảy xuôi, mọi người nhìn kỹ, theo ánh hào quang vòng xích từ từ tan thành mảnh vụn, vòng quanh thân kiếm một vòng lại một vòng, Giới Tử Thôi một phen niệm từ làm cho này lưu quang xiềng xích dần dần rơi xuông đất biến mất, chờ ánh sáng tan hết, mọi người nhìn chăm chú nhìn lại, lại chỉ có chuôi kiếm, không thấy thân kiếm.
"Mau rút kiếm." - Giới Tử Thôi bên trán đã toát ra mồ hôi lạnh.
"Chính là, Giới công tử, " Văn Khương quay đầu liếc nhìn Bạch công tử, xem chừng nàng còn hơi e ngại.
"Mau!!" Giới Tử Thôi tựa hồ đã tới cực hạn, bên trán nổi gân xanh.
Văn Khương lấy dũng khí đưa tay sờ đến chuôi kiếm, đột ngột hướng ngoài rút ra. Chẳng ai ngờ chuôi kiếm lại cực kỳ nhẹ, Văn Khương mất thế buông tay làm rơi chuôi kiếm.
.......
"Ai, là ai rút Thừa Ảnh kiếm?" Trong động truyền đến thanh âm Ngụy Hoắc Noãn đang nổi giận.
"Đi mau." Giới Tử Thôi ý bảo mọi người rời đi.
"Đưa ta Thừa Ảnh." - một bóng đen lướt nhanh đến nhắm thẳng Văn Khương.
"Công tử, người cùng công chúa đi trước." - Tang Du thân thủ nhanh chóng chắn trước mặt chủ nhân.
"Hai vị đi xuống núi trước, Giới mỗ cùng Tang công tử xử lý xong sẽ đến"
"Được, 2 người cẩn thận"
Bạch công tử vì vướng bận hoàng muội và Thừa Ảnh kiếm nên chẳng dám lưu lại, Văn Khương cầm trong tay Thừa Ảnh kiếm theo Tam ca chạy ngược xuống chân núi. Văn Khương cùng Bạch công một bước cũng không dám trì hoãn.
"Ca ca, Giới công tử nói có đáng tin tưởng? "
Đến nơi an toàn, Văn Khương mới có thể thở nói chuyện.
"Văn Khương" Bạch công tử trấn an:
"Cái này!Huynh cũng không chắc nhưng nếu sau này muội có một mình tiếp xúc với hắn vẫn nên cẩn trọng tốt hơn"
" Nhưng Giới công tử giúp chúng ta lấy Thừa Ảnh kiếm, còn cùng Tang Du cản đám người Ngụy Hoắc Noãn. Đề phòng huynh ấy, muội thấy..."
" Lời Tam ca muội không nghe sao? Nói cẩn trọng với hắn thì tức là cẩn trọng"
"Không phải" Văn Khương cúi đầu xuống, lời nói " muội cảm thấy huynh ấy là người tốt" chỉ còn cách nuốt ngược vào trong.
"Ca, huynh nghĩ chuôi kiếm này có lợi ích gì?"
"Đây là chuyện của nam tử, muội không cần bận tâm"
Hắn nói, nhíu nhíu mày nhìn chuôi kiếm theo truyền thuyết do nữ đệ tử của Hiên Viên tạo thành, trộm thắc mắc vì sao đã cất công rèn ra thần binh lại chỉ có chuôi không có thân kiếm?! Ngay tại lúc ấy một toán người hắc y nhân chạy đến bao vây, rất nhanh Văn Khương bị chúng bắt làm con tin. Bạch công tử trở tay không kịp, bên tai vọng lại thanh âm sắc lạnh
"Đem Thừa Ảnh kiếm trao đổi."
"...."
"KK...hahahaha"
Trong không gian tĩnh mịch chẳng còn chút huyên náo, ném lại tiếng cười quỹ dị đám người kia biến mất trong màn đêm tựa như chưa bao giờ đến.
- --------------------------------
Mùi hương ngột ngạt xông vào cánh mũi, Văn Khương khó nhịn ôm ngực ho khan:
"Ngươi, ngươi là ai?" Nàng hoảng sợ chằm chằm tên hắc y nhân.
Bóng đen kia ngồi xổm xuống, dường như cẩn thận quan sát nàng.
"Khục khục khục khục" Văn Khương bị nồng nặc vị thuốc làm khó chịu.
"Thừa Ảnh kiếm là ngươi rút ra?"
Văn Khương ngẩng đầu, hoàn hảo chạm đến ánh mắt sắc lạnh của hắn:
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Nàng hỏi lại.
"Ahh, dù sao ta cũng không có gì giấu giếm."
Thanh âm kia hơi có vẻ ngây thơ, Hắc y nhân kéo xuống khăn che mặt, trưng lên nụ cười xấu xa, hàng mi đen rậm rạp không che đậy ý chí thỏa mãn hiện tại của hắn lúc này. Ngũ quan hắn cực kỳ tuấn mỹ, nhìn xem tướng mạo cũng không lớn hơn nàng mấy tuổi.
"Ahh"
Văn Khương nhàn nhạt động khẩu khí, rõ ràng chỉ là một thiếu niên sao hành tung lại thần thần bí bí như vậy.
" Này, ta mang ngươi đến đây chính là muốn cùng ngươi nói chuyện" - Hắn rõ ràng đối với nàng thái độ rất bất mãn.
"Ai muốn cùng ngươi nói chuyện." - Văn Khương nghiêng đầu sang chỗ khác phớt lờ hắn.
"A _ _ _ _" - Hắn thình lình bắt lấy cánh tay, hung hăng cắn nàng 1 cái.
" Sao ngươi lại cắn ta, ngươi là chó hay sao?" - Nàng bị hắn cắn đau quát lớn.
"Vậy ngươi có chịu cùng ta nói chuyện?! " Hắn bắt lấy cánh tay nàng không chịu buông lỏng.
"Ta không cùng kẻ vô danh nói chuyện." Văn Khương kiêu ngạo nhìn hắn.
"Ai nói ta không có tên" thiếu niên mặt đỏ lên, "Ta tên Lai Đan."
"Lai Đan?" - Văn Khương lập lại một lần.
"Còn ngươi?"
"Văn Khương." Nàng cười ánh sáng mập mờ chiếu vào gương mặt diễm lệ, xuất trần thoát tục, mỹ lệ vô song.
"Văn, Khương" - hắn ngơ ngác nhìn nàng dung mạo tuyệt sắc, có một ít ngây người.
" ta nói cho ngươi biết nếu muốn giữ mạng thì thả ta ra mà trốn đi, một khi để Tam ca ta tìm đến e là ngươi mạng ngươi khó giữ?"
Văn Khương nghĩ muốn đứng lên rời khỏi nơi khiến nàng ngột ngạt.
"A _ _"
Lúc này Văn Khương mới phát hiện chân mình bị khóa trụ.
"Các ngươi trộm Thừa Ảnh kiếm, đợi Tam ca ngươi mang vật đến trao đổi"
"Ai trộm Thừa Ảnh? Ai có bản lĩnh thì lấy. " - Văn Khương trừng mắt hắn.
Ai biết Lai Đan cúi đầu xuống, xoay chuyển tức đột ngột đem đẩy ngã Văn Khương xuống lớp rơm rạ.
"Chính là các ngươi, hại chết cha ta, ô ô, còn đoạt Thừa Ảnh kiếm, ta muốn giết ngươi _ _ "
Văn Khương bị hắn xảy ra bất ngờ bộ dạng hù dọa, sợ hãi nhắm mắt. Qua một hồi chẳng nghe động tĩnh, lại có một giọt chất lỏng rơi trên mặt nàng, Văn Khương sợ sệt mở mắt phát hiện Lai Đan không ngừng khóc...
"Xin lỗi" - Văn Khương giật giật bờ môi,
"Ta không biết..."
Một cỗ mùi máu tươi từ hắn trên người toả ra mà đến, hắn thật thấp nhìn nàng, đè trụ nàng.
"Ô ô, không cần, thả ta ra"
Nàng kháng cự hai tay chống đỡ thân thể hắn, tuy rằng hắn thoạt nhìn chỉ khoảng 15-16 tuổi nhưng trọng lượng thật nặng, Văn Khương sức trói gà không chặt bèn để mặt hắn đè lên người.Lai Đan dán vào người cô, thật lâu chưa hề cử động.
" Này, Lai Đan." - Nàng dùng sức đẩy một cái hắn.
Một tia máu tươi thuận theo trán hắn chảy xuống..
"Lai Đan _ _"
Văn Khương hừ không nhẹ, đột ngột đẩy ra hắn. Chỉ thấy hắn hai mắt nhắm nghiền, bờ môi bạc màu, bên trán cùng khóe miệng đều có máu tươi.
"Lai Đan!"
Mặc dù là do hắn bắt cóc nàng nhưng Văn Khương chẳng hiểu không ghét tên dã nam nhân này, tự vấn chỉ vì bị lấy đi Thừa Ảnh kiếm mà phụ thân hắn mới chết, cảm giác áy náy tràn ngập trong lòng. Nay hắn bị thương, thật sự không đành lòng để hắn chết...
Thời điểm tỉnh lại, Văn Khương phản phất ngửi biết được mùi thảo dược, đoán chừng là Lai Đan chuẩn bị. Mặc dù đối với mấy chuyện thuốc thang như vầy Văn Khương chẳng có kinh nghiệm nhưng tình thế nguy cấp chỉ có thể hy vọng để ngựa chết thành ngựa sống
Hoạt động Văn Khương bị xiềng xích cản trở chẳng mấy lưu loát, chậm chạp mà sắc bình thuốc cao bằng nửa người nàng. Sắc xong còn nhận ra trong cái nơi thâm sơn cùng cốc này chẳng có nổi 1 cái chén, Văn Khương nghĩ ngợi rồi quyết định bê nguyên bình thuốc đến chỗ Lai Đan, tuy rằng hơi vất vả nhưng cứu người quan trọng nên nàng nhắm mắt đánh liều.