Tuy ngoài miệng Lận Kì Mặc nói không vội, trên mặt cũng cười cợt nhã, nhưng trong lòng luôn biết phải nhanh chóng đưa Khánh Nhiễm rời đi, nếu thực sự bị tìm ra, sợ rằng sẽ dẫn đến chuyện xấu.
Gần chạng vạng tối, hắn đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, cầm một bộ y
phục của thị vệ Lân quốc bước vào tẩm thất. Khánh Nhiễm vẫn khoanh chân
ngồi trên giường, vận công chữa thương.
Hắn cau mày đi tới trước giường, cầm quần áo đặt ở trên giường, đưa
tay đến trước mặt Khánh Nhiễm huơ vài cái, ngay cả lông mi của Khánh
Nhiễm cũng không động một chút, lại cảm thấy không thú vị. Lắc mình đến trước tiểu bàn ngồi xuống, ngã một chén nước nhấp một ngụm.
Lúc này Khánh Nhiễm mới thu khí, liếc sang bộ y phục hắn đặt bên cạnh, hơi suy nghĩ, mở miệng nói.
“Xem ra ngươi muốn cho ta quang minh chính đại từ cửa chính của sứ
thần quán bước ra? Biện pháp này rất tốt, chỉ là mặt ta bây giờ có chút
sặc sỡ, sẽ khiến người khác chú ý.”
Lận Kì Mặc nghe nàng nói vậy nhưng không phản ứng, cũng không nhìn nàng, chỉ len lén liếc mắt một cái, còn hừ nhẹ một tiếng.
Khánh Nhiễm thấy hắn bĩu môi, giống như đang giận lẩy, không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười. Chẳng lẽ do lúc nãy hắn tiến vào nhưng nàng lại
không để ý đến hắn? Thậm chí như vậy sao? Người không biết chắc còn
tưởng thằng nhãi này là một Nhị Bát cô nương.
Nếu hắn không lên tiếng, nàng cũng không có lòng dạ để dỗ dành người khác, tiếp tục nhắm mắt vận công.
Tuy Lận Kì Mặc nghiêng đầu, nhưng vẫn luôn dùng dư quang để chú ý tới Khánh Nhiễm, thấy nàng lại không có phản ứng, thậm chí còn nhắm mắt,
liền cảm thấy một trận bực mình. Hắn nhanh chóng nhảy khỏi ghế, nhảy đến trước mặt Khánh Nhiễm.
Hung hăng giậm chân hai cái, nặng nề ho khan mấy tiếng, mắt thấy
Khánh Nhiễm vẫn không có phản ứng, hắn cười hì hì xít lại gần Khánh
Nhiễm.
“Nhiễm Nhiễm, ngươi cũng phải đi rồi, không muốn nói gì với ca ca sao?”
Lúc này Khánh Nhiễm mới mở mắt nhìn hắn, cười nhẹ:“Có chứ.”
“Cái gì? Cái gì? Tứ lang sẽ kính cẩn lắng nghe.” Hai mắt Lận Kì Mặc lập tức sáng lên, đưa đầu đến càng gần hơn.
Khánh Nhiễm hơi ngửa người ra sau, liếc đến hướng bộ quần áo kia:“Ngươi có vẻ đã quên lấy giày.”
Nét mặt của Lận Kì Mặc nhất thời cứng đờ, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng mở miệng:“Còn gì không?”
Trên mặt Khánh Nhiễm cũng hiện lên suy nghĩ, thấy ánh sáng trong mắt
hắn càng trong suốt, mới nghiêng đầu sang một bên lắc đầu nói:“Không
có.”
Lận Kì Mặc nghẹn ngào, bất ngờ đứng dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào
Khánh Nhiễm:“Ngươi. . .Ngươi cái đồ nha đầu không lương tâm chết tiệt
kia. Uổng cho Tứ lang ta vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy, hừ, bây giờ
tiểu cô nương, thật sự là càng ngày càng không biết cảm ơn, thói đời lụi bại, thói đời lụi bại.”*
(Trích từ câu: “Thế phong nhật hạ,
đạo đức luân tang, nhân tâm bất cổ”, có nghĩa là “Thói đời lụi bại, đạo
đức bị suy đồi, con người cũng không còn chân chất”)
Khánh Nhiễm thấy nét mặt hắn theo thân thể không ngừng run run, không khỏi cười một tiếng, thu lại nét mặt nghiêm túc nhìn về phía hắn:“Cám
ơn ngươi.”
Lận Kì Mặc ngẩn ra, chợt, trên mặt hiện lên một nụ cười vui vẻ trong
sáng như ánh trăng. Nhưng nụ cười kia còn chưa lan đến hết gương mặt, đã lại đổi thành vẻ mặt đùa cợt thường ngày của hắn, tới gần Khánh Nhiễm
nói khẽ.
“Tạ ơn như thế nào? Để gia thơm một cái?”
Khánh Nhiễm lườm hắn, đang định mở miệng, lại nghe từ ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân.
“Tướng quân, những thứ ngài cần đều đã chuẩn bị xong .”
“Đem vào đây.” Trên mặt Lận Kì Mặc có chút suy nghĩ, sau đó mới quay đầu giương giọng nói.
Một nam nhân cỡ tuổi trung niên tiến vào trong phòng, đem một bọc đồ
để lên bàn, sau đó liền khom người lui ra, từ lúc bước vào đến lúc bước
ra, người nọ đều cung kính cúi đầu, chưa từng ngẩng mặt lên.
Khánh Nhiễm hơi nhướng mày, không nghĩ đến Lận Kì Mặc ngang ngược cũng được thuộc hạ kính sợ.
“Những thứ ngươi cần đều để ở bên trong, tối nay vào giờ Tuất ta sẽ
phân phó vài người mặc y phục dạ hành chạy ra bốn phía của Lân Cáp viện, đồng thời sẽ có một nhóm hạ nhân của Lân quốc đi từ cửa viện ra Quán,
ngươi hãy trà trộn vào đó, ra sứ quán chỉ cần đến được nơi có nhiều
người là ổn . Để Phượng Anh không nghi ngờ, ta sẽ không tiễn ngươi. Chỉ
là Nhiễm Nhiễm nhất định không được quên Tứ lang, Tứ lang từng nghĩ muốn giữ Nhiễm Nhiễm ở mãi bên người, Nhiễm Nhiễm có biết Tứ lang đã kiềm
chế như thế nào mới nhẫn tâm không tự mình đưa tiễn Nhiễm Nhiễm không,
Tứ lang hi sinh nhiều như vậy, tất cả đều vì Nhiễm Nhiễm. . .”
Vốn Khánh Nhiễm thấy hắn nói nghiêm túc, cũng tập trung chăm chú để
lắng nghe, còn chưa kịp hi vọng hắn lại đột nhiên đổi sang chủ đề khác,
hơn nữa biểu tình trên mặt cũng lật ngược hoàn toàn, nàng không nhịn
được trợn mắt nhìn Lận Kì Mặc.
Thấy hắn lại tiến vào chế độ lảm nhảm, rõ ràng không cần để ý, nàng
nhanh chóng đứng dậy lật bọc đồ để trên bàn, bên trong đều là những vật
hữu dụng, không khỏi kéo khóe môi dưới.
Nàng lấy vài bình sứ nhỏ trong bọc ra, ngửi qua một lần, đây đều là
thuốc dùng để rửa mặt. Nàng xoay người muốn đi lấy một cái chậu đồng,
lại xuýt chút nữa đụng vào Lận Kì Mặc.
“Nhiễm Nhiễm, sao ngươi không để ý đến ta, ngươi cũng phải đi rồi,
lại không chịu hảo hảo trò chuyện với Tứ lang, thật sự quá bạc tình .”
Mắt thấy hắn chắn trước người, trừng mắt không chịu nhường đường,
Khánh Nhiễm cũng tức giận trợn mắt với hắn:“Đi ra ngoài, ta muốn rửa mặt .”
Hai mắt Lận Kì Mặc sáng ngời, liền bật người tránh ra, chớp mắt
nói:“Nhiễm Nhiễm muốn rửa mặt? Thật tốt quá, cuối cùng Tứ lang cũng được nhìn thấy gương mặt thật của Nhiễm Nhiễm .”
Khánh Nhiễm bị nụ cười của hắn làm cho lóa mắt, nhưng cũng đúng lúc
này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gọi. Lận Kì Mặc hơi nghiêng đầu,
biểu tình trên mặt trong nháy mắt trầm tư, quay đầu lại nở nụ cười lừa
gạt chết người.
“Hì hì, Tứ lang có chút việc phải ra ngoài một lát, Nhiễm Nhiễm nhớ đợi Tứ lang nha.”
Khánh Nhiễm thấy hắn phóng người ra ngoài, liền vội vàng thu thập
dụng cụ rửa mặt, chốc lại cảm thấy hơi buồn cười, giống như sợ bị hắn
nhìn thấy, nhưng thật ra hành động cũng chịu ảnh hưởng của hắn, cười
cười rồi bắt tay bận rộn lên.
Nàng rửa sạch mặt, ngồi trước gương sơ trang bắt đầu chỉnh sửa khuôn
mặt, đầu tiên buộc tóc thành một búi tóc của nam tử, sau đó dùng dao găm cạo một phần chân mày, dùng than chì vẽ đậm hơn, đè thấp ở phần đuôi.
Thoa nhẹ một lớp bột đen lên sườn mũi, chiếc mũi cao thẳng trông thấp hơn rất nhiều. Sau đó dùng bút than, vẽ khóe mắt chảy xệ xuống, cả
người liền trở nên thiếu sức sống.
Cuối cùng dùng son trộn với nhựa thông dán vào dưới miệng, tạo thành
một nốt ruồi son, nhìn lại người xuất hiện trong gương đồng, ngay cả
nàng cũng cảm thấy vô cùng xa lạ. Lúc trước cải trang thành yêu nữ còn
có thể nhìn ra bóng dáng ban đầu, lần này tốt rồi, lại biến thành một
nam tử có gương mặt rất bình thường.
Khánh Nhiễm bĩu môi, đứng dậy đóng kín cửa, sau đó dùng thúc bố bó
chặt ngực, mặc bộ quần áo Lận Kì Mặc đem đến, mang giày, vừa lúc nghe
được ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân.
Trong lúc nàng đứng dậy, tiếng đập cửa đã truyền đến, nghĩ đến là Lận Kì Mặc đã trở lại, đột nhiên Khánh Nhiễm sinh ra tâm tư muốn đùa giỡn
với hắn. Lắc mình đến trước cửa phòng, khẽ nới lỏng cửa, mắt thấy hắn
cúi đầu tiến vào, nàng liền xuất một chưởng vỗ vào đầu hắn.
Lận Kì Mặc cả kinh, nhanh chóng ngửa người tránh thoát chưởng kia, cổ tay khẽ đảo đánh vào hông Khánh Nhiễm.
Nhất thời chưởng phong nổi lên tứ phía, một người như con báo thoăn
thoắt, một người như loài sói dũng mãnh, một đến một đi, trong nháy mắt
hai người đã tiếp qua mấy chiêu, mà ngay cả khuôn mặt của đối phương
cũng chưa từng thấy rõ.
Đợi đến khi hai thân ảnh rời ra, Lận Kì Mặc mới nhìn thấy người giao
thủ với mình đang mặc quần áo hạ nhân của Lân quốc, lại nhìn trong
phòng, đã không còn thân ảnh của Khánh Nhiễm. Hơi ngẩn ra, lập tức quát
to một tiếng, lần thứ hai dùng ngón tay run rẩy chỉ về hướng Khánh
Nhiễm.
“Ngươi, ngươi! A! Sao ngươi lại đem chính mình biến thành như vậy! Còn không bằng nhìn gương mặt quỷ vừa rồi đâu.”
Khánh Nhiễm thấy hắn vỗ ngực dậm chân thì không khỏi buồn cười, cất
bước đi về hướng tiểu bàn, chuẩn bị đồ đạc ổn thỏa, mắt thấy sắc trời đã tối, quay đầu nhìn về phía Lận Kì Mặc.
“Hai ngày này thật sự rất cám ơn ngươi.”
Hiếm có khi Lận Kì Mặc không cười đùa ầm ĩ, chỉ bình tĩnh nhìn Khánh
Nhiễm, sau một lúc lâu mới nói:“Tuy có Trình Anh giúp đỡ ngươi, nhưng
ngươi tiến cung ám sát Chiến Anh Đế vẫn quá mức lỗ mãng, sau này đừng
như vậy nữa .”
Lần đầu tiên Khánh Nhiễm thấy hắn nói những lời như vậy với nàng, đôi mắt dường như chứa đựng sự lo lắng và ánh lửa ấm áp, đó là thứ ánh sáng chân thành, nhất thời nàng cũng ngẩn ra.
“Ha ha, Nhiễm Nhiễm đã cảm động rồi ?” Lận Kì Mặc cười ha ha tiến
lên, khoát tay lên vai Khánh Nhiễm, cười đến mức mặt mày nở hoa.
Khánh Nhiễm nhíu mày tránh ra, cảm thấy bực bội. Đúng vào lúc này,
trong viện truyền đến tiếng bước chân, Lận Kì Mặc thu ý cười, bĩu môi.
“Ngươi ra ngoài đi, những người đón ngươi đã tới. Ra sứ quán rồi,
ngươi chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình, bên ngoài sứ quán có
người của Địch Táp đang canh gác, cẩn thận một chút.”
Khánh Nhiễm nhìn hắn một lát, cười nhạt gật đầu, xoay người liền bước nhanh ra ngoài. Lận Kì Mặc nhìn tay nải đang đặt trên bàn, lại liếc mắt nhìn Khánh Nhiễm đi tay không mà ra, khẽ bĩu môi.
“Nữ nhân cứng đầu, có tiền tặng không lại không muốn.”
Khánh Nhiễm ra khỏi phòng, những người trước mặt đều mặc y phục của
thị vệ Lân quốc giống nàng như đúc, nàng vừa tiến đến gần, những người
đó liền vây xung quanh nàng. Khánh Nhiễm theo bọn họ hướng về phía ngoại viện, lúc đến gần Nguyệt môn, lại cảm nhận được một ánh mắt phảng phất
từ phía sau.
Nàng không nhịn được quay đầu, chỉ thấy Lận Kì Mặc mặc bạch y vẫn
thoải mái đứng ở hành lang, mái tóc đen dài bị gió cuốn lên có chút hỗn
loạn, khuôn mặt ở dưới ánh trăng trông mờ ảo, lại càng thêm đẹp đẽ, đồng tử tối đen như màn đêm, một khắc lúc nàng quay đầu lại hơi giật mình,
dường như có một mũi sáng lóe lên rồi biến mất.
Khánh Nhiễm đang định nhìn kỹ, đã thấy hắn đột nhiên cười, hướng nàng dùng sức vẫy tay, còn không ngừng chớp đôi mắt đen bóng, khóe miệng hé
ra hợp lại nói một câu.
Khánh Nhiễm tập trung nhìn, chỉ vừa nhìn thấy, khuôn mặt liền lạnh
lùng, quay đầu không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, cất bước rời khỏi
Nguyệt môn, trong lòng lại lẩm bẩm.
“Luyến tiếc? Nàng chỉ mong sớm thoát khỏi ma chưởng.”
Lận Kì Mặc thấy Khánh Nhiễm quay đầu, cũng thu cánh tay, khẽ nghiêng
người tựa vào cánh cửa, bĩu môi. Đến lúc thân ảnh của nàng biến mất ở
Nguyệt môn, hắn mỉm cười, nụ cười kia có vẻ thờ ơ, như một đám mây trắng lười nhác thổi nhẹ qua bầu trời xanh, lại như dòng nước trong lành mang đi một cánh hoa đỏ.
Hắn nhìn về phía bầu trời đêm, thì thào tự nói:“Làm sao bây giờ? Giống như có chút không nỡ. . .”
Khánh Nhiễm đi theo nhóm hạ nhân Lân quốc, vừa đi đến cửa Lân Cáp
viện, lại nghe một trận ồn ào náo động từ sau viện truyền đến, mơ hồ
đúng là phương hướng đến tẩm phòng của Lận Kì Mặc.
Nàng cả kinh, quay đầu nhìn, nhưng lại thấy làn khói dày đặc cuộn lên từng trận từ tiểu viện, ngay sau đó ánh lửa cũng lan ra, trong nháy mắt ánh sáng đã lan rộng đến bầu trời. Những tiếng huyên náo ngày càng lớn
hơn, mơ hồ truyền đến những tiếng gọi ầm ĩ.
“Đi lấy nước, đi lấy nước! Mau! Dập lửa!”
“Cô nương, chúng ta đi nhanh đi.”
Một nam tử đứng bên cạnh Khánh Nhiễm đến gần nàng, thấp giọng nói.
Khánh Nhiễm quay đầu, khẽ gật đầu với hắn, lại cất bước đến cửa viện. Trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, nàng biết Lận Kì Mặc đang thu hút sự
chú ý của người khác, để nàng có thể thuận lợi đào thoát.
Bất quá, dù sao sứ thần quán này cũng là của Chiến quốc , nghĩ đến hắn thiêu cũng rất sảng khoái đi. . .
. .. .
———————-
(*) Về tựa của chương này, mình không hiểu rõ và chắc về nghĩa
của nó lắm, nếu giải thích từng cụm từ và từ, “ám độ” có nghĩa là âm
thầm, bí mật vượt qua, “trần” có thể hiểu là sắp xếp hoặc trần thuật, kể lại, còn từ “thương” này lại có nghĩa rất lạ, là kho thóc (?!), nhưng
mà có một chữ lại trùng âm với từ này, đó là chữ “thảng” (trong thảng
thốt, để chỉ sự vội vàng hấp tấp).
Nếu theo mình hiểu, tên của chương này có thể gọi là: “ Vội vàng
sắp đặt, bí mật đào thoát”. Nhưng mình không chắc chắn có đúng hay
không, nên sẽ để nguyên gốc Hán Việt vậy