Hàn quang lóe lên, chiếc hộp nhỏ trên bàn bị Khánh Nhiễm dùng một kiếm đẩy ra, ánh trăng sáng tỏ từ song cửa sổ trên mái nhà chiếu vào phòng, vừa vặn rơi trên chiếc hộp nhỏ kia, làm vật nằm bên trong hiện lên rõ ràng.
Đó là một hộp bánh điểm tâm, một hộp bánh còn tỏa ra hơi nóng, thậm chí Khánh Nhiễm có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng phất vào mặt, quen thuộc như thế, nhưng tựa như đã cách đây trăm nghìn năm, xa xôi, cũng xa lạ như vậy.
Bánh điểm tâm như một chiếc đĩa nhỏ, có năm cánh hoa đào, bên ngoài phủ một lớp đường trắng, ánh bạc lấp lánh dưới trăng, pha chút màu hồng nhạt, tựa như một đóa hoa đào nhẹ nhàng bay vào trong hộp, tỏa ra mùi thơm dịu ngọt. Chỉ nhìn thôi đã có thể tưởng tượng, nếu cắn một miếng, chắc chắn sẽ loáng thoáng cảm nhận được mùi thơm của hoa đào, hương vị cũng sẽ rất ngọt ngào mềm mại.
Suy nghĩ này tựa như trăm ngàn thứ ở dĩ vãng chợt xông vào đầu Khánh Nhiễm, làm nó nổ râm ran, sau đó chính là cảm giác đau rát truyền tới từ cổ họng, các loại tâm trạng dâng lên từng đợt, khiến người ta không thể thở được. Khánh Nhiễm há to miệng, nhưng cuối cùng không thể phát được một âm thanh gì, chỉ còn những hình ảnh hỗn loạn không ngừng hiện lên trước mắt, cuối cùng dừng lại ở một hình ảnh, dần dần rõ ràng.
Nàng rất thích Hoa Đào tô, cũng giống như Tĩnh Viên thích Tùng Tử cao. Mỗi năm vào ngày xuân, mẫu thân sẽ dẫn nàng và tỷ tỷ đi hái hoa đào nhiễm sương sớm, làm ra những chiếc bánh Hoa Đào tô tươi ngon, hoa còn dư sẽ phơi nắng để khô, đựng trong một chiếc bình, mỗi khi nàng thèm ăn sẽ lấy ra làm cho nàng. Vào sinh thần mỗi năm, trên bàn càng không thể thiếu một dĩa bánh điểm tâm.
Tỷ Tỷ từng trêu chọc nàng, nói nàng nhất định là tiểu hoa đào tinh biến thành, vừa tinh vừa quái, còn thích ăn Hoa Đào tô như thế.
Năm ấy cũng là một ngày tuyết bay như vậy, lúc nàng đón sinh nhật bốn tuổi, Tĩnh Viên đã cầm một hộp gì đó, giống như dâng hiến châu báu, đột nhiên vọt đến trước mặt nàng.
“Nhiễm nhi, muội đoán xem trong này có gì nào?”
“Có gì hả? Chớ không phải là ngươi biết sinh nhật của ta, nên mới đến tặng quà chứ gì? Mà sao lại bẩn như vậy, còn nữa, mặt mũi ngươi bị làm sao thế? Chỗ đen chỗ trắng, xấu quá đi.”
“Nhiễm Nhiễm thật thông minh, chỉ mới đoán đã biết đây là quà sinh thần, nhìn nè! Đây là Hoa Đào tô mà ta đã cực khổ làm tới trưa đó, muội nếm thử xem.”
“Đây là thứ quỷ gì vậy? Đen sì, không phải là Hoa Đào tô đâu, ta không nếm. Tĩnh Viên thối, ngươi đừng hòng phá hoại hình tượng tốt đẹp của Hoa Đào tô trong lòng ta! Còn nữa, ngươi là đại nam nhân mà lại chạy vào phòng bếp làm điểm tâm, xấu hổ quá đi!”
“Nhiễm nhi, tốt xấu gì thì Viêm ca ca đã tốn đến trưa để làm cho muội, muội nếm thử đi, ngon lắm. Thật đó, ta nếm thử rồi! Hơn nữa vì Nhiễm nhi muội muội ta mới phải đến nhà bếp. Không phải Nhiễm nhi thích ăn Hoa Đào tô nhất sao, mau nếm thử đi.”
“Không muốn không muốn, ta sẽ nói cho Bạch thúc thúc biết, nói ngươi không làm chuyện đàng hoàng, không chịu tập võ cho tốt, lại đi phá phách!”
…
Trí nhớ xa xôi dường như đã khắc sâu trong đầu, chỉ một chút kích động sẽ phá tan tất cả, hiện lên rõ ràng trước mắt. Những lời nói vô âu vô lo của ngày bé, từng tiếng rõ ràng vang vọng bên tai, làm mắt Khánh Nhiễm mờ mịt.
Nàng liều mạng cắn răng, cố gắng ép nước mắt quay về, giống như sợ nước mắt sẽ làm mờ tầm nhìn, rất sợ hộp Hoa Đào tô này sẽ biến mất trước mắt, sẽ trở thành ảo giác không thể nhìn thấy nữa.
Khánh Nhiễm chậm rãi bước về phía bàn nhỏ, ngón tay run run chạm vào hộp bánh điểm tâm, đúng lúc này, bên trong nội thất bỗng truyền đến một âm thanh, Khánh Nhiễm chợt hoàn hồn, mắt nhìn thẳng vào nội thất.
Một chiếc bóng đen bỗng nhanh nhẹn hiện lên, tiếng cửa sổ bị đẩy ra cũng truyền đến, có người phá cửa sổ chạy ra ngoài. Khánh Nhiễm buông tay ném trường kiếm xuống đất, lao ra khỏi phòng, gần như gào lên hét lớn một tiếng.
“Bạch Tĩnh Viêm, huynh đứng lại đó cho ta!”
Chiếc bóng đã thấy sắp lao ra khỏi tiểu viện kia chợt ngừng lại, đứng bất động ở cửa viện. Gió lạnh thổi vào tiểu viện, lướt qua ống tay áo bên phải trống rỗng của người nọ, làm nó bay lên phần phật.
Khánh Nhiễm nhìn bóng lưng cương cứng kia, tay áo tung bay, chỉ cảm thấy người nọ như xé nát tim nàng mà nhảy vào, hung hăng róc một lớp thịt sâu hắm trên ngực nàng, máu chảy ràn rụa.
Hai người cứ đứng bất động như vậy, tuyết rơi ngày càng nhiều, cũng tung bay nhanh hơn, vùi lấp tất cả, rơi thành một lớp trắng xóa xuống đầu vai của hai người. Lúc này, Khánh Nhiễm mới chậm rãi đi về phía chiếc bóng ở cửa viện, từng bước một, ngay cả tiếng bước chân chậm rãi cũng dường như phát ra âm thanh run rẩy.
Tiếng đạp tuyết lộp bộp truyền đến, Bạch Tĩnh Viên giật mình, cơ thể nhoáng lên, muốn nhấc chân, phía sau lại truyền đến tiếng la nghẹn ngào của Khánh Nhiễm.
“Tên thối tha! Có bản lĩnh thì trốn ta cả đời!”
Chân phải hơi nhấc lên của Bạch Tĩnh Viêm vẫn ngừng lại như vậy, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, hai hàng nước mắt nóng hổi trượt khỏi khóe mắt, lặng lẽ nhập vào trong tuyết trắng, rơi xuống tạo ra tiếng lộp bộp.
Tiếng bước chân dừng lại, hắn chậm rãi xoay người. Dưới làn tuyết bay lạnh lẽo, Khánh Nhiễm đứng trước gió, mái tóc đen nhánh bị gió thổi bay tán loạn, cả người tỏa ra một cảm xúc mãnh liệt bị kiềm nén. Xót đến khinh cuồng, đau đến si cuồng, phẫn đến chấp cuồng, lại vui đến phát cuồng.
(Khinh cuồng, si cuồng, chấp cuồng, phát cuồng: các mức độ thể hiện sự mãnh liệt trong tình cảm, từ nhỏ cho đến lớn)
Tâm trạng thay đổi như vậy, nàng lẳng lặng đứng trong gió tuyết nhìn hắn, ngay cả ánh mắt cũng rất bình tĩnh, nhưng từ đôi mắt trong vắt đó, hắn lại rõ ràng thấy được rất nhiều thứ. Lưng nàng thẳng tắp, cả người có một khí chất lẫm liệt không sợ gió sương, thế nhưng hắn lại nhìn thấy sự ỷ lại hiện lên trong đôi mắt nàng.
Nàng đã từng là tiểu cô nương của hắn, cho dù bây giờ nàng đã vang danh thiên hạ thế nào, uy danh hiển hách thế nào, cho dù tình yêu của nàng thuộc về nơi nào khác, nhưng cũng không thay đổi được thứ tình cảm mộc mạc và hồn nhiên nhất của hắn và nàng năm đó, không thể thay đổi chuyện nàng ỷ lại hắn, cũng không thể thay đổi sự áy náy của hắn đối với nàng, tình yêu thương và sự đau xót.
Bạch Tĩnh Viêm nuốt xuống vị chua chát trong yết hầu, chậm rãi bước về phía Khánh Nhiễm, chắn ở đầu gió, vươn bàn tay trái run rẩy, từ từ chạm vào lọn tóc dài bị gió táp vào gò má của Khánh Nhiễm.
Khánh Nhiễm nhìn hắn chăm chú, không hề chớp mắt, ngay tại lúc hắn sắp chạm vào sợi tóc của nàng, nàng liền giơ tay lên cầm chặt lấy tay hắn, siết thật chặc. Hơi ấm truyền đến, làm nàng không thể kiềm nén được nữa, nước mắt không một tiếng động rơi xuống, rồi không ngừng trào ra ngoài, dọc theo cằm nhập vào trong làn tuyết trắng xóa, thấm ướt nó tạo thành một hõm tuyết sâu hoắm.
“Nhiễm nhi…”
Nụ cười pha chút đau thương, hoài niệm, vui mừng, phiền muộn… hiện lên khóe môi của Bạch Tĩnh Viêm, hắn khóa chặt đôi mắt Khánh Nhiễm, nhẹ nhàng gọi nàng.
Tiếng gọi của hắn như sấm sét đột nhiên xé ngang chân trời, Khánh Nhiễm đột ngột nhào lên trước, ôm lấy hắn, dùng hết sức đấm vào lưng của hắn, nước mắt như dòng sông vỡ đê tuôn ràn rụa, động tác của nàng làm tuyết đọng trên đầu vai hắn rơi xào xạc, hòa vào những giọt nước mắt trong suốt, không rơi xuống đất.
Tròng mắt Bạch Tĩnh Viêm đỏ ngầu, đón lấy những cú đấm dữ dội của nàng, nhận lấy sự điên cuồng của nàng lúc này, hắn vươn tay trái ôm chặt lấy nàng. Lúc nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng rơi xuống, làm da thịt bỏng rát, hòa tan băng tuyết đọng trên đó.
Lại vào lúc này, trong khoảng sân đối diện tiểu viện, một chiếc bóng trắng đã lặng lẽ lui về phòng, chậm rãi khép cửa lại.
Khánh Nhiễm ra sức đánh, từng chưởng từng chưởng đánh vào tấm lưng dày rộng của Bạch Tĩnh Viêm. Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, đến khi mệt mỏi, nàng mới từ từ giảm lực đạo, từ từ ngừng lại, vươn hai tay dùng sức ôm lấy hắn.
Đột nhiên, nàng đẩy mạnh Bạch Tĩnh Viêm ra, giơ tay lướt qua mép tai hắn, chuẩn xác tìm được lớp nối.
Tiếng xoẹt khe khẽ cắt ngang đêm tuyết, Bạch Tĩnh Viêm chỉ cảm thấy mặt bỗng lạnh lẽo, hắn thật không ngờ Khánh Nhiễm lại hành động bất ngờ như vậy. Hắn ngẩn ra một lúc, sau đó liền hét một tiếng, giang rộng bàn tay trái che đi gương mặt bị bại lộ trước mắt Khánh Nhiễm.
Khánh Nhiễm cũng chấn động, cơ thể khẽ lung lay một cái, nàng bỗng giơ tay lên, bịt chặt tiếng khóc thảng thốt đang bật khỏi miệng mình. Đứng trước ánh mắt mờ mịt bi thương của nàng, Bạch Tĩnh Viêm chợt cảm thấy cả người lạnh toát, vội xoay người rời đi.
Khánh Nhiễm nhất thời không đề phòng, vẫn đứng sững sờ một chỗ, lúc hoàn hồn thì hắn đã đi hơn mấy bước. Nàng cuống lên, vội sải bước đuổi theo, nhưng chỉ vừa cất bước, bàn chân vốn đã đông cứng liền truyền đến cảm giác đau buốt như kim châm, nàng không còn sức lực, ngã mạnh xuống nền đất.
Bạch Tĩnh Viêm nghe thấy tiếng vang, giật mình vội vàng xoay người lại, hắn sải vài bước tới chỗ nàng, quỳ một gối nâng Khánh Nhiễm dậy, lo lắng hỏi.
“Có sao không!?”
Khánh Nhiễm ngẩng đầu, nhìn hắn ngơ ngác, gương mặt ấy vừa buồn bã, vừa chan chứa tình thương, trong gió lạnh hắn thở ra khí trắng, từng luồng từng luồng làm mờ tầm mắt nàng, nước mắt lại tan vỡ, làm phỏng cả ngón tay hắn.
Khánh Nhiễm chậm rãi giơ tay lên, chạm vào những vết sẹo đan xen trên mặt hắn, run giọng khe khẽ hỏi: “Mười hai năm qua, sao huynh vẫn ngốc như vậy… Đây là lý do huynh cố chấp tỏ vẻ không quen biết ta sao? Cái tên thối tha này!”
Khánh Nhiễm nói xong, làm như chợt nghĩ đến điều gì, nàng bỗng đứng lên, nắm lấy hai cánh tay của Bạch Tĩnh Viêm, dùng sức xé ống tay áo bị buộc chặt phần cổ của hắn, kéo mạnh tay áo lên, thấy phía trên không còn thêm vết thương chằn chịt nào nữa, thế này mới thở dài một hơi.
Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt sâu thẳm như đầm nước, ẩn chứa dòng chảy đau thương mơ hồ của hắn, Khánh Nhiễm nghẹn ngào, nhào vào lòng Bạch Tĩnh Viêm, nắm chặt lấy hông hắn, không nén được nữa, lớn tiếng khóc òa.
Nàng nằm trước ngực hắn khóc thảm thiết, cơ thể run rẩy kịch liệt, Bạch Tĩnh Viêm chỉ cảm thấy khóe mắt nóng lên từng cơn, hắn vươn tay kéo tiểu cô nương của mình vào trong ngực, thay nàng chặn gió tuyết, từ từ nở nụ cười. Nụ cười kia loan đến những vết sẹo chằn chịt trên gương mặt, nhưng lại vô cùng xúc động.
Khánh Nhiễm ôm hắn thật chặt, để mặc nước mắt thấm ướt lớp áo trước ngực hắn. Mười mấy năm qua, nàng vẫn luôn dựa vào chính mình, từ lúc vào quân doanh, càng nỗ lực để mình có thể gánh vác, trở thành chỗ dựa cho những binh sĩ bên dưới, trở thành trụ cột cho mọi người trong quý phủ. Đối mặt với bất kì người nào, bóng lưng nhỏ gầy của nàng cũng chưa bao giờ chịu khom xuống, dù là Lận Kì Mặc, cũng không thể khiến nàng buông bỏ hoàn toàn.
Chỉ có lúc này, chỉ có người trước mặt này, chỉ có cái ôm này, mới có thể khiến nàng trở lại những năm tháng ngây thơ đơn thuần của mình, dung túng để bản thân rơi lệ trút lòng khi vui sướng, không do dự gì mà làm nũng.
Giữa khung trời trăng sao huyền ảo bao la, dù nơi này không có tình cảm mãnh liệt lúc bắt đầu, nhưng lại có một ánh mắt tin tưởng và ấm áp giữa mùa đông lạnh giá, tựa như chỉ cần nhắm mắt, thì có thể trở lại những năm tháng vô âu vô lo, có thể trở lại làm một tiểu nha đầu tùy hứng lỗ mãng, đứng trước mặt hắn dương nanh múa vuốt.
Mười hai năm qua, nàng đã tưởng âm dương xa cách, sỉnh tử không thể thấy được nữa, mà giờ khắc này nằm trong ngực hắn, dù thời gian qua hai người đã trải qua chuyện gì, không cần hỏi, cũng không cần nhiều lời, Tĩnh Viêm vẫn là Tĩnh Viêm.
Dù thế sự có đổi thay thế nào, dù có một ngày mỗi người tìm được tình yêu của mình, ngay cả sau này con cháu đầy đàn, tóc bạc răng rụng, thì Khánh Nhiễm biết, Tĩnh Viêm vẫn mãi là Tĩnh Viêm luôn nuông chiều nàng, luôn yêu thương nàng. Mà nàng, cũng sẽ mãi mãi là Nhiễm nhi muội muội trong lòng hắn.
Chẳng biết tuyết đã dần ngừng từ khi nào, Khánh Nhiễm nằm trong lòng Bạch Tĩnh Viêm, tiếng khóc òa cũng từ từ chuyển thành nức nở, dần dần không còn âm thanh nữa. Nàng chỉ lẳng lặng tựa đầu vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập tràn đầy sức sống đó.
Bạch Tĩnh Viêm lẳng lặng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối bời của nàng, hắn cười khẽ: “Sinh nhật vui vẻ.”
Cơ thể Khánh Nhiễm run lên, nước mắt lại tuôn ra. Từ khi thân nhân rời đi, trong thiên hạ này đã không còn ai biết được sinh thần của nàng nữa, mười hai năm qua, lại nghe được câu nói này, Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy như đã cách cả một đời.
Ngay lập tức, nàng ngẩng đầu, dùng ống tay áo lau vệt nước trên mặt, phấn khởi, nhẹ giọng nói: “Tĩnh Viêm, thật là huynh sao? Thật là huynh sao?”
Bạch Tĩnh Viêm khẽ mỉm cười, giơ tay sửa lại sợi tóc rối bên tai nàng, nặng nề gật đầu: “Nha đầu ngốc…”
Mắt Khánh Nhiễm sáng lên, thoắt cười hài lòng, giống như trẻ con nắm lấy tay Bạch Tĩnh Viêm, nói lanh lảnh: “Ta biết huynh sẽ không bỏ ta một mình, ta biết mà!”
Bạch Tĩnh Viêm cười dịu dàng, thương tiếc nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng nói tiếp: “Là ta sai, ta không nên nhiều năm như vậy mới tìm được muội, là ta không tốt.”
Gương mặt gầy gầy mang theo những vết sẹo chằn chịt của hắn hiện lên nụ cười yên bình nhàn nhạt, ngũ quan vẫn có thể thấy được bóng dáng của thiếu niên, nhưng vẻ mặt kia đã không phải là Tĩnh Viêm mà nàng quen thuộc nữa.
Nụ cười của Tĩnh Viêm rất rực rỡ, mang theo sự nghịch ngợm đáng ghét, vĩnh viễn sẽ không trầm tĩnh như vậy. Tính cách của Tĩnh Viêm thoải mái, sang sảng, luôn vui vẻ dễ gần. Nhưng Mạc Chi Diễm của hiện tại, trong ấn tượng của nàng, là một nam nhân lạnh lùng đơn độc, luôn mang theo vẻ xa cách và thê lương.
Nhưng dù là tiểu tử thối của ngày trước, hay là Tĩnh Viêm đang ôm nàng, lặng lẽ dỗ dành nàng như ca ca của bây giờ, đều khiến Khánh Nhiễm cảm nhận được tình thân ấm áp. Mười hai năm qua, lần đầu tiên nàng thật lòng cảm kích trời xanh, cảm ơn ông trời đã để Tĩnh Viêm còn sống, cảm ơn ông ta đã không để nàng đơn độc một mình.
Nhất định Tĩnh Viêm phải dịu rất nhiều đau khổ thì tính cách mới có thể thay đổi hoàn toàn như vậy, đang lúc vui vẻ, cảm giác tự trách chợt dâng lên. Năm đó nàng không nên tin những lời xằng vậy của đám binh lính kia, không nên mãi nghĩ đến thi thể của phụ mẫu mà dễ dàng tin rằng hắn đã chết.
Lẽ ra nàng phải xuống chân núi tìm hắn, nếu khi đó nàng có thể giữ một chút hi vọng, chạy xuống vách núi tìm hắn, có lẽ bọn họ đã không phải đơn độc nhiều năm như vậy.
Khánh Nhiễm vuốt nhẹ gương mặt của Bạch Tĩnh Viêm, không dằn được vị chua chát trong lòng, nàng không muốn làm hắn buồn, nhưng lại không kìm được muốn biết, nàng khẽ cắn môi, cuối cùng run giọng hỏi hắn: “Mấy năm nay huynh sống thế nào? Huynh đã đi đâu?”
Dường như Bạch Tĩnh Viêm cũng hiểu được suy nghĩ của nàng, hắn vỗ nhẹ vào lưng nàng an ủi, sau đó xé một miếng vải bố hình vuông trên vạt áo, vo phần tuyết rớt bên cạnh thành một nắm nhỏ, lấy vải bọc lại, rồi dùng cái khăn đã bọc tuyết kia thoa lên đôi mắt sưng đỏ của Khánh Nhiễm, hắn đáp một cách dịu dàng:
“Khoan hãy hỏi ta, tuy trông ta có vẻ chịu không ít khổ, nhưng thật ra chẳng bao nhiêu. Muội đừng hiểu lầm, những thứ này đều là vết tích còn lưu lại lúc ta rơi xuống vách núi, lúc đó ta trọng thương, mặt và cánh tay không được chữa trị kịp thời, miệng vết thương bị viêm, nên mới để lại vết thương nặng như vậy. Ta là nam nhân, mấy thứ đó thì có đáng gì. Muội cũng biết đấy, ta là nghĩa tử của Lục lão tướng quân, vào năm đó… Linh Lung phát hiện ta nằm hôn mê trong cốc, sau đó đem ta về Mật Cốc, mấy năm nay nghĩa phụ và Linh Lung đối đãi với ta rất tốt, ta không phải chịu khổ gì cả. Trái lại là muội, lúc nhỏ là bảo bối trong nhà, đột ngột phải xa chúng ta, mấy năm nay muội đã đi đâu? Có chịu khổ nhiều không?
Trong lòng Khánh Nhiễm biết hắn đang an ủi mình, nàng vội đón lấy cái khăn tuyết trong tay hắn, cười thoải mái, cố nén sự đau lòng xót thương khi nãy, cười đáp: “Tĩnh Viêm ca ca quên rồi sao, chẳng phải mọi người đều gọi ta là tiểu quỷ à, sao ta có thể chịu khổ được chứ? Huống hồ ta cũng gặp được rất nhiều người tốt nha. Năm đó rời khỏi Khánh thành, ta chợt nhớ đến Hoàng Thạch Lão Qúai mà phụ thân từng nói, bèn lên đường đến Vân Đãng Sơn bái sư học nghệ, nào ngờ có thể gặp được sư phụ ngay. Sư phụ rất thích ta, lão là một ông già rất hiền lành, đối với ta cực kì tốt, mấy năm nay ta mới là người chẳng phải chịu khổ gì cả.”
Hai người mặt đối mặt, môi đều cố hiện lên nụ cười khiến đối phương thoải mái. Bỗng hai người cũng hiểu được tâm ý của nhau, chợt nhìn nhau bật cười, đôi tay càng nắm chặt vào nhau hơn. Khánh Nhiễm từ từ ngừng cười, nhìn Bạch Tĩnh Viêm.
“Nói mới biết, mấy năm nay ta và Tĩnh Viêm ca ca ở rất gần nhau, chỉ cách mấy ngọn núi mà thôi, không ngờ chúng ta lại để vụt mất nhau nhiều năm như vậy.”
Bạch Tĩnh Viêm cũng cảm thán, thở dài khe khẽ: “Phải, năm nào ta cũng ra khỏi cốc để tới Chiến quốc tìm muội, lần nào cũng đi qua Vân Đãng Sơn, quả thật là ông trời thích trêu đùa muội và ta.”
“Không sao, bây giờ đều tốt cả rồi.”
Khánh Nhiễm nói xong thì chống đất đứng dậy, nhưng tay phải vẫn nắm chặt lấy Bạch Tĩnh Viêm, dắt hắn đi về phía phòng mình, cười thật vui vẻ: “Mười hai năm rồi ta chưa được ăn Hoa Đào tô, ta phải nếm thật kĩ điểm tâm mà Tĩnh Viêm ca ca làm mới được, trông ngon lắm đấy. Hôm nay là sinh thần của ta, nếu không mau chúc mừng sẽ qua giờ mất. Tĩnh Viêm, ta nói cho huynh nghe, ta cũng học được cách làm Tùng Tử cao rồi đấy, tuy là không ngon như mẫu thân làm, nhưng mà Tĩnh Viêm ca ca nhất định phải nể mặt ta đó nha, sau này ta sẽ làm cho huynh ăn, cho dù không ăn được huynh cũng phải cổ vũ ta đó, nhưng ta biết chắc chắn huynh sẽ nói ngon lắm ngon lắm cho xem.”
Bạch Tĩnh Viêm để mặc nằng kéo mình đi, lắng nghe giọng nói vui vẻ của nàng bên tai, khóe môi hắn cũng ẩn chứa ý cười, đắm chìm trong cảm giác tương phùng hạnh phúc vô hạn này.
Hai người đều không chú ý đến căn viện ở đối diện, một cánh cửa sổ nhỏ đã nhẹ nhàng đóng lại ngay sau đó, dường như còn có tiếng than thở khe khẽ từ từ truyền đến, cuốn vào tuyết, dần dần không nghe thấy nữa.
………
Trận tuyết đầu đông tung bay suốt hai canh giờ, hôm nay trời quang đãng hẳn, bầu trời tươi sáng, có chút ánh nắng ấm áp trong mùa đông, hệt như tâm trạng của Khánh Nhiễm, ấm áp dào dạt.
Nhưng có mấy nhà vui thì phải có mấy nhà buồn, câu nay quả thật không sai chút nào. Mấy ngày gần đây Lận Kì Mặc rất khó chịu, tâm trạng đã buồn bực tới cực điểm.
Đã gần ba ngày, dường như Khánh Nhiễm chẳng chịu rời khỏi Tĩnh Viêm ca ca của nàng dù chỉ một tấc, lúc nào cũng đứng cạnh nhau, thậm chí là ban ngày, dù có dẫn tới ánh mắt dòm ngó của mọi người nàng cũng chẳng bận tâm.
Đại đội vẫn tiếp tục đi theo lộ tuyến đã được vạch trước, mắt thấy chính ngọ đã lên, Tô Lượng đi đầu đội ngũ đã phất tay phải lên, ra hiệu cho đại đội dừng lại nghỉ trưa.
Lận Kì Mặc buồn bực ghìm chặt dây cương, cho chú ngựa dừng lại, hắn vươn tay vuốt nhẹ chiếc bờm trước trán của Tiểu Bạch, chân mày lại bất giác nhíu chặt lại.
“Này, tên quỷ đáng ghét, ngươi lại đây.”
Một giọng nữ trong vắt chợt truyền đến, Lận Kì Mặc hừ khẽ một tiếng mới lười biếng quay đầu sang nhìn, đúng là cô ả Yến Hề Mẫn đang vén màn xe ngoắc tay gọi hắn.
Hai người vốn đã không hợp nhau, Yến Hề Mẫn không ưa Lận Kì Mặc, Lận Kì Mặc cũng chẳng buồn để tâm tới Yến Hề Mẫn làm gì.
Hôm mà Yến Hề Mẫn phát hiện Lận Kì Mặc cũng ở trong đội ngũ, nàng ta đã trừng mắt lườm hắn mấy lần, đã qua rất nhiều ngày, hôm nay là ngày đầu tiên Yến Hề Mẫn chủ động gọi hắn, tuy là cách xưng hô không được tốt lắm, nhưng Lận Kì Mặc cũng biết nàng ta có chuyện gì đó, dù không muốn trả lời, cũng chỉ đành bĩu môi một cách hờ hững, rồi giục ngựa đi về phía nàng ta.
“Xin hỏi công chúa điện hạ, gọi bổn thiểu gia vì việc gì?”
Tâm trạng của Yến Hề Mẫn vốn cũng không tốt, bây giờ lại thấy hắn lạnh nhạt như vậy, cục tức trong lòng liền được dịp dâng lên, nàng ta nhíu mày quát: “Lớn mật, dám hành xử vô lễ với bổn công chúa như thế, ngươi không sợ bổn công chúa tống ngươi ra khỏi đại đội à?!”
Lận Kì Mặc nhếch miệng, bấy giờ mới nhìn về phía Yến Hề Mẫn, nói một cách chậm rãi: “Ta nói này công chúa điện hạ cao quý, nơi này đâu phải là lãnh thổ của Tinh quốc các cô, nói cho cùng đây là quan đạo của Thanh quốc, cũng đâu có quy định là chỉ có người Tinh quốc mới có thể đi được, ta chỉ là người Lân quốc tiện đường đi qua thôi, mặc dù tương lai công chúa ngài có thể là Hoàng hậu của Thanh quốc, nhưng bây giờ ngài còn chưa phải mà, ngài đó nha, vẫn nên tiết kiệm chút tinh lực cho mình đi.”
Yến Hề Mẫn vốn đã khó chịu chuyện hòa thân, bây giờ nghe hắn nói vậy càng thấy tức giận hơn, người khẽ run lên, trong lòng càng căm ghét gương mặt tuấn tú trước mắt mình, muốn vung roi để lại vài mết máu trên cái mặt đó. Nhưng nghĩ đến chuyện mà mình muốn hỏi hắn nàng bèn hít sâu hai hơi để áp chế lửa giận, lạnh lùng nói:
“Ngươi có biết tại sao Dịch Thanh lại đối tốt với người kia vậy không?”
Lận Kì Mặc nhìn theo tầm mắt của Yến Hề Mẫn, trên tảng đá lớn cách đó không xa, Khánh Nhiễm đang sóng vai Bạch Tĩnh Viêm ngồi dưới một gốc cây đại thụ. Bạch Tĩnh Viêm vừa muốn tháo túi nước trên thắt lưng xuống, Khánh Nhiễm đã vội cầm túi của mình, vừa cười vừa lắc chiếc túi trong tay, không biết nàng nói gì với Bạch Tĩnh Viêm, hai người lại nhìn nhau cười.
Cảnh tượng thế này nhìn nhiều ngày qua còn chưa đủ sao? Nhìn đến mức mắt Lận Kì Mặc đã đỏ cả rồi!
Lận Kì Mặc vốn đã nghẹn một bụng tức, mấy ngày nay mỗi khi hắn đến gần Khánh Nhiễm, lần nào cũng bị nàng đối xử qua loa có lệ. Mắt thấy người thương trong lòng ngày nào cũng đi theo nam nhân khác, còn trò chuyện vui vẻ, cử chỉ thân mật, thì ngực hắn lại thấy khó chịu như bị mèo cào.
Hắn vẫn không nghĩ mình là một nam nhân hẹp hòi, nhưng bây giờ mới biết làm một nam nhân rộng lượng mới là sai lầm. Cái gì gọi là tự làm tự chịu, bây giờ hắn đã thực sự thấu hiểu.
Vài ngày trước, hắn còn tự chủ động đi tìm Mạc Chi Diễm, trao cho hắn ta cơ hội để cùng tới Thanh quốc. Bởi vì trong lòng hắn biết Nhiễm Nhiễm cần Bạch Tĩnh Viêm, chính hắn cũng bị cảm động sâu sắc trước tấm lòng mà Bạch Tĩnh Viêm dành cho Nhiễm Nhiễm.
Hắn nghĩ cái gì của mình cuối cùng cũng là của mình, hơn nữa đối với cô gái mình yêu, thì càng phải biết nghĩ cho nàng, không nên lấy tình yêu làm lí do để làm những việc không quang minh chính đại. Vả lại, hắn đường đường là nam nhi, dãi nắng dầm mưa trên chiến trường, lẽ nào khi đứng trước ái tình lại lo lắng sợ hãi, ngay cả việc cạnh tranh một cách công bằng cũng không dám? Đó không phải là Lận Tứ Lang hắn.
Nhưng bây giờ hắn lại hối hận, mấy ngày trước thấy cách đối đãi của Nhiễm Nhiễm với mình đã thay đổi, thậm chí còn có vẻ yêu mến, nhưng hiện tại lại đảo ngược hoàn toàn! Là do hắn quá đề cao bản thân, tự cầm đá đập lên chân mình, đánh giá thấp tình cảm thanh mai trúc mã nhà người ta.
Nhìn Nhiễm Nhiễm bây giờ vây quanh Bạch Tĩnh Viêm cả ngày, từ ba ngày trước hắn đã đố kị, đến hôm qua thì phát điên, rồi đến hôm nay, sớm đã bạo phát tới cực hạn. Lúc thì hắn muốn gào thét, lúc lại lắc đầu cười nhạo bản thân quá nhỏ mọn, lúc lại lo lắng không yên, cảm thấy rõ ràng bây giờ mình đang rơi vào hoàn cảnh xấu… Cứ như vậy trăm mối cảm xúc rối ren không biết đã xoay chuyển trong lòng bao nhiêu lần, nếu cứ tiếp tục thế này thì không đợi đến Thanh quốc, có lẽ hắn sẽ phát điên mất.
Hắn đưa mắt nhìn hai kẻ đang nhìn nhau cười ở cách đó không xa, đầu mày nhíu lại, hai tay nắm chặt, dường như đã không thể nhịn được nữa.
Yến Hề Mẫn cũng nhìn hai kẻ Khánh Nhiễm, nửa ngày không thấy Lận Kì Mặc trả lời, nàng ta không kiềm được quát lạnh: “Ngươi có nói không hả!”
“Làm sao ta biết!? Cô hỏi ta, ta đi hỏi ai chứ!”
Lận Kì Mặc cũng vô thức gầm lại, không nhận ra giọng mình bây giờ quá lớn, dọa Yến Hề Mẫn sợ tới nhảy dựng, còn làm những binh lính đang nghỉ ngơi giật mình, ai nấy đều dán mắt nhìn sang đây.
Lận Kì Mặc thấy dù động tĩnh lớn như vậy nhưng vẫn chẳng làm Khánh Nhiễm quay đầu lại, hắn càng thấy tức tối hơn, đôi mắt gần như tóe lửa.
“Ngươi hung dữ gì hả! Bệnh à! Không phải kẻ đó là do ngươi dẫn tới sao? Chẳng phải ngươi nói là đi theo pha trà cho mình? Sao ta chưa bao giờ thấy hắn pha trà cho ngươi uống nhỉ? Ngược lại hôm qua Dịch Thanh còn đích thân pha trà cho hắn đấy, ta thấy hai người đó trò chuyện với nhau rất vui, sao người đó có thể là hoa tượng trong Dịch phủ chứ…”
Yến Hề Mẫn bị hắn quát một trận, sau khi giật mình thì cũng quát ngược lại, nói một hồi lại cảm thấy nghi ngờ, bắt đầu giở giọng xem thường.
“Cô vẫn nên tự nghĩ về chuyện của mình đi, Phượng Anh trông thì nhã nhặn, nhưng không phải là loại người biết thương hoa tiếc ngọc đâu.”
Bây giờ Lận Kì Mặc đâu còn tâm trạng để chú ý tới Yến Hề Mẫn, hắn quay đầu bỏ lại một câu, sau đó liền giục ngựa chạy về phía hai người Khánh Nhiễm.
Tiếng vó ngựa bỗng truyền đến, Khánh Nhiễm cười quay đầu lại, chợt kinh ngạc khi thấy Lận Kì Mặc nổi giận đùng đùng giục ngựa đến đây, nụ cười của nàng hơi trễ xuống, lúc này Lận Kì Mặc đã ghìm cương ngựa, dừng ngựa trước mặt nàng.
Hắn xoay người xuống ngựa, quẳng cương, sau đó đi về phía Khánh Nhiễm, khom người kéo lấy cánh tay nàng rồi túm nàng đứng dậy, không nói lời nào mà kéo nàng vào lề đường.
“Này, ngươi làm gì thế?”
“Ta có lời muốn nói với muội, tới đây một chút.”
Lận Kì Mặc vẫn không buông ra, lôi Khánh Nhiễm đi. Khánh Nhiễm sửng sốt, nàng vùng tay ra, nhưng lại không thể vùng khỏi tay hắn, nàng vội quay đầu lại cười vẫy vẫy tay với Bạch Tĩnh Viêm.
“Ta sẽ quay lại ngay.”
Tiếng cười sau lưng càng khiến Lận Kì Mặc bực bội hơn, bàn tay đang kéo Khánh Nhiễm cũng dùng sức hơn, lôi nàng tiếng thẳng vào cánh rừng bên cạnh. Khánh Nhiễm bị hắn nắm chặt cổ tay đến phát đau, gọi hắn thế nào hắn cũng không bận tâm, nàng chỉ có thể bước thật nhanh, đi theo hắn ra khỏi tầm mắt của mọi người.
Mắt thấy hắn đi ngày càng xa, Khánh Nhiễm quay đầu lại nhìn, đại đội đã khuất hẳn sau tầng tầng lớp lớp cây cối, nàng cố gắng kiềm cánh tay lại, sau đó dùng sức vùng ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Lận Kì Mặc.
“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì? Mau nói đi, ở đây được rồi.”
Lận Kì Mặc quay đầu lại, đầu chân mày vốn nhíu chặt đã giãn ra, nhìn nàng bằng ánh mắt bình tĩnh, nhưng lại không nói ra lời, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Khánh Nhiễm thấy hắn vẫn nhìn mình chăm chú, nhưng lại chẳng chịu nói gì, nàng không khỏi thấy hơi sốt ruột, cau mày lại.
“Ngươi có nói không, không nói ta đi đây.”
Nàng vừa nói xong đã muốn xoay người, Lận Kì Mặc giật mình, vội dời người chắn trước mặt nàng, cười đáp: “Thật ra ta có chuyện này, muội chờ một chút.”
“Vậy được rồi, ngươi nói đi, ta nghe đây.” Khánh Nhiễm dừng chân, nhìn hắn thêm lần nữa.
Lận Kì Mặc đi tới đi lui hai ba bước, hắn nhìn về phía Khánh Nhiễm, môi mấp máy, sau đó vội la lên: “Chúc mừng hai người cửu biệt gặp lại.”
Khánh Nhiễm nghe thế thì nổi đóa, không nhịn được, nói: “Cái ngươi muốn nói là chuyện này à? Không phải hôm trước ngươi đã nói rồi sao, chẳng hiểu nổi, ta đi đây, chốc nữa còn phải lên đường đấy.”
Lận Kì Mặc thấy nàng nói muốn đi thì sao có thể không vội cho được, đã ba ngày rồi, vất vả lắm hắn mới có cơ hội được ở riêng với nàng một lúc.
Hắn chẳng thèm nghĩ ngợi, vội vươn tay phải ra để kéo Khánh Nhiễm lại. Tay phải dùng sức, lôi nàng ra sau, sau đó cong khuỷa tay ôm chặt nàng vào lòng, cơ thể to lớn của hắn khom xuống, lấy môi ép mạnh lên đôi môi anh đào đỏ mộng của nàng.
Động tác nước chảy mây trôi, chính xác từng li, không chút thừa thải.