Thân duyên thạch nhược kiều
Thông thiên phục bôn nguyệt
Xúc mục thạch như kiếm
Hàn phong ánh sương tuyết
*Núi đá nối dài như cầu cao.
Trong vắt trời xanh thay ánh nguyệt.
Mắt thấy đá kia như mũi kiếm.
Gió đông rét lạnh giữa tuyết sương.*
(Bạch Liên phỏng dịch)
*P/s: Val: Ss dịch đi, hớ hớ…….BL: Em nỡ lòng nào mà bán cái cho ss zậy ha?* Đây là bài ca dao miêu tả Mông Sơn ở phía nam Chiến quốc. Bài ca dao được dựa trên cảnh tượng hùng vĩ, tráng lệ, cao ngất cùng với cái
lạnh thấu xương của dãy núi Mông Sơn nổi tiếng, cũng là ngọn núi cao
nhất trong cả năm nước. Mông Sơn nằm ở vùng biên cương phía đông nam Chiến quốc, là một
dãy núi lớn trải dài khoảng hơn một nghìn dặm, giống như một con Ngọa
Long đang nằm trên mặt đất, lại giống như một con Mãnh Hổ ngẩng đầu vẫy
đuôi, cao lớn sừng sững, hùng vĩ mà đồ sộ. Mông Sơn đã trở thành một tấm lá chắn thiên nhiên, bảo vệ biên cảnh phía đông nam của Chiến quốc
không cho các nước khác xâm phạm. Lúc này, trên núi phủ một màu tuyết trắng xóa, tuy nhiên trên
đỉnh núi cao bấy giờ lại được vây quanh bởi một thung lũng ấm áp ôn hòa
hiếm thấy. Tất cả là do bên trong thung lũng có một dòng suối nước nóng
rất lớn, cho dù hiện giờ tiết trời ở trên núi còn là gió rét giá lạnh,
nhưng dòng nước vẫn tỏa nhiệt nóng hừng hực. Xung quanh dòng suối lại
càng ấm áp ôn hòa, đặt mình vào trong đó sẽ chẳng khác nào đang nhìn
thấy mùa xuân vậy.. Một khu rừng vân sam trưởng thành, xanh um tươi tốt, trong rừng
có một bãi đất trống, hiện giờ đã có vài gian nhà bằng gỗ được dựng lên
vững chắc ở nơi đó. Dưới ánh mặt trời, gian nhà gỗ nhìn gọn gàng mà tinh xảo, bên ngoài còn có một hàng rào được làm công phu, có thể nói mọi
thứ đều rất kì công. Người khác liếc mắt một cái liền dễ dàng nhận ra,
người xây dựng nên căn nhà gỗ kia chắc hẳn phải đặt hết tình yêu dạt dào ở trong lòng cùng với niềm vui mừng thì mới có thể xây được một gian
nhà tinh tế tỉ mỉ đến như thế. Vân Khánh Nhiễm mở to hai mắt nhìn tiên cảnh ở nhân gian này,
đầu tiên là kinh ngạc hô lên, sau đó liền buông bàn tay phụ thân ra, phi thân phóng về hướng nhà gỗ. “Tỷ, tỷ xem, đây chính là ngôi nhà mới của chúng ta sao? Thật tốt quá!” Tiếng cười nói như chuông bạc còn chưa tiêu tán hết trong gió,
bóng người nho nhỏ đã mở cửa biến mất vào phòng không thấy tăm hơi. Ánh mắt Vân Khánh Điệp cũng sáng ngời như một chùm hoa hòe, hiển nhiên nàng thực sự rất thích căn nhà mới của mình liền xoay người nhìn
về phía phụ mẫu, thấy mẫu thân gật đầu đồng ý lúc này mới cười vui vẻ,
cất bước đi đến căn nhà gỗ kia. Dáng vẻ thanh tao nhã nhặn nổi trên nền
bức tranh tiên cảnh này lại càng khiến cho bóng người của nàng thêm
thanh lệ thoát tục. Dịch Yến La nhìn theo bóng hai nữ nhi có phong thái hoàn toàn
khác nhau biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng vui mừng mãn nguyện. Hai đứa trẻ này tuy tính tình khác nhau nhưng đều là cốt nhục trong lòng nàng.
Nhất là nha đầu Nhiễm nhi kia, hoạt bát tinh nghịch, từ khi có đứa bé
này, tiếng cười nói vui vẻ chưa từng tắt ở trong nhà, làm cho người mẫu
thân như nàng trẻ thêm ra nhiều tuổi. Lòng tràn đầy ngọt ngào, ngẩng đầu nhìn về phía phu quân, liền
chạm vào ánh mắt dịu dàng của Vân Nghệ đang cúi đầu xuống nhìn mình,
vành mắt Dịch Yến La đỏ hoe: “Cuộc sống thế này thực như đang nằm mơ
vậy”. “Lại ngây ngốc nữa rồi, mau vào xem thôi”. Trong mắt Vân Nghệ
xuất hiện một tia áy náy, đẩy cánh cổng, ra hiệu phu nhân mau tiến vào
trong. Dịch Yến La còn chưa kịp cất bước, một tiếng làm nũng mang theo
giọng điệu trẻ con êm tai từ trong phòng truyền đến. Cùng với âm thanh
kia là một bóng người màu hồng phấn xuất hiện, nháy mắt đã đứng trước
mặt Vân Nghệ. “Cha, nương, Nhiễm nhi rất muốn ở trong gian phòng nhỏ quay mặt
về phương bắc, cửa sổ nơi đó có thể nhìn thẳng ra suối nước nóng. Nhiễm
nhi rất muốn nó, cha nương nhất định phải thành toàn niềm yêu thích của
Nhiễm nhi nha.” Vân Khánh Nhiễm ngửa đầu chớp đôi mắt đen sáng long lanh nói, còn bắt chước bộ dáng thường ngày của tỷ tỷ, dịu dàng cúi đầu. Thấy cha nương nửa ngày rồi mà cũng không nói gì, cái miệng nhỏ
nhắn trề ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt dở khóc dở cười của hai
người, quay đầu thì thấy ngay cả tỷ tỷ vừa mới đi ra khỏi phòng cũng
mang theo vẻ mặt giễu cợt. “Có chuyện gì vậy?” “Điệp nhi à, con tới đây giải thích với muội muội nên làm như
thế nào mới đúng cho nương xem”. Vân phu nhân cười cười lắc đầu, ngụ ý
bảo Khánh Điệp đang ở ngưỡng cửa lại đây. Khánh Điệp uyển chuyển đi tới, nhẹ nhàng yêu thương xoa xoa
gương mặt đang ngập tràn mờ mịt của muội muội mình, lúc này mới cười
nói. “Nhiễm nhi à, chỉ một động tác của muội mà đầy rẫy sai sót. Đầu
tiên, khi cúi người chân khuỵ xuống phải là chân phải, vậy mà muội lại
khụy gối chân trái. Hai bàn tay đan vào nhau, tay trái phải đặt lên trên tay phải, muội lại làm ngược lại. Còn nữa, hai tay đặt chồng lên nhau
phải để ở sườn eo bên trái, không phải eo bên phải. Bảo bối, học những
cái khác thì nhanh thế mà vừa học đến lễ tiết liền không am hiểu chút
gì”. “Muội thực sự sai nhiều như vậy sao? Mặc kệ, dù sao Nhiễm nhi
vẫn muốn gian phòng nhỏ ở phía bắc kia, ai cũng không thể tranh nó với
muội”. Tiểu nha đầu không thèm để ý nói, hai tay chống nạnh, dáng vẻ tỏ rõ thái độ nếu không có được căn phòng đó thì sẽ đi tìm người đánh
nhau. Khánh Điệp bật cười, vỗ nhẹ gương mặt đang phụng phịu của muội
muội: “Đồ ngốc, gian phòng kia có treo một thanh đoản thương phụ thân
mới làm cho muội, muội không nhìn thấy sao?” Khánh Nhiễm sửng sốt, lúc nãy cảm thấy rất thích căn phòng kia,
hóa ra nó vốn được chuẩn bị cho nàng a! Trong lòng hứng khởi, bổ nhào
vào lòng phụ thân, chớp chớp đôi mắt sáng long lanh như một con chó
Nhật nhỏ. “Phụ thân thật là lợi hại, nơi ở thần tiên thế này cũng có thể
tìm được. Còn có gian nhà gỗ được dựng kì công tinh xảo này, trước đó
Nhiễm nhi một chút cũng không biết gì về nó cả. Mẫu thân có biết không?
A, nhất định là mẫu thân biết, phụ thân yêu thương nương nhất, chắc hẳn
lúc ở cùng nương đã lặng lẽ nói cho nương biết”. Vân Nghệ cười ha hả: “Đúng vậy, nương con là người ta yêu nhất, tất nhiên là không thể giấu giếm được”. Dịch Yến La không nghĩ phu quân sẽ nói với con như vậy, hai gò
má liền đỏ lên, trừng mắt liếc phu quân một cái rồi bước nhanh đi vào
trong phòng. “Hì hì, nương thẹn thùng rồi. Cha yêu nương hơn hay yêu con với tỷ tỷ hơn ? “Con cùng Điệp nhi là tâm can bảo bối của cha. Mau đi giúp nương nhóm lửa nấu cơm đi, bữa tối Bạch thúc cùng với Tĩnh Viêm sẽ mua đồ trở về”. Vân Nghệ tiến lên, một tay dẫn một nữ nhi, ba người cười hì hì
cùng nhau đi đến căn phòng bếp được xây độc lập ở phía tây. Một nhà cao thấp cùng động thủ, một bàn thức ăn nhanh chóng được bày ra. *BL: sao tự dưng đọc câu này thấy giống thơ thế nhỉ!!!^^* Gần tới giờ Dậu, mặt trời sớm đã ngã về tây, vòm trời như nhiễm
phải ánh hồng đỏ tráng lệ. Bạch Huy Minh cùng với nhi tử chín tuổi của
hắn, Bạch Tĩnh Viêm đi mua đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cũng về tới nhà
gỗ. Khánh Nhiễm cả một ngày đều vui vui vẻ vẻ, bận việc này rộn việc kia. Hiện tại mọi thứ đều đã sắp xếp chuẩn bị xong, nhìn một phòng đầy
những gương mặt đang bận bịu, từng người đều là người mình yêu quí nhất, trong lòng lại càng vui cực kì. Từ nay về sau, nơi giống như tiên cảnh
này chính là nhà của nàng, cùng với những người nàng yêu thương nhất ở
cùng một chỗ, trên đời này không còn có người nào hạnh phúc hơn so với
nàng. Trong phòng, than hồng trên lò lửa đang hâm nóng một bình rượu
thanh đã ùng ục thoát ra khói trắng làm cả căn phòng thoảng nghe hương
rượu. Đồ ăn được bày đủ lên bàn, mọi người cũng không theo thứ tự vị trí gì cả, lộn xộn ngồi xuống. Khánh Nhiễm chen vào ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, vừa định gọi
tỷ tỷ đến ngồi bên trái, lại có một bóng người thoắt một cái liền ngồi
xuống, Bạch Tĩnh Viêm đắc ý nháy mắt, đôi mắt nhìn về phía nàng thè
lưỡi. “Nhiễm muội muội, Viêm ca ca ngồi ở đây vô cùng tốt nha.” “Có cái gì mà tốt, ngươi lớn lên xấu xí như vậy, ta muốn tỷ tỷ
của ta”. Khánh Nhiễm oán hận nói xong, mắt thấy Khánh Điệp đang hài hước nhìn nàng, nhanh nhẹn ngồi xuống. “Aizz, lời này của Nhiễm muội muội nói không đúng rồi. Muội xem, cha muội ngồi bên cạnh dì La. Ta đương nhiên là phải ngồi bên cạnh muội rồi”. Bạch Tĩnh Viêm nghiêm trang nói xong, còn hướng về phía Vân Khánh Nhiễm nghiêm túc gật đầu hai cái. Lời của hắn làm mọi người trong phòng cười ha ha, Khánh Nhiễm
lại càng tức giận đến mức gương mặt lộ vẻ bực bội. Thầm mắng, tên tiểu
tử đáng chết này, thật sự là càng ngày càng không biết xấu hổ, càng lúc
càng lớn mật. Phải biết rằng, thêm cả phần tuổi ở kiếp trước thì nàng
giờ đã hai mươi lăm tuổi rồi, mỗi ngày đều bị một tiểu tử mười tuổi
không vừa lòng trêu chọc, ngẫm lại liền thấy bực mình. “Ha ha, lời nói của Tĩnh Viêm đúng đấy. Cha cũng thấy Tĩnh Viêm ngồi cạnh Nhiễm nhi là hợp lí. Huy Minh, ngươi xem đấy?” Vân Nghệ cười ha ha, ánh mắt nhìn hai đứa trẻ lấp lánh có thần,
trực tiếp đến mức làm Khánh Nhiễm sợ run một cái. Vị phụ thân này sẽ
không nhanh như vậy liền muốn đính ước cho một cô bé như nàng, còn lo
liệu việc hôn nhân của nàng luôn đấy chứ? Mắt nhìn sang Tĩnh Viêm bên
cạnh nàng đang càng thêm đắc ý, Khánh Nhiễm lại càng đau khổ. “Nghệ ca nói rất đúng, Nhiễm Nhiễm của chúng ta trông rất vui vẻ.” Bạch Huy Minh khoan khoái cười. Bạch Huy Minh từ những ngày đầu đi theo Vân Nghệ ra chiến trường đã trở thành quân sư của hắn, hai người sát cánh bên nhau cũng được ba
mươi lăm năm rồi, đồng sinh cộng tử sao chỉ có một hai lần? Cả hai đã
sớm thân như người một nhà, nói chuyện càng không có gì kiêng kị. Thê tử Bạch Huy Minh năm ngoái bị bệnh mà chết, hai năm qua thân thể của hắn cũng có lúc tốt lúc xấu, hơn nữa Vân Nghệ về quê ở ẩn, tất
nhiên là cũng muốn ở cùng một chỗ với nhau. Hai người càng hi vọng có
thể đã thân lại càng thêm thân, hơn nữa Bạch Tĩnh Viêm thích Khánh Nhiễm ai nấy đều có thể thấy được. Mặc dù vẫn còn là hài tử, nhưng hai vị đại nhân đã có tâm, thậm chí còn thường xuyên vui đùa với hai người. Khánh Nhiễm trừng mắt dữ tợn liếc về phía Tĩnh Viêm một cái, sợ
các vị cha già lại nhiệt huyết dâng trào nói ra những lời còn dọa người
hơn, liền ai u hét lớn một tiếng, nói: “Mau dọn cơm lên đi, con cũng đã đói bụng lắm rồi. Hôm nay Vân
gia, Bạch gia chuyển đến nhà mới, con, Vân Khánh Nhiễm, xin lấy chén
rượu này để chúc mừng mọi người chuyển đến nhà mới vui vẻ, từ nay về sau nơi này nhất định mỗi ngày phải tràn ngập tiếng cười nha”. Thân hình
nho nhỏ đứng dậy, nói xong liền rót một chén rượu, ngửa đầu định uống
hết. Cổ tay bị nắm chặt, hóa ra Tĩnh Viêm ngồi bên cạnh bắt được tay
nàng, cười hì hì: “Nhiễm Nhiễm, ngươi là một tiểu cô nương thì uống rượu cái gì, chén rượu này phải để ca ca thay ngươi uống chứ”. Khánh Nhiễm quay đầu lại nhìn, mọi người không hề ngăn cản, rõ
ràng là đã đoán được Tĩnh Viêm sẽ dùng chiêu này, tất cả đều đang dở
khóc dở cười nhìn hai người bọn họ. Hung hăng liếc mắt nhìn Tĩnh Viêm,
thân mình Khánh Nhiễm liền di chuyển, tay trái đánh lên cái tay Tĩnh
Viêm đang cầm chặt cổ tay của mình. Nào ngờ Tĩnh Viêm dường như đã sớm biết nàng sẽ dùng chiêu này,
nhẹ buông tay vừa đỡ vừa ra sức bắt lấy bàn tay phải đang đánh tới của
nàng, tay kia lại càng nhanh chóng đoạt lấy chén rượu. Còn chưa kịp đợi
Khánh Nhiễm hồi thần lại, một chén rượu đã đi vào trong miệng hắn. “Nhiễm muội, ngồi đi. Ta gắp thức ăn cho ngươi ăn”. Khánh Nhiễm bực mình nhìn cái mặt tươi cười của hắn, chỉ cảm
thấy giận dữ không có chỗ trút ra. Mọi người nhìn hai gò má nàng đỏ bừng một mảnh liền cười vang. Bữa tối hôm đó, câu chuyện cười này kéo dài mãi từ lúc bắt đầu đến khi chấm dứt. Trăng sáng sao thưa, khắp nơi đều tĩnh mịch. Khánh Nhiễm nằm
trên chiếc giường mới của nàng, nhìn cách bài trí ấm áp trong phòng, ý
cười ở khóe miệng làm thế nào cũng không xóa nhòa được. Trên tường treo thanh đoản thương cha mới làm cho nàng, cả một
cây cung nhỏ, còn có một thanh mộc kiếm nữa. (*mộc kiếm: kiếm gỗ). Trên
chiếc bàn nhỏ để chiếc áo bông mẫu thân mới may. Nàng gối đầu lên chiếc
gối bằng lông cáo mềm mại do chính Tĩnh Viêm săn được, sau đó còn van
xin tỷ tỷ làm gối cho nàng. Cuộc sống mỗi ngày được bao bọc trong tình yêu thương vô tận như vậy, năm năm rồi, Khánh Nhiễm vẫn cảm thấy nó giống như một giấc mơ
đẹp. Nhưng giấc mơ này cũng thực sự ấm áp ngọt ngào, êm đềm ấm lòng. Nhớ tới kiếp trước của mình, không có cha mẹ yêu thương chăm
sóc, chỉ có em trai cùng nàng sống nương tựa vào nhau, cuối cùng ngay cả em trai cũng bỏ lại nàng mà đi. Khánh Nhiễm quả thực cảm thấy ở kiếp này, mỗi ngày bản thân như
đang ngâm mình trong một bình mật vậy. Nàng vĩnh viễn cũng không thể
quên được năm năm trước lúc nàng trọng sinh, trở thành một em bé. Khi mở to mắt nhìn thấy cha mẹ mình, vào khoảnh khắc đó, trong đôi mắt họ tràn ngập tình yêu thương hiền hậu. Cái loại ánh mắt này chính là khát vọng
trong suốt hai mươi năm của nàng, rốt cuộc hiện tại nàng cũng nhận được. Cho nên thời điểm nàng có thể nói chuyện liền vội vàng biểu đạt
tình cảm trong lòng, nàng nói: “Cha nương, Nhiễm nhi rất yêu mọi người”. Bây giờ nhớ lại sắc mặt kinh ngạc của cha mẹ, Khánh Nhiễm vẫn
cảm thấy buồn cười. Nàng đã hù dọa cha mẹ đáng yêu của nàng rồi sao? Nghĩ tới đây, Khánh Nhiễm hì hì cười, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy thoả mãn, chẳng thấy buồn ngủ chút nào cả? Ánh mắt xoay tròn, dứt khoát mở cửa sổ, tung người nhảy ra ngoài. Cách đó không xa chính là suối nước nóng. Buổi chiều nàng muốn
đến đó chơi nhưng mẫu thân lại không đồng ý. Vậy bây giờ liền lén lút đi xem xem, nàng còn chưa từng tắm suối nước nóng nha! Bóng người tiểu cô nương nho nhỏ giống như nai con trong rừng
nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy qua, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm. Lúc này nàng thậm chí còn không biết chính sự cao hứng nhất thời này của
nàng đã cứu mình một mạng. Đến tận nhiều năm về sau, lúc trưởng thành trở thành một thiếu
nữ xinh đẹp nàng vẫn có suy nghĩ y như trước. Nếu đêm đó nàng không rời
khỏi nhà gỗ, có phải nàng cũng sẽ giống như những người mà nàng yêu
thương sâu sắc nhất, chôn thân trong biển lửa màu máu kia. Nàng thật hối hận, hối hận vì mình đã không thể cùng những người yêu quí đối mặt với cái chết. Nhưng mà sau này, nàng chợt hiểu ra, nàng yêu mọi người sâu sắc, mọi người cũng yêu nàng sâu sắc, nhất định bọn
họ sẽ hi vọng nàng may mắn còn sống! Hơn nữa còn nghiêm túc tiếp nhận sự thực, tiếp tục sống vui vẻ, sống để mang đến một chút nhẹ nhàng cho bọn họ…