“Nhiều ngày không gặp, Tứ lang vẫn khỏe chứ?”
Yến Hề Ngân cười nhìn Lận Kì Mặc diện một thân áo vàng đứng phía sau
Khánh Nhiễm, lúc nãy khi vừa rẽ qua sơn đạo, hắn đã nhận ra Lận Kì Mặc,
lại thấy rõ bàn tay đang đặt lên vai của Khánh Nhiễm, trong lòng bỗng có chút không vui, cũng may nét mặt lúc này đã không còn vẻ khác thường
nữa.
Lận Kì Mặc cười khẽ, nhướng mày tiến lên: “Cảnh Hiên khách khí, ngươi xem, nhìn ta thế này có thể không khỏe sao?!”
Hắn nói xong liền đem túi tiền và trang sức trên người khua leng
keng, làm Yến Hề Mẫn nhíu mày một trận, vẻ mặt càng thêm chán ghét.
Yến Hề Ngân sửng sốt, sau lại cười ha ha, xoay người xuống ngựa,
giương giọng nói: “Nghe nói kho báu mà Yến Vân Tông cất giấu đã bị Tứ
lang đào lên, những thứ này là một trong số đó phải không.”
Ánh mắt của Lận Kì Mặc khẽ lóe lên, cong môi cười: “Tiêu tức của Cảnh Hiên thật nhanh.”
“Ca, ta đói bụng, chúng ta mau trở về thôi.” Yến Hề Mẫn tiến lên kéo ống tay áo của Yến Hề Ngân, nũng nị nói.
Gương mặt Yến Hề Ngân nghiêm nghị, trừng mắt với nàng: “Ngươi chỉ
biết gây chuyện, lần này nếu không nhờ Dịch Thanh, ta xem ngươi làm thế
nào.”
Hắn nói xong lại nhìn về phía Khánh Nhiễm, ánh mắt ấm áp, cười nói: “Vất vả rồi.”
Khánh Nhiễm gật đầu, đón lấy cương ngựa trong tay Tô Lượng, xoay người nhảy lên lưng ngựa, dáng vẻ nhẹ nhàng phóng khoáng.
Yến Hề Mẫn liếc mắt nhìn Lận Kì Mặc đang chào hỏi Tô Lượng, tròng mắt khẽ đảo, khóe môi hơi cong lên, vội chạy đến trước con ngựa chưa có
người cỡi. Sau đó hả hê nhìn về phía Lận Kì Mặc, nhướng mày nói.
“Ây da, không còn ngựa cho Lận tướng quân rồi, đa tạ ngài đã không
ngại vất vả đưa hai người chúng ta đến đây, sắc trời không còn sớm, ngài nên nhanh chóng trở về đi.”
“Mẫn nhi, không được vô lễ.” Yến Hề Mẫn nhíu mày quát khẽ, nhìn về phía Lận Kì Mặc, cười nói.
“Tiểu muội bị nuông chiều sinh hư, Tứ lang chớ để ý. Hề Mẫn, ngươi…”
Lận Kì Mặc ngắt lời hắn, cười ha ha nói: “Sớm nghe nói Thừa Mẫn công chúa ngay thẳng, sao Tứ lang có thể để ý chứ.”
Hắn nhìn về phía Yến Hề Mẫn đang nhếch cằm, cười nói: “Công chúa
không cần lo lắng, tại hạ thấy Dịch Thanh thân khinh thể bạc, tại hạ
cưỡi chung ngựa với hắn là được rồi.”
Lời nói của hắn còn chưa dứt, bóng người đã lóe lên ngồi phía sau
Khánh Nhiễm, hai tay như một con rắn trườn lên bàn tay Khánh Nhiễm, đoạt lấy cương ngựa trong tay nàng.
Động tác của hắn quá nhanh, Khánh Nhiễm không đề phòng, lúc lấy lại tinh thần, phía sau đã có một vòm ngực rắn chắc.
Chân mày của Yến Hề Ngân chau chặt lại, ánh mắt rơi vào hai cánh tay
đang vòng qua thắt lưng của Khánh Nhiễm, còn chưa kịp lên tiếng, Lận Kì
Mặc đã giật cương ngựa dẫn đầu xông ra ngoài, còn không quên quay đầu,
nói vọng lại.
“Cảnh Hiên không biết Tứ lang đến, không chuẩn bị ngựa cũng không cần áy náy, Tứ lang cảm thấy thế này rất thoải mái.”
Hắn dứt lời, quay đầu dùng sức giục ngựa, quát ngựa không dứt, làm
cuốn lên một tầng bụi đất, chốc lát đã biến mất trong sơn đạo.
Yến Hề Ngân nhíu mày nhìn đến nơi bụi đất bay lên, trong lòng chợt
rầu rĩ, không nhịn được thoáng nghi ngờ. Vừa rồi đã hai lần hắn muốn gọi Yến Hề Mẫn ngồi cùng ngựa với mình, để hắn nhường ngựa cho Lận Kì Mặc,
nhưng một lần bị Lận Kì Mặc ngắt lời, lần sau hắn rõ ràng không đợi mình mở miệng đã giục ngựa rời đi.
Yến Hề Mẫn nhìn gương mặt nặng nệ của nhị ca, chân mày cũng khẽ chau
lại, vẻ mặt nghiêm nghị, trong lòng không khỏi rơi lộp bộp. Thầm nghĩ,
xem ra nhị ca thật sự điên rồi! Không được, phải nghĩ cách đưa Dịch
Thanh về kinh thành. Suy nghĩ trong lòng xoay chuyển, nàng sợ Dịch Thanh đi rồi, sẽ có thêm một Dịch Thanh thứ hai xuất hiện. Như vậy chỉ có thể khiến hoàng huynh triệu nhị ca hồi kinh, nhanh chóng tứ hôn mới là biện pháp tốt nhất, không khỏi âm thầm gật đầu.
Tô Lượng đem vẻ mặt của nàng thu vào mắt, giục ngựa lại gần, nhíu mày nói: “Công chúa đang luyện loại võ công gì vậy, một hồi lắc đầu, một
hồi lại gật đầu.”
Yến Hề Mẫn đang lo nghĩ, hắn lại đúng lúc xông đến. Yến Hề Mẫn ngẩng
đầu, hung dữ trừng mắt liếc hắn một cái: “Bảo ngươi chăm sóc nhị ca của
ta, ngươi chăm sóc cái gì hả! Hừ!”
Nàng dứt lời, đá một cước vào cẳng chân của Tô Lượng, kéo cương ngựa
rời đi. Tô Lượng mờ mịt một trận, đau nhe răng trợn mắt, oan ức nhìn về
phía Yến Hề Ngân.
“Không phải Vương gia rất tốt ư, công chúa làm sao vậy?”
Yến Hề Ngân lại không biết đang suy nghĩ điều gì, mặt trầm như nước,
cũng không để ý đến hắn, giục ngựa chạy như bay rời đi. Tô Lượng chỉ cảm thấy buồn bực một trận, thầm nghĩ mọi người đều làm sao vậy? Hắn cũng
lắc đầu, mặt mày xám xịt đuổi theo.
Khánh Nhiễm bị Lận Kì Mặc kẹp trước người, giãy vài cái, nhưng nội lực chưa khôi phục, quả thật không có tác dụng.
Tuấn mã phi nước đại, sơn đạo gập ghềnh, khiến hai người bị xốc nảy
lên xuống. Mỗi lúc bị xốc lên, Lận Kì Mặc lại ôm nàng chặt hơn, vòm ngực kiên cố kia không ngừng đụng vào lưng nàng.
Khánh Nhiễm tức giận, gập khuỷa tay đánh ra phía sau, Lận Kì Mặc
dường như sớm phát hiện ra động tác của nàng, nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, khiến khuỷa tay nàng trượt qua thắt lưng hắn.
Sau đó hắn lại ôm nàng chặt hơn, khẽ cười một tiếng: “Bây giờ ngươi
không thể làm gì được ta, nên tiết kiệm sức một chút, nếu mệt mỏi, Tứ
lang sẽ rất đau lòng.”
Giọng nói của hắn rỉ bên tai, Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy vành tai ngứa
ngáy, trong lúc ngựa xốc nảy, phía sau lại ma sát lồng ngực hắn không
ngừng.
Lồng ngực hắn rộng lớn mà chắc nịch, mấy lần lên xuống, thân thể của
nàng vừa vặn nằm gọn trong lòng hắn, hơi thở mạnh mẽ, cảm giác nặng nề
trên gáy, còn có thân hình ấm áp, đều khiến nàng cảm thấy sợ hãi, muốn
tránh đi.
Trong lòng giật mình, thân thể nghiêng lên trước, sau một lúc lâu đầu óc mới dần thanh tĩnh. Nghe lời nói vừa rồi của hắn, dường như đã nhìn
ra thân phận nữ nhân của nàng, nhưng nàng không hiểu được, mình đã để lộ manh mối lúc nào. Nghĩ đến nghĩ lui, lần trước ở Thước Ca thành nàng
cũng không để hắn nhìn thấy gương mặt mình, nàng nhíu mày quát.
“Lận tướng quân có ý gì?”
Lận Kì Mặc cười: “Eo của Dịch tướng quân thật mềm mại, giống một tiểu cô nương, bản tướng quân chỉ đùa một chút thôi, hà tất phải tưởng
thật.”
Khánh Nhiễm nghe hắn nói như vậy, càng cảm thấy cánh tay to lớn đang
đặt trên thắt lưng chướng mắt, thân thể lại nhịn không được nghiêng lên
phía trước. Vừa cử động, đã nhận ra điều khác thường, ánh mắt bỗng sáng
lên.
Nàng âm thầm vận khí, quả thực nội lực đã khôi phục một ít. Khóe môi
cong lên, ngã ra phía sau, khuỷu tay cong lại đánh về phía Lận Kì Mặc.
Lận Kì Mặc nhanh chóng buông tay phải đang nắm cương ngựa, nghiêng người tránh đi.
Khánh Nhiễm xem đúng thời cơ, đoạt lấy cương ngựa trong tay trái của
hắn, bỗng giậc mạnh, con ngựa hí dài một tiếng dựng thẳng người lên.
“Ngươi dùng chiêu gì cũng vô dụng, sao còn…”
Lận Kì Mặc còn chưa nói xong, bàn tay đã trống rỗng, tiếp theo đã bị
con ngựa hất ra phía sau, hắn không đề phòng, mất thăng bằng rơi xuống,
nhanh chóng nắm lấy yên ngựa. Khánh Nhiễm chợt nghiêng người, bám nửa
thân vào lưng ngựa, một chưởng đánh về phía Lận Kì Mặc.
Chưởng phong lạnh thấu xương đánh úp đến, thân mình của Lận Kì Mặc
chưa ổn định, chỉ có thể phi thân phóng lên, thân thể vừa rời khỏi lưng
ngựa. Khánh Nhiễm đã ngồi thẳng người, giật mạnh cương ngựa, con ngựa
giương vó chạy bay đi, đảo mắt đã chạy xa mấy thước.
Lận Kì Mặc đứng giữa sơn đạo, nhìn bóng dáng của nàng dần khuất xa,
chợt nhíu mày cười, chỉ cảm thấy tình cảnh này quá mức quen thuộc.
Nhóm người trở lại Trấn Tây quân doanh đã là giữa trưa hôm sau, Khánh Nhiễm xuống ngựa, trong lòng biết Yến Hề Ngân nhất định phải lo chuyện
an bài cho Lận Kì Mặc, nên cũng không vội trở về doanh trướng. Đi thẳng
ra phía sau doanh, mơ hồ nghe được tiếng kêu của Tuyết Lang, bước chân
của nàng càng thêm nhẹ nhàng.
Yến Hề Ngân nhìn bóng dáng của nàng, đến khi bóng nàng khuất hẳn mới
xoay người, lại đối diện với đôi mắt sâu thẳm đen nhánh của Lận Kì Mặc.
Hắn hơi giật mình, chợt cười nâng tay.
“Tứ lang mời.”
“Cảnh Hiên mời.”
Hai người vào đại trướng, Yến Hề Ngân nâng tay ra hiệu.
“Tứ lang không cần khách khí.”
Lận Kì Mặc phất áo ngồi xuống ghế, đưa tay đặt lên ghế tựa, chống
đầu, tay áo màu vàng trượt xuống khuỷa tay, lộ ra cánh tay truyệt đẹp
như ngọc.
Yến Hề Ngân đặt ấm trà lên lò than, quay đầu nhìn thấy động tác này, nhướng mày cười.
“Tứ lang vẫn nhàn nhã như vậy, nhưng chỉ sợ đại doanh Giang Bắc lúc này sắp loạn rồi.”
“Cảnh Hiên hà tất phải trêu chọc Tứ lang, hiện nay Tứ lang đã không
còn chỗ đi, Cảnh Hiên có nguyện thu nhận ta không?” Lận Kì Mặc đứng dậy, khóe môi lướt qua một nụ cười nhạt, chăm chú nhìn Yến Hề Ngân.
Yến Hề Ngân cũng cười, lại không vội trả lời, xoay người dùng muỗng
đảo lá trà, đổ bột trà mịn lên giấy, trong lòng dường như có tính toán.
Lận Kì Mặc là cháu ruột của Tiên đế Lân quốc, tuy còn trẻ nhưng lại
dũng mãnh phi thường, lại tinh thông binh pháp, giỏi về mưu lược, có
công lao to lớn trong việc giúp thúc phụ đăng cơ.
Từ nhỏ Lận Kì Mặc đã được thúc phụ, cũng chính là Lân Mộ Đế nuôi
dưỡng bên người. Mộ Đế vô cùng yêu thương, sau khi đăng cơ vẫn luôn coi
trọng hắn, một nửa binh quyền của Lân quốc đều nằm trong tay Lận Kì Mặc.
Lận Kì Mặc và thứ tử của Mộ Đế là Tĩnh Vương Lận An cùng nhau lớn
lên, hai người có quan hệ rất tốt, thân như huynh đệ. Hắn vẫn luôn âm
thầm giúp đỡ Lận An, là người ủng hộ vững chắc nhất của Tĩnh Vương trong triều. Tĩnh Vương là người mưu lược, ở Lân quốc được xem là hiền vương, cũng là một trong những nhân sĩ tài đức của ngũ quốc. Mộ Đế vô cùng
thương yêu đứa con này, cũng có ý đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho Tĩnh
Vương.
Nhưng số trời lại khó đoán, Tĩnh Vương đột nhiên mắc phải ác tật,
không chữa được mà chết. Mộ Đế đau lòng vì mất con, thân thể vốn đã
không tốt, thoáng chốc cũng vương bệnh, không đến một năm liền băng hà.
Trưởng tử, cũng chính là Lân Võ Đế Lận Tùng hiện nay lên ngôi vua.
Lận Tùng tất nhiên không thích người luôn đứng về phía Tĩnh Vương đối đầu với mình, Lận Kì Mặc, hơn nữa Lân Võ Đế trời sanh tính đa nghi, đố
kị người tài, Lận Kì Mặc lại công cao chấn chủ, từ khi Võ Đế đăng cơ,
hắn đã bị chèn ép khắp nơi.
Vương gia khác họ của Lân quốc, Giản Vương Cao Niên Phong, khi Lân Mộ Đế đăng cơ hắn đã góp rất nhiều công sức, sau được trọng dụng vô cùng,
nhưng Mộ Đế vừa băng hà hắn lại nhân cơ hội phát triển thế lực của mình. Nay càng ra sức lôi kéo Lận Kì Mặc, muốn đem quận chúa của mình gả cho
hắn.
Theo lý thuyết Lân Võ Đế lúc này hẳn sẽ thay đổi thái độ, mượn sức
Lận Kì Mặc. Nhưng Võ Đế lại không phải là thánh quân, vẫn cản trở khắp
nơi, mọi chuyện đều nhắm vào Lận Kì Mặc. Có thể thấy được lòng ghen ghét quả thật rất nặng.
Lần này Lận Kì Mặc xuất quân đến phương bắc, lãnh binh công Yến, lại
lập được công cao, có uy vọng rất lớn trong quân. Mấy ngày trước Yến Hề
Ngân đã suy đoán, lần này Lận Kì Mặc đại thắng trở về, bất luận Lân Võ
Đế tỏ thái độ thế nào, Lân quốc sợ rằng phải trải qua một trận gió tanh
mưa máu.
Lận Kì Mặc là thiếu niên anh hùng, tay cầm trọng binh, nếu trực tiếp
dẫn đại quân xuống phía nam, tiếp cận Thanh quân, có thể một bước leo
lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Bằng không lấy quận chúa của phủ Giản Vương,
không một ai trong triều có thể đả động hắn nửa phần.
Nhưng thật không ngờ, Lận Kì Mặc lại lựa chọn rời đi. Vì thế, lúc ở sơn đạo nhìn thấy Lận Kì Mặc, hắn đã vô cùng kinh ngạc
Ấm trà trên lò than vang lên ì ục, cắt ngang mạch suy nghĩ của Yến Hề Ngân, hắn mang trà nóng rót vào chung, rót đầy hai chung, chậm rãi đi
về phía Lận Kì Mặc, mỉm cười nói.
“Ngâm trà nhuyễn vào nước, dùng nước lạnh trên đầu núi rửa qua, sau
đó ngâm trong nước sông Giang Hà, cuối cùng dùng với nước giếng, giếng
nước này do khe suối Thanh Minh chảy vào, thấm vào trà, mùi vị cũng được xem là thượng đẳng. Tứ lang từng đến nơi này của ta, tám chín phần vẫn
còn nhớ được hương trà chứ?”
Lận Kì Mặc cao giọng cười, đón lấy chung trà hắn đưa đến, nhắm mắt
thưởng thức, ánh mắt sáng lên: “Đại Hồng Bào của Tuyền Châu thật không
dễ thưởng thức được, Tứ lang lại túng thiếu thế này. Sao hả? Cảnh Hiên
tiếc trà của mình? Hay lo lắng Tứ lang ở lại trong Trấn Tây doanh, sẽ
uống sạch báu vật của ngươi.”