Vân Khuynh Thiên Khuyết

Chương 60: Q.2 - Chương 60




“Lời này của bá phụ sai rồi, đao kiếm sắc bén, nếu được dùng thỏa đáng, sẽ là phúc khí để cứu vớt vạn dân. Binh tướng kiêu hùng, nếu gặp được thống soái có tài, sẽ là thần binh bảo vệ vạn dân khỏi chiến hỏa.”

Lận Kì Mặc mỉm cười nhìn Lục Nguyên Hạ, nhưng trong mắt lại có một ánh sáng sắc bén không cho phép người khác lùi bước.

Lục Nguyên Hạ khẽ biến sắc, đôi mắt của lão nhân lóe lên nhìn Lận Kì Mặc chằm chằm, nụ cười của ông vụt tắt, trầm giọng nói: “Xem ra lần này thế chất đến đây không phải chỉ vì vấn an thế bá.”

Ông nói xong thì phất tay áo xoay người, khoanh tay đi tới bờ hồ, ông nhìn mặt hồ phẳng lặng, giọng nói lạnh lùng: “Lão phu lánh đời nhiều năm, đã quen sống cảnh thanh tịnh, nếu thế chất đến đây để thăm bá phụ, bá phụ sẽ vui mừng hoang nghênh, chúng ta chỉ ôn chuyện cũ, không nói tới chuyện khác. Nhưng nếu lần này thế chất đến đây để làm thuyết khách cho Tinh quốc, vậy… lão phu xin cáo lỗi, không tiếp chuyện được.”

Bóng lưng Lục Nguyên Hạ nhìn thật xa cách và lạnh lùng, Khánh Nhiễm không ngờ ông nói trở mặt liền trở mặt, trong lòng hơi gấp gáp, vội tiến lên một bước. Nàng đang muốn mở miệng, Lận Kì Mặc lại nhẹ nhàng nâng tay, ngăn bước chân và lời sắp nói của nàng.

Lận Kì Mặc cho Khánh Nhiễm một nét mặt, ý bảo nàng an tâm và đừng nóng vội, lúc này hắn mới chậm rãi đi tới bờ hồ, đứng sóng vai với Lục Nguyên Hạ, ánh mắt từ từ đảo qua mặt hồ, cười nhạt nói.

“Bá phụ ở nơi này non nước hữu tình, đất thiêng sản sinh hiền tài, quả thật có thể làm lòng người thanh thản nhẹ nhàng. Nhưng lánh đời như vậy cũng không có nghĩa là có thể thoát khỏi sát phạt, tranh quyền đoạt lợi, nay bên ngoài chiến tranh hỗn loạn, trong lòng bá phụ ắt cũng rõ, nếu quả thật ở đây có thể bình tâm như vại, bá phụ cần gì phải vội vã cự tuyệt Mặc như vậy. Mặc không phải là người Tinh quốc, cũng không muốn làm thuyết khách cho Tinh quốc, lần này đến đây là để vấn an bá phụ, cũng là để thỉnh bá phụ nhớ đến lê dân trăm họ, cân nhắc rồi hẵng quyết định.”

Lục Nguyên Hạ lạnh lùng nói: “Trung thần không thờ hai chủ, lão phu chính là Phiêu Dũng tướng quân của Tả Chu, mặc dù Tả Chu bị diệt, nhưng lão phu sống là người Tả Chu, chết cũng phải làm ma Tả Chu, cuộc đời này ta sẽ không làm quân thần cho kẻ khác. Nay thiên hạ tứ phân, trong mắt lão phu, những kẻ làm bậc vua chúa đó đều là loạn thần tặc tử, muốn lão phu cúi đầu xưng thần, hừ, không có khả năng đâu. Hung binh lợi khí chỉ mang đến chiến tranh cho thiên hạ, chỉ khiến bách tính trôi giạt khắp nơi. Bây giờ lão phu gác kiếm làm nông, nếu ta không làm vậy, các huynh đệ nhất định phải tiếp tục sống những ngày liếm máu trên lưỡi đao. Cùng dân chúng an cư lạc nghiệp, đây mới là đạo lý vì lê dân bá tánh.”

Ông nói xong thì chậm rãi cuộn bức họa, đưa cho Lận Kì Mặc, vẻ mặt lạnh nhạt.

Gương mặt của Lận Kì Mặc hơi tối xuống, hắn nhận lấy bức tranh kia, nhưng lại mở ra lần nữa, cẩn thận vuốt trang giấy, thở dài nói: “Tuy trước đây Mặc chưa bao giờ gặp bá phụ, nhưng qua tùy bút và thư họa của phụ thân, cháu cũng có thể hiểu phần nào về bá phụ, và cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ. Mặc nghe nói, thuở nhỏ bá phụ đã có chí lớn, khổ luyện võ nghệ, thuộc lòng binh thư, muốn dùng sở học để tạo phúc cho lê dân trong thiên hạ. Bá phụ dấn thân vào quân doanh, vì Tả Chu lập biết bao công lao hiển hách, được phong là Phiêu Dũng tướng quân. Những năm cuối nhà Tả Chu, thiên hạ rung chuyển, nhưng bá phụ vẫn không phản bội Lịch Vương, sự trung dũng của bá phụ, người trong thiên hạ này đã biết quá rõ, riêng Mặc cảm thấy rất khâm phục. Nhưng Mặc thật không ngờ bá phụ lại bảo thủ như vậy, thậm chí còn là người thích lừa mình dối người.”

Lận Kì Mặc nói rành mạch từng chữ, Khánh Nhiễm giật mình, nàng ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Lục Nguyên Hạ trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, Khánh Nhiễm có thể cảm thấy không khí bắt đầu đông lại.

Đối diện một lúc lâu, Lục Nguyên Hạ bỗng nhiên ngẩng đầu cười to, tiếng cười vang dội chợt im bặt, đôi mắt sắc bén của ông quét về phía Lận Kì Mặc: “Vậy ngươi thử nói đi, lão phu bảo thủ thế nào, lừa mình dối người thế nào!”

Lận Kì Mặc cao giọng nói: “Bá phụ nói trung thần không thờ hai chủ, nhưng Mặc cảm thấy đây là cách cư xử của những người cổ hủ, bị ràng buộc bởi lề thói cũ, làm trái với bản tính tự nhiên. Nếu gặp được minh quân, tự nhiên sẽ trung thành phụng quân, nhưng Lịch Vương không phải là minh quân, ngoài hoang dâm vô độ, còn áp dụng chính sách hà khắc bạo ngược, sưu cao thuế nặng, khiến dân chúng sống một ngày bằng một năm, rầy đây mai đó. Lịch Vương đối với bá phụ có ơn tri ngộ, bá phụ tận tâm là chuyện dễ hiểu, tuy nhiên, đây chỉ là tiểu nghĩa. Nếu bá phụ trung thành với Lịch Vương, lại khiến dân chúng lầm than cơ cực, vậy chẳng phải là vì tiểu nghĩa mà đánh mất đại nghĩa sao. Bá phụ lập chí tạo phúc cho muôn dân, nếu Đế vương chỉ biết tham hoan hưởng lạc, bá phụ không phân trắng đen mà chỉ ngu muội phụ tá, vậy chẳng phải là giúp Trụ* làm điều ác, đảo ngược đầu đuôi sao?”

(Trụ: Trụ Vương, nổi tiếng là một ông vua dâm đãng. Ông mê Đát Kỷ đến quên việc triều chính. Ông và Đát Kỷ là một cặp được nhắc đến trong lịch sử Trung Quốc với sự phẫn nộ của nhiều người. Vì sự cứng rắn, tàn bạo, ham quyền lực, ông đã để mất nước về tay nhà Chu.)

Gương mặt Lục Nguyên Hạ hơi giãn ra, ông hừ lạnh một tiếng: “Trẻ ranh cuồng vọng, dám thuyết giáo lão phu, lời này vì sao không nói với Khiếu huynh, bày tỏ với linh hồn huynh ấy trên trời!”

Lận Kì Mặc mỉm cười, mắt vẫn không dời nửa phần: “Nếu bây giờ phụ thân còn sống, Mặc vẫn sẽ nói như vậy. Năm đó Lịch Vương hồ đồ, tám phương khởi binh, vận số của Tả Chu đã hết, không thể xoay chuyển. Nhưng phụ thân lại vì trung nghĩa cá nhân mà ruồng bỏ lê dân bá tánh, chuyện này Mặc thật sự không ủng hộ, năm đó Yến Vương huyết tẩy Nhạn thành, phụ thân… cũng có một phần trách nhiệm.”

Khánh Nhiễm thật không ngờ Lận Kì Mặc lại nói như vậy, trong thoáng chốc, lòng nàng phức tạp không tả được, nàng nhìn Lận Kì Mặc, ánh mắt hiện lên vài phần nghi hoặc và trầm tư. Ở thế giới này, người đời có luôn quan niệm tôn trọng đạo quân thần, phụ tử, một người có xuất thân quyền quý như Lận Kì Mặc, từ nhỏ đã được giáo dục rất nghiêm khắc, nếu hắn nói những lời này ở hiện đại, cũng không khiến người khác bận tâm, nhưng lời nói này đối với một cổ nhân, hơn nữa là đối với người mang thù sâu hận lớn như hắn, có thể để tâm trí không bị thù hận che phủ, biết lý trí phân biệt trắng đen phải trái, vậy hắn phải cần một ý chí và hoài bão lớn đến nhường nào.

Năm đó Lịch Vương cố thủ cô thành, binh thiếu tướng không, thiên hạ cùng tấn công, sớm đã bị cô lập hoàn toàn, đại thế đã mất. Nhưng Lận Khiếu lại vì ơn trị ngộ của Lịch Vương mà tử thủ Nhạn thành, bảo hộ Lịch Vương, Yến binh lấy quân số gấp mấy lần mãnh liệt tấn công Nhạn thành, nhưng trong thời gian dài lại không thể thành công. Lòng dạ Yến Vương hẹp hòi, chuyện này Lận Khiếu há lại không biết? Chọc giận Yến Vương như vậy, ông chắc chắn cũng biết một khi Nhạn thành bị công phá, bá tính nhất định phải đối mặt với tai ương khủng khiếp, nhưng ông lại cố chấp bỏ đại nghĩa để bảo vệ tiểu nghĩa.

Nhạn thành bị phá, Lịch Vương tự ải, vẫn không thể làm Yến Vương nguôi giận, Yến binh đồ thành hai ngày, Nhạn thành mười người thì có đến tám người chết. Người trong thiên hạ ca ngợi Lận Khiếu trung nghĩa, chỉ trích Yến Vương tàn bạo, nhưng nếu suy nghĩ sâu xa, trận thảm sát ở Nhạn thành, Lận Khiếu cũng không thể chối bỏ trách nhiệm.

Khánh Nhiễm đang cúi đầu suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng cười sang sảng truyền đến, nàng cả kinh, ngẩng đầu đúng lúc thấy Lục Nguyên Hạ đang ngẩng mặt lên trời cười to, tiếng cười rõ ràng, nào giống với dáng vẻ lạnh lùng xa cách khi nãy? Trong lòng Khánh Nhiễm hơi hoài nghi, lại thấy Lận Kì Mặc mỉm cười hành lễ, nói.

“Bá phụ tài trí, những đạo lí rõ ràng này há lại không biết, Mặc múa riều qua mắt thợ, để bá phụ chê cười rồi.”

Lục Nguyên Hạ vuốt râu cười, lắc đầu nói: “Không đâu, những đạo lí này, lúc lão phu ở tuổi như ngươi thì không thể hiểu được. Mấy năm nay lão phu tĩnh tâm trong chốn núi rừng, mới có thể thông suốt được vài phần. Ngươi tuổi còn nhỏ nhưng lại có hoài bão lớn lao, kiến thức hơn người, không hổ là danh tướng đương thời cùng nổi danh với lão phu.”

Lục Nguyệt Hạ cười nhạt xoay người lại, ngồi xuống cạnh tiểu bàn, ông khẽ hớp hai ngụm trà, nâng mắt nói: “Ngươi nói tiếp đi, lão phu lừa mình dối người thế nào.”

Lận Kì Mặc nhìn thẳng Lục Nguyên Hạ, mỉm cười nói: “Tùng Mật cốc có địa thế hiểm yếu, được thiên nhiên ưu đãi, tuy bá phụ ở đây để rời xa chiến loạn, nhưng đó chỉ là sự yên bình ngắn ngủi, hơn nữa theo Mặc biết, mấy năm nay Chiến quốc đã mấy lần giao chiến với bá phụ, tuy Chiến quốc không thể tấn công vào tận đây, nhưng mỗi lần như vậy đều khiến Tùng Mật cốc thương vong đến nghìn người. Dù Mật cốc rời xa thế tục, nhưng vẫn tương liên với thiên hạ này, chiến hỏa bên ngoài há lại không ảnh hưởng đến đây? Chí có khi thiên hạ thái bình, nơi này mới được hưởng hòa bình thật sự.”

Hắn nói xong thì bước lên, tiếp lời: “Những năm nay bá phụ chiếm đóng nơi này, không quy phục Chiến quốc, cũng không để Tinh quốc lợi dụng, nhưng Mặc dám đoán, bá phụ đang ‘đãi giới nhi cổ’*, muốn chọn minh quân để thờ phụng. Mấy năm nay bá phụ quan sát tỉ mỉ, phải chăng đã có quyết định của mình?”

(Đãi giới nhi cổ: Trích Luận Ngữ – Tử Hãn, vào thời Xuân Thu, Khổng Tử dẫn các học trò đến các quốc gia du thuyết để phổ biến chủ trương chính trị của mình, tuy không ai đồng ý trọng dụng ông, ông cũng không nản lòng. Có lần đệ tử Tử Cống uyển chuyển hỏi ông tính thế nào, ông không ngần ngại mà nói rằng: “Kệ chúng đi, kệ chúng đi, ta đang đợi người biết phân biệt tốt xấu xuất hiện.”)

Mắt Lục Nguyên Hạ khẽ lóe lên, ông nhìn mặt hồ, rồi ngoảnh mặt nhìn về phía Lận Kì Mặc, nói: “Lão phu quan sát nhiều năm, quả thật cũng vì muốn tìm một minh quân, ta nhìn thiên hạ hôm nay, Chiến quốc ngày một cường thịnh, nay lại diệt được Yến quốc, thế lực không thể cản nổi, Chiến Anh Đế có hùng tâm và thao lược, tuy không thể nói là thánh quân, nhưng cũng có năng lực để trở thành chủ thiên hạ. Hơn nữa Nỗ Vương điện hạ văn võ song toàn, tài trí hơn người, trong lòng lại có chí kinh bang tế thế. Nếu ta chọn phụ tá hắn, nhất định có thể thống nhất phương bắc, đẩy mạnh đức chính cho dân, giúp bá tánh an cư lạc nghiệp.”

Khánh Nhiễm nghe Lục Nguyên Hạ nói như thế, trong lòng căng thẳng, nhưng tiếp xúc một lúc nàng đã có chút hiểu biết về tính tình của Lục Nguyên Hạ, người này càng nói thế thì càng chắc chắn ông chưa quyết định được chủ kiến, sau khi thấp thỏm suy nghĩ một chập, nàng dần lấy lại bình tĩnh.

Lận Kì Mặc cười nhạt gật đầu, phất áo ngồi xuống, hắn cũng nhìn về phía mặt hồ, nói: “Vạn vật trong thế gian này đều ưa chuộng hòa bình, không thể đảo ngược trật tự. Ai muốn cưỡng chế thay đổi chiều hướng của thiên hạ, nhất định phải khiến lê dân nhận tai ương, nếu không không thể thành công được. Thiên hạ này hỗn loạn nhiều năm, phân chia nhiều năm rồi cũng sẽ đi đến hồi thống nhất, mấy năm nay quốc lực của Chiến quốc hưng thịnh, lúc trước diệt Thành, sau lại diệt Yến, nhìn bề ngoài thì thế lực không cản nổi, nhưng kì thực lại bằng không. Nhìn bao quát Chiến quốc, mặc dù quốc thổ ngày một mở rộng, nhưng chiến sự liên miên không dứt, khiến quốc lực dần suy tàn, lần này tấn công Yến quốc, dù quốc thổ tăng nhiều, nhưng núi sông của Yến quốc và Chiến quốc cách xa nhau, rất khó cai quản, đây cũng là một yếu tố ngăn cách binh lực của Chiến quốc. Tuy Chiến Anh Đế không phải là hôn quân hoang dâm hay ngu xuẩn, nhưng người này lòng dạ hẹp hòi, sát hại trung lương, không biết trọng người tài, trong triều đình đảng phái lại tranh chấp nghiêm trọng, Nỗ Vương và Huân Vương nắm giữ một phương, khiến bách quan không thể đồng lòng, sớm muộn gì cũng sẽ nội loạn. Xưa nay, ‘trị, loạn, hưng, suy’, đều phải thuận theo tình thế, ý trời không thể nghịch, dân tâm không thể trái. Dân chúng hy vọng hưởng thái bình, nhưng Chiến quốc vì mở mang bờ cõi mà không ngần ngại chinh chiến suốt mấy năm nay, ngang nhiên phát động chiến tranh, chỉ có thể mang tới hậu quả không mong muốn. Ngược lại Tinh quốc, mặc dù mấy năm nay bị Chiến quốc ức hiếp, nhưng dân chúng đồng tâm, bách quan lại một lòng phụ tá thánh chủ, Tinh quốc dựng nước muộn hơn, triều đại được lập lúc nước còn nghèo, binh còn yếu, nhưng những năm gần đây cực lực phát triển, dân phong giao thoa với người Hồ phương bắc nên rất dũng mãnh và chịu khó, hơn nữa còn học tập tinh hoa nho học ở phía nam, tuy chưa từng khai hoang mở đất, nhưng dân chúc dốc lòng xây dựng đất nước, triều đình yên bình, quốc lực ngày càng tăng, đối lập hoàn toàn với Chiến quốc thối nát xa hoa lãng phí.”

“Hiền chất nói cũng có phần hợp lý, nhưng nếu lão phu quy phục Chiến quốc, biên giới Tinh quốc mở rộng, Chiến quốc muốn đánh bại Tinh quốc không phải quá dễ dàng sao?” Lục Nguyên Hạ nheo mắt, mỉm cười nói.

Lận Kì Mặc ngẩng đầu cười: “Bá phụ quá coi thường Tinh quốc, tuy Tinh quốc không có trăm vạn hùng binh, nhưng lại có dân chúng đồng tâm, mặc dù dân số Tinh quốc không đông như Chiến quốc, nhưng do lân cận Hồ địa, dân chúng vô cùng dũng mãnh, dân phong bưu hãn, sản sinh ra rất nhiều binh sĩ thiện chiến. Huống chi Tinh quốc còn có kỹ thuật luyện thép đặc biệt, những năm gần đây Chiến quốc liên tiếp tấn công Tinh quốc, nhưng mỗi lần đều phải thảm bại lui quân, Chiến quốc muốn thôn tính Tinh quốc, e là người si nói mộng.”

Hô hấp của Lục Nguyên Hạ hơi cứng lại, tiếp tục nói: “Hiền chất không phải là người Tinh quốc, cũng không phải là thần tử của Tinh quốc, cớ gì câu câu đều vì Tinh quốc, chữ chữ đều dương oai cho họ?”

Ánh mắt Lận Kì Mặc sáng ngời, hắn xoay người bước lên một bước, chỉ tay về phía bờ hồ bao quanh dãy núi, rồi xoay người lại giơ tay lên: “Mặc chỉ vì lê dân bá tánh trong thiên hạ này, bá phụ người xem, Tùng Mật cốc được núi cao bao bọc, quang cảnh chính giữa quanh co khúc khuỷu, dân chúng an cư lạc nghiệp, phía đông Mật cốc còn có ruộng đất phì nhiêu trải ngàn dặm, nếu Chiến quân xâm lược, chưa nói đến chuyện Mật cốc sẽ không được yên bình, những bá tánh sống phía sau núi nhất định phải trôi giạt khắp nơi. Nhân dân đã vất vả nhiều năm, chỉ mong được sống ấm no, nếu bá phụ giúp Chiến quốc xâm lược, lấy đi niềm hi vọng nhỏ bé của bọn họ, lỗi lầm này bá phụ phải gánh vác thế nào đây?”

“Nếu Chiến quốc có thể thống nhất hiên hạ, lời này e là nói còn quá sớm.”

Sắc mặt Lục Nguyên Hạ khẽ biến, ông dời mắt nhìn núi non trùng điệp trước mắt, chậm rãi nói: “Cái tính trách trời thương dân này của ngươi giống phụ thân ngươi y như đúc.”

Lận Kì Mặc lắc đầu: “Bá phụ nói sai rồi, Mặc không trách trời thương dân, thế cục hiện nay của thiên hạ chưa phải là lúc để thống nhất. Thiên hạ này không phải là thiên hạ của một người, chỉ có người tài mới có thể nắm giữ được, hiện tại bộ máy quan liêu của Chiến quốc đã mục nát, dân chúng lầm than, quân sự tuy mạnh, nhưng quý tộc lại dùng quân đội rất tùy tiện, tuy Chiến Anh Đế đã phổ biến nho học nhiều năm, nhưng còn quá nhiều cản trở. Nỗ Vương Địch Táp quả thật là anh tài, nhưng vẫn bị quản chế bởi thân phận hoàng tử, bị cuốn vào cuộc nội chiến tranh đoạt quyền lực, không thể tận dụng hết khả năng. Nếu hắn không đoạt quyền, cuối cùng cũng chỉ là một Vương gia; nếu hắn đoạt quyền, thì khó có thể khiến bách quan đồng lòng, sẽ khiến triều đình đại loạn, nay nội loạn còn chưa dẹp yên, còn nói gì đến chuyện lấy tây đánh đông, thông nhất thiên hạ?”

Lận Kì Mặc hơi ngừng lại, quay đầu nhìn Lục Nguyên Hạ đang trầm tư, nâng mắt nhìn về phía chân trời.

Tầm mắt Khánh Nhiễm rơi trên gương mặt của Lận Kì Mặc, dường như có chút đăm chiêu.

“Bá phụ chinh chiến cả đời, trong lòng ắt phải rõ, nếu Chiến quốc xuất binh đánh Tinh quốc, binh sĩ lao lực viễn chinh, tiếp viện và tiếp tế tất nhiên không thể duy trì, mặc dù thông qua Tùng Mật cốc đánh tan được Trấn Tây quân, nhưng cũng đã thành ‘nỏ mạnh hết đà’, hơn nữa đến lúc đó sẽ càng khiến dân chúng Tinh quốc phản kháng quyết liệt. Nếu quốc nội tiếp tục phái viện binh đến, thì lúc đó đã không còn là tướng sĩ của Nỗ Vương nữa. Cho dù là bè phái của Huân Vương, hay là Bình Vương, Ninh Vương, đều chỉ lo cho ích lợi của bản thân, lại đối với người nhiều năm nắm giữ binh quyền như Nỗ Vương bất mãn, họ sẽ không ngấm ngầm cản trở sao? Từ lúc trận chiến này bắt đầu, đã định sẽ gió tanh mưa máu, kết quả cuối cùng chỉ có lưỡng bại câu thương, chắc chắn không thể tính đến chuyện thống nhất. Nếu bá phụ muốn trợ giúp Chiến quốc, Mặc xin hỏi bá phụ, máu chảy ngàn dặm, giết người cướp của liên miên, bá phụ bằng lòng nhìn thấy sao? Đến lúc đó, chưa nói thống nhất không thành, thiên hạ này chắc chắn phải lâm vào cảnh chiến tranh tàn khốc.”

Lục Nguyên Hạ nhìn mặt hồ, trầm mặc rất lâu, ông nói: “Cho dù lão phu không giúp Chiến quốc, chiến tranh của hai nước Tinh và Chiến cũng không tránh được. Hơn nữa, nếu thiên hạ này không có đại loạn, thì làm sao có đại trị?”

Chân mày Lận Kì Mặc chau lại, lắc đầu thở dài: “Tứ quốc hôm nay chắc chắn sẽ có một ngày được thống nhất, nhưng không phải là bây giờ, đại loạn ắt sẽ có đại trị, nhưng Chiến quốc của hiện tại lại không có khả năng thống nhất. Ngang nhiên phát động chiến tranh, chỉ e là trời không chìu lòng người, dù Chiến quốc có thể đánh bại Tinh quốc, nhưng sẽ càng làm cho thù hận hai nước chất chứa sâu hơn, vậy làm sao có thể khiến dân chúng Tinh quốc thật lòng quy phục, chẳng lẽ phải đại khai sát giới sao?”

Tim Khánh Nhiễm thắt lại, nặng nề nhìn Lận Kì Mặc, ánh mắt hắn lúc này có vài phần mênh mang trống trải, tay áo tung bay trong gió, sinh ra vài phần phiêu nhiên xuất trần, ánh Mặt Trời chiếu sáng, bộ dạng bông lơn thường ngày của hắn đã sớm biến mất, cả người sinh ra vài phần nghiêm nghị, khiến trái tim trong ngực Khánh Nhiễm không hiểu sao lại đập dồn dập.

Lời nói của hắn còn vén lên bức màn suy nghĩ trong lòng nàng, mấy năm nay chứng kiến việc đời, máu tanh nơi sa trường, dân chúng cơ cực, Chiến quốc gây họa cho dân, từng màn từng màn hiện lên trong đầu, làm tâm trạng của nàng nặng trĩu.

“Mặc không phải là người Tinh quốc, cũng không muốn thuần phục Tinh Đế, sở dĩ tới khuyên bá phụ, cũng vì muốn giúp thiên hạ bớt một phần chiến loạn. Người có dã tâm trong thế gian, miệng lưỡi cũng chẳng tốt đẹp đường hoàng, miệng nói chuyện chính nghĩa, nhưng dã tâm bừng bừng, đều là hạng người tranh quyền đoạt lợi, biết bao nhiêu người vì thực hiện tham vọng của bản thân mà không màng đến bách tính trong thiên hạ. Bất luận hưng vong hay là vinh suy, người chịu khổ đều là dân chúng. Nhưng đại trượng phu có cái nên làm, có cái không nên làm. Hiện tại cháu giúp Dực Vương, nhưng không phải giúp Tinh quốc của hắn thực hiện dã tâm, cháu chỉ muốn giúp hắn ngăn cản Chiến quốc, bình ổn chiến hỏa. Thứ Mặc muốn bảo vệ chính là an nguy của những người dân sống sau ngọn núi, nếu Chiến quốc có thể thống nhất thiên hạ, Mặc nhất định sẽ không giúp đỡ, nhưng dục vọng này của Chiến quốc không nên có, Mặc không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Giọng Lận Kì Mặc dịu đi, vừa bình tĩnh vừa vô cùng đanh thép, giờ phút này, không hiểu sao Khánh Nhiễm lại cảm thấy người hắn dường như tỏa ra một ánh sáng vô hình, làm cho người ta không nhịn được phải kính phục.

Gió nhẹ thổi qua, làm nổi lên những gợn sóng lăn tăn, trong không khí thoang thoảng hương cỏ nồng nàn, Lận Kì Mặc khoanh tay đứng bên bờ hồ nhìn về phía chân trời, Lục Nguyên Hạ cúi đầu đăm chiêu, trầm mặc không nói, Khánh Nhiễm chớp mắt nhìn Lận Kì Mặc, ánh mắt thâm thúy.

Lại vào lúc này, Lục Bình bỗng vội vàng chạy đến, đi tới bên cạnh Lục Nguyên Hạ, ông khom người, hai tay dâng lên một ống trúc nhỏ.

Lục Nguyên Hạ nhận lấy, rút trong đó ra một tờ giấy nhỏ, ông vừa liếc mắt một cái, chân mày sắc bén liền nhíu lại, thần sắc cũng biến đổi. Lận Kì Mặc thu vẻ mặt của ông vào mắt, mắt hắn lóe lên, đảo qua tờ giấy kia, gương mặt có chút đăm chiêu, ánh sáng trong mắt thâm trầm.

Bỗng nhiên Lục Nguyên Hạ ngẩng đầu cười, nhìn Lận Kì Mặc nói: “Thế chất có thể đoán tờ giấy này viết gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.