Tuy vào ban đêm sơn cốc rất mát mẻ, nhưng trong dục thất này hơi nước ngùn ngụt, nóng không chịu nổi, hơi nước thấm ướt y phục, làm người ta
có cảm giác buồn bực. Hơn nữa trước mắt đang diễn ra một vở xuân cung
đồ, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Giờ phút này,
Địch Táp đứng trong bồn, mặt không chút thay đổi nhìn Nhã Như, vươn tay
lấy bầu rượu thanh đặt bên cạnh bồn, từ từ uống một ngụm, ngón tay như
gảy đàn, nhẹ nhàng lướt qua tấm lưng trơn bóng của Nhã Như, khiến nàng
rùng mình một cái. Khóe miệng Địch Táp khẽ nhếch lên thành một nụ cười
lạnh lẽo, chậm rãi cúi người về phía nàng.
Trong lòng Nhã Như đang vui vẻ, nhưng một lực mạnh đột nhiên bóp chặt vai nàng, xoay người nàng ra sau rồi đẩy xuống, làm nàng cong người đập mạnh xuống thành bồn.
Toàn thân đau nhức, nàng chỉ cảm thấy những ngón tay đang đặt trên vai
mình lạnh lẽo như lớp đá bạch ngọc cứng rắn phía trước. Còn chưa kịp
than đau, tiếng tru của sói tuyết lại loáng thoáng truyền đến, bàn tay
đặt trên vai nàng chợt khựng lại, sau một lúc cũng không có động tĩnh,
thấy thế, nàng bèn cẩn thận quay đầu.
“Hôm qua Vương gia muốn giết con sói kia nhưng lại bị tiểu tử Tinh quốc làm hỏng chuyện, hôm nay con sói đó đã tự mình nộp mạng, tại sao Vương gia lại chỉ xích nó lại?”
Nhã Như vừa hỏi vừa xoay người, nhẹ nhàng tìm kiếm vòm ngực rộng lớn của
Địch Táp. Địch Táp hừ lạnh một tiếng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn nàng.
“Chuyện của Bổn Vương, khi nào thì đến phiên ngươi lắm miệng?”
Hắn vừa dứt lời, một trận kình phong chợt bất thình lình giáng xuống, còn
mang theo sát ý. Địch Táp cả kinh, không ngờ ở đây còn có kẻ khác, hắn
nhanh chóng ngửa người ra sau, lặn vào trong nước, đồng thời cũng thả
tay buông Nhã Như ra.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc bóng đen như
luồng điện chợt lướt qua mặt nước, nhanh nhẹn lao xuống, nháy mắt đã nắm chặt cổ tay của Nhã Như, lôi nàng ra khỏi mặt nước. Địch Táp hừ lạnh
một tiếng, nhanh chóng bắt lấy cổ chân của Nhã Như, làm bóng đen phải
ngừng lại. Địch Táp đã trồi lên mặt nước, nhanh như cắt đánh một chưởng
vào lưng của bóng đen kia.
Khánh Nhiễm không ngờ năng lực ứng biến của hắn lại cao như vậy, dù đã tập kích bất ngờ nhưng vẫn không thể
dùng một chiêu để chiến thắng, nàng đành phải buông Nhã Như ra, cơ thể
xoay một vòng trong không trung, tránh thoát chưởng phong lôi đình của
Địch Táp. Chân phải đạp vào vòi phun nước trong bồn, lúc xoay người lại
xuất ra hai chưởng, chưởng phong lạnh thấu xương, còn chưa tới trước
người Địch Táp, đã cuốn bọt nước bay tung tóe.
Vẻ mặt Địch Táp khẽ biến, một mặt vận lực hất Nhã Như ra xa, một mặt bật người phóng lên,
tiếng va chạm kịch liệt vang lên, trong nháy mắt hai người đã bay trên
mặt nước giao thủ mấy chiêu, ngay sau đó nổ “Ầm” một tiếng, hai người
đồng thời rớt xuống hồ nước.
Bóng nước trắng lóa làm Khánh Nhiễm
không thể thấy rõ Địch Táp đang đứng đâu, theo bản năng, nàng không chút do dự đánh sang phải một quyền, nhưng do lực cản của nước, lực nàng
xuất ra bị giảm rất nhiều.
Rõ ràng, kỹ năng bơi của nàng không tốt bằng Địch Táp, một quyền xuất ra nhưng vẫn không làm Địch Táp bị
thương, ngược lại còn bị hắn chuẩn xác bắt được cổ tay.
Bàn tay to lớn của hắn như một cái kềm sắt, Khánh Nhiễm còn chưa kịp xoay cổ tay
đánh trả, Địch Táp đã đột nhiên bơi đến gần, bẻ cánh tay phải nàng ra
sau lưng, đồng thời cơ thể cao lớn cũng bất ngờ ép sát, hai chân ở trong nước kẹp chặt Khánh Nhiễm.
Khánh Nhiễm không thể ngờ hắn lại làm
như vậy, trong lòng chợt cảm thấy xấu hổ, tay trái linh hoạt đánh thẳng
vào đỉnh đầu Địch Táp, nhưng Địch Táp cũng không hoảng sợ, nhanh chóng
lôi nàng ra khỏi mặt nước, một tay chụp lấy cổ tay trái của nàng, một
tay khóa chặt tay phải của nàng, chỉ thuần thục hai bước đã bẻ quặp cả
hai tay Khánh Nhiễm ra sau lưng.
Ngay sau đó thân hình cao lớn của hắn chợt lao tới, qua động tác này, cơ thể hai người đã dính chặt vào
nhau, đôi mắt phẫn nộ của Địch Táp lập tức đối diện với đôi mắt đen láy
sắc bén, một cảm giác quen thuộc chợt dâng lên, hắn không nhịn được sửng sốt, nhưng ánh sáng trong suốt kia lại chợt không thấy nữa, dù hắn cố
suy nghĩ cũng không thể nhớ đã gặp đôi mắt này ở nơi nào. Đến khi thấy
rõ gương mặt của người phía trước, Địch Táp cười lạnh một tiếng.
“Là ngươi!”
Khánh Nhiễm cũng cười, nhếch miệng nói: “Thật xin lỗi, quấy rầy chuyện tốt của Nỗ Vương điện hạ.”
“Không ngờ Dịch tướng quân của Tinh quốc lại có sở thích nhìn lén người khác, quả thật Bổn Vương đã được mở mang tầm mắt.”
Giờ phút này trên người Địch Táp chỉ mặc một chiếc quần, bờ ngực trần dán
chặt vào người Khánh Nhiễm, đôi chân rắn chắc của hắn cũng gắt gao kẹp
chặt nàng, hơi thở bỏng rát giữa hai người nhanh chóng lan tỏa.
Cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy của lồng ngực phía trước, trong lòng Khánh Nhiễm rất sợ Địch Táp sẽ phát hiện ra manh mối, nàng không nói một lời, hai tay mượn lực đẩy của nước, linh hoạt xoay một vòng để thoát khỏi
gọng kìm của Địch Táp, nhân cơ hội đó đẩy mạnh một cái rồi lặn xuống
nước, thuận thế đánh một chưởng vào đùi của Địch Táp, mượn lực xuất ra
từ chưởng phong để bơi ra xa.
Địch Táp không đề phòng nàng sẽ dùng chiêu này, chỉ sơ suất một chút đã để nàng thoát đi, ngay sau đó nam tử trước mặt đã lặn sâu xuống nước. Hắn còn chưa kịp phản ứng, nàng đã như người cá nhanh nhẹn biến mất ngay trước mắt, hai tay của hắn lướt qua
cơ thể nàng, cảm giác mềm mại làm hắn sửng sốt một chút, nhưng cùng lúc
đó, cảm giác đau đớn trên bắp đùi cũng truyền đến, tiếp theo lại không
thấy bóng dáng người đó đâu nữa. Mắt Địch Táp híp lại, tìm kiếm bốn
phía, nhưng trên mặt nước chỉ còn hơi nước lượn lờ.
Tiếng rẽ nước
róc rách chợt truyền đến, trong làn sương trắng nhạt nhòa, chiếc bóng
đen kia tựa như một con cá chép lấy đà lao vút khỏi mặt nước, chỉ trong
chớp mắt, nó đã lao đến cửa phòng, đánh thẳng về phía Nhã Như đang chạy
ra ngoài hô hoán, Địch Táp cả kinh, nhưng vẫn không kịp ngăn cản.
“Chừng nào ta gặp Tuyết Lang sẽ thả cô ta đi.”
Giọng nói trong trẻo vang vọng thật lâu trong dục thất, lúc này đã không còn
nhìn thấy bóng dáng Dịch Thanh và Nhã Như nữa, Địch Táp nhìn cánh cửa đá khép chặt, bỗng híp mắt lại.
Hắn nhìn sóng nước dập dìu trong bể
nước, nhíu mày nâng hai tay lên, nhớ lại khi nãy, hắn ép chặt vào người
Dịch Thanh, từ ngực truyền đến một cảm giác vô cùng mềm mại, hơn nữa lúc nàng lặn vào nước, cơ thể lướt qua lòng bàn tay hắn lại rất mảnh mai
tinh tế, trong lòng Địch Táp thoáng nghi ngờ.
Bên ngoài chợt có
tiếng vang, Địch Táp vừa chuyển động một cái, đùi phải đã truyền đến cảm giác đau đớn, hắn bước ra khỏi bể, vén quần lên nhìn, trên đùi phải bây giờ xuất hiện một vết bầm tím ngắt, xương cốt âm ỉ đau nhứt. Nếu vừa
rồi không nhờ sức nước cản bớt vài phần lực đạo, cái chân này sợ là đã
bị chặt đứt.
Tàn nhẫn như vậy, võ nghệ như vậy, tâm trí như vậy, sao có thể là một nữ nhân… Chân mà Địch Táp giãn ra, lắc đầu quên đi.
Cửa dục thất bị đẩy ra, thị vệ Bạch Dịch nhanh chóng bước vào, Địch Táp đứng dậy nhận lấy áo khoát mà hắn dâng lên.
“Chúng thuộc hạ thiếu cảnh giác, mong Vương gia nghiêm phạt.” Bạch Dịch khom người nói.
Địch Táp xua tay, bước ra ngoài nói: “Thôi, mời Lục lão tướng quân đến đây, chúng ta đi trao đổi người.”
Bạch Dịch sửng sốt, nói: “Nhã Như là mật thám Tam điện hạ cài vào bên người
Vương gia, vừa hay lần này ả đã rơi vào tay người khác, sao Vương gia
không mượn cơ hội này loại bỏ ả? Thuộc hạ không hiểu.”
Địch Táp
cười lạnh một tiếng, nhưng bước chân vẫn không ngừng, trầm giọng nói:
“Tam ca hao hết tâm tư mới cài được một mật thám vào bên người Bổn
Vương, nếu Bổn Vương không sử dụng thật tốt, chẳng phải sẽ lãng phí một
phần tâm tư của huynh ấy sao? Bổn Vương giữ lại Nhã Như còn có chỗ dùng, bây giờ đúng lúc có tin tức muốn thông qua ả ta tặng cho Tam hoàng
huynh. Hơn nữa, ả dám ở trước mắt Bổn Vươn động tay động chân, để ả ta
chết như vậy, chẳng phải quá tiện nghi sao.”
“Vương gia thánh minh.”
Khánh Nhiễm kéo Nhã Như bay đi, vừa thay xong quần áo ướt đã nghe thấy tiếng
ồn ào truyền từ sân đến, nàng nhanh chóng buộc chặt vạt áo, vòng qua
bình phong, liếc mắt nhìn Nhã Như đang bị điểm huyệt nằm trên ghế dựa
một cái, Khánh Nhiễm sãi bước ra khỏi phòng.
Vừa bước ra ngoài đã
thấy Lận Kì Mặc đứng trước cửa phòng hắn, một thân áo trắng như tuyết,
không buộc đai lưng, mái tóc dài đen như mực xõa trên vai, ánh trăng
chiếu vào người hắn, làm hiện lên một vầng sáng nhạt, có vẻ thanh thoát
như một vị tiên.
Khánh Nhiễm ngẩn ra, có lẽ hắn cũng nhận ra nàng
đang ngây người, vừa cười với nàng xong lại ném cho nàng một ánh mắt mị
hoặc, ngay lập tức khí chất khi nãy đều mất hết. Khánh Nhiễm biết hắn cố ý nên mặc kệ hắn, xoay đầu sang hướng khác, nhưng trong lòng lại cười
thầm.
Ánh lửa trong viện sáng choang, một đội người đi vào sân,
Khánh Nhiễm nhìn sang, thấy nữ tử đi đầu có dáng người cao gầy, một thân lục y, mái tóc đen nhánh như mực, gương mặt xinh đẹp mịn màng như bạch
ngọc, đôi mắt vô cùng trong sáng, lấp lánh đến mức khiến người ta cảm
thấy chói mắt, một người xinh đẹp như vậy, nghĩ đến nhất định là nữ nhi
duy nhất của Lục Nguyên Hạ – Lục Linh Lung.
Diện mạo của Lục
Nguyên Hạ bình thường, nhưng không ngờ ông lại có một cô con gái xinh
đẹp như thế, trong lúc Khánh Nhiễm ngây ngốc, không hiểu sao lại vô thức nhìn về phía Lận Kì Mặc, thấy ánh mắt hắn thản nhiên nhìn Địch Táp đang bước tới cùng Lục Linh Lung, không hiểu sao trái tim nàng lại chậm rãi
giãn ra. Ngay sau đó nàng lại thấy bản thân thật sự rất kì quái, hắn có
nhìn Lục Linh Lung hay không thì liên quan gì đến nàng? Thấy ánh mắt
lạnh lẽo của Địch Táp quét tới, Khánh Nhiễm vội lấy lại tinh thần, không nghĩ thêm nữa.
“Ngươi lại làm gì chọc hắn vậy?”
Giọng nam
khe khẽ mang theo ý cười vang lên, Khánh Nhiễm quay đầu, vừa lúc đối
diện với đôi mắt sáng như sao của Lận Kì Mặc, trong dòng ánh sáng lấp
lánh kia chính là sự cưng chìu? Khánh Nhiễm giật mình, lúc muốn thấy rõ
hơn, hắn đã quay đầu nhìn phía trước.
“Lận tướng quân, Dịch tướng
quân, đêm khuya còn tới quấy rầy hai vị, Linh Lung xin được tạ lỗi
trước.” Lục Linh Lung khẽ nâng váy lên, hơi cúi người, cười nói với bọn
họ.
Khánh Nhiễm tỉ mỉ đánh giá nữ tử mặc áo xanh trước mắt, giữa
đôi mày của nữ tử mang theo phong thái của người đọc sách, đôi con người đen nhánh trong veo, giống như một hồ nước xanh biếc nằm sâu trên núi
cao. Nụ cười trên môi nàng rất thân thiện dịu dàng, nụ cười như ngọn gió xuân kia làm gương mặt vốn xinh đẹp của nàng càng thêm thanh lệ.
Khánh Nhiễm thầm khen một tiếng, dường như chỉ vừa liếc mắt một cái đã yêu
thích cô nương hiền hậu thoát tục này, nàng bước lên một bước, cười với
nàng ấy, nói.
“Lục tiểu thư khách khí, vốn là chuyện riêng của
Dịch Thanh và Nỗ Vương điện hạ, nay lại phiền đến Lục tiểu thư, tại hạ
cảm thấy thật áy náy.” Nàng nói xong, ánh mắt có chút lạnh lẽo nhìn Địch Táp đứng bên cạnh Lục Linh Lung.
“Nói như vậy Dịch tướng quân quả thật đã bắt thị nữ Nhã Như của Nỗ Vương?” Gương mặt Lục Linh Lung hiện lên vẻ kinh ngạc, hỏi.
Khánh Nhiễm chưa trả lời, Bạch Dịch đứng phía sau Địch Táp đã hừ lạnh một
tiếng, cắt ngang nói: “Ở Lục phủ còn dám làm càn như vậy, rõ ràng hắn
vốn không xem Lục lão tướng quân vào mắt!”
Lục Linh Lung nhìn Bạch Dịch cười, nhưng không nói lời nào, mắt lại chuyển về phía Địch Táp.
Địch Táp lườm Bạch Dịch một cái, lạnh lùng nói.
“Không được hỗn xược trước mặt Lục tiểu thư.”
Lục Linh Lung cười dịu dàng, nhẹ nhàng nâng tay: “Không sao, Vương gia cũng đừng nóng vội, ta nghĩ Dịch tướng quân bắt thị nữ của ngài là có nguyên nhân, chờ ta làm rõ tình hình, tất nhiên sẽ trả công bằng cho ngài.”
Nàng nói xong lại nhìn về phía Khánh Nhiễm, cười nhẹ thi lễ: “Dịch tướng
quân bắt thị nữ của Nỗ Vương điện hạ ở Lục phủ, nên Linh Lung có mấy lời phải hỏi, nếu có gì đắc tội mong Dịch tướng quân thứ lỗi.”
Khánh
Nhiễm cười đáp lời: “Lục tiểu thư muốn hỏi gì tại hạ đều hiểu, Dịch mỗ
bắt thị nữ của Nỗ Vương thật sự có nguyên nhân. Lúc Dịch Thanh vào phủ
có dẫn theo một con sói tuyết, Nỗ Vương lại vô cớ giam giữ nó, Dịch
Thanh muốn dùng Nhã Như để trao đổi Tuyết Lang, vốn là một chuyện nhỏ,
nhưng không ngờ lại kinh động đến tiểu thư, thật là hổ thẹn.”
Lục
Linh Lung dời mắt sang nhìn Địch Táp, hết sức ngạc nhiên nói: “Có chuyện này sao? Nỗ Vương điện hạ đã nhốt sói tuyết của Dịch tướng quân?”
“Người đời đều biết Bổn Vương có nuôi một con sói tuyết, Tuyết Lang vốn là thú nuôi của Bổn Vương, ta muốn nhốt nó thì có vấn đề gì sao?” Địch Táp
lạnh giọng nói, ánh mắt sắc bén bắn về phía Khánh Nhiễm, cao thấp đánh
giá, giống như đang tìm tòi nghiên cứu điều gì.
Khánh Nhiễm còn
chưa động, Lận Kì Mặc lại đột nhiên bước lên một bước, chặn ngang tầm
mắt của Địch Táp, cười nói: “Địch Táp, ngươi là người phải thả Tuyết
Lang mới đúng, vì một con sói mà hưng sư động chúng như vậy, không phải
là chuyện bé xé ra to sao? Hơn nữa, con sói tuyết kia là do chúng ta dẫn vào phủ, ngươi luôn miệng nói là của ngươi, vậy có chứng cớ gì không?
Nếu không, sao có thể chứng minh Tuyết Lang là thú nuôi của ngươi? Nếu
quả thật ngươi là người nuôi dưỡng nó, thì cần gì phải nhốt nó lại?”
“Có phải là thú nuôi của Bổn Vương hay không, trong lòng hai người các
ngươi ắt phải rõ.” Địch Táp hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Khánh
Nhiễm đang đứng phía sau Lận Kì Mặc.
“Chỉ vì một chú sói tuyết mà
làm mất hòa khí như vậy thật sự không nên, không biết hai vị có thể nể
mặt Lục phủ chúng ta, giao việc này cho Linh Lung làm chủ không?” Lục
Linh Lung khẽ cười nói, tuy giọng nói không lớn, nhưng lại thành công
đem ánh mắt của mọi người hướng về phía nàng.
Thấy nàng nhìn sang, Khánh Nhiễm gật đầu nói: “Tại hạ tin tưởng Lục cô nương.”
Lục Linh Lung cười cảm kích, sau đó nhìn về phía Địch Táp, Địch Táp cũng gật đầu, nói: “Xin nhờ cô nương làm chủ.”
“Nếu như thế, Linh Lung xin được đắc tội. Theo Linh Lung thấy, chú sói tuyết kia rốt cuộc là do ai nuôi dưỡng cũng không quan trọng, quan trọng là
bây giờ nó nhận ai làm chủ. Nếu Nỗ Vương điện hạ không ngại, có thể mang chú sói tuyết kia đến đây không, xem thử rốt cuộc nó nguyện ý theo ai.
Nếu nó mốn ngài làm chủ, Linh Lung sẽ thỉnh Dịch tướng quân trả lại thị
nữ cho ngài. Còn nếu chú sói tuyết kia nhận Dịch tướng quân làm chủ,
cũng mong Vương gia nể mặt Lục phủ không đề cập đến chuyện này nữa.
Không biết ý của hai vị thế nào?” Lục Linh Lung nói xong, mắt lại dời về phía Địch Táp.
Ánh sáng trong mắt Địch Táp lóe lên, dường như có
sự sắc bén lướt qua, hắn lập tức quay đầu, phân phó Bạch Dịch: “Đi đi,
mang Tuyết Lang đến đây.”
Rất nhanh, Bạch Dịch đã cho người mang
lồng sắt đến, bên trong chiếc lồng khóa chặt đúng là Tuyết Lang, bốn
chân của nó đều bị dây thừng trói chặt, trên miệng lại có một cái vòng
bằng sắt, vừa vào sân, nó liền nhìn thẳng về phía Khánh Nhiễm, ánh mắt
lộ ra vẻ buồn bã, liều mạng giãy dụa.
Khánh Nhiễm cảm thấy đau
lòng, nhíu mày nhận lấy, nàng vươn tay vói vào lồng sắt, trấn an nó,
trong nháy mắt nó liền bình tĩnh, cúi đầu phát ra vài tiếng gầm khe khẽ, làm như tỏ vẻ oan ức.
Lục Linh Lung cũng đi về phía chiếc lồng
sắt, nhìn thấy một màn này, nàng cong môi cười nhìn Địch Táp, gật đầu
nói: “Xem ra nó đã có lựa chọn, Nỗ Vương điện hạ còn muốn kiên trì sao?”
Địch Táp nhìn Tuyết Lang đang nhẹ nhàng cọ vào mu bàn tay Khánh Nhiễm, ánh
mắt hắn thâm trầm, chợt bước lên một bước, thấy Khánh Nhiễm lập tức xoay người bảo vệ chiếc lồng, bước chân hắn bỗng khựng lại, hừ lạnh một
tiếng, mặt không chút thay đổi nói.
“Thứ súc sinh này là của ngươi, giao thị nữ của Bổn Vương ra đây.”
“Cô ta ở trong phòng.”
Khánh Nhiễm nói xong, Địch Táp liếc mắt một cái, Bạch Dịch liền theo lệnh
bước vào phòng. Sau đó, một tiếng nức nở truyền đến, Nhã Như như lê hoa
đái lệ chạy vội ra ngoài, mắt thấy đã sắp nhào vào lòng Địch Táp, Địch
Táp lại hơi thi lễ với Lục Linh Lung, xoay người một cái, không nói được một lời bước ra khỏi sân.
Tiếng khóc của Nhã Như im bặt, khuôn mặt thê lương bi ai, vội đi theo Bạch Dịch rời khỏi sân.
“Quấy rầy hai vị, Linh Lung xin cáo từ.” Lục Linh Lung thấy bọn họ lần lượt
rời đi, thì khẽ cười với Khánh Nhiễm rồi gật đầu với Lận Kì Mặc.
“Lục tiểu thư khách khí, mời thiểu thư.” Lận Kì Mặc gật đầu, nâng tay nói.
“Cám ơn.”
Thấy mắt Tuyết Lang vẫn dõi theo phương hướng Địch Táp biến mất, giống như
rất đau đớn buồn bã, Khánh Nhiễm bèn an ủi nó, thấy Lục Linh Lung bước
tới trước mặt, thì đứng dậy cảm kích nói.
Lục Linh Lung cười cười
nhưng không nói gì thêm, dẫn nhóm người rời khỏi sân. Vừa bước ra sân,
Lục Song đứng phía sau liền bước lên xin chỉ thị.
“Tiểu thư, tối nay có cần chủ ý hai căn viện này không?”
Ánh mắt Lục Linh Lung như có như không đảo qua Phảng viện. Tối nay Địch Táp hưng sư động chúng như vậy không phải chỉ vì một con sói tuyết, sợ là
hắn đang thử thăm dò thái độ của Lục phủ, nôn nóng muốn biết thái độ của Lục phủ như thế, có lẽ Chiến quốc đã xảy ra chuyện khiến hắn không thể ở lâu, phải mau chóng rời đi.
Lục Linh Lung thu tầm mắt, mỉm cười
nhìn Lục Song, nói: “Không cần, có lẽ tối nay Nỗ Vương điện hạ sẽ rời
khỏi Lục phủ, mọi người cũng đã vất vả một ngày rồi, trở về nghỉ ngơi
đi.”
Mặc dù Lục Song không hiểu vì sao tiểu thư lại chắc chắn như
vậy, nhưng hắn biết lời tiểu thư nói nhất định không sai, sự cơ trí của
tiểu thư, ngay cả lão gia cũng cảm thấy không bằng. Hắn vội cung kính
tuân lệnh, phân phó mọi người rời đi.
Ở Phảng viện, Địch Táp ngồi
trong phòng khách, nhấp một ngụm trà, thấy Bạch Dịch bước vào, hắn buông chung trà xuống, nhàn nhạt nói.
“Thu dọn, tối nay rời đi.”
Bạch Dịch sửng sốt, kinh ngạc nói: “Vương gia?”
“Lục Nguyên Hạ đã quyết định đầu nhập Tinh quốc, chúng ta ở lâu cũng vô ích. Hơn nữa, tình thế bây giờ cũng không phải là lúc Chiến quốc dụng binh
với Tinh quốc, không thuyết phục được Lục Nguyên Hạ cũng không sao.”
Gương mặt Địch Táp rất lạnh nhạt.
“Vâng, thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị ngay.” Bạch Dịch giật mình, đáp lời rồi rời đi.