Trình Anh bước nhanh ra phía ngoài, vừa tiến đến nguyệt môn đã chạm
mặt Địch Táp, quần áo đen tuyền ôm sát người, mang theo đại huy màu đen, thả nghiêng trên bờ vai rộng lớn, bay phấp phới theo mỗi nhịp bước chân của hắn, làm tôn lên dáng người cao lớn thẳng tắp, phảng phất như một
thanh kiếm tinh tế chưa được rút khỏi vỏ.
Trình Anh giật mình, không ngờ tốc độ của Địch Táp lại nhanh như vậy, khi nhận ra hắn chỉ đến đây một mình, cũng cảm thấy an tâm đôi chút,
liền bước nhanh đến tiếp đón, quỳ xuống đất thi lễ.
“Vi thần nghênh đón chậm trễ, xin Vương gia trách tội.”
Địch Táp đưa tay khẽ nâng hắn dậy, lạnh nhạt nói: “Trình đại nhân xin đứng lên, bổn Vương tuần tra đến đây, vừa khéo ghé qua để xin một chén
trà xanh, đã làm phiền đến Trình đại nhân, đại nhân không trách chứ?”
Trình Anh không rõ vì sao hắn lại đến đây vào lúc này, vội vàng đứng
dậy cười nói:“Vương gia chiết sát hạ quan, có thể được Vương gia đến
thăm chính là phúc phần của hạ quan. Còn thỉnh Vương gia dời bước đến
chính đường, hạ quan sẽ dâng. . .”
Địch Táp cười nhạt ngắt lời Trình Anh, ánh mắt rơi vào tấm biển treo
trên cửa nguyệt môn phía sau hắn: “Thư Lư. Đây chính là thư phòng của
Trình đại nhân sao?”
Hai tay Trình Anh khẽ nắm lại, cười đáp:“Đúng là thư phòng của hạ quan.”
Địch Táp hơi phất tay, nhướng mày nói:“Không cần phải rắc rối, bổn
Vương dùng một chung trà trong thư phòng Trình đại nhân là được rồi.”
Hắn nói xong liền rảo bước vào trong viện, Trình Anh bất đắc dĩ vẫy tay cho hạ nhân dâng trà, bước nhanh đuổi theo.
Hai người bước vào phòng, Địch Táp nhìn căn phòng được bài trí đơn
giản, mọi ngóc ngách đều thể hiện sự tao nhã, ba giá sách cao lớn được
sắp xếp ngăn nắp chỉnh tề, bên trên cũng không có một hạt bụi nhỏ,
hắn không khỏi nhướng mày: “Không ngờ Trình đại nhân không chỉ có võ
công hơn người, mà còn là một kì tài văn võ song tuyệt.”
Hắn nhìn quanh bốn phía, lúc ánh mắt lướt đến một bức tranh tên Thạch Mai đồ thì hơi ngừng lại.
Ánh mắt Trình Anh khẽ đảo đến bóng sáng lờ mờ nằm phía sau giá sách,
trong lòng hắn hiểu rất rõ, nơi có thể giấu người trong căn phòng này
chỉ có kẽ hở nằm phía sau giá sách đó.
Mắt thấy Địch Táp vẫn chưa chú ý đến, hắn thở phào nhẹ nhõm, cất bước lên cười nói: ” Là Thạch Mai đồ của Lận Khiếu. Trong lúc vô tình hạ
quan đã tìm được, tuy chỉ là tranh giả, nhưng có thể mô phỏng được như
vậy cũng thật hiếm thấy, hạ quan thấy yêu thích nên mới treo ở đây, xin
Vương gia đừng chê cười.”
Địch Táp khẽ cong khóe môi:“Bức Thạch Mai đồ này của Trình đại nhân không phải là tranh giả, hơn nữa còn là tranh thật .”
Trình Anh sửng sốt, nhìn chằm chằm bức tranh treo trên tường: “Sao có thể như vậy? Bức tranh này hạ quan chỉ mua mất một trăm bạc, sao có thể là bút tích thật?”
Cảm nhận được ánh mắt Địch Táp liếc nghiêng đến, hắn hơi cả kinh, lúc này mới nhớ đến người đang nói chuyện cùng mình đường đường là một
Vương gia, vội vàng đem tâm tư từ bức tranh kéo về, hơi khom người:“Hạ
quan thất lễ, Vương gia đã nói là bút tích thật, thì nhất định không thể nghi ngờ .”
Địch Táp cũng không để ý, chỉ đưa tay chỉ về hướng bức tranh
kia:“Ngươi xem, mai này dùng bút pháp trong Bát Pháp để vẽ ra một khóm
thưa, vận bút ngắn gọn mà hữu lực, Lận Khiếu đã từng họa gió, sơn thạch
ngàn năm, dùng mực đậm hòa với nước loang ra, dùng dây gai vạch ra nếp
gấp, cứng cáp nhưng không mất đi sự tao nhã, cùng mai phong cốt hô ứng
lẫn nhau. Một nhành mai khô dùng Chung Đỉnh bút pháp vẽ ra, mô tả hai
cành ngắn gọn mạnh mẽ, phẩm cách cao thượng của cổ xưa, tạo thành một
trường phái riêng biệt mà trước nay chưa từng có, vẻn vẹn chỉ có ở bức
tranh này, có thể nói Lận Khiếu chính là một danh gia, cũng khó trách
người đời ban tặng ông danh hiệu Mai Hoa ốc chủ. Tranh này chỉ vẽ một
nhành mai, duy có bốn đóa hoa mai trên cành nở rộ riêng biệt, cho thấy
người họa tranh cảm thấy cô độc và lạc lõng, cần được bày tỏ nỗi lòng.”
Trình Anh mừng rỡ, hai tay xoa vào nhau, trong mắt ánh lên tia sáng,
bước đến trước bức tranh xem xét tỉ mỉ, liên tục nói phải, thần thái
rất điên cuồng.
Địch Táp thấy hắn như vậy cũng hơi kinh ngạc, không nghĩ đến Trình Anh thuộc hạng võ biền *quân nhân* nhưng cũng là người thanh nhã thích họa tranh, không khỏi lại thêm kính trọng hắn mấy phần.
Khánh Nhiễm giấu mình trong bóng tối phía sau giá sách, dĩ nhiên Địch Táp không thể nhìn thấy nàng. Nhưng nàng vẫn có thể thu mọi tình cảnh
trong phòng vào mắt, thấy gương mặt Trình Anh tràn đầy vui mừng, tất cả
tâm tư đều đặt trên bức tranh, cảm thấy vừa buồn cười, lại vừa bất đắc
dĩ.
Trong lòng nàng biết đại ca ca ngưỡng mộ Lận Khiếu, thế nhưng tranh
vẽ của ông lại quá ít, mặc dù ông chỉ vừa từ thế gần hai mươi năm, nhưng đa số đều đã bị thất lạc trong chiến tranh, những bức còn lưu thế rất
ít. Đại ca ca cho là tranh giả nhưng đã trân trọng như vậy, nay biết
chính là bút tích thực, tất nhiên không thể kìm chế được tình cảm.
Chẳng qua như vậy cũng tốt, nàng còn lo rằng đại ca ca khẩn trương,
sẽ khiến Địch Táp phát hiện ra manh mối. Nàng biết Địch Táp có võ nghệ
cao cường, cũng không dám quan sát nhiều hơn, liền cúi thấp mắt, chỉ yên lặng lắng nghe những động tĩnh trong phòng, khẩn trương trong lòng cũng vơi đi rất nhiều.
“A, xin mời Vương gia ngồi, hạ quan thất lễ.” Trình Anh xoay người
lại thấy Địch Táp vẫn đứng ở chỗ cũ, liền vội vàng nhường chỗ ngồi, khẽ
đảo mắt đến phía sau giá sách, thầm mắng mình sơ suất.
Địch Táp khẽ vuốt cằm đi đến hướng tiểu bàn, trên mặt bàn còn đặt một chung trà, đang nhẹ nhàng tỏa ra hơi nóng, hắn phất bào ngồi xuống
chiếc ghế Trình Anh đã chuẩn bị, ra hiệu cho Trình Anh ngồi xuống:“Trình đại nhân vào đêm còn có thói quen một mình phẩm trà?”
Trình Anh vội vàng đem chung trà kia đẩy ra:“Vào giờ Sửu* từ 1 đến 3 giờ sáng* thần phải ra ngoài thay ca trực cho Cao đại nhân, sợ rằng mệt mỏi, nên uống trà để nâng cao tinh thần.”
Lúc này hai tỳ nữ vừa được gọi từ chủ ốc đã tiến vào phòng, vội vàng
tiến lên dâng trà, đợi khi các nàng lui ra, Địch Táp khẽ nhấp một ngụm,
tán thưởng nhìn về phía Trình Anh:“Mấy ngày nay vì chuyện của thích
khách, Trình đại nhân cũng vất vả nhiều rồi.”
“Không dám không dám.”
Trình Anh luôn miệng nói từ chối, nhìn nét mặt Địch Táp không phân
biệt được buồn vui, trong lòng lại cảm thấy nghi ngờ, hắn vẫn không nghĩ thấu vì sao hôm nay Vương gia mặt lạnh lại đến đây. Nhưng hắn đã xác
định, Địch Táp chắc chắn không biết Khánh Nhiễm đang ở đây mà tiến đến
điều tra. Trong lúc hắn còn kinh nghi, đã thấy Địch Táp buông chung trà, ánh mắt lạnh lùng dời đến, Trình Anh cả kinh, vội vàng thu lại tâm
trạng.
“Xưa nay Trình tướng quân và bổn Vương chưa hề qua lại, nhưng có biết vì sao bổn vương ở trước mặt phụ hoàng lại tiến cử tướng quân làm phó
thống lĩnh Cấm vệ quân không?”
Dưới ánh nến, gương mặt Địch Táp trầm lặng và an tĩnh, có vài phần ôn hòa, trong lòng Trình Anh giật mình, ánh mắt lộ ra bối rối.
Từ khi Vân Nghệ qua đời, những thân binh bên người ông ngày càng bị
Chiến Anh Đế kiêng kị, sự đề phòng cũng nhiều hơn. Năm đó trên triều
đường, những triều thần thân cận với Vân Nghệ đều bị chèn ép vô cùng
nghiêm trọng, kể cả những bộ hạ cũ trong quân của Vân Nghệ như Trình Anh hắn, hoặc bị giết chết, hoặc bị cách chức, với hắn cũng không ngoại lệ.
Hắn từng bị cách chức làm giáo úy của Tường Lân phường, nói cho dễ
nghe chính là người theo hầu quan Thất phẩm, còn nói khó nghe bất quá
chính là một kẻ lo việc cho ngựa ăn. Nhưng vào lúc Cấm vệ quân có chức
vụ bị bỏ trống, trên triều đường Địch Táp đã đề cử hắn, lúc ấy trong
lòng hắn còn vô cùng nghi ngờ.
Vốn tưởng rằng hắn tiến cử, đề bạt mình, chung quy cũng có mưu đồ,
không ngờ qua mấy năm, nói đến lần đầu tiên hai người nói chuyện riêng
với nhau lại chính là lần này. Nay gặp Địch Táp hỏi đến, hắn lại càng
nghi ngờ nhiều hơn, không khỏi có chút khẩn trương.
“Hạ quan không biết.”
Địch Táp khẽ gật đầu, ánh mắt lại rơi vào bức tranh Thạch Mai đồ
kia:“Lận Khiếu chính là võ tướng, được xưng tụng làm Mai Hoa ốc chủ, vẽ
mai nhất tuyệt, cũng xem là một thế hệ kỳ tài, nghĩ đến ông nhất định
rất yêu thích hoa mai mới có thể vẽ ra được mai phong cốt. Nhưng mà,
Trình đại nhân ngưỡng mộ Lận Khiếu có lẽ không chỉ vì bức tranh này đi?”
Trình Anh sửng sốt, thấy ánh mắt Địch Táp tuy lạnh lùng, nhưng lại
không có tia sắc bén, lập tức trả lời:“Điều hạ quan kính trọng chính là
con người của Lận Khiếu, kính trọng sự trung trinh của y đối với Lịch
Vương. Mọi người đều nói Lận Khiếu ngu trung, nhưng hạ quan lại không
nghĩ như vậy.”
Địch Táp hơi nhướng mày, ý bảo hắn nói tiếp.
“Lận Khiếu cũng không phải là người thô kệch chỉ biết đến võ nghệ,
người này chí hướng rộng lớn, thuở nhỏ đã khắc khổ đọc sách, yêu thích
binh pháp khác thường. Y sinh ra vào thời loạn thế, vào lúc thời cuộc
chưa được dẹp yên, khói lửa kéo dài triền miên không dứt, chiến tranh
diễn ra ở khắp nơi, vì thế y luôn muốn bình loạn thiên hạ, chí hướng này luôn được thể hiện trong những bài thơ của y lúc bấy giờ. Chẳng lẽ y
không biết được vận số của Tả Chu đã hết sao? Cũng không biết rằng Chu
Lịch Vương không phải là minh quân? Y biết tất cả, nhưng năm xưa, khi y
chỉ là một đứa trẻ nghèo túng đã vô cùng may mắn được Chu Lịch Vương cứu giúp, tuy Chu Lịch Vương mê muội, nhưng đối với y lại tín nhiệm có
thừa, giao phó mọi trọng trách, “tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo” *. Trong lòng Lận Khiếu biết y là một người có tài hiếm thấy, nhưng khó có thể dựa vào sức lực của một người để cứu vãn được tình thế, tuy vậy, y đối với Chu Lịch Vương vẫn tận trung đến lúc cuối cùng. Hạ quan kính
trọng, chính là sự trung nghĩa đó.”
(Tích thủy chi ân,dũng tuyền tương báo: ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp)
Địch Táp gật đầu:“Trình đại nhân là người hướng nội, năm đó Vân tướng quân xem Trình đại nhân như con ruột, đại nhân đối với Vân tướng quân
chỉ sợ cũng là tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo đi?”
Trình Anh giật mình, thấy sắc mặt Địch Táp vẫn nhàn nhạt, dường như
chỉ buộc miệng nói ra, trong lòng hắn hoản loạn, vẫn chăm chú nhìn Địch
Táp, mồi hôi trên trán lấm tấm.
Đang ẩn trong bóng tối, tim Khánh Nhiễm cũng nhảy loạn, vốn tưởng
rằng Địch Táp chỉ hoài nghi đại ca ca để thích khách chạy thoát, cũng
không ngờ rằng ngay cả thân thế của nàng hắn cũng đoán được. Như vậy hắn đến đây lúc này vì cái gì? Nếu là ác ý, sao lại cố tình đến một mình,
thái độ cũng không giống. Còn nếu không phải là ác ý, hiện tại lại nhắc
tới phụ thân nàng, chẳng lẽ hắn muốn thừa dịp này lôi kéo đại ca ca?
“Trình đại nhân không cần lo lắng, bổn Vương cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi. Tình nghĩa mà Trình đại nhân đối với Vân tướng quân bổn Vương
hiểu rõ trong lòng, Trình đại nhân có thể ngưỡng mộ sự trung nghĩa của
Lận Khiếu, chẳng lẽ lại không cho phép bổn Vương ngưỡng mộ phần ân tình
của ngài đối với Vân tướng quân sao.”
Địch Táp dừng lại một chút, lại nói:“Vân tướng quân trung thành và tận tâm, năm đó là bổn Vương không. . .”
Khuôn mặt hắn ẩn hiện nét đau khổ, ngay sau đó lắc đầu, lại nói:“Việc này không đề cập đến cũng được, đại nhân chính là người được Vân tướng
quân dạy bảo, lòng trung thành với triều đình bổn Vương tin được. Mặc dù năm đó phụ hoàng có lỗi trong chuyện của Vân tướng quân, nhưng lòng tin mà bổn Vương đối với sự trung thành của đại nhân vẫn không thay đổi,
đây cũng là nguyên nhân mà ngày trước bổn Vương tiến cử ngài. Bổn Vương
muốn bù đắp cho chuyện năm đó, nếu năm đó bổn Vương không phải còn nhỏ,
chắc chắn sẽ khuyên can phụ hoàng, nay nghĩ đến. . .”
Trình Anh bình tĩnh nhìn về phía Địch Táp, lúc đầu cho rằng hắn cố
tình nói như vậy, mưu tính muốn lôi kéo mình, nhưng khi thấy trong ánh
mắt lạnh lùng của hắn chợt hiện lên sự ân hận hoảng sợ, Trình Anh lại
cảm thấy xúc động, im lặng không nói nên lời, hốc mắt cũng đỏ lên.
Hai tay Khánh Nhiễm nắm chặt, cảm xúc trong lòng ngổn ngan, vạn lần
không ngờ đến cuối cùng lại nghe được một lời nói sám hối. Nàng cắn chặt răng, mới nhẫn nhịn không để mình có hành động lỗ mãng, không để mình
phải bật ra tiếng gào thét. Trong lòng lại có một lực lượng đang kêu
gào, vì cha thể hiện sự căm phẫn.
Sai rồi? Hắn lại có thể thoải mái nói mình sai rồi! Đem hết thảy mọi
vướng mắt quy về việc mình trẻ người non dạ! Buồn cười cỡ nào, nàng căn
bản không cần sự sám hối của hắn, phụ thân cũng không cần!
“Hôm nay bổn Vương đến đây, là có một chuyện cần chứng thực.”
Suy nghĩ trong lòng Khánh Nhiễm quay cuồng, lại nghe Địch Táp mở miệng lần nữa, nàng vội vàng hít sâu một hơi, trấn an nỗi lòng.
“Thích khách kia là Vân Khánh Điệp?” Địch Táp hỏi, thấy Trình Anh yên lặng không nói, than khẽ .
“Những lời bổn Vương nói vừa rồi đối với phụ hoàng đã vô cùng bất
kính, nhưng đó đều là những lời trong tận đáy lòng của bổn Vương. Nếu
Trình đại nhân không tin cũng được, như vậy vổn Vương xin cáo từ.”
Trình Anh thấy hắn quả thật đứng dậy cất bước, liền nhanh chóng đứng
lên, bật thốt ra lời:“Vân Khánh Điệp đã chết, chẵng lẽ Vương gia không
biết?”
Địch Táp giật mình, bất ngờ xoay người lại:“Đã chết?”
“Đúng vậy, năm đó chính Khúc Đông Bình đã tự mình ra tay, Hoàng
Thượng hạ lệnh, Vương gia. . .không phải đêm đó Vương gia cũng. . . Sao
có thể không biết.” Trên mặt Trình Anh lộ vẻ kinh ngạc.
Gương mặt Địch Táp chợt lạnh lẽo, trong đôi mắt như có băng tuyết
đông lại, sau một lúc lâu mới nói:“Năm đó bổn Vương từng hạ lệnh không
cho phép ai được làm khó nàng, Khúc Đông Bình thật to gan.”
Khánh Nhiễm không thể tin trừng lớn hai mắt, nhìn chăm chú về hướng
Địch Táp, chưa từng nghĩ đến năm đó hắn lại có ý phóng cho tỷ tỷ một con đường sống. Tình cảnh đêm đó lướt qua trước mắt, rõ ràng như tạc nên.
Lúc ấy nàng cách quá xa, căn bản không nghe được đoạn đối thoại của
bọn họ, chỉ thấy tỷ tỷ hung hăng nhìn chằm chằm Địch Táp, không biết gào thét điều gì, sau đó Địch Táp giục ngựa rời đi, Khúc Đông Bình dùng
kiếm đâm sâu vào ngực tỷ tỷ.
Nàng nhớ lại, trước mặt không ngừng hiện lên tình cảnh tàn bạo đêm
hôm đó, trong lúc bất giác, ánh mắt nhìn về phía Địch Táp càng thêm bén
nhọn và phức tạp. Có thù hận, không tin tưởng, có tức giận. . .
Đột nhiên Địch Táp nghiêng đầu nhìn về hướng Khánh Nhiễm, ánh mắt
lạnh lùng, xuyên qua giá sách chồng chất, chính xác rơi vào chỗ Khánh
Nhiễm đang đứng, Khánh Nhiễm cả kinh, vội vàng đè nén cảm xúc, buộc mình thu hồi tầm mắt.
Địch Táp vẫn nhìn chằm chằm, ánh mắt hơi chớp động. Trình Anh cả
kinh, bước lên trước một bước:“Bất luận như thế nào, hạ quan cũng tạ
Vương gia năm đó một phần tâm ý.”
Thế này Địch Táp mới quay đầu, nhìn về phía tiểu bàn, trước mắt hiện
lên chung trà xanh lúc bước vào phòng, ánh mắt có chút suy nghĩ. Sau một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn về hướng Trình Anh, gật đầu nói:“Bổn vương
và Vân tướng quân chỉ vẻn vẹn gặp mặt nhau một lần, nhưng không nghĩ
lại là tình cảnh như vậy. Bổn vương ngưỡng mộ phẩm cách của ông, huống
chi năm đó vốn là sai lầm của bổn Vương, đại nhân không cần phải nói như vậy.”
Thấy hắn thẳng thắn lại thành khẩn nói ra như vậy, Trình Anh nhất
thời đứng ngẩn ngơ tại chỗ, không biết phải trả lời như thế nào.
Nhưng Địch Táp lại nhẹ giọng nói tiếp:“Như vậy thích khách ngày đó
chính là tiểu nữ nhi của Vân tướng quân, Vân Khánh Nhiễm đi. . .”
Trình Anh cả kinh, nghe lời nói của hắn khẳng định, trong lòng càng nhảy loạn.
Địch Táp bỗng nhiên xoay người lại, quay mặt hướng về phía giá sách,
đi đến trước mấy bước. Trình Anh hoảng sợ, theo sát bước tiến lên, hai
tay nắm thành quyền.
Thân thể Khánh Nhiễm cũng khẽ nhúc nhích, chuẩn bị tốt để ứng biến.
Địch Táp đứng cách giá sách một bước chân, ánh mắt nhìn về phía nàng,
dường như đã trôi qua rất lâu, lại giống như chỉ trong chốc lát.
Hắn đột nhiên giương giọng nói:“Vân tướng quân trung thành thẳng
thắn, lập những công lao hiển hách cho Chiến quốc chúng ta, là trung
thần nghĩa sĩ quý giá của Địch thị, Địch Táp thật sự rất ân hận.”
Địch Táp nói xong liền cúi người, ngay sau đó xoay người nhìn về phía Trình Anh:“Sắc trời không còn sớm, bổn Vương sẽ không quấy rầy Trình
đại nhân nữa, cám ơn chung trà của đại nhân, bổn Vương xin cáo từ, đại
nhân không cần phải đưa tiễn.”
Trình Anh thấy hắn bước nhanh ra khỏi phòng, lại nhìn bóng lưng ngay
thẳng của hắn mà đứng thất thần. Trong lòng hắn mơ hồ thán phục, từ
trước đến nay Thất hoàng tử luôn được gắn với danh xưng tàn nhẫn, nhưng
không ngờ lại là một người hướng nội, thân ở địa vị cao, còn có thể
thẳng thắn chân thành nhận sai, không mất đi sự lỗi lạc của một nam tử.
Hắn nghe phía sau truyền đến động tĩnh, liền giật mình, Khánh Nhiễm
đã sãi bước tiến ra ngoài, cảm xúc trên mặt khó phân biệt, càng có vẻ
yên tĩnh lạnh nhạt.
“Ngươi như thế nào liền đi ra!” Trình Anh cả kinh, vội vàng cất bước đóng cửa.
“Không cần đâu đại ca ca, hắn biết ta trốn ở phía sau.”
Trình Anh sửng sốt, bước chân ngừng lại, nghĩ đến hành động vừa rồi
của Địch Táp và lời nói lúc nhìn về phía giá sách, quả thật là đã phát
hiện.
Trình Anh hơi cau mày:“Sao hắn lại phát hiện được?”
Khánh Nhiễm khẽ cong khóe môi:“Võ công của Địch Táp không kém, mặc dù vừa rồi cảm xúc của ta không khống chế được, nhưng để hắn khẳng định
được ta ở trong phòng lại là chung trà trên bàn.”
Trình Anh không hiểu, cũng nhìn về phía tiểu bàn, lại nghe Khánh Nhiễm nói.
“Đại ca ca là người thuận tay trái, vừa rồi ta thu thập chung trà
trên bàn và ghế tựa đã quên mất việc này, lúc hắn tiến vào nhìn thấy
chung trà và nơi đặt ghế có lẽ đã nghi ngờ, sau ta lại không thể khống
chế được cảm xúc của mình, để hắn nghi ngờ ta ẩn thân sau giá sách, hai
việc này cộng với nhau liền có thể khẳng định .”
Trình Anh nhớ đến lúc vừa rồi ánh mắt Địch Táp thoáng dừng trên tiểu
bàn, ngẫm lại quả thực như lời Khánh Nhiễm nói, không khỏi cảm thán.
“Tâm tư của Nỗ Vương kín đáo, luôn luôn suy xét mọi việc cẩn trọng, quả thực là một thiếu niên anh tài.”
Khánh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, nhưng thấy ánh mắt Trình Anh đau lòng, liền mỉm cười:“Đại ca ca, ta không thể ở lại đây lâu, tuy vừa rồi Địch
Táp bỏ qua cho ta, nhưng không đảm bảo về sau hắn sẽ không hối hận. Ta
đi rồi, đại ca ca cũng phải đề phòng với hắn nhiều hơn mới tốt.”
Trình Anh giật mình:“Ngươi đi đâu? Hiện tại trong toàn thành đều có
quan binh truy nã, ngươi có thể trốn được chỗ nào? Trong lòng hắn biết
là ta thả ngươi, nhưng vừa rồi lại không làm khó dễ chúng ta, nhất định
sẽ không quay lại. Tuy Nỗ Vương tàn nhẫn, nhưng cũng không phải là người thay đổi thất thường, hơn nữa, ta xem hắn như vậy, cũng không giống là
giả vờ. Nhiễm Nhiễm vẫn nên ở lại chỗ của ta đi, chờ khi sự việc đi qua, ngươi muốn làm cái gì đại ca ca cũng không giữ ngươi, chỉ có hiện tại
không thể để ngươi đi.”
Khánh Nhiễm cảm động, nhưng lại lắc đầu nói:“Không, ta không tin được hắn. Ai biết trong lời nói của hắn còn có mưu đồ gì khác hay không, Vân Khánh Nhiễm cũng không lạ gì lời sám hối và tạ lỗi của hắn. Phụ thân
qua đời, hắn có chết muôn lần cũng không thể đền bù được. Đại ca ca yên
tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ thật tốt bản thân, tìm một nơi an toàn để ẩn nấp. Vật dịch dung lúc trước ta đặt ở đây còn không?”
Trình Anh còn muốn khuyên can, nhưng trong lòng cũng không qúa yên
tâm về Địch Táp, nhíu mày suy nghĩ một lát mới nói:“Không ở chỗ ta cũng
tốt, những vật ngươi để ở đây ta đều đã thu dọn đặt trong tẩm phòng,
ngươi chờ ta mang tới.”
Khánh Nhiễm gật đầu, Trình Anh nhanh chóng rời đi, không bao lâu mang theo một bọc đen trở về. Khánh Nhiễm tiếp nhận, mở ra, bên trong có vài bình sứ, vài bộ quần áo của nam tử, chính là vật nàng đã để lại một năm trước.
Khánh Nhiễm buộc chặt bọc vải vác lên lưng, nhìn về phía Trình
Anh:“Đại ca ca, ta đi đây. Hôm nay từ biệt, còn không biết khi nào mới
có thể gặp lại, huynh hãy bảo trọng thật tốt.”
Trình Anh sinh lòng áy náy, chỉ cảm thấy những việc mình có thể làm
thật sự quá ít, tiến tới kéo tay Khánh Nhiễm:“Sau này ngươi dự định lo
liệu thế nào?”
“Ta cũng không biết, mối thù này cuối cùng ta vẫn phải báo .”
Hai mắt Trình Anh nóng lên:“Nếu đại soái còn sống, nhất định sẽ không. . .”
“Đại ca ca, ngươi không cần khuyên ta. Ta giết Chiến Anh Đế, sợ là
phụ thân dưới suối vàng cũng đã không vui vẻ, nhưng ta không buông được. . . Các huynh có sự kiên trì của các huynh, tận trung báo quốc, dù chết cũng không nề hà. Nhưng ta cũng có sự kiên trì của bản thân mình, nếu
mối thù này không báo, ta vĩnh viễn cũng không thể sống an tâm, ngủ được yên ổn, vĩnh viễn đều bị ác mộng dây dưa. Đại ca ca cũng đừng vì Nhiễm
Nhiễm lo lắng, ta có thể chăm sóc tốt cho bản thân mình.”
Mắt thấy nét mặt cô gái vốn nên nhu mì nhưng lại lạnh nhạt, kiên
cường quả quyết, Trình Anh nghiêng đầu, khẽ chớp mắt, thế này mới xoay
người vỗ vào tay Khánh Nhiễm:“Đại ca ca xin lỗi ngươi.”
Khánh Nhiễm cười cười, dùng sức nắm chặt tay hắn, cất bước tiến ra,
thân ảnh phóng lên như một con báo nhanh nhẹn, nhoáng lên một cái liền
biến mất trong bóng đêm.
Trình Anh vẫn đứng bất động một lúc lâu, cuối cùng thở dài, ân sư,
người ở dưới suối vàng có biết, nhất định phải phù hộ cho Nhiễm Nhiễm
được bình an.