Phượng Anh thấy Khánh Nhiễm trở lại mới thở dài khe khẽ, hắn cười nhạt một tiếng, cũng nâng bước ra gian ngoài ngồi xuống.
“Muốn đứng nói sao?”
Khánh Nhiễm thấy hắn nhếch mày, giọng nói lại mang theo vài phần mỉa
mai, nàng cũng không thể nghĩ nhiều, cất bước ngồi xuống bên kia chiếc
bàn.
Phượng Anh nâng tay rót một ly trà, đẩy tới trước mặt nàng, sau đó
cũng tự rót cho chính mình một ly, hắn nhẹ nhấp một ngụm, thế này mới
cười nói:“Nguyên nhân rất đơn giản. Ta nói rồi, Phượng Anh không phải là người Chiến quốc , từ khi Chiến Thành Đế lên ngôi, nhờ vào ông ta mà
tiềm lực của Chiến quốc ngày càng lớn mạnh. Nay Chiến quốc lại vừa tiêu
diệt Thành quốc. Thành quốc giàu có, đất đai vốn bạt ngàn, nay tất cả
lại thuộc về tay Chiến quốc, có thể nói là như hổ thêm cánh. Chiến Anh
Đế là một tên giả dối, thích tàn bạo, lại còn khát máu, người này thượng võ, là một hoàng đế đã từng lãnh binh đánh giặc. Hiện nay quốc lực của
Chiến quốc không ngừng tăng cường, hơn nữa lại có một hoàng đế yêu thích chinh chiến như vậy, đối với tứ quốc chúng ta không phải là một chuyện
tốt. Cho nên, Phượng Anh chỉ muốn, Chiến quốc càng loạn càng tốt.”
Khánh Nhiễm không nghĩ tới sẽ nghe được lí do thế này, nàng hơi sửng
sốt, nhướn mày hỏi:“Chỉ dựa vào ta? Ta chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi, bằng thực lực của ta cũng có thể làm cho Chiến quốc hỗn loạn sao? Phượng
công tử cũng thật xem trọng Khánh Nhiễm.”
Phượng Anh nghe nàng trào phúng cũng không để ý, chỉ nhàn nhã
cười:“Tiểu nha đầu ngươi tự xem thấp chính mình rồi , tuy tình thế Khánh thành đã được bình ổn, nhưng lời đồn chắc chắn bình ổn không được, dân
chúng có thể bị lừa gạt, nhưng quan viên triều đình thì không thể dễ
dàng như vậy. Vân tướng quân nhiều năm lãnh binh, danh tiếng uy chấn cả
Chiến quốc, những tuỳ tùng thân tín trong quân doanh rất nhiều, thử nghĩ bọn họ khi nghe được lời đồn này sẽ như thế nào? Cái khác Phượng Anh
không dám nói, nhưng Vân Ưng quân chắc chắn sẽ gặp rắc rối. Còn những
đại thần triều đình, tuy vì hoàng uy mà không dám làm gì, nhưng trong
lòng bọn họ không khỏi sẽ có những mưu tính bên ngoài. Tiểu nha đầu hãy
chờ xem, Chiến quốc tuy là sẽ không thể đại loạn, nhưng tiểu loạn chắc
chắn sẽ có. Cho nên, chuyện của tiểu nha đầu, Phượng Anh vô tình thấy
được ở Khánh thành, khi có cơ hội sao lại không thuận nước đẩy thuyền
một phen.”
Khánh Nhiễm thấy hắn cười yếu ớt như gió, nhưng ánh mắt lại làm người ta không khỏi rét lạnh, không hiểu sao lòng nàng cảm thấy hơi chua
chát. Sau nửa ngày, nàng khẽ hỏi.
“Nếu mới vừa rồi ta liều lĩnh lao đi, bị bắt giam, rồi bị xử tử, có
lẽ hiệu quả sẽ rất tốt. Nếu ta nói cho ngươi biết, ta có tín vật có thể
chứng minh thân phận của mình, ngươi có cảm thấy hối hận vì khi nãy đã
ngăn ta lại không?”
Phượng Anh sửng sốt, chỉ cảm thấy tiểu cô nương nói ra rất nhẹ, nhưng lại có chút gì đó buồn bã, nàng đang nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt
của người mới vừa khóc xong trông lấp lánh, có vài phần trong trẻo,
nhưng cũng có vài phần mờ mịt. Dưới ánh mắt đó, ngực hắn có chút bối
rối, hắn hơi chau mày.
“Ngươi nói đúng, như vậy sẽ càng làm dân chúng thêm dao động, cũng có thể đem tình thế làm lớn lên. Nhưng việc vừa nãy ta không hối hận,
Phượng Anh ta đã ngưỡng mộ Vân tướng quân từ lâu, nay Vân tướng quân qua đời, tiểu nha đầu ngươi là hậu nhân duy nhất của ông, Phượng Anh tất
nhiên sẽ không thể trơ mắt nhìn ngươi đi chịu chết. Huống chi, Phượng
Anh mặc dù tự nhận không phải là người lương thiện gì, nhưng trong lòng
ta biết gì là công lý, có thể phân biệt được thị phi đúng sai.”
Khánh Nhiễm nhìn thẳng vào Phượng Anh, thấy ánh mắt hắn lóe lên chân
thành tha thiết, nhớ tới vừa nãy hắn gắt gao dắt nàng đi, còn cả bộ dáng không cho nàng ra ngoài , trong lòng không khỏi mềm xuống. Mông truyền
đến đau đớn còn đang nhắc nhở nàng, mới vừa rồi rõ ràng nàng cảm nhận
được sự lo âu cùng thân thiết của hắn. Nghĩ tới lời nói của Phượng Anh,
hắn tuy rằng lợi dụng nàng, nhưng lại không có tính kế, cũng không có
thương tổn nàng, ngược lại còn nhiều lần giúp đỡ. Hiểu được nguyên nhân
của vài chuyện , Khánh Nhiễm ngược lại thoải mái không ít, nàng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dừng ở bàn tay phải của Phượng Anh, mặt trên rõ ràng
còn in một dấu răng mờ mờ, làm tay hắn lõm vào một chút.
“Thực xin lỗi, ta không phải cố ý. . .”
Phượng Anh thấy nàng nhìn về phía tay hắn, đem ống tay áo dài che dấu răng đó lại, nhẹ giọng cười nói:“Ta đều nói xong rồi, ngươi cũng có thể nói cho ta biết được không?”
Khánh Nhiễm do dự một chút, thế này mới nói:“Ta. . . Ngươi cũng đã
nói, dựa vào sức lực của một mình ta, thì căn bản không có khả năng đoạt lại thi thể. Ta vốn là muốn từ những dân chúng phẫn nộ tìm chút giúp đỡ , trên người ta có di vật của phụ thân, có thể chứng minh thân phận của ta, ta nghĩ chỉ cần ta lấy ra , bọn họ hẳn là có thể tin tưởng, riồ sẽ
giúp ta . Chỉ là, hiện tại. . .”
Khánh Nhiễm cảm thấy áy náy, nàng khẽ cắn môi mới lại nói:“Vừa mới
nghe Hải Lâm nói xong, ngày kia hắn sẽ gọi những người hôm nay đi xác
nhận thi thể đến lần nữa, bọn chúng sở dĩ muốn là ngày sau, mà không
phải hôm nay, cũng không phải ngày mai, cũng bởi chúng nhất định chuẩn
bị xử lí những người đi xác nhận kia, bọn chúng sẽ dùng thủ đoạn để dân
chúng đi vào khuôn khổ, làm cho những bá tánh đó về sau không dám nói ra sự thật nữa. Là ta liên luỵ những người đó, cũng không muốn lại tiếp
tục liên lụy thêm nhiều người. Cho nên. . .”
“Cho nên, lúc trước là ngươi muốn nhờ dân chúng giúp đỡ, hiện tại lại không nỡ ?” Phượng Anh nhíu mày tiếp tục lời của nàng.
“Phải. Ta muốn làm chuyện rất nguy hiểm, ta sợ lại liên lụy người
khác, những người này ái mộ phụ thân như vậy, Khánh Nhiễm đã rất cảm
kích , không có lý nào lại tiếp tục liên luỵ bọn họ.” Khánh Nhiễm nhíu
mày, thật sự nàng không đành lòng.
Phượng Anh nhìn nàng nửa ngày, sau đó thở dài than khẽ:“Ngươi kế tiếp định làm thế nào?”
Khánh Nhiễm cúi đầu, do dự một chút mới nói:“Ta muốn nhờ ngươi giúp
đỡ, ngươi có thể cho ta mượn vài người trong hai ngày không?”
Phượng Anh không có lập tức trả lời Khánh Nhiễm, hắn chậm rãi nhấp
mấy ngụm trà, giống như đang suy nghĩ một chút, thế này mới khẽ cười
nói:“Người thì Phượng Anh có thể cho mượn, nhưng ta cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện.”
“Chuyện gì?” Hai mắt Khánh Nhiễm sáng ngời, vội lên tiếng hỏi .
“Tuổi ngươi còn nhỏ nhưng có thể ngâm thơ viết chữ, Phượng Anh tuy là bất tài, nhưng cũng có thể được xem là người có chút học thức. Sau khi
ta giúp ngươi đem phụ mẫu mai táng, ngươi có thể đi theo ta không? Với
ta, ta sẽ có được một bạn hữu cùng mình ngày ngày ngâm thơ, còn ngươi,
cũng sẽ có được chỗ an thân, có khả năng rời xa Chiến quốc, chẳng phải
rất tốt sao?”
Khánh Nhiễm thật không ngờ tới hắn sẽ đề nghị như vậy, nàng nhìn
Phượng Anh một lúc, cúi đầu suy nghĩ. Sau khi an táng cho phụ mẫu, nàng
quả thật cần một chỗ an thân, càng muốn tránh né sự truy bắt của triều
đình, cùng Phượng Anh rời xa Chiến quốc thực sự là một lựa chọn rất tốt.
Nhưng mà, nếu nàng đi cùng hắn, thì từ nay về sau nàng chỉ có thể ăn
nhờ ở đậu. Không chỉ có việc này, nàng cùng hắn cũng không thân quên,
những ân tình ngày sau sẽ ngày càng không trả được. Phượng Anh nhất định không phải là công tử của một gia đình bình thường, nếu không sẽ không
quan tâm đến quốc gia đại sự, cũng không tạo ra náo loạn cho Chiến quốc. Nhà hắn giàu có như vậy, nếu mình vào phủ của hắn, chẳng phải là không
khác gì gia nô sao? Như vậy về sau chỉ có thể bị người khác quản chế.
Hơn nữa, mục đích Phượng Anh yêu cầu như vậy là gì?
Phượng Anh thấy Khánh Nhiễm im lặng một lúc, hắn cũng không sốt ruột, khóe môi lại cười nhợt nhạt. Hắn trong lòng đã chắc chắn Khánh Nhiễm sẽ đồng ý đề nghị này, tiểu cô nương hiện tại đã muốn cùng đường , yêu cầu của hắn chẳng khác nào kà lò than trong ngày đông giá rét.
Khánh Nhiễm suy nghĩ xong, nghĩ đến những chuyện mình phải chịu đựng
trong tương lai, thì bất giác rùng mình, nàng ngẩng đầu nói.
“Yêu cầu của ngươi ta không thể đáp ứng. Nhưng mà, nếu ngươi giúp ta, trong tương lai ta sẽ đáp ứng cho Phượng công tử ba điều kiện.”
Phượng Anh không thể ngờ tới nàng sẽ nói như vậy, hắn ngơ ngác một
lát, buông chung trà xuống, nhíu mày nói:“Ngươi cho ta ba điều kiện?”
“Phải. Hiện tại ta nói lời này có lẽ hơi sớm, nhưng hãy tin ta, sẽ có một ngày ta trưởng thành, tương lai nhất định hữu dụng với công tử.
Hiện tại Khánh Nhiễm không có ai để nhờ vả, nếu công tử có thể đáp ứng
yêu cầu của Khánh Nhiễm, Khánh Nhiễm nhất định sẽ vĩnh viễn ghi nhớ công ơn của công tử.” Khánh Nhiễm tự tin cất cao giọng nói, lời nói mang
theo vài phần trách nhiệm, mơ hồ có chút khẩn cầu.
Phượng Anh nghe tiếng nói dõng dạc của tiểu cô nương, nhìn đến ánh
mắt nàng sáng ngời, không chút né tránh, hắn đứng dậy, khoanh tay ở
trong phòng đi qua đi lại hai vòng, cuối cùng cười nói:“Thôi được, nếu
ngươi thực sự không muốn theo ta, vậy thì cứ làm theo ý ngươi đi. Chỉ là ngươi cần làm cho ta một yêu cầu khác.”
Nụ cười yếu ớt trên mặt Khánh Nhiễm chợt tắt, nàng đứng bật dậy nói:“Cái gì?”
Phượng Anh thấy nàng khẩn trương như vậy, đến gần từng bước cười
nói:“Ta đáng sợ như vậy sao? Ngươi là người đầu tiên luôn đề phòng ta
như vậy.”
“Ta. . .Ta chỉ là lo lắng yêu cầu của công tử, ta sợ làm không được,
không có. . .” Khánh Nhiễm hơi đỏ mặt, có chút lúng túng nói.
Phượng Anh khẽ phẩy tay với Khánh Nhiễm, cười nói:“Tất nhiên là không rồi, yêu cầu của Phượng Anh, tiểu nha đầu ngươi nhất định làm được. Yêu cầu của ta rất đơn giản, đó là về sau đừng gọi ta công tử gì nữa, nếu
ngươi không ngại, có thể gọi ta một tiếng Phượng đại ca, được không?”
Khánh Nhiễm thấy hắn cười như ngọn gió xuân, nàng cũng bất giác mím
môi, lùi về sau mấy bước cúi đầu nói:“Khánh Nhiễm tạ Phượng đại ca đại
ân.”
Phượng Anh bước lên phía trước nâng nàng dậy:“Trước hết chúng ta hãy
rời đi nơi này, ta sợ là quan phủ sẽ rất nhanh tuần tra khắp phố, lúc
sau sợ là không an toàn.”
Khánh Nhiễm gật đầu, theo Phượng Anh đi ra ngoài, hai người vừa đẩy
cửa thì chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào. Phượng Anh theo lan
can đi xuống tầng hai, đã thấy một đội quan binh từ ngoài tiến vào.
“Lục soát, tất cả hãy thành thật cho ta, không được di chuyển.”
Phượng Anh cả kinh, hắn chau mày rồi kéo Khánh Nhiễm quay lại căn phòng lúc nãy.