Vạn Kiếp Nhất Mộng

Chương 82: Chương 82: Uy áp




- Tìm gì vậy?

Yasuo Ma Kiếm thấy hắn dọc đường cứ lục hết túi áo đến túi quần thì lấy làm lạ. Không ngờ trên thế gian lại có thứ khiến tên nhãi chán đời này bận tâm đấy.

- Số bốn.

Hắn lật tung cái tay nải lên rồi lại lục lọi trong ống tay áo, buồn bực nói:

- Ngọc bài số bốn của ta bị tên Dương Phàm cầm đi rồi?

Yasuo Ma Kiếm nhớ lại cảnh tượng khi đó. Quả thực sau khi xem nhiệm vụ thì Dương Phàm đã đem ngọc bài giắt vào đai lưng rồi, hắn có tìm thế tìm nữa cũng vô dụng.

Nó đem chuyện này kể lại, rất ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt hắn lập tức xị ra như thể đánh mất thứ gì trân quý:

- Trí nhớ tốt đấy. Cơ mà nhớ thì cũng chẳng để làm gì. Thôi, đi tiếp.

- Ngọc bài đó rất quan trọng với ngươi?

Yasuo khập khiễng theo sau hắn, đối với sự thất vọng của hắn cảm thấy vô cùng kì quái. Không phải chỉ là một khối ngọc thôi sao? Làm gì mà buồn bã như sắp bị treo cổ vậy?

- Khối ngọc thô ấy không quan trọng, số khắc trên nó mới quan trọng. Bốn là số may mắn, là con số rất có duyên với ta.

Hắn thật thà đáp. Bất quá không phải lúc nào nói thật cũng sẽ được người khác tin tưởng.

- May mắn?Ngươi có biết số bốn là số tử không?Thảo nào…Từ lúc ngươi đòi ngọc bài số bốn ta đã nghi nghi. Còn cả lần ở Tứ Sơn Tỷ Võ nữa, ngươi làm ầm ĩ lên chỉ vì ngươi nghĩ đấy là số may mắn?

Hắn nhướn mày nhìn Yasuo Ma Kiếm. Nghĩ như thế nào là quyền tự do cá nhân, hắn cũng đâu có bắt ép ai phải nghĩ như hắn đâu mà việc gì phải tỏ thái độ quá khích như vậy?

- Ta đâu bắt ngươi phải tin. Ngươi sửng cồ lên như vậy làm gì?

- …

Yasuo Ma Kiếm nhận ra bản thân phản ứng có hơi lố nên chỉ im lặng không đáp. Nói về kì quái thì bản thân nó cũng đâu có thua ai, làm gì có tư cách để mà nói hắn cơ chứ.

- Được rồi. Dừng ở đây thôi.

Bỗng hắn chuyển hướng tiến về phía một con suối thay vì tiếp tục đi theo đường mòn. Ngồi phịch xuống phiến đá cạnh dòng nước chảy vốc một ít nước tẩy đi mồ hôi bám trên mặt, hắn nói:

- Bỏ mặt nạ ra đi.

Yasuo Ma Kiếm đang thở hổn hển chờ hồi lại sức để giục hắn đi tiếp bỗng nghe hắn nói vậy thì giật mình đưa tay lên giữ chặt lấy mặt nạ, nghiêm giọng nói:

- Không!Mặt nạ này không thể tháo xuống!

- …

Hắn ngước mắt nhìn chằm chằm Yasuo Ma Kiếm làm nó không tự chủ thu mình lại. Bị đôi đồng tử trống rỗng đen đặc như miệng giếng nhìn chằm chằm, đổi lại là người nào cũng không thể cảm thấy dễ chịu.

- Ngươi…ngươi nhìn cái gì?Biến thái à?!

Biến thái hay không biến thái, những người đã đọc qua tám mươi mấy chương truyện chắc hẳn đều tự có câu trả lời. Hắn không tranh luận về việc bản thân biến thái hay không mà chỉ hỏi Yasuo Ma Kiếm một câu đơn giản:

- Có phải da mặt ngươi hay nổi mẩn đỏ ngứa rát, môi khô tróc vẩy, bề mặt da thô ráp thiếu tính đàn hồi?

- Đúng. Thì sao?

Hắn vẫn không đáp mà tiếp tục hỏi:

- Chắc là ngươi biết da nhạy cảm nhất lúc bị bỏng, nhỉ?Nếu trùng hợp có một tấm sắt áp lên khi da đang nhạy cảm tạo thành môi trường bí khí và đầy mồ hôi thì…Ừm, chắc sẽ tăng mức độ nhiễm độc sắt của ngươi lên kha khá đấy. Theo ta đoán thì chắc hẳn giờ da mặt ngươi đang nóng lên, cảm giác như có vài trăm mũi kim xoáy sâu vào lỗ chân lông, đúng chứ?

Yasuo Ma Kiếm thật sự rất muốn chối cãi nhưng giờ cái mặt ngứa quá rồi cũng không còn tâm trí đâu để mà phủ nhận nữa, vậy nên thay vì quanh co lòng vòng nó quyết định đi thẳng vào vấn đề luôn:

- Nếu ta không tháo xuống thì sao?

- Ngươi đeo cái này chắc cũng được vài năm rồi nhỉ?Hàm lượng sắt trong huyết thanh giờ chắc cũng kha khá rồi đấy. Cứ tiếp tục thì nhẹ là hủy dung, nặng là chết bất đắc kì tử

Hắn vừa nói vừa trầm ngâm vuốt cái cằm nhẵn nhụi, vẻ mặt thản nhiên như đang bàn chuyện thời tiết:

- . Mà mấy cái xa xôi tạm không bàn đến. Vừa nãy mặt ngươi bị bỏng, nếu không sơ cứu thì sau này ngươi đi dự Halloween cũng không cần phải hóa trang đâu.

Mặc dù đa phần những gì hắn nói Yasuo Ma Kiếm đều không hiểu nhưng tự bản thân nó cũng cảm nhận được vết bỏng trên mặt đang dần chuyển biến xấu. Tuy nhiên lăn lộn giang hồ có ai là không bị thương, sao có thể vì một chút đau đớn mà vất bỏ kiếm đạo mà bản thân theo đuổi bấy lâu nay.

Nhưng…hủy dung thì có phải hơi quá rồi không?

Thấy Yasuo Ma Kiếm cứ mãi đứng ngây ra như phỗng khiến hắn không kiên nhẫn nổi nữa, sau một tiếng hừ lạnh liền phóng người lao đến, tốc độ cực nhanh căn bản là không cho đối phương cơ hội phản ứng:

- Trầm mê bất ngộ.

Nó hoàn toàn không ngờ hắn đang nói nhảm lại đột nhiên tấn công như vậy, ngay cả ý nghĩ phản kháng cũng chưa kịp xuất hiện thì hắn đã như quỷ mị xuất hiện ngay trước mặt. Một luồng gió mạnh thổi qua, mặt nạ sắt là vật bất ly thân trong suốt từng ấy năm giờ đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

Khuôn mặt thon dài, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt sắc sảo tinh tế trừng trừng nhìn hắn đầy phẫn nộ, làn da bị bỏng trở nên đỏ hồng không những không làm mất đi mĩ cảm mà ngược lại còn tạo cảm giác như chủ nhân đang ngại ngùng đỏ mặt. Loại này xinh đẹp tinh xảo lại pha lẫn sự mạnh mẽ của người trong giang hồ, nếu thuộc về một nam nhân thì cũng thật quá lãng phí rồi.

- Trả cho ta!

Yasuo Ma Kiếm vươn tay định cướp lại mặt nạ nhưng hắn đã nhanh hơn một bước, thân thể nhỏ nhắn khẽ nghiêng qua một bên tránh né đồng thời tiện tay đẩy một cái khiến nó loạng choạng té lộn nhào xuống sông.

- Bộ đồ hôi rình của ngươi cũng nên thanh lý rồi. Quần áo ta để ở đây, tắm xong thì thay đồ đi.

Hắn đặt tay nải xuống đất rồi xoay người rời đi, không quên bịt tai để khỏi phải nghe Yasuo Ma Kiếm gầm gừ chửi bới:

- Ta đi kiếm đồ ăn. Rất nhanh sẽ về.

- Làm như ta sẽ theo ấy! Quân khốn nạn!

Yasuo Ma Kiếm thở hổn hển nhìn bóng lưng hắn xa dần. Sau khi đi quãng đường dài như vậy thì chỉ chửi vài câu cũng đủ rút cạn chút sức lực còn lại, chưa kể cả người lại còn đầy mồ hôi vừa nhột vừa bức. Cơ mà bộ giáp này tuyệt đối không thể cởi ra được, đặc biệt là ở cái nơi nguy hiểm luôn rình rập này.

- Ắt xì ~Tên điên ấy nghĩ cái quái gì mà lại đẩy mình xuống sông như thế?

Yasuo Ma Kiếm vừa run cầm cập vừa lật đật đi lên bờ, bộ giáp chắp vá bằng vải vụn và sắt thép thấm nước trở nên lạnh lẽo như một khối băng khiến hàm răng nó đánh bò cạp liên hồi.

Liếc vào tay nải, bên trong là một bộ bạch y trắng như tuyết, hoa văn chạy dọc ống tay áo oai phong lẫm liệt, vải lụa mềm mịn tràn đầy xúc cảm. Loại y phục đắt tiền này trước giờ quỷ nghèo như nó chỉ dám đứng nhìn từ xa chứ đâu dám chạm, thật không ngờ lại có ngày người ta cầm áo đến ép nó phải mặc. Nhân sinh nhiệm màu a!

(Dù sao hôm nay cũng đã phá giới rồi. Hai lần phá giới chắc cũng chỉ tính một lần thôi.)

Nó chần chừ mãi mới quyết định tháo nút buộc trên áo giáp. Bộ giáp rơi ra để lộ làn da trắng như tuyết, có hơi nhợt nhạt do thời gian dài không được tiếp xúc ánh sáng mặt trời. Thân thể gầy yếu chưa phát dục đầy đủ nhưng trên khuôn ngực mảnh mai đã hiện lên vài nét phong tình, tựa như một khối ngọc thô lặng lẽ chờ ngày tỏa sáng.

Nửa giờ trôi qua, hắn đi ra từ trong rừng, tay phải xách theo một sinh vật hình thù kì quái nhìn giống con ngỗng lớn nhưng bộ lông lại dày và sặc sỡ đủ màu. Nếu so sánh thì hắn chỉ cao bằng một nửa cẳng chân của nó, cũng không biết hắn như thế nào mà hạ được con quái thú này.

Hắn ném con quái điểu xuống đất tạo thành một tiếng động nặng nề rồi nghiêng đầu nhìn nó, đôi mắt cá chết chớp chớp mấy cái, nói:

- Ta cũng đâu có bị mù mà không nhận ra ngươi là nữ nhân, ngươi quấn ngực làm quái gì?

Nó với mấy chuyện giới tính kiểu này tương tác hơi kém nên nhất thời không hiểu được là hắn đang đề cập đến cái gì. Mãi đến khi nhìn xuống bộ ngực khiêm tốn và nhớ tới việc hắn sống chung với một quái vật ba đầu thì khuôn mặt nhợt nhạt của nó mới đỏ bừng lên, sẵng giọng quát:

- Quấn cái mông!Có tin ta móc mắt ngươi ra không?

Hắn rõ ràng không coi lời đe dọa của nó ra gì bởi sau khi ngẩn ra vài giây (mà theo nó nghĩ là vì ngạc nhiên chứ không phải kinh sợ) thì hắn gật gù nói:

- Ờ. Ta quên ngươi chỉ mới mười mấy tuổi đầu. Ok, lỗi của ta.

- Ngươi...

Nó bị làm cho tức đến độ hít thở không thông luôn, chẳng lẽ chỉ còn mỗi hai đứa mà lại vì chuyện này mà lao vào đấm nhau?Tuy rằng nó đã làm ngơ giới tính của mình để sống và làm việc như một kiếm khách chân chính, nhưng xúc phạm bộ ngực của một thiếu nữ...Cái này căn bản là không thể nào chấp nhận được!

- Được rồi, được rồi, sức lực dùng để chửi mắng ta ngươi nên giữ lại cho mình đi thì hơn.

Đang ngồi bệt dưới đất thành thạo vặt lông con quái điểu thì hắn bỗng sực nhớ ra điều gì đó, nghiêng đầu nói:

- Mà bộ dạng này của ngươi cũng ổn đấy. Nếu có thể thì sau này đừng ăn vận kì cục nữa.

Vừa đấm vừa xoa, cái loại thủ đoạn này nếu gặp phải Chu Tước thì nhất định sẽ bị tương ngay một đấm vào mồm. Rất may nạn nhân lần này kiến thức xã hội rất kém, tâm lý cũng có chút yếu nhược nên dễ dàng bị lời nói của hắn làm cho xao nhãng, thậm chí khuôn mặt thanh tú cũng có chút ửng hồng rồi.

- Nếu không phải hoàn cảnh bắt buộc ngươi nghĩ ta sẽ mặc như vậy sao?

Là nữ nhân có ai lại muốn chui vào một bộ giáp sắt vừa nặng vừa xấu hoắc?Nó biết nó chẳng khác gì một đứa tâm thần khi đội cái lốt ấy giữa trời mùa hè nắng như đổ lửa, nó biết bộ giáp khiến nó tách biệt với bạn bè đồng lứa, nhưng nó còn lựa chọn khác sao?

Định mệnh đã đặt nó vào con đường Yasuo, thế nên dù khó khăn đến mấy nó cũng chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước. Bởi nếu dừng lại thì chờ đợi nó ở phía sau chỉ là những ngày tháng lạnh lẽo vô định, nếu thế thì còn kinh khủng hơn là chết.

- Hoàn cảnh nào bắt buộc?Đấng?Bí kíp của Đấng bắt ngươi mặc như thế?

- Đấng nào?

Nghe hắn nói nhảm nhí cả ngày làm nó bắt đầu thấy khó chịu:

- Là “Bí kíp Yasuo Ma Kiếm 15gg”!

- Phzzzz~

Hắn không nhịn được phì cười vì nó không những nói to mà còn nói rất nghiêm túc, trong thứ mà nó tin tưởng lại không hơn gì một mớ hỗn độn nhảm nhí. Ôi, con người này đã tuyệt vọng đến mức nào, sao lại đi coi những thứ ngu độn “gã đó” viết ra là lẽ sống chứ?

- Cười cái gì mà cười?Ngươi muốn đánh nhau phỏng?

- Phỏng?Phzzzz~ Bà nội ngươi dùng từ đó thì mới hợp.

Hắn hít sâu một hơi bình ổn lại cảm xúc. Cứ khi nào ở chung với mấy đứa thật thà là hắn lại vô thức thả lỏng tâm trí, phiền thật.

- Nị...Đừng nghĩ nị giúp ngộ là ngộ hông dám làm gì nị nhá!

Nó đứng phắt dậy kêu la ầm ĩ, trường kiếm hung hăng đập bồm bộp xuống đất nhưng hiệu quả đe dọa lại bị giọng địa phương của nó làm cho rơi về 0. Ầyzzzz ~Chẳng biết quan điểm của hắn có phù hợp với thời đại này hay không nhưng con gái nói giọng địa phương thực sự có chút thú vị, tất nhiên với điều kiện là phải hiểu được nó nói cái gì đã.

Hắn kéo con quái điểu đã trần trụi cả trong lẫn ngoài ra sông tẩy rửa, máu tươi hòa vào nước tỏa ra mùi hăng hắc tanh nồng ngột ngạt không chịu nổi. Mặc dù nó đã không ít lần tiếp xúc với máu hay thậm chí là người chết nhưng bị mùi này xộc vào mũi vẫn không nhịn được rùng mình, khuôn mặt thanh tú tối sầm lại choáng váng nhìn mặt nước dần chuyển sang màu đỏ sậm.

- Vậy ra ngươi là loại người sẽ bắn tiếng địa phương khi tăng mood à?Quê ngươi ở mô?

Thanh âm đều đều của hắn bất ngờ vang lên. Trong lúc đang ở trung tâm của những gì huyết tinh và ghê tởm nhất hắn vẫn có thể nói một cách bình thản như vậy, loại này bản lĩnh khiến nó phải lại một lần nữa thay đổi cách nhìn về tên “phế vật trong phế vật” này.

(Hắn cố tình bắt chuyện với ta?Là sợ ta không chịu được cảnh máu tanh ư?)

Nó ngẩn ra một lúc rồi tự tát bôm bốp vào mặt mình. Đây là cái thế đạo gì chứ, sao lại có chuyện tự nghĩ rồi tự làm mình xúc động như vậy?!

- Mô cái mông!Đừng có mà bắt chước ta!Mà sao ta phải trả lời câu hỏi của ngươi?

Hắn thở hắt ra một hơi dài thật dài sau đó lắc đầu ngán ngẩm:

- Nhìn mặt ngươi cũng tử tế sao nhân phẩm lại rách như vậy?Đã từng nghe câu “Có qua có lại mới toại lòng nhau” chưa?Ngươi hỏi ta thì được, ta hỏi thì lại không thèm rep, chơi thế thì chơi với đầu gối đi.

- …

Không gian chỉ còn lại tiếng suối chảy róc rách cùng tiếng củi lửa lách tách, Ly Hỏa Kiếm một lần nữa được hắn tin tưởng giao cho nhiệm vụ thiêng liêng đó là…châm lửa. Lần này dù mẹ hắn có biết thì chắc cũng chẳng buồn ý kiến ý cò gì, Ly Hỏa Kiếm rơi vào tay hắn thì mặc định là tương lai ảm đạm rồi.

Nó ôm thanh kiếm ngồi thu lu một góc chăm chú nhìn hắn tẩm gia vị lên thịt, từng động tác lẫn thần thái đều toát lên sự cô độc lạ thường khiến người khác dễ dàng bị cuốn vào guồng quay của hắn. Cô độc, trống rỗng, cảm tưởng như chính những thứ đấy là điều kiện để hắn có thể trở thành như hiện tại, để hắn có thể sinh tồn mà không cần tới bất cứ ai.

Nó hiểu rõ sự cô đơn đáng sợ đến đâu, thứ đấy có thể nghiền nát và bóp méo tâm trí con người đến mức không thể dùng từ “con người” để hình dung nữa. Bản thân nó cũng từng trải qua cảm giác tồi tệ ấy trong những ngày tháng lang thang vô định, thậm chí có thời điểm nó tưởng như đã vĩnh viễn đánh mất phần “người” của mình. Bởi vậy chỉ cần chú tâm là nó có thể nhìn thấu được cảm xúc tiêu cực của một người lớn đến đâu, giống như chưởng môn, Minh Thần hay Tam thúc – người cầm đầu đội hộ vệ của môn phái, tất cả bọn họ đều tồn tại một nỗi cô đơn sâu sắc mà người thường không thể so sánh.

Thế nhưng hắn thì lại khác, cảm xúc tiêu cực ăn sâu bám rễ vào hắn giống như da thịt tạo thành một cảnh giới mà nó chưa từng thấy ở bất cứ ai. Thậm chí ngay cả những cao tăng mà nó từng gặp cũng chỉ có thể áp chế những cảm xúc tiêu cực xuống rất sâu chứ chưa từng có ai dung hợp hoàn toàn như hắn. Nếu cô đơn tạo thành khổ đau cho loài người, vậy khi dung hợp thì có còn cảm thấy đau nữa không?

Nó không dám hỏi, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt hắn nó có thể khẳng định hắn không hề đau khổ. Không đau khổ, cũng không vui vẻ hạnh phúc, chỉ tỉnh bơ và trống rỗng như một chiếc bình sứ. Rõ ràng như vậy là không tốt, nhưng nếu so sánh với cảm giác đau khổ dằn vặt nó phải chịu suốt bấy lâu nay thì sự trống rỗng đó thực sự rất đáng ghen tỵ.

- Ngươi thật kì lạ.

- Hử?

Hắn ngẩng đầu nhìn con bé đang xụ mặt ra, nhăn mày hỏi:

- Đang yên đang lành cà khịa gì thế?Rảnh thì qua đây nướng thịt dùm đi.

Nó không đáp mà cũng không nướng thịt hộ hắn luôn, thay vào đấy nó nhìn chằm chằm vào hắn một lúc rồi cười nhạt:

- Ngươi có thể nói rất nhiều, cũng có thể không nói một câu nào. Rõ ràng không hứng thú nhưng lại tìm cách bắt chuyện với ta. Tại sao vậy?

Hắn ném thêm củi vào để lửa cháy to hơn, bình thản nói:

- Nếu không có người nói chuyện cùng thì chẳng phải ngươi sẽ cô đơn sao?

- Ngươi đang thương hại ta?

- Ờm, chắc vậy.

“Thương hại” là một trong những từ dễ gây phản cảm nhất dù ở bất cứ thời đại nào, và hắn cũng từng nhiều lần trải nghiệm hậu quả mà ghê gớm nó gây ra nên trải nghiệm thêm một lần nữa thì cũng chả sao. Thật ra từ đó dùng ở hoàn cảnh này cũng không đúng lắm, nhưng nếu đợi hắn ngẫm ra một từ thích hợp thì hết nguyên một chương mất nên cứ nhắm nhận bừa đi cho xong chuyện.

- Cám ơn.

- Hử?

Hắn nheo mắt nhìn nó đầy hoài nghi, nghiêm giọng hỏi:

- Nãy củi nổ to quá, ngươi vừa mới chửi xéo ta đúng không?

(Cái thằng này…)

Nó nghiến răng ken két định bụng xông đến đấm hắn một trận rồi ra sao thì ra, thế nhưng nó lại chần chừ khi nhìn vào mấy miếng thịt chín vàng. Thôi thì đợi ăn xong rồi đập hắn cũng không muộn.

- Ta nói cám-ơn-ngươi!

- Vì cái gì?

Hắn đi tới trước mặt nó đưa ra một xiên thịt, nói:

- Cầm.

Nó ngước nhìn hắn, mím môi không đáp. Về phần tâm lý của bọn trẻ hắn không hiểu rõ lắm, nhưng nếu chỉ vì xấu hổ mà cứ ngồi đần ra suốt mười mấy giây để người khác phải đợi thì thật sự là không hay chút nào.

- Cầm ~lấy ~

- Biết rồi!Đừng có mà gằn cái giọng lên!

Nó giật lấy xiên thịt trong tay hắn rồi đưa lên miệng hung hăng cắn một cái, mắt hạnh trừng trừng liếc theo hắn khiến hắn không khỏi mất niềm tin vào cái lòng biết ơn của con nha đầu này. Cứ ngáo ngơ có khi lát nữa nó còn tuốt kiếm xiên hắn luôn ấy chứ.

- Kể từ khi rời làng chưa từng có ai giúp đỡ hay cho ta bất cứ thứ gì. Thế nên...

Nó liếc mắt theo dõi biểu cảm hắn, phát hiện hắn ngay cả một chút chú ý cũng không có mà chỉ chăm chăm vào đống thịt nướng. Đã vậy nó dứt khoát đem toàn bộ những lời chân thành thắm thiết nuốt ngược lại vào bụng, hừ lạnh nói:

- Mà ai cần ngươi “thương hại” chớ!Mau rút lại lời ngươi vừa nói đi!

- Ngươi mười mấy tuổi rồi mà nói năng nhược trí thế? Lời đã phun ra sao rút lại được?

Hắn đưa miếng thịt lên mũi hít vài cái tinh tế đánh giá rồi rắc thêm một ít gia vị, chặc lưỡi nói:

- Để ngươi bớt xấu hổ hay là chơi trò này đi. Mỗi người hỏi một câu, người kia phải trả lời trung thực. Vừa nãy ta hỏi rồi, giờ đến lượt ngươi hỏi.

- Ai xấu hổ?Mà ngươi nghĩ mình hay ho lắm à?Bộ ngươi là người nổi tiếng hay gì?

Nó bật cười trước thái độ tự tin đến ngớ ngẩn của hắn. Quả thực biểu hiện hôm nay của hắn có chút khiến người khác bất ngờ, nhưng mà cũng chỉ hơi ngạc nhiên một chút thôi. Sư thúc bản lĩnh lớn như vậy, trang bị cho hắn một vài kĩ năng vượt ải chỉ là chuyện đơn giản như đan rổ chứ có gì đặc sắc đâu mà hỏi.

- Vậy sao?Ta thích những đứa không tọc mạch chuyện người khác như ngươi đấy. Vậy khỏi chơi bời gì nữa nhé, ăn nhanh cho ta còn luyện công.

- Khoannn!Ta nghĩ lại rồi, ta có chuyện muốn hỏi!Uy áp vừa rồi ngươi làm thế nào mà tạo ra được?

- Uy áp nào?

Hắn nghiêng đầu nghi hoặc hỏi. Con nha đầu này không phải bị đánh đến hư não rồi đấy chứ?Uy áp chứ đâu phải nước cống, đang yên đang lành ai lại đi xả ra làm gì?

- Cái lúc ngươi ở trong rừng ấy!Xong rồi ta phải gọi thì ngươi mới trở lại bình thường. Chỉ mới cách đây chưa đầy nửa canh giờ thôi, ngươi đừng có làm bộ không nhớ!

Nó không quản hắn giả ngu hay thật sự không nhớ, vẻ mặt hào hứng nhiệt tình miêu tả lại cảnh tượng khi đó. Dù sao cũng là một hiện tượng hiếm gặp, nếu nó nói không ấn tượng thì đấy chính là đang nói dối.

- À, khi đó...

Hắn bưng trán cười nhạt nói:

- Để ta đoán nhé. Có phải ngươi rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, đúng không?Đã đến mức nhìn thấy được cảm xúc chưa?

Câu hỏi của hắn đặc biệt đến mức nó quên béng mất đang là lượt hỏi của mình, vội đáp:

- Đúng là như vậy. Nhưng nhìn thấy cảm xúc là sao?Thỉnh thoảng ta thấy khói đen tỏa ra từ cơ thể người khác, chẳng lẽ đấy là chính là cảm xúc của họ?Phải rồi, vừa nãy quanh ngươi cũng có khói đen như vậy!

- Cái ngươi nhắc đến không phải uy áp. Chậc ~Bọn trẻ thời nay sao lại thiếu hiểu biết như vậy.

Hắn lựa ra vài từ phổ thông dễ hiểu cho con nha đầu này dễ hiểu rồi giải thích:

- Uy áp là khi có kẻ mạnh hơn phóng thích chiến ý kích phát bản năng sinh tồn của ngươi tạo hiện tượng đổ mồ hôi, tăng huyết áp, giãn đồng tử, đôi khi là tè ra quần. Còn cái vừa rồi gọi là sốc tinh thần, là bởi thay vì bài trừ cảm xúc tiêu cực thì ngươi lại hấp thu chúng vào người. May là chưa phát điên đấy.

Nó nghe một hồi thì cũng chỗ hiểu chỗ không, nhăn mày nói:

- Nhưng trong sách gọi đấy là “uy áp tinh thần” mà, còn nói có thể luyện đến thật lợi hại!

- Người có năng lực đặc biệt như ngươi trên đời không ít, chắc lại tên thất học nào đấy viết bậy viết bạ thôi.

Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nhạt nói:

- Chắc phải là đứa tuyệt vọng lắm lắm thì mới đi luyện cái bản lĩnh này.

Nó cảm thấy lời của hắn tuy vô lễ nhưng cũng không phải không có lí. Nếu thực sự là uy áp thì phải thu phát tự nhiên, còn bộ dạng của hắn khi đó lại giống như hoàn toàn không biết mình đã làm gì. Có lẽ do năng lực của nó quá nhạy nên mới cảm thấy hiện tượng lạ lùng như vậy.

- Nhưng có điểm này ta vẫn chưa hiểu. Nếu đấy là cảm xúc của ngươi thì chuyện gì khiến ngươi kích động đến thế?

Nghe câu hỏi của nó xong đôi mắt cá chết của hắn bỗng trĩu xuống, thanh trầm hẳn đi chứ chẳng còn đều đều khó ưa như mọi ngày:

- Cách ngươi cự tuyệt hồi nãy rất giống một người quen của ta.

- Là người trong mộng của ngươi à?

Linh cảm của nữ nhân rất nhạy bén, chỉ cần nhìn thoáng qua biểu cảm của hắn liền biết là đau khổ vì tình. Nó gạt hết mặt mũi qua một bên lật đật chạy lại ngồi xuống bên cạnh hắn, đôi mắt chỉ thiếu chút nữa là phát sáng rồi. Xem ra nữ nhân ở thời đại nào đối với vấn đề tình cảm cũng luôn có một sự hào hứng đặc biệt.

- Là vợ của ta.

Ở thời cổ đại, việc hứa hôn từ khi còn nằm trong bụng mẹ là mẹ là hết sức bình thường nên nó cũng không ngạc nhiên lắm. Bất quá tuổi của hắn vẫn còn quá nhỏ đi, mới từng này tuổi mà vợ chồng đã lục đục thì tương lai sống chung thế nào được?

Dù biết tò mò chuyện nhà người ta là không tốt nhưng sau một hồi cân nhắc cuối cùng nó vẫn không nhịn được hỏi nhỏ:

- Hai người đã xảy ra chuyện gì?

Hắn quay sang nhìn thẳng vào mắt nó. Lúc này trong mắt hắn có nét gì đấy cuồng loạn đau đớn như con thú bị tử thương, ánh nhìn sâu thẳm như soi thấu cả tâm can khiến nó khẽ rùng mình.

- Nàng vì ta mà chết, còn ta thì hận nàng cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.