Chiêu Viên cuối cùng cũng tự mình xác nhận, Đỗ Chân chính xác là một thái giám có địa vị cao nhất mà nàng từng gặp. Không chỉ có thể tuỳ ý sai bảo toàn bộ thái giám cung nữ xung quanh mà còn có thể ngang nhiên cùng ngồi học với thái tử và nàng.
Nhân lúc thái phó còn đang sửa soạn sách bút, Chiêu Viên rất thật thà mà hỏi thẳng:
- Đỗ Chân, cuối cùng thì ngươi là thái giám cung nào? Tại sao ta lại có cảm giác thân phận của ngươi còn cao hơn cả thái giám đại tổng quản nữa?
Đối với thắc mắc của Chiêu Viên, Tư Minh đã thoải mái cười mà không cần nhịn nữa rồi. Hắn nhìn vẻ mặt thản nhiên của Đỗ Chân, nhếch miệng chế giễu nói:
- Còn cố làm ra vẻ cái gì? Ngươi không sợ người khác coi mình là thái giám lâu ngày, chính ngươi cũng sẽ tự nghĩ như vậy sao?
Đỗ Chân không trả lời thái tử, nghiêm chỉnh nhìn Chiêu Viên một lúc lâu. Chiêu Viên cảm thấy ánh mắt ấy không phải là chất vấn, càng không phải là phẫn nộ. Chỉ giống như nghiền ngẫm, lại giống như tự hỏi, dường như còn pha thêm một chút tổn thương nào đó rất khó nắm bắt.
Chiêu Viên đón ánh mắt ấy, cũng đường hoàng nhìn thẳng. Thắc mắc kéo dài mãi mới thấy hắn cất lời:
- Thứ cho thần tò mò, công chúa có thể nói vì sao lại nghĩ thần là thái giám được không?
Chiêu Viên giật mình ngả về phía sau. Nói như vậy…
- Chẳng lẽ không phải?
Đỗ Chân không nói gì. Chẳng lẽ ngày hôm qua hắn đặc biệt mặc nột bộ quần áo diêm dúa chỉ có quan lại mới dùng ấy vẫn không khiến nàng nhận ra sao? Là trách nàng ngây thơ hay trách vẻ bề ngoài của hắn? Thật sự kém cỏi tới mức vậy…
- Ngươi đừng nghĩ ta không hiểu chuyện. Người qua lại trong hoàng cung ngoại trừ chủ nhân các cung thì cũng chỉ có ba loại. Ngươi một không phải thị vệ, bọn họ bên người luôn mang theo vũ khí. Hai không phải cung nữ, chỉ cần nhìn váy áo khác biệt là biết. Vậy nếu không phải thái giám thì sẽ là ai khác?
Chiêu Viên giơ tay kiểm đếm, lập luận chặt chẽ khiến Tư Minh cũng phải gật gù tán thưởng. Chỉ có điều:
- Vậy giọng nói thì sao? Công chúa không cảm thấy giọng nói của thần và thái giám bình thường có khác biệt sao?
Đỗ Chân hỏi, không ngại chỉ rõ từng việc, từng việc.
- Khác chứ! Nhưng không phải giọng thái phó cũng khác sao?
Một, hai, ba… Không chỉ vài người, mà toàn bộ hiện trường đều im lặng tới kỳ dị.
Tư Minh xoay đầu, ôm trán đau khổ không nỡ nhìn. Đỗ Chân thở dài, vẻ mặt giống như là dự tính điều gì đó. Chỉ có Chiêu Viên vẫn hoàn toàn sửng sốt, giọng vì khó hiểu mà cao hơn một quãng. Tiếng nói to, dõng dạc khiến thái phó cũng không thể không nghe thấy:
- Chẳng lẽ thái phó cũng không phải là thái giám hay sao?
***
Chiêu Viên bị phạt chép sách, cuối buổi học lập tức thi hành.
Chỉ cần nhớ lại sắc mặt của thái phó lúc ấy, Chiêu Viên thật sự không dám bình luận gì nhiều. Mặc kệ mọi nỗ lực xin tha, nàng vẫn bị thái phó phạt thẳng tay không thương tiếc. Nghĩ lại lúc trước từng nhiều lần hả hê thấy ngay cả thái tử cũng bị thái phó phạt tới ăn không ngon, ngủ không yên mà lại đau lòng. Quả nhiên cười người hôm trước, hôm sau bẽ bàng.
Lúc ngồi chép phạt, Chiêu Viên thực sự đã hiểu rõ mọi chuyện rồi. Đỗ Chân không phải, mà thái phó càng không phải thái giám. Chỉ có điều Đỗ Chân hắn là thần tử, lại cam chịu. Từ đầu tới cuối chẳng hé răng cãi nàng nửa câu. Còn thái phó… Thôi quên đi. Tập trung chép phạt xem ra là việc đáng để chú tâm hơn.
Thế nhưng, chẳng lẽ tên Đỗ Chân kia gài bẫy nàng, hại nàng bị phạt? Chỉ là hiểu lầm nho nhỏ thôi, có cần ghi thù với nàng như thế không?
Tư Minh sau buổi học vẫn còn nán lại chưa chịu về cung. Hắn thấy Đỗ Chân vẫn lẳng lặng đứng bên một gốc cây xoan lớn nhìn vào gian đọc sách, đối với hành động trước sau bất nhất ấy vẫn còn chưa hiểu rõ.
Vài bước tới gần, thẳng trước mặt là hoàng muội còn đang cặm cụi ghi chép, ngoan ngoãn tới lạ thường. Quả nhiên uy thế của thái phó là không nhỏ!
- Nếu thấy hối hận có thể vào chép phạt cùng!
Đỗ Chân quay lại nhìn hắn, chỉ cười nhỏ.
- Thái tử lại quá lời rồi, thần đâu làm gì để phải hối hận?
Tư Minh nhếch miệng, không ngại nói thẳng:
- Vậy thì đứng đây làm gì? Lại còn trưng ra vẻ mặt như vậy? Đừng nói ta với cậu đã làm bạn lâu ngày, ngay cả một thái giám đi qua cũng nhìn thấy!
Đỗ Chân lặng lẽ thở dài, rất lâu mới lơ đễnh hỏi lại:
- Chẳng lẽ tâm ý của thần, ngay cả thái tử cũng không hiểu được sao?
- Ý gì?
Tư Minh nghi hoặc nhíu mày. Vốn vẫn cảm thấy Đỗ Chân đối với mấy việc này nghiêm túc dị thường, nhưng chỉ nghĩ hắn lại làm ra vẻ để dụ được Kim Hồ một phen. Không lẽ nào còn muốn điều gì khác?
- Lần này thần muốn công chúa theo thái tử học sách là đã quyết tâm từ lâu. Đọc sách, còn là hiểu rõ mọi sự. Công chúa cứ mải chơi lại đơn thuần như vậy, đã nên biết suy nghĩ rồi.
- Cậu đa nghĩ quá rồi đấy. Địa vị của Kim Hồ trong hoàng cung này như thế nào chẳng lẽ cậu còn không rõ? Còn về sau này…
Tư Minh hơi ngừng lại, đột nhiên đổi giọng, không còn vẻ đùa cợt ban nãy nữa.
- Nếu không phải cậu không tự tin thì là đang chê hoàng muội sao?
Đỗ Chân lắc đầu cười, lưng ngả về sau dựa người vào thân cây. Vẻ mặt vốn đã già dặn trước tuổi càng có vẻ sâu sắc cẩn trọng.
- Thần nghĩ đối với một người sống trong hoàng cung, càng là có thân phận cao quý mà nói, chỉ có khiến người ấy tự mình mạnh mẽ mới là cách bảo vệ tốt nhất. Thái tử không phải là người hiểu được rõ nhất điều đó hay sao?
Tư Minh giật mình, trong một khắc hoàn toàn sững người. Trước giờ quả thật hắn luôn nghĩ, Kim Hồ thân là công chúa, chỉ cần vui vẻ nhàn nhã là được. Sớm đã nhìn thấy một chỗ hoàn toàn tin tưởng có thể chăm sóc sau này. Vạn sự như ý, xem như đã không còn gì phải lo nghĩ. Nhưng xem ra, hắn lại chủ quan mất rồi!
Cẩn thận ngẫm lại, trong cung cấm đâu phải chỉ có tranh quyền đoạt vị, càng đâu phải chỉ có tranh đấu giữa các hoàng tử để kế thừa ngai vàng. Phi tần tranh cướp nhau vì thánh ân sủng ái. Người người hãm hại nhau vì mưu mô, vì hãm hại, cũng vì đố kỵ. Nói như vậy xem ra, hẳn Kim Hồ mới là người đang đứng ở đầu sóng ngọn gió.
Tư Minh sau một thoáng suy tư mới cẩn thận quan sát lại thật kỹ người trước mặt. Hắn vốn nghĩ Đỗ Chân ngoài mặt thì nghiêm túc kính cẩn, bên trong lại thường nghĩ cách bông đùa. Giống như trước mặt Kim Hồ ngày hôm trước vậy, là ý tại ngôn ngoại. Hoàng muội của hắn bị trêu ghẹo mà không mảy may hay biết. Đó mới là Đỗ Chân mà hắn biết.
Vậy thì… Đỗ Chân trước mặt hắn lúc này là ai?
Dù sao cũng chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi mà thôi. Nếu xét về tuổi đời thậm chí còn nhỏ hơn hắn một tuổi. Thế nhưng có thể suy nghĩ sâu xa lại thấu đáo đến vậy.
Tư Minh ngửa đầu nhìn trời, giọng cũng có chút trầm tư:
- Ngươi nói đúng. Người đâu phải thần, sao có thể lường trước được mọi sự.
Thế nhưng lại vẫn một lần bị phản bác:
- Không ai có thể lường trước mọi sự, dù là thần tiên cũng thế.
Tư Minh không nói gì, chỉ tự mình suy ngẫm. Đỗ Chân nói, có lẽ cũng phải…
Mãi sau Tư Minh mới vươn tay vỗ vai hắn, thấp giọng cười cười, lấy lại không khí vui vẻ bằng cách buông lời trêu chọc:
- Làm như vậy cũng không sợ Kim Hồ nghĩ ngươi hẹp hòi, ghi thù đòi nợ mà ghét bỏ ngươi sao?
Đỗ Chân lại rất thoải mái cười mà đáp lại hắn:
- Lại phí công thái tử lo nghĩ rồi. Thần luôn biết rõ thiệt hơn, càng tự hiểu điều gì mới là quan trọng nhất.
Đoạn cười lớn, trong ánh mắt đã thấy rõ vẻ bông đùa tinh nghịch quen thuộc:
- Hơn nữa thái tử cũng thấy rồi, công chúa hiện tại là vừa ý vẻ bề ngoài của thần, sẽ không quá để tâm tới mấy tính xấu đó đâu!
- Ha ha, ngươi nói cũng phải.
Tư Minh cũng cười lớn, một lát lại thấp giọng lầm bầm:
- Làm sao mà hoàng muội của ta lại đam mê nam sắc như thế được? Chẳng lẽ không giống được ta một chút nào sao?
Đỗ Chân chỉ nhếch miệng không nói, tầm mắt lại một lần rơi về bóng dáng nhỏ nhắn đang miệt mài viết chữ phía trong. Nắng chiều không phủ được tới chỗ nàng ngồi, nhưng trong mắt hắn nơi ấy vẫn sáng rực rạng rỡ, bất kể lúc nào cũng cuốn lấy chú ý của hắn.
Gió đông nhẹ khẽ thổi bay tóc mai, Chiêu Viên lười biếng nhét một tay vào vạt áo, tay phải cầm bút cũng xiêu vẹo. Đỗ Chân từ nơi này nhìn sang, khỏi cần tận mắt thấy chữ mà nàng viết cũng biết được hình dáng nó ra sao.
Thi thoảng Chiêu Viên cũng sẽ buông bút vặn mình, quay đầu to nhỏ gì đó với cung nữ đang hầu bên cạnh, vẻ mặt không kiên nhẫn cùng oán thán.
Bất chợt nghĩ tới những lần thấy nàng. Nắng vàng vờn quanh, hương hoa tràn ngập. Là đã từng gặp ở kiếp nào? Quen thuộc đến đau lòng, khiến hắn muốn vươn tay ôm lấy, khiến hắn muốn dốc công bảo vệ.
Tư Minh vẫn lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng trước mặt. Đỗ Chân ngày hôm nay hoàn toàn là một con người mới mẻ hắn vừa kịp gặp gỡ. Quả thật chưa từng nghĩ, sẽ có lúc được nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng đến nhường này.
Mượn cuộc gặp vô tình, khéo dùng cớ khiến hoàng thượng cũng nới lỏng bao bọc nuông chiều. Lại có thể bỏ qua thương xót nhất thời cùng chuốc lấy tiếng xấu. Một lòng suy nghĩ cho hoàng muội, thấu đáo lại vẹn toàn…
Có lẽ, tất thảy ấy là phải dùng chân tâm mà lo nghĩ.