Vẫn Là Em

Chương 4: Chương 4: Chương 3




sự việc đã ra khỏi quỹ đạo thông thường, hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của Hạ Điềm Hinh. côthật sự trợn mắt há hốc miệng.

Lôi Quang Hằng vốn là người theo thuyết vô thần, căn bản là tin đến mê muội. Vậy mà lại không hề nghi ngờ người thuận miệng bịa đặt chuyện “hồn nhập xác” kia, thậm chí còn tùy ý đặt điều kiện cho cô– Hạ Điềm Hinh, tiếp tục làm người trung gian giữa hai thế giới cho anh và vợ quá cố.

“anh không nghĩ rằng tôi đang nói dối anh sao?” cô tò mò hỏi.

“Ánh mắt và cách nói chuyện của cô không lừa được tôi đâu, tôi có thể cảm nhận được chính là cô ấy.” anh lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách thoáng hiện một nỗi đau thương khắc sâu.

Ánh mắt đau khổ đó hằn lên tim cô một vết thương, giờ cô mới biết, thì ra anh yêu cô sâu sắc đến như vậy.

Vẫn tưởng hai người cứ ba ngày là um sùm một trận nhỏ, năm ngày ầm ĩ một trận lớn, mối quan hệ của họ lúc tốt lúc xấu. cô thật sự không đoán được, anh đối với cô là yêu thương nhiều, hay càng lúc càng chán ghét. Cho đến ngày anh ôm cô, không ngừng lẩm bẩm nói cô đừng rời khỏi anh, toàn thân anhtoát ra nỗi sợ hãi tột cùng, ôm chặt lấy cô, nhất quyết không cho cô đẩy anh ra.

Thế là… lời nói dối vẫn cứ tiếp tục. Sau khi cô sống lại một cuộc đời mới, cô không có cách nào trở về “chính đạo” như cô mong muốn, có muốn cũng không được.

Bởi vì khát vọng muốn được ở cùng anh quá mạnh mẽ, biết rõ bản thân bây giờ không phải Kha Hựu Tâm, cũng không phải là vợ của anh. Cá nhân Hạ Điềm Hinh có rất nhiều lý do để không dây dưa cùng với anh, nhưng cô vẫn muốn ích kỉ giữ anh lại.

cô cũng biết, mấy trò bịp bợm giả thần giả quỷ này không thể giấu diếm được cả đời. Nhưng ít ra, đến khi nào cô có biện pháp buông tay anh, hoàn toàn trở thành người dưng không chung lối với anh, cômới có can đảm kết thúc sự dối trá này.

Thế là cô – Hạ Điềm Hinh, trở thành ‘bà đồng’ nửa thật nửa giả.

***

“Năm trăm vạn tiền trợ cấp gửi đến tài khoản của mẹ tôi. một căn biệt thự sân vườn do mẹ tôi đứng tên.” Ha ha, cô tiếp tục vòi thêm. “Còn nữa, về phần tôi, tôi muốn một chiếc Minicooper màu đỏ, và mộttấm thẻ phụ của anh.”

Trưa hôm sau, cô đến tổng công ty của Lôi Quang Hằng, nghênh ngang nói thẳng danh tính, sau đó đithang máy, kiêu ngạo bước vào phòng làm việc của anh.

Ngồi ghế còn chưa kịp nóng, cô đã đưa ra một loạt điều kiện.

Trợ lý Lý đứng bên cạnh chờ văn kiện đứng ngẩn người. Lôi Quang Hằng ngồi cách Hạ Điềm Hinh mộtchiếc bàn gỗ xoan đào nhìn thấy cô đầy khí thế như vậy, anh vẫn tỏ ra lạnh băng.

“Tổng… tổng giám đốc, cô gái này chẳng phải là người ngày hôm đó…” Trợ lý Lý không biết bảo vệ làm ăn thế nào mà để cho cô gái kia vào được đây, lại còn không thể tin cô dám ngang nhiên đến cửa ‘đòi nợ’ như vậy.

“anh ra ngoài trước đi.” Những ngón tay thon dài của Lôi Quang Hằng đặt chiếc bút Montblanc xuống giấy, dứt khoát hạ chữ ký lên mớ văn kiện, sau đó ném cho Trợ lý Lý còn đang ngơ ngác.

“Vâng.” Đánh hơi được mùi bất bình thường. Trợ lý Lý đương nhiên không dám tiếp tục truy hỏi, anhnhanh chóng rời khỏi phòng làm việc lạnh như Băng Cung này.

“cô đồng ý chuyển đến chỗ tôi ở sao?” anh ngưng mắt, nghĩ đến cô gái này ngay từ đầu đã không hề nể sợ mình.

Từ ngày anh biết cô có khả năng tương thông với linh hồn của vợ quá cố, thậm chí còn để Hựu Tâm mượn thân thể, anh liền không có cách nào để cô rời khỏi tầm mắt của anh dù chỉ một chút.

anh yêu cầu cô dọn đến chỗ anh ở, điều kiện tùy cô định đoạt, hai ngày sau trả lời cho anh. Đó là ngày hôm nay.

“Được. OK. không thành vấn đề.” cô chớp chớp mắt to, cơ thể mảnh khảnh dựa vào chiếc sofa rộng rãi, trông càng khiến người khác cảm thấy muốn yêu thương.

“cô không sợ sao?” anh tựa lưng vào chiếc ghế nhung đen, chiếc cằm vuông nâng cao, toát ra vẻ kiêu ngạo không ai sánh bằng.

“Sợ cái gì?” Nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách kia, cô cong mắt mỉm cười, có cảm giác cô như mộtcon mèo nhỏ đang chống lại một con báo lớn.

“Đến chỗ của tôi, ban ngày có người làm, nhưng đến tối chỉ có cô và tôi. cô không sợ tôi sẽ làm chuyện gì đó với cô sao?”

“Haha, tốt thôi. Nếu anh thật sự làm chuyện gì đó với tôi, tôi có thể chuẩn bị trở thành quý phụ chính thức rồi. Cũng không cần bằng đại học nữa. Cuộc sống dễ dàng hơn nhiều.” cô cười ha ha nói.

Lôi Quang Hằng nghe vậy thật cũng không cảm thấy lạ. Thời buổi hiện nay, những cô gái tham sinh phú quý, nhà cao cửa rộng có rất nhiều. Dựa vào cuộc sống và hoàn cảnh gia đình cô, có tư tưởng này cũng không phải kì lạ.

“Bây giờ Hựu Tâm có đang ở đây không?” Mở đầu cuộc đối thoại, anh không hứng thú với cô bé này lắm, người quan trọng trong lòng của anh không phải là cô mà là vợ của mình.

“Làm ơn đi, bây giờ là ban ngày, dương khí nặng thế này làm sao cô ta có thể bay lởn vởn ở đây được chứ.” cô liếc mắt nhìn anh, cười thầm trong bụng.

Haha, anh vậy mà lại tin có hồn ma tồn tại cơ đấy, phục anh thật.

anh đối với Hạ Điềm Hinh lạnh như băng, nhưng đối với Hạ Điềm Hinh được Kha Hựu Tâm nhập vào thìlại nhiệt tình như lửa. Thái độ trước sau khác nhau rất lớn, làm cho cô cảm thấy không biết nên tin ai.

không còn cách nào, bất kể là trước hay sau khi nhập hồn vào thân cô, cô vẫn là cô đó thôi. Chẳng qua cũng chỉ là dùng thân thể của Hạ Điềm Hinh tiếp xúc với anh. thật đáng buồn!

thật ra nhiều lúc cô muốn lớn tiếng nói cho biết, cô chính là Kha Hựu Tâm, nhưng anh sẽ tin cô chứ? anh có thể cho rằng cô đang dùng thủ đoạn với anh hay không?

không, không được. cô không dám tùy ý mạo hiểm. Trước tình hình mập mờ không rõ này, cô nhất định phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể để bị bại lộ dễ dàng.

“Lôi Quang Hằng.” cô đứng dậy đi về phía anh, tựa vào cạnh bàn, nét mặt như muốn thăm dò.

“Điều kiện vừa rồi cô đưa ra tôi đều đồng ý. Sau này chi phí sinh hoạt của cô tất cả đều do tôi chi trả.” anh không hề ngẩng đầu, giọng điệu lạnh lùng như đang bàn chuyện kinh doanh vậy.

“anh đang bao dưỡng tôi sao?” cô thật sự không chịu nổi bộ dạng này của anh! Giống như toàn thế giới đều cô lập anh, chỉ có một thân một mình anh ở lại vương quốc của sự cô độc. Bộ dạng này của anhkhiến cô vừa tức giận lại vừa đau lòng.

“Điều kiện duy nhất của tôi chính là cả hai phải giữ bí mật chuyện này.” anh cũng không muốn cho người khác biết nội tình sự việc, càng không muốn trở thành kẻ điên của toàn nhân loại. Dù sao sự thậtnày chỉ cần anh và cô biết là được rồi.

“À, cho nên không phải là công khai bao dưỡng, mà là bí mật bao dưỡng hả?” Ha ha, cô giống như đangchơi trò một người đóng hai vai vậy. Thân thể là ‘tiểu tam’, linh hồn là ‘chánh cung’.

Nghe thấy giọng điệu khinh bạc mập mờ của cô, đôi mắt lạnh lẽo của anh cuối cùng cũng nhướn lên, nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp đang cười ngọt ngào kia, trái tim kiên cường bỗng dưng rung động. Từ đầu đến chân cô gái này và Hựu Tâm không giống một chỗ nào cả, nhưng ánh mắt của cô, thậm chí cách mỉm cười và giọng điệu nói chuyện lại không hề khác một chút nào, cực kì giống với phong cách của Hựu Tâm. Nguyên nhân là bởi vì linh hồn của Hựu Tâm nhập vào thân thể của cô hay sao?

Cảm giác tội lỗi như muốn nuốt chửng lấy anh, nhưng ngọn lửa tình dục chính là ác ma, dù thế nào cũng sẽ thiêu rụi hết tất cả, dù ý chí của anh có kiên cường như sắt đá, đến cuối cùng cũng sẽ bị nó nung chảy. Huống chi, cô và Hựu Tâm quá giống nhau, cứ như linh hồn Hựu Tâm đang ở trong thân thể của Hạ Điềm Hinh vậy…

không! Đây chỉ là cái cớ anh muốn biện minh cho ham muốn phóng túng trầm luân của mình.

cô gái này cũng chỉ là một nữ sinh phổ thông có thể chất kì lạ, không phải là cô gái có khả năng lay động toàn bộ thế giới của anh! Lôi Quang Hằng, mày nhất định phải tỉnh táo lại…

không biết đến sự giao chiến tận sâu trong lòng anh, Hạ Điềm Hinh không an phận tiếp tục ma sát đốm đỏ sẫm nhỏ trước ngực anh, cảm nhận nó cương cứng, đứng vững trong lòng bàn tay cô, cô đắc ý cười khúc khích.

Gương mặt anh tuấn của anh giận dữ, đôi mắt màu hổ phách toát ra ngọn lửa ham muốn, cổ họng khô rốc, máu nóng toàn thân sôi trào, lý trí, đấu tranh của anh hoàn toàn bị vô hiệu hóa.

“Quang Hằng, anh thích em liếm nơi nào của anh nhất?” đã quên mất thân phận của mình, Kha Hựu Tâm cứ nghĩ hai người họ đang chơi đùa với nhau khi ân ái, phương thức tấn công kia tuy rằng rất chiếm ưu thế, cô lại thừa thắng xông lên trêu đùa đối phương, nhìn đối phương phải thuận phục dưới sựkhiêu khích của mình.

Lôi Quang Hằng bỗng dưng chấn động, ánh mắt không rời khỏi đôi môi anh đào đang mỉm cười của cô, có cảm giác muốn hôn lên chúng.

“Hựu Tâm?” Giọng nói anh khàn đặc, giống như dây cung đang kéo căng bị khuấy động, làm tâm trạng xúc động lại vô cùng phấn khích của anh lộ ra.

“Ha, bây giờ muốn xin tha đã muộn rồi.” cô mỉm cười xinh đẹp động lòng người, hướng đến môi anhcắn một cái như muốn bắt nạt anh, rồi từ từ dời xuống, tay vừa tiếp tục đốt nóng cơ ngực anh, môi ngậm lấy điểm đỏ sẫm kia.

Lập tức anh kêu một tiếng, đôi tay cường tráng quấn lấy sau đầu cô, dùng sức cố định.

“Trời ạ… Em nhớ mùi hương của anh muốn chết mất… nhớ thân thể anh…” cô thì thầm, cái lưỡi phấn hồng ngậm chặt điểm đỏ gồ lên của anh, liếm láp thật sâu.

“Em bức điên anh mất!”

anh khẽ rủa một tiếng, nơi giữa hai chân đã phấn khởi bừng bừng chống thẳng vào cặp mông mượt mà của cô, thậm chí không nhịn được bắt đầu cọ xát, những lớp quần áo ngăn cách thân thể cả hai dường như cũng muốn bị thiêu đốt…

Lửa tình tràn lan, cháy bừng bừng…

Ngay giữa lúc dục vọng che mờ mắt cả hai, cửa phòng đột nhiên mở ra rất tự nhiên, phía sau cửa dần xuất hiện một thân người cao gầy, toàn thân diện đồ hiệu, xông vào không báo trước.

“A!!” Hình ảnh kích tình kia vừa đập vào mắt, Kha Tử Linh hô lên kinh ngạc, cả gương mặt cô đỏ lừng.

“Ra ngoài!” Người cao giọng kia không phải là chủ nhân của phòng làm việc, mà chính là con mèo hoang nhỏ đang ngồi trên người chủ nhân với tư thế bắt nạt chủ.

Đúng, không nhìn lầm! Kia chính là con mèo hoang ở phố ăn đã cho Lôi Quang Hằng một cái tát. Kha Tử Linh chỉ cần vài giây là có thể nhận ra Hạ Điềm Hinh.

“cô cô cô… Sao cô có thể ở đây? Trời ạ!! Bỏ cái tay cô ra!!” Kha Tử Linh cất giọng nghe nồng mùi ghen tuông. Cho dù là khứu giác của người bị tâm thần cũng có thể “ngửi” ra được. thì ra em kế của cô thích chồng của cô. Trời ạ, vậy mà cô ngu ngốc cho đến khi “chết” rồi mới phát hiện ra.

Kha Tử Linh xông vào khiến cho lý trí của Lôi Quang Hằng được phục hồi, đôi mắt đục ngầu mê loạn dần dần trong suốt trở lại, nhưng trong đầu anh vẫn cứ lẩn quẩn tiếng cười bướng bỉnh ngọt ngào của Hạ Điềm Hinh.

cô gái vừa rồi, cuối cùng là Hạ Điềm Hinh hay Kha Hựu Tâm? anh đã hoàn toàn bị cô làm cho rối loạn hết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.