Đỉnh điểm của vui sướng lúc nào cũng dễ sinh bi thương.
Phương Tình tâm tình rất thư sướng, không thể thiếu cụng ly vài chén và uống nhiều chút, dù sao tửu lượng cũng tốt cũng không để ý. Giữa chừng rời bữa tiệc đi toilet, tựa vào trên hành lang gọi điện cho Cố Mạch cùng Tạ Xuân Hồng nói chuyện vớ vẩn hồi chiều. Phương Tình sở trường là thổi phồng chi tiết, buổi chiều cảnh tượng ngắn ngủn như vậy, mà bị cô thêm mắm thêm muối nói quá hơn mười phần. Nếu không phải cân nhắc trong phòng bao còn có khách hàng đoán chừng có thể trò chuyện nữa.
Lục Hân nhìn thấy dưới ngọn đèn có bóng người đẩy cửa tiến vào, chậm rãi cong lên khóe miệng, tươi cười này khó có khi có được khiến cho trợ lý bên người giật mình một cái, ngay tức khắc trong lòng kiểm điểm xem khoảng thời gian này có làm việc gì sai sót hay không.
“Khụ, phòng bao này tổ chức cái gì?”
Trợ lý theo tầm nhìn của hắn, nhanh chóng gọi điện thoại, chỉ chốc lát sau cung kính bẩm báo: “Lục tổng, đó là tạp chí “Tân Thượng” phòng quảng cáo mở tiệc chiêu đãi công ty chúng ta, là vì sáu tháng cuối năm chúng ta bỏ vốn quảng cáo vào họ”
Lục Hân vừa nghe, tươi cười càng sâu sắc, trực tiếp đi lên trước nâng tay đẩy cửa ra.
Phương Tình cùng đồng nghiệp bên cạnh đang nói chuyện rất vui, cảm giác có một người tiến vào phòng cũng không để ý, mãi đến khi thấy không khí đột nhiên quỷ dị mới để ý địa ngẩng đầu, chỉ liếc mắt một cái liền ngây ngẩn cả người.
“Lục tổng đại giá quang lâm thật sự là hiếm có! Maggie, lại đi gọi hai bình rượu ngon tới!” Chị Trần lập tức nghênh đón.
“Không cần khách khí, tôi có bữa tiệc ở bên cạnh, nghe nói các vị ở đây nên tới xem” Ngồi ở vị trí mọi người tránh ra, Lục Hân vừa nói vừa nhìn lướt qua mặt người nào đó đang vùi mặt mình vào chén ăn.
Phương Tình cúi đầu cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, tự nhiên đang yên đang lành lại gặp người này, Phương Tình cảm giác càng ngày càng lạnh, nắm chiếc đũa vô ý thức đâm đâm thức ăn trong chén.
“Đến đến đến đây, chúng ta kính Lục tổng một ly!”
Phương Tình máy móc nâng ly, đầu cúi thấp, miệng nhỏ nhấp rượu.
Lục Hân thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay có một chút không chủ ý mà gõ gõ bàn, giống như lơ đãng mở miệng: “Vị tiểu thư này hình như lạ mặt!”
Chị Trần đương chủ trì nhiều cuộc lăn lộn nhiều năm, đã sớm thành tinh, nghe thế liền bật người cười rộ lên: “Đây là thực tập sinh của tạp chí chúng tôi, Phương Tình, còn không kính Lục tổng một ly!”
Phương Tình kiên trì bưng lên ly rượu, Lục Hân lại giành trước một bước cầm lấy bình rượu, không để ý ánh mắt của mọi người khác, tự mình rót rượu vào ly của cô, cho đến khi đầy mới thôi.
Phương Tình trong lòng kêu rên, oan gia đều là đường hẹp mà! Bưng lên một ly tràn đầy rượu ngon độ cao, vừa uống vừa âm thầm nguyền rủa tên đối diện.
Buông chén rượu chung quanh toàn tiếng trầm trồ khen ngợi, Phương Tình cũng không phải người có thể để mặc cho người khác ‘giày xéo’, lập tức rót một chén rượu đưa tới trước mặt Lục Hân, cười tươi sáng: “Lục tổng hân hạnh được ngài uống một ly chứ!”
Lục Hân cười như không nhìn cô một cái, bưng ly uống cạn.
Trong phòng bao không khí càng nóng, Phương Tình lại chỉ cảm thấy từng trận mồ hôi lạnh.
Chỉ Trần ánh mắt đối lập liếc nhìn qua lại giữa hai người đó: “Tình Tử tửu lượng không kém nha, khó có được Lục tổng mời, em cũng nên uống cùng ngài ấy hai ly!”
Phương Tình giận mà không dám nói gì, nhân lúc mọi người không để ý hung hăng trừng mắt liếc xéo hắn một cái.
Lục Hân khẽ mỉm cười bưng lên ly đổi đề tài: “Phương tiểu thư nói tiếng Nhật cũng không tệ chứ!”
Phương Tình nhớ tới lần trước chuyện đùa giỡn quá trớn, mặt hơi hơi đỏ hồng.
Tiếng Nhật của cô đương nhiên tốt lắm, nhớ rõ khi đó mới vừa lên trung học, có một lần nghe thấy An Lập Nhiên cùng một anh em của anh nói chuyện, An Lập Nhiên không phát hiện phía sau có Phương Tình, chỉ lo trò chuyện: “A. . . . . bạn cũng là fan hâm mộ của Ai Iijima [1] hả, tớ cũng thích cô ấy, cô ấy “nói chuyện” nghe rất êm tai a…”
Lúc ấy Phương Tình không biết Ai Iijima, không rõ bọn họ nói về cái gì, về sau nóng nảy truy hỏi bọn họ, họ nói cô ấy là người Nhật
Phương Tình khi đó âm thầm nhớ kỹ, vì thế đặc biệt báo danh vào ban tiếng Nhật, ngày đêm học tập…
Nhớ tới chuyện đã qua, ánh mắt Phương Tình có chút mơ hồ, trên mặt cũng mang theo vài nét phiền muộn cùng chuyện cũ không thể quên.
Ánh mắt Lục Hân lạnh xuống, trực giác hắn không thích thần sắc bây giờ của cô, nhẩm lại có phần hơi quá, buông ly xuống, tiếp tục cùng cô uống rượu.
Một bàn người cuối cùng chỉ còn lại có hai người uống rượu , một đám đều là người tinh mắt, rất ăn ý làm lính bảo an bảo trì trầm mặc, nhìn sắc mặt hai người không đổi sắc đấu rượu.
Lục Hân dần dần có chút chịu không được, lại có thể uống cũng không có thể nâng cốc uống như nước được! Chính là nhìn thấy trong ánh mắt Phương Tình có ngọn lửa khinh bỉ, hắn thật sự nuốt không trôi cục tức này.
Người phụ nữ này, uống rượu không phải người mà!
Phương Tình ác ý cười, tiếp tục giơ lên ly, đấu với tôi? Hừ!
Trợ lý nhìn thấy sắc mặt cấp trên tối tăm, kinh ngạc không ngớt, đến nỗi sao mà mặt trắng rồi cũng còn uống!
“Tổng giám đốc, bên kia còn chờ ngài!”
Lục Hân lạnh lùng nhìn thoáng qua trợ lý, đẩy ra ghế: “Thật ngại, tôi còn có việc, Phương tiểu thư tửu lượng thật tốt, khó được đêm nay có thể uống vui vẻ như vậy. Lão Bành, Tiểu Lâm, các người ở lại tiếp đón, cái này đều tính cho tôi!”
Phương Tình vừa nghe, trong lòng kêu rên, tiểu bạch kiểm âm hiểm này, uống không qua cô bỏ chạy, còn gọi những người khác chỉnh cô!
Lục Hân trước khi rời đi còn không quên đắc ý cười cười với Phương Tình đã đen mặt.
Đêm nay, Phương Tình một trận chiến thành danh!
Sau khi kết thúc, chị Trần an bài người đưa Lão Bành cùng Tiểu Lâm về phòng khách sạn, còn lại một người miễn cưỡng còn có chút tỉnh, phụ trách đưa Maggie về nhà, chị Trần tiễn đồng nghiệp phòng quảng cáo
“Tình Tử em thực không có việc gì?”
Phương Tình lắc lắc tay: “Yên tâm, em tự mình có thể đón xe, nơi này cách trường học không phải rất xa!”
Chị Trần gật gật đầu: “Đêm nay vất vả cho em, buổi sáng ngày mai không có việc gì, cứ nghỉ ngơi cho tốt, tự em cẩn thận!” Nói xong lái xe rời đi.
Phương Tình hít sâu một hơi, gió lạnh ban đêm làm cho đầu óc càng thêm tỉnh thêm, vừa rồi lén chạy vào toilet ói ra, còn có chút choáng váng, song về trường học cũng không phải là vấn đề gì.
“Phương tiểu thư!” Một chiếc xe màu đen dừng bên người Phương Tình, là vị trợ lý, cười nói với cô, “Trời cũng đã tối thế này để tôi lái xe đưa cô về đi!”
Phương Tình trong lòng cười lạnh một tiếng, chuyện này còn chưa có kết thúc sao!!
“Không cần, tôi gọi xe thuận tiện hơn!!”
“Phương tiểu thư vẫn nên để cho chúng tôi tiễn cô về đi, sắc trời cũng tối một mình cô là phụ nữ lại uống nhiều như vậy thực sự không an toàn!”
Phương Tình nhìn không rõ tình hình trong xe, nhưng khẳng định biết Lục Hân ngồi phía sau. Nếu để cho bọn họ đưa về còn phải gánh chịu ân tình của hắn, làm gì có chuyện tiện nghi như vậy, bị uống nhiều rượu như vậy cũng là do hắn ban cho! Huống chi cùng một người âm hiểm tựa băng sơn ngồi chung một xe….cô không phải cách cái chết mỏng manh sao!
Lập tức đi ngược chiều tới được một chiếc xe trống vẫy tay: “Không cần, rõ ràng Lục tổng các người còn cần anh chăm sóc đó!!”
Dứt lời không đợi anh trợ lý trả lời trực tiếp lên xe.
Lục Hân tựa vào ghế sau, nghe thấy tiếng cô nói không hề che giấu chút khinh thường nào, đầu càng thêm đau lên! Đây là lần thứ ba bại trong tay người phụ nữ này, tốt lắm! Hắn Lục Hân còn không có gặp qua “ngoài ý muốn” ba lần như vậy đâu!
Phương Tình, tốt lắm! chuyện cũng quá ba, cô cứ chờ đi!!
Phía trước trợ lý lái xe nơm nớp lo sợ cúi cong người, bị người nào đó lạnh lùng quả thật muốn hắt xì hơi, sinh sôi nhịn cả một đường, trong lòng oán hận người phụ nữ ngón tay cầm rượu tựa như Lục Mạch Thần Kiếm [2], còn quái đản như thế, một người gọi xe, thật sự là tổn nhân bất lợi kỷ!
Quả nhiên, trời cao chưa bao giờ rơi xuống miếng bánh, chỉ biết rơi vào bẫy mà thôi!
Song Hỉ thất kinh nhìn thấy Lưu Hiệp tay bỏ vào túi quần, cổ áo dựng thẳng, ngẩng cao đầu, khí chất bước vào văn phòng tổng giám đốc, nhất thời ảo tưởng tan vỡ.
Qua Tử [3] là tổng giám đốc? Tổng giám đốc là Qua Tử? Lưu Hiệp là tổng giám đốc!
Song Hỉ ỉu xìu nghe trợ lý CoCo xinh đẹp lời ít mà ý nhiều giới thiệu công việc của mình, vô ý thức gật gật đầu, căn bản chẳng còn nghe rõ cô nàng đang nói cái gì.
CoCo nhíu mày nhìn dáng vẻ cô như đang rơi vào cõi mộng thần tiên, khách khí nói: “Trước như vậy đi, về sau có cái gì không hiểu có thể hỏi tôi sẽ chỉ cho cô”
Song Hỉ lảo đảo về vị trí của mình, bởi vì là thư ký bên người tổng giám đốc, cho nên vị trí ngay bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, nhìn thấy cửa lớn đóng chặt, Song Hỉ đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức mở ra máy tính.
Hỉ Bảo Bất Nhị ( Hỉ Bảo không phải ngốc): Tình Tử, có chuyện lớn rồi!!
Sơ Tình Phương Hảo ( Tình đầu rất đẹp): Ồ, chuyện gì? Tới vừa mới đến văn phòng, bề bộn nhiều việc!
Hỉ Bảo Bất Nhị: tối hôm qua không phải tớ nói với cậu sao?? tớ hôm nay thăng cấp lên làm thứ ký tổng giám đốc rồi! (ㄒoㄒ)/~~
Sơ Tình Phương Hảo: ngày hôm qua tớ uống nhiều rượu như vậy, trở về lại đã khuya, mệt muốn chết, nào có bản lĩnh nghe lời cậu… . Không đúng, cậu mới vừa nói cái gì? Thăng lên làm thư ký tổng giám đốc?
Phương Tình trong nháy mắt chấn kinh rồi, cũng không buồn ngủ , mười ngón tay gõ liên tục hỏi.
Hỉ Bảo Bất Nhị: là thật nha!
Phương Tình vẫn là không thể tin được.
Sơ Tình Phương Hảo: cậu còn chưa tỉnh ngủ sao?? Từ tổng đài đến thư ký?? Còn là thư ký tổng giám đốc?
Hỉ Bảo Bất Nhị: tớ bây giờ đang ngồi ở vị trí thư ký. . . . . .
Sơ Tình Phương Hảo: Vì cái gì lại như vậy? Dựa vào cậu… điều đó không có khả năng!
Tuy rằng Phương Tình trong giọng nói có nghi ngờ thật sâu với Song Hỉ, nhưng mà… . . Có thể khiến cho cô nàng chấn động, Song Hỉ cũng thấy rất thoả mãn .
Hỉ Bảo Bất Nhị: tổng giám đốc là Qua Tử. . . . . . ~~o(>_<)o ~~
Phương Tình tức khắc hiểu rõ .
Sơ Tình Phương Hảo: . . . . . .
Song Hỉ thực lo lắng hỏi cô.
Hỉ Bảo Bất Nhị: Làm sao bây giờ? Hắn nhất định là muốn quan báo tư thù! Hắn muốn làm khó dễ tớ sau đó khiến cho tớ biết khó mà lui tự mình cuốn xéo!!
Phương Tình một trán đầy vệt đen, bằng chỉ số thông minh của Song Hỉ, phỏng chừng con đường dài đằng đẵng của Lưu Hiệp vẫn còn khó khăn lắm.
Sơ Tình Phương Hảo: cậu cho rằng mỗi người đều ngố giống như cậu hả?
Hỉ Bảo Bất Nhị: Cậu mới ngố! Cả nhà cậu đều ngố! !
Sơ Tình Phương Hảo: Những chuyện này, phải tự mình cân nhắc, tớ lại không biết tình hình ╮(╯▽╰)╭
Hỉ Bảo Bất Nhị: ~~o(>_<)o ~~ xong đời xong đời xong đời . . . . . .
Sơ Tình Phương Hảo: cậu sao mà lại ngốc như thế chứ? ? (#‵′)
Song Tử ngươi quên đi!! Ta phải họp đi!
Hỉ Bảo Bất Nhị: Không cần! Không cần! ! Cứu cứu ta a ~~~~~~~
Hỉ Bảo Bất Nhị: Phương Tình ngươi là một người không tim không phổi a! !
Song Hỉ buồn bực gãi cào cấu cái bàn nửa ngày, lén lút nhìn quét bốn phía, chổ cao không sợ lạnh, người xưa không có lừa gạt ta! Hơn hai mươi tầng nhất định không ấm áp bằng dưới lầu
Ngày đầu tiên đến nơi nguy hiểm thế này, vẫn là cẩn thận chút, làm việc đi!
Phương Tình khi vào phòng họp trong lòng còn đang buồn cười, vốn nghĩ rằng Song Hỉ gặp một đóa hoa đào lớn, không nghĩ tới này đóa hoa đào này còn có thể là Bá vương hoa ngàn năm hiếm có..
“Sắp tới kế hoạch của chúng ta chuẩn bị nhằm vào những đàn ông độc thân bảo vật ở thành phố N, trong các lĩnh vực trước mắt chọn mấy vị làm một chuyên đề sẽ rất tốt trên thị trường, làm hấp dẫn càng nhiều độc giả nữ. Trải qua chúng ta sàng chọn, nhất trí thông qua mấy vị này.” Chị Trần trở một tờ PPT, xụ mặt nghiêm túc nói, “Nhiệm vụ lần này rất nặng, những người này đều vô cùng chú trọng **, quan trọng là cũng không nhận phỏng vấn, cho nên mọi người cần phải dùng biện pháp tiếp xúc bọn họ!”
“Đem tư liệu phát cho mọi người, tốt lắm, tan họp!”
Phương Tình lập tức hoàn hồn, đang nghĩ ngợi thì mọi người cùng nhau rời đi, lại bị chị Trần giữ một mình ở lại.
“Phương Tình em tới tạp chí chúng ta gần một tháng , làm việc xuất sắc, đối với năng lực của em chúng ta đều thấy rõ, không tệ a!”
Phương Tình trong lòng thật vui vẻ: “Cám ơn, cũng là do nhóm các chị dạy thật tốt, em còn có nhiều việc cần học tập từ các anh chị!”
Chị Trần gật gật đầu, trực tiếp nói: “Gọi em ở lại là muốn hỏi em, em cùng Hân Lục tổng có quen biết sao?”
Phương Tình nghe xong sửng sốt, sau đó vội vàng lắc đầu: “Em cùng hắn có thể nói căn bản là không biết, hơn nữa. . . . . . Ngày hôm qua chị cũng thấy , em cùng hắn trong lúc đó có chút hiểu lầm. . . . . .” Phương Tình thật không biết nên giải thích như thế nào.
“Ừ, là như vậy, Lục tổng nói lý ra chưa bao giờ nhận phỏng vấn từ phóng viên, cho nên chị nghĩ muốn cho em đi phỏng vấn hắn!”
“A?” Phương Tình trợn tròn mắt, “Chị Trần, chị cho em đi càng không dễ, hắn đối với em oán hận rất cao! Chị vẫn nên để cho người khác đi thôi, em có thể phỏng vấn người khác” Phương Tình quýnh lên, ngay cả các từ bình thường cùng các bạn bè nói chuyện với nhau cũng nói ra.
Nói xong, Phương Tình cẩn thận xem lướt qua PPT còn chưa có đóng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy gương mặt quen, kích động nói: “Hắn, Lưu Hiệp Hoa Nguyên, em biết hắn, em có bạn làm thư ký của hắn, hẳn có thể xin phỏng vấn được!”
Chị Trần nghe xong cũng có chút đăm chiêu nhìn cô một cái: “Nhìn không ra, Tình Tử cũng quên nhiều người nhỉ!”
Phương Tình có chút ngượng ngùng: “Trùng hợp mà thôi!”
Kỳ thật còn có một người là cô còn quen biết, chẳng những quen biết còn rất quen thuộc, là anh họ của cô, người đàn ông độc thân được phong là báu vật trong cấp bậc nhân vật kim cương của thành phố N. Nhưng cô cũng không dám nói, gương mặt quả quyết dũng mạnh của anh họ nhìn cô cũng khiến cô bay tới vĩ độ mấy rồi. So sánh, Lưu Hiệp thoạt nhìn rất hiền hoà, hơn nữa, có quan hệ với Song Hỉ, dù thế nào cũng coi như bản thân mình là chị vợ của hắn chứ!
Chị Trần nghĩ nghĩ: “Tốt lắm, phỏng vấn Lưu công tử em toàn quyền phụ trách!”
Phương Tình vội không ngừng gật đầu xác nhận, vội vàng trở lại vị trí của mình bắt đầu liên hệ.
Chú thích
[1] Ai Iijima từng là một ngôi sao phim cấp ba nổi tiếng ở Nhật trước khi trở thành người dẫn chương trình truyền hình chuyên nghiệp.
[2] Lục mạch thần kiếm là tên một loại tuyệt kỹ võ công xuất hiện trong truyện kiếm hiệp của Kim Dung. Theo đó, đây là 1 trong 2 tuyệt kỹ của nước Đại Lý: Nhất Dương Chỉ và Lục Mạch thần kiếm. Nhất Dương Chỉ là bộ chỉ pháp được truyền dạy trong hoàng tộc Đại Lý, còn Lục Mạch thần kiếm thì chỉ có những đệ tử của Thiên Long tự mới được truyền dạy (nhiều vị vua và hoàng tộc Đại Lý khi về già tu hành tại chùa này). Theo truyện Thiên long bát bộ, nhân vật Đoàn Dự là người duy nhất có thể sử dụng trọn vẹn cả 6 mạch kiếm khí; điều kì là Đoàn Dự lại là một chàng trai hào hoa, phong nhã, vốn ghét việc luyện võ công lại có thể luyện thành thần công trong khi các cao tăng của Thiên Long Tự khổ công tập luyện đều không thành. Bộ thần kiếm này được sánh ngang với Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm Tự nên nó thu hút các võ lâm cao thủ chiếm đoạt và tiêu biểu nhất là Đại Luân Minh Vương Cưu Ma Trí. Về chiêu thức, Lục mạch thần kiếm là một loại kiếm khí, là cảnh giới cao nhất của Nhất Dương Chỉ. Trong Thiên long bát bộ, Lục mach thần kiếm được tu luyện dựa trên cách vận hành khí theo nguyên lý của Nhất Dương chỉ rồi phát triển thành kiếm khí. Sáu mạch của bộ kiếm pháp này bao gồm:
1. Thiếu trạch kiếm (ngón út tay trái)
2. Thiếu xung kiếm (ngón út tay phải)
3. Quan xung kiếm (ngón áp út – ngón đeo nhẫn – tay phải)
4. Trung xung kiếm (ngón trỏ tay trái)
5. Thương dương kiếm (ngón trỏ tay phải)
6. Thiếu thương kiếm (ngón cái tay trái)
[3] Qua Tử: là hạt hướng dương, lần trước quên chú thích, ý Song Hỉ khinh thường Lưu Hiệp coi chỉ là loại hạt hướng dương để ăn vặt mà thôi.