Thiếu niên kia ôm lấy xác thân phụ chạy một mạch đến huyện thành Ly Giang, nơi này là điểm giao giữa ba tộc Ma – Nhân - Yêu.
Tương truyền đây là nơi khi xưa Thiên Hoàng Nhân tộc cùng Vô Thường Thần Tử cam kết tạo ra khế ước Minh Thệ, sau đó tiến về Bắc bình nguyên cùng Thần tộc lập khế ước này, để cho Thần tộc hạ xuống một đạo phong ấn ngăn Ma tộc cắn nuốt.
Ngôn Hề cắt lòng bàn tay, dùng máu mình vẽ thành một đạo phù văn trên bàn đá, điều động nguyên khí thiên địa vào trong phù văn, hắn lấy trong túi áo ra bốn đạo cờ, lần lượt thắp sáng. Sau đó, Ngôn Hề lại đặt xác thân phụ giữa bàn đá lớn, từ từ phóng ra nguyên hồn của mình trên tế đàn, biến hóa một đạo lửa thiên địa thiêu đốt nguyên hồn của chính mình.
Không gian vang lên từng tiếng đọc trầm thấp, ngôn ngữ tối nghĩa biến hóa thành ký tự biến mất trong thân thể phụ thân hắn, tế đàn dần sáng lên. Chung quanh đất trời tối sầm lại, một đạo khí tức không thuộc về nhân gian tràn ngập lạnh lẽo. Một chiếc bóng màu đen từ trên chiếc thuyền lá chầm chậm xuất hiện trên dòng sông Ly Giang. Ánh đèn tù mù trên thuyền hiện ra, Ngôn Hề không thể nhìn rõ gương mặt của người trên thuyền, chỉ cảm giác thân thể của mình thoáng như trống rỗng.
“Tiểu tử nhà ngươi dám đốt nguyên hồn mời dẫn ta, khá khen.” Giọng nói người nọ không rõ nam nữ, chỉ khàn khàn phát ra bên trong thần thức của Ngôn Hề.
“Thần tử, mời người hưởng dụng.” Ngôn Hề bắt thủ quyết, đao quang quấn thân quét một vòng sau đó dâng lên từng hồn phách của những tiên môn tu sĩ hắn đã giết.
Thần tử nâng đèn dầu thu lấy hồn phách vào bên trong, lại nhìn thân xác của phụ thân hắn trên tế đàn.
“Ngươi có yêu cầu gì?”
“Ta muốn cứu phụ thân ta.” Ngôn Hề suy yếu nói, nguyên thần bị thiên địa chi hỏa thiêu đốt dần dần nhạt đi, thần thức hắn tuy mãnh liệt nhưng nguyên hồn không mạnh như thế.
“Tử Đô tướng quân đã sớm đi vào Minh Đô, được Minh Vương triệu kiến rồi. Không cứu được, tiểu tử ngươi sát nghiệp quấn thân, mau chóng thu lại tế đàn nếu không sẽ bị những quỷ hồn đó cắn nuốt hồn phách.”
Thần tử quay đầu, đèn dầu le lói ảm đạm. Không gian vặn vẹo quỷ dị liền biến mất. Thiên địa chi hỏa bị thần tử thu lấy, thả ra nguyên hồn trở về với thân thể Ngôn Hề. Một đạo quang bắn vào mi tâm hắn, từ trong đầu hắn phát ra âm thanh khàn khàn của thần tử Minh giới.
“Ta cho ngươi một đạo phù văn củng cố nguyên hồn vì lễ vật ngươi đã đưa.”
Ngôn Hề tỉnh lại, hắn nhìn phụ thân trên tế đàn, trái tim run rẩy. Hắn ôm lấy thân xác thân phụ, ở bên dòng Ly Giang bổ một đao xuống đất thành một huyệt lớn, lại cởi áo bào của chính mình quấn chặt thân xác thân phụ, rồi chém một khối đá xung quanh tế đàn đục khoét thành một chiếc quan tài, đặt phụ thân cùng thanh đao của hắn yên nghỉ bên trong.
Ly Giang huyện thành tuyết rơi gió rít, bầu trời xám xịt, thiên địa ủ rũ lạnh lẽo. Ngôn Hề dùng tay bốc từng nắm đất rải trên nắp quan tài, hốc mắt ửng đỏ, bàn tay lấm lem sưng tấy vì lạnh đã sớm nứt toát ra. Quân tử khóc cha, đất trời bi thương.
Ngôn Hề thẫn thờ ngồi trước nấm mồ suốt một đêm dài, đao cắm trên mặt đất lặng im không tiếng động. Trời hừng sáng, Ngôn Hề dập đầu thật mạnh trước mộ phụ thân bốn lạy bốn vái, thân hình thiếu niên cô quạnh lặng lẽ rời đi.
Bia mộ cô tịch khắc lên mấy dòng: Thân phụ Triết Lăng Tử, tự Dạ Hành chi mộ. Con trai Triết Ngôn Hề lập mộ.
“Túng tử hiệp cốt hương.
Bất tàm thế thượng anh.
Thân dù thác, thơm xương nghĩa hiệp.
Thẹn chi ai hào kiệt trên đời.”(*)
***
Ly Giang huyện thành có mùa đông lạnh lẽo, xung quanh dòng Ly Giang có rất ít hộ dân sinh sống. Nhưng từ đây đi về phía nam năm dặm lại xuất hiện dân cư nhiều hơn. Nguyên do tại địa phương này gần với giao lộ của Thanh Giang huyện thành, buôn bán giao thương sầm uất. Xa hơn nữa khoảng hai mươi dặm là nội thành, cảnh vật phố phường sung túc gấp mấy lần. Ngôn Hề vừa rời khỏi Thánh địa Minh giới, lập tức xuất hiện người truy tung đuổi theo.
Ngôn Hề bị thương cố gắng ép xuống hai ngày nay, toàn thân hắn rã rời nhưng ý chí cùng thần thức cường đại không gì sánh bằng giúp hắn rất nhanh tránh được truy đuổi kề sát của đám người tu sĩ tiên môn kia.
Trên mặt hắn râu ria mọc đầy, chỉ mới mấy ngày mà hắn như già đi chục tuổi, không còn dáng vẻ thiếu niên hào hùng sa trường. Không biết hắn đoạt được của ai một bộ đồ đạo sĩ cũ kỹ rách rưới, sau lưng là bọc đao được ngụy trang thành một tay nải đựng thiên đồ, đầu thanh đao treo một lá cờ hình tròn âm dương của đạo môn, chậm rãi đi vào bên trong nội thành. Cơ thể trọng thương lại bị đuổi giết khiến cơ thể hắn như ngọn đèn dầu sắp cạn.
Phía trước mặt hắn có một lão già ăn xin đang ngồi bên vệ đường, gần đó có bá hộ phát lương thực từ thiện, đi ngang qua chỗ lão già cũng không quên thả vào trong cái chén rách của hắn một phần thức ăn cùng chút xu lẻ. Bụng của Ngôn Hề réo lên òng ọc, hắn chống gậy trúc khập khiễng đi lại ngồi xuống bên cạnh lão già ăn mày.
“Vị thúc thúc này này, ngày nào ở đây cũng phát lương thực từ thiện hả?” Ngôn Hề khàn giọng hỏi.
Lão già liếc mắt nhìn hắn một cái rồi hừ lạnh, quay lưng vào trong vệ đường, mở bọc thức ăn ra, không thèm quan tâm đến Ngôn Hề.
“Thúc thúc, cái vị bá hộ đó hôm nay còn phát lương thực từ thiện không vậy? Ta đã mấy ngày...”
“Hừ, đạo sĩ thúi. Không có phần cho ngươi.” Lão già dịch mông cách xa hắn một khoảng, ôm lấy bọc thức ăn vào trong người đề phòng.
“Thúc thúc, ta quả thật rất đói, mấy ngày rồi ta đã không ăn gì rồi...” Mắt Ngôn Hề như phát sáng nhìn chằm chằm vào bọc thức ăn của lão già. Một chiếc đùi gà quay vàng ươm ráng mỡ, mùi hương thơm ngon bay vào mũi hắn khiến cho hắn nuốt nước bọt ừng ực.
“Thúc thúc, ta thấy trong túi còn không ít thức ăn. Hay là ngươi chia bớt cho ta một ít được không?” Ngôn Hề kiên trì ngồi xổm trước mặt hắn nói.
Lão già nâng mi mắt, vẻ mặt khó chịu toan đứng dậy bỏ đi. Ngôn Hề lập tức níu tay hắn ngồi xuống đất, hai con ngươi ửng hồng rưng rưng.
“Thúc thúc, ta với huynh cũng là đồng bệnh tương liên. Trong khó khăn ngươi giúp ta, sau này ta nhất định không quên ơn ngươi. Ngươi có thể cho ta ăn một miếng được không?”
Ngôn Hề cắn răng kể khổ. Hắn thường ngày là một Phó tướng nơi chiến trường, cả ngày luyện binh quát tháo, nào ngờ có hôm nay cúi mình thấp giọng cầu một bữa ăn từ lão ăn mày. Hắn cười chua xót trong lòng, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay của lão già.
“Đạo sĩ thúi, trên đời không có cái gì là miễn phí. Bữa ăn của đại gia ta giá rất cao, ngươi không ăn nổi.” Lão già vuốt hàm râu chữ bát của hắn, vẻ mặt vênh váo rất thiếu đánh đòn.
Ngôn Hề khựng người, sau đó nhanh chóng tháo tay nải xuống lúc lọi hành trang. Bên trong là một cái gối rách bện từ rơm, một chiếc trâm búi tóc và ngọc bội của hắn. Ngôn Hề thừ người suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định hắn cầm ngọc bội đưa đến trước mặt lão già.
“Thúc thúc, ngươi xem khối ngọc này có đổi được một bữa cơm hay không?” Ngôn Hề mỉm cười, tin chắc lão ăn mày sẽ động lòng.
“Hừ, miếng ngọc mẻ này của ngươi chỉ đủ một miếng cơm trắng. Chỗ của ta không có thiếu.” Lão già nhếch mi lên nhìn một cái, dĩ nhiên không để trong tầm mắt.
Ngôn Hề biến sắc, ngọc bội gia truyền nhà hắn lại không đủ cho một bữa ăn? Hắn tiếp tục đưa ra chiếc trâm búi tóc làm bằng phỉ thúy.
“Ngươi nhìn xem đầu của ta có đủ tóc để búi hả? Đúng là đạo sĩ ghẻ, trâm ngọc ghẻ!” Ngoan đồng chỉ lên quả đầu hói của hắn, tóc tai như ổ quạ bẩn thỉu không chịu nổi.
Ngôn Hề lặng im, hắn liếc nhìn thanh đao của mình.
“Ồ! Đao tốt...” Đột nhiên, hai mắt lão ăn mày sáng lên, hắn dịch mông lại gần tay nải dưới đất, ngó nghiêng xem chừng thanh đao.
“Chỉ cần nhìn vỏ đao này, chuôi đao này ta liền khẳng định đây là bảo vật hiếm có trong thiên hạ. Tên đạo sĩ ghẻ kia, ngươi là đạo sĩ phải dùng kiếm chứ sao lại dùng đao?” Lão ăn mày hỏi hắn.
“Là đồ gia truyền.” Ngôn Hề miệng cười lòng không cười, hắn nhìn bọc cơm trong lòng lão già lại nhìn thanh đao của mình, sau đó cắn răng thu dọn gói đao vào trong tay nải rồi đứng dậy.
“Đạo sĩ thúi, ngươi đi đâu đó...” Lão già đang say mê nhìn đao bị người thu lại có chút bất mãn.
“Không cho, ta đành đắc tội vậy.” Ngôn Hề lẩm bẩm.
“Cái gì cơ?” Lão ăn mày ngoáy lỗ tai hỏi lại.
Ngôn Hề quay đầu cười tươi với hắn, chớp mắt cước bộ phóng đến chộp lấy bọc cơm trong lòng lão ăn mày rồi bỏ chạy.
“Khốn kiếp, tên đạo sĩ ghẻ này! Ngươi dám ăn cướp cơm của ta!” Lão già tức giận la lớn, lập tức đuổi theo nhưng rất nhanh bị Ngôn Hề cắt đuôi không còn tung tích.
Ngôn Hề cắm đầu chạy vội vào trong nội thành náo nhiệt, sau đó lại dừng trong một con hẻm nhỏ mở bọc cơm ra ngồi xuống đất ăn lấy ăn để. No nê, hắn liền đứng dậy đi ra ngoài âm thầm cảnh giác nhìn xung quanh.
Không ngờ từ phía sau xuất hiện một đám đệ tử tiên môn tìm kiếm hắn. Ngôn Hề nhíu mày, vội vã đi thẳng về trước, hòa vào dòng người đông đúc.
Hắn no bụng toan tìm một chỗ để nghỉ ngơi, nơi mái hiên của một hàng ăn đang dọn dẹp đóng cửa có cây xanh mát mẻ, hắn liền không nghĩ ngợi nằm dưới mái hiên ngủ trưa.
“Nhân chi sơ, tính bổn thiện. Thí chủ, có lòng xin hãy bố thí.” Tiếng nói chậm rãi vang lên đánh thức Ngôn Hề, một cái bát gốm xuất hiện trước tầm mắt hắn khiến hắn giật mình.
“Ta là kẻ nghèo hèn, không có nổi đồng xu dính túi.” Ngôn Hề khách khí đáp.
Lão tăng nhân mỉm cười, Ngôn Hề chợt thấy tên lừa trọc này thoạt nhìn có chút quen mắt. Chớp mắt, lão tăng nhân ngồi xuống bên cạnh hắn, bày ra một tấm ván nhỏ, bên trên đặt mấy cuốn kinh sách.
“Kinh Phật là để lưu truyền phổ độ chúng sinh, các thí chủ mau lại xem. Ta không lấy tiền, chỉ cần có lòng bố thí cho ta một ít là được.” Lão tăng nhân nói to, sau đó lại lôi ra cái mõ cùng chuông nhỏ đặt lên bàn bắt đầu gõ mõ tụng kinh.
“Cốc. Cốc. Cốc…”
Ngôn Hề bị hắn làm phiền một lúc lâu, hắn chịu không nổi, chỉ thẳng vào mặt lão tăng nhân mà mắng.
“Tên lừa trọc kia, trưa nắng ngươi gõ cái gì mà gõ. Không thấy người ta nghỉ ngơi hết rồi hay sao?” Ngôn Hề nổi giận đùng đùng.
“Thí chủ, ta đây là hành pháp phổ độ chúng sinh. Tất nhiên phải thực hành để cho chúng sinh cùng biết. Kinh sách ở đây, không tụng sao người khác có thể biết được là kinh gì. Thí chủ, chúng ta tuy khác đạo, nhưng chung quy cũng vì chúng sinh mà làm thiện. Ở đây ta cũng có mấy bộ tử vi toán số phù hợp với đạo môn các ngươi. Ngươi xem...”
Lão hòa thượng kia vậy mà không hề nổi giận, ngược lại cười cười nói hòa nhã với hắn, cầm hai cuốn tử vi toán số chân kinh gì đó đưa đến trước mặt Ngôn Hề.
“Lão lừa trọc, cái đầu của ngươi cũng đủ trơn láng. Đến đây để ông mày gõ một cái!” Ngôn Hề cười như không.
“Được, ngươi có thể gõ. Trước khi gõ, đọc qua chân kinh này thử, đảm bảo giúp con đường tu hành của ngươi lập tức tiến triển, trong vòng ba tháng liền có tu vi tầng thứ năm thâm hậu, một lời ba...” Lão hòa thượng vẫn kiên trì dúi vào tay Ngôn Hề mấy quyển tử vi toán số.
Ngôn Hề nghiến răng giật lấy, bất đắc dĩ lật ra xem một trang. Không ngờ thần thức của hắn như bị hút vào, lập tức trước mắt hóa thành khung cảnh núi đồi hoa nở, phong cảnh hữu tình. Còn có mây trời cảnh sắc đẹp đẽ vô cùng. Ngôn Hề nhíu mày ổn định thần thức, từ trong cuốn sách thoát ra, hắn nhìn chằm chằm lão tăng nhân.
Lão tăng nhân chớp chớp mắt, miệng vẫn nở nụ cười ôn hòa dễ mến.
“Ta cùng ngươi nháo nửa ngày trời, đám người tiên môn kia hẳn là sớm tìm đến đây.” Ngôn Hề nghe tiếng từ xa, trong lòng bất an, hắn lạnh lùng nói.
“Bọn hắn nhất định không tìm được.” Lão tăng nhân híp mắt cười đáp.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Không biết đạo hữu có từng nghe qua Thiên Thánh Môn chưa?”
_______________________
(*): Trích đoạn cuối bài thơ “Hiệp khách hành” của Lý Bạch và kết hợp hai câu cuối bài đã được dịch bởi Trần Trọng San. Nguồn thivien.net.
Nguyên văn Hán Việt:
“Túng tử hiệp cốt hương,
Bất tàm thế thượng anh.”
Bản dịch:
“Thân dù thác, thơm xương nghĩa hiệp
Thẹn chi ai hào kiệt trên đời.”