Mạnh lão phu nhân sắc mặt không tốt lắm ngồi trên tràng kỷ day day thái dương. Tình Phi lo lắng tiến đến bên cạnh bà.
“Mạnh lão phu nhân, người có cần con giúp gì không ạ?”
Mạnh lão phu nhân vỗ vỗ bàn tay nàng không đáp, chỉ nhìn nàng kỹ một cái rồi lên giường nằm nghỉ.
“Huyện thành náo nhiệt, con muốn tham quan thì cứ đi nhưng nhớ phải cẩn thận. Nguyệt Thần Môn bên kia xảy ra biến động rồi.” Mạnh lão phu nhân nói vọng ra.
Tình Phi âm thầm ghi nhớ, tiến đến lấy tay nải lấy chút đạo cụ sửa sang lại khuôn mặt phụ nhân ba mươi tuổi của mình. Gần hai năm nay nàng an ổn tồn tại trong thế giới mạnh được yếu thua này âu cũng nhờ nhân phẩm tốt, được Mạnh gia hai người thu nhận.
Nghĩ đoạn nàng lưỡng lự không biết có nên ra ngoài hay không, mà nếu ra ngoài lỡ đâu gặp phải cao thủ trong truyền thuyết hoặc ác bá nào đó hống hách bắt nạt thì nàng phải làm sao? Đan điền bị phong bế một nửa, kinh mạch bị một luồng khí quái dị cản trở, ngay cả trẻ con mới vào tiên môn cũng có thể dễ dàng đá nàng một cái.
Đang nghĩ suy thì một tiếng động cực lớn vang vọng ở bên ngoài khiến Tình Phi giật mình. Nàng hoảng hốt liếc nhìn Mạnh lão phu nhân đang nằm nghỉ, cũng may bà ấy không tỉnh.
Hai khắc sau, Tình Phi đã đi ra ngoài thành nơi buôn bán náo nhiệt, cũng là nơi phát ra âm thanh chấn động lúc nãy. Một nha đầu như nàng không che giấu nổi hiếu kì nơi đáy mắt, đội một cái nón có mạng che mặt, y phục giản dị lại thêm thuật dịch dung, cho dù có bị người ta cướp nón cũng không ai nhận ra. Bên ngoài từng đoàn người hoảng hốt chạy vội, binh lính trong thành cũng thúc ngựa chạy ra.
Tình Phi một mình một đường, đạm mạc đi đến trông rất có dáng vẻ cao thủ thâm tàng bất lộ, hoặc là cũng không ai thèm để ý đến nàng. Tình Phi tự cười khẽ, mình đúng là đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi.
Được một lúc liền thấy quan binh vây kín một ngã rẽ ngoại thành, chính là con đường lúc đầu hai người đi vào.
Nàng chậm rãi hòa vào dòng người hiếu kì ven đường, thoắt cái phát hiện ra bóng dáng cao lớn của Kim công tử - Kim Đường Triệt. Hắn ở trên ngựa, phong thái đĩnh đạc điềm tĩnh, đôi mắt ôn nhu kia biến thành một bộ dáng khác hẳn, vô cùng sắc bén quét nhìn một vòng khu vực phụ cận như tra xét điều gì.
“Thành chủ điều động quan binh đến rồi ạ.” Một tên đồng môn chạy đến bên ngựa hắn bẩm báo.
Kim Đường Triệt phất tay, tỏ vẻ đã biết. Hắn thân là một trong Tứ đại Hộ pháp, đồng thời cũng đảm nhiệm phụ trách bảo vệ huyện thành, tự khắc biết mình phải cẩn trọng. Gương mặt nghiêm túc tập trung làm việc khiến không ít thiếu nữ động xuân tâm nhộn nhạo. Tình Phi trong biển người quay đầu vào một tửu lâu có tầng lầu, từ đó nhìn xuống có vẻ thuận lợi hơn.
Gọi vài món ăn nhẹ, một bình rượu ngon Tình Phi ngồi bên cửa sổ cách nơi bị phong tỏa không xa vừa vặn nhìn thấy một hố sâu lớn dọa người, xung quanh tản mát khí độc làm người khác e dè. Kim Đường Triệt dặn dò thuộc hạ, tên nọ quay ngựa chạy về phía nội thành. Tình Phi chăm chú quan sát khí độc đang từng đợt bốc lên, cảm thấy có chút quen mắt.
Không ổn, là Độc Thi!
Tình Phi nhìn binh lính xung quanh giữ khoảng cách khá an toàn cũng thở phào một hơi, nhưng nàng vẫn nhíu mày khó hiểu. Tiếng nổ nọ gây ra một cái hố lớn bằng một cái sân nhà kia tại sao không có dấu vết gì, lại còn có khí độc của Độc Thi bốc lên.
Mấy ngày trước, Kim tiểu thư cũng là đi con đường này lên núi, trúng độc mà nguy hiểm đến tính mạng. Tình Phi còn nhạy cảm phát hiện ra một luồng thần thức chậm rãi tản ra, phạm vi không nhỏ khiến nàng âm thầm bật ngón cái khen ngợi.
Tình Phi nâng ly rượu lên, vén màn che nhấp một ngụm ngẩng đầu lên thì suýt chút nữa phun cả rượu ra ngoài. Kim công tử tài nghệ hơn người, hắn liếc mắt nhìn nàng một cái không rõ nông sâu vừa vặn chạm phải ánh mắt của nàng. Tình Phi lễ độ mỉm cười gật đầu một cái, ai ngờ hắn chỉ nhíu mày rồi quay sang chỗ khác không thèm để ý đến nàng. Tình Phi buồn bực bị lơ đẹp, hừ hừ hai tiếng.
Nàng không biết được suy nghĩ lúc này của hắn. Kim Đường Triệt thả một luồng thần thức của mình tra xét khí tức sót lại ở gần miệng hố, không ngờ khi quét đến tửu lâu nọ bị một người ngăn chặn, càng không nghĩ đến nữ phụ nhân đi cùng Mạnh lão phu nhân xuất hiện tại đó.
Hắn nhíu mày tăng thêm chút pháp lực nhưng không cách nào dò xét được trên người nàng, trong lòng âm trầm quay đầu đi, vẻ mặt phức tạp vô cùng. Chỉ có người có tu vi cao hơn hắn mới có thể không dò xét bằng thần thức được, hơn nữa ở Kim phủ hắn cũng không thăm dò được tu vi của nàng cùng Mạnh lão phu nhân. Qủa nhiên, chân nhân bất lộ tướng. Hắn quay ngựa chạy vào lại nội thành, tự mình đem tin tức bẩm báo cho tông môn.
Tình Phi vô thức sờ sờ chiếc túi nhỏ đựng ngân châm của mình, ngón tay do dự nhịp trên bàn. Chợt bên phía bên kia, một tên lính đến gần xem xét bị khí độc công kích làm cho ngất xỉu. Lại thêm một trận xôn xao, vòng ngoài được bảo vệ vô cùng tốt, đám binh lính nọ giật mình kéo thân mình tên lính kia lại, ai ngờ vừa chạm vào hắn trong nháy mắt thối rữa bốc mùi hôi thối không chịu được.
“Tránh xa hắn ra, cái hố kia không được đến gần. A Sửu, mau báo cho bên Quảng Hàn Môn.” Vị thống lĩnh kia nhanh nhạy phát giác được bất thường, hạ lệnh an bài.
Trời bắt đầu tối rất nhanh, bên ngoài huyện thành bị bóng tối dần bao phủ, không khí vô cùng ngột ngạt, âm trầm. Quạ đen cùng kền kền bị mùi xác chết hấp dẫn mà bay đến, nhưng bọn chúng cứ lượn lờ trên không trung không dám đáp xuống. Độc Thi về đêm sẽ phát tác mạnh nhất.
Tình Phi lúc này đã trở về lại Kim phủ. Trong phòng, ánh đèn leo lắt hắt lên hai bóng người. Mắt nàng sáng lên, Mạnh lão gia về rồi?
“Mạnh lão gia, Mạnh phu nhân!” Nàng vui vẻ kêu một tiếng nhưng nụ cười chợt đông cứng.
Mạnh lão đầu y phục lấm lem bùn đất, trên người có không ít vết thương lớn nhỏ, bàn tay trái khô quắt chuyển màu đen đầy ngân châm.
“Độc Thi?” Nàng nhìn biểu hiện bên ngoài, liền kinh ngạc không nên lời.
“Nha đầu, mau thu xếp đồ đạc, chúng ta đi Giang Nam.” Mạnh lão phu nhân đút hết thuốc cho Mạnh lão gia, sau đó mệt mỏi nói.
“Dạ.” Nàng không rõ chuyện gì, cũng không muốn chậm trễ, ngộ nhỡ Độc Thi kia chuyển biến trở nặng, dù là tiên nhân như hai người bọn họ cũng khó chống đỡ được.
Trong đêm, chiếc xe ngựa chở người hướng ra đường lớn ngoại thành, lúc đi ngang qua ngã ba có hố lớn khí độc, Tình Phi vén rèm nhìn một chút. Binh lính ở vòng trong đã dựng một hàng rào lớn bao lại, bên ngoài là lính gác cùng hai chiếc lều lớn nhỏ, một của quan binh cái còn lại là của Quảng Hàn Môn.
Kim Đường Triệt một thân hắc bào, thân hình cao lớn, mày kiếm anh khí bức người đứng lặng lẽ phía trên hàng ngũ đệ tử tiên môn cùng binh lính như một tướng quân sắp ra trận. Không ngờ, trong đêm tối ánh lửa lập lòe đó, hắn tựa như nghiêng đầu phát hiện ra nàng, gật khẽ một cái chào tạm biệt.
Xe ngựa vội vã đi trong đêm, đường đi có chút gập ghềnh, xe ngựa xóc nảy ai cũng không nghỉ ngơi tốt được. Rạng sáng, xe ngựa dừng lại tại một khách điếm giáp ranh giữa địa bàn huyện thành Hoa Luân cùng huyện thành Khương Lộ. Tuy chỉ mới sáng sớm nhưng người đi lại vẫn rất nhiều, bận rộn trung chuyển hàng hóa, không ai để ý đến bọn họ lắm.
“Phi nhi, con nghỉ ngơi đi. Chỗ lão gia có ta lo được rồi.” Mạnh lão phu nhân nhìn quầng thâm mắt của nàng, thở dài nói.
Suy cho cùng, bọn họ cũng là người tu luyện, tu vi cao hơn đứa nhỏ số khổ này.
Nô bộc A Dương của Mạnh gia nhanh chóng đặt phòng, thu xếp ổn thỏa cho bọn họ. Chuyến xe này có tổng cộng năm người Mạnh gia, bao gồm cả người đánh xe. Một đêm không được nghỉ ngơi, Tình Phi cùng A Dương dìu Mạnh lão gia về phòng nghỉ ngơi với Mạnh lão phu nhân sau đó cũng về phòng nhỏ của mình đánh một giấc đến tận trưa. Một giấc ngủ mộng mị khiến nàng mơ hồ.