Vẫn Lạc Trần Ai

Chương 14: Chương 14: Đường này là do ta mở!




Mạnh lão đầu dẫn đám người ở khách điếm bên cạnh đi xa, bảy người vẫn luôn chém giết không ngừng, sát chiêu âm độc gặp phải Mạnh lão giảo hoạt khiến bọn họ ăn đủ đau khổ một đường, đội hình bảy người rốt cuộc còn lại ba người.

Thiếu niên âm nhu quét mắt nhìn Mạnh lão đầu đối diện đang công kích hai đồng môn của mình, lẳng lặng đánh giá hắn. Mạnh lão đầu bên này không đặt hai tên nhóc trước mặt vào trong mắt, thân ảnh lập lòe biến mất rồi xuất hiện trêu đùa hai người đến nhàm chán.

“Thân pháp thật tốt.” Thiếu niên kia thầm khen ngợi.

Mạnh lão đầu chơi chán, cổ tay chợt lật một đạo kim châm bạc lóe lên cắm lên cổ của hai người khiến thân hình bọn họ ngừng lại ngã ra đất, thất khiếu chảy máu không ngừng, nguyên thần vỡ vụn.

“Thủ đoạn thật độc.” Thiếu niên nhỏ giọng nói, ánh mắt lóe lên.

“Tiểu tử, tiên môn của ngươi muốn lấy cái mạng già chỉ sợ là phải xếp hàng đấy.” Mạnh lão đầu cười nói nhưng đã tung ra một chưởng về trước, kình khí cuốn theo như muốn xé rách không khí tạo nên một áp lực khủng bố.

Thiếu niên vẫn điềm tĩnh đón lấy một chiêu, nguyên khí trong không gian bị hắn hút lấy, thủ quyết bắt ở trước ngực đẩy ra một lá chắn lớn cản lại một chưởng của Mạnh lão đầu.

“Rầm!”

Tiếng va chạm như một vụ nổ khiến người ta đinh tai nhức óc, chưởng chiêu đánh nát lá chắn nguyên khí của thiếu niên, mạnh mẽ xông đến lồng ngực hắn. Thiếu niên nhíu mày, khóe môi đã có chút máu, thân hình bị đẩy lùi về sau mấy thước. Vẫn là hắn đã đánh giá thấp một chiêu này của lão đầu.

Thiếu niên kiếm rời khỏi vỏ, hàn quang xuất ra chém bay một chưởng trên không trung, kiếm khí sắc bén lao đến như tinh tú. Mạnh lão cười lạnh, thủ pháp nhanh như cắt tung ra một quyền như lôi đình giáng mạnh mẽ, khi giao phong đánh nát kiếm quang tinh tú khiến thế kiếm bị hóa giải ba phần. Thiếu niên điều động nguyên khí, thủ quyết kiếm biến đổi, kiếm chiêu đánh ra lại là một chiêu khác uy lực gấp hai lần kiếm chiêu trước.

“Nhật Nguyệt Nhất Tinh!” Hắn như gào lên, tuyết bay đầy trời bị thổi tung, quần áo bị khí lực thổi tung bay, ánh mắt thiếu niên lạnh băng.

“Tiểu bối vô tri.” Mạnh lão đầu lật tay, kim ngân trong tay áo bay ra xoay vòng phía sau hắn như những đạo hào quang chói sáng lấp lánh, nếu người nhìn vào sẽ bị kim quang này đâm hỏng mắt.

Thiếu niên nhắm chặt mắt, kiếm khí quét đến chém giết cùng kim châm của Mạnh lão. Va chạm leng keng phát ra, thiếu niên dựa vào nguyên khí dao động của đối phương mà tung ra công kích, đến khi hắn không nghe được âm thanh nào mới mở mắt. Chỉ thấy dưới chân tuyết phủ đã biến thành mặt đất đen sì, ngân châm rơi đầy nhưng không nhìn thấy được Mạnh lão đầu đâu.

Thiếu niên tức giận nắm tay siết chặt chuôi kiếm, phun ra một ngụm máu đen, trên bả vai có một lỗ kim rất nhỏ lúc này đang chảy máu ra thấm ướt chỗ y phục của hắn, thiếu niên lập tức phóng người trở về lại khách điếm.

Khách điếm ngoại thành truy sát mấy người xảy ra biến động lớn, trong đêm tuyết Tình Phi đứng giữa bao vây của mấy chục người, lòng nàng lạnh lẽo nhìn quanh.

“Cùng lắm là chết một lần nữa.” Tình Phi nghĩ thầm.

Thần thức bạo liệt hấp thu nguyên khí, vận chuyển một vòng đan điền nhưng vẫn như trước bị chặn lại, nàng dùng áp lực gia tăng xông đến, nguyên khí đập vào vách tường ngăn của phong ấn run lên nhè nhẹ. Ở mi tâm, ba phách của nàng hút lấy nguyên khí chung quanh, không ngừng tăng lên thần lực muốn từ trong khe nứt phong ấn xé rách mà chui ra.

Đột nhiên, một cảm giác tang thương tràn ra khỏi thân thể Tình Phi khiến đám người tiên môn không tự chủ được bị khống chế, ngây ra như phỗng. Tuyết bay vù vù bao vây lấy thân hình nàng, trên trời đột ngột có một đạo sấm chớp đánh xuống xé rách đêm tối, đạo sấm sét này từ trên đỉnh đầu Tình Phi giáng xuống, ánh lửa ma sát không khí chói mắt lan truyền ra một lực lượng thiên địa khủng bố nhưng chợt ở giữa mi tâm nàng biến mất.

Tình Phi mở mắt, ánh mắt lạnh lùng âm trầm bắn ra. Bên trong mi tâm, nguyên khí bạo liệt bị đạo sấm sét kia thu lấy lại va chạm vào vách phong ấn nổ ầm ầm, thất khiếu nàng chảy máu. Tình Phi ngửa đầu hét lớn, thân thể mềm nhũn lung lay sắp không chống đỡ được. Đám người tiên môn vốn bị áp lực thiên địa đại đạo đánh cho văng ra xa liền bị tiếng thét kéo trở về, đồng loạt muốn động thủ.

Nhưng không ngờ vào lúc này, thiếu niên kia đột nhiên xuất hiện giữa vòng vây, một kiếm đẩy lùi điện quang còn sót lại. Hắn ở dưới mí mắt của mọi người, cắp lấy Tình Phi đã hôn mê ngã xuống biến mất trong chớp mắt.

“Vẫn là Thanh Vân Môn chiếm tiện nghi.” Một người chán nản thu đao, tiếc nuối vì không sớm lao lên bắt Tình Phi lại.

“Cũng chỉ có Thanh Vân Môn dám động thủ. Nha đầu đó là người bên người Mạnh lão tiền bối, ai biết nàng thình lình độc chết chúng ta hay không?”

“Thủ đoạn của Mạnh lão tiền bối các ngươi không thể xem thường. Trở về bẩm báo tiên môn đi.” Một người phất tay ra hiệu, chung quanh đồng loạt cũng có đám người rời đi.

Ngoại thành Giang Nam bớt đi thế lực tiên môn liền trở nên có chút ảm đảm. Tổng bộ tiêu cục thở phào nhẹ nhõm, sau đó điều động các tiêu cục tiếp tục vận chuyển hàng hóa, lúc này đã là ngày thứ ba.

Tình Phi bị thiếu niên bắt đi nửa tỉnh nửa mê ở trên lưng hắn suốt ba ngày này. Thiếu niên ngự kiếm phi hành đi một đường đã ra khỏi địa phận Giang Nam. Không ngờ, nửa đường xuất hiện một nam tử mặc áo choàng đen đứng trước mặt hắn, trên miệng ngậm một cọng rơm, khóe môi treo một nụ cười yêu mị, gương mặt anh tuấn có phần giảo hoạt nhìn chằm chằm hai người.

“Tránh đường.” Thiếu niên nhíu mày, nguyên khí trong người nhanh chóng điều động. Vừa rồi, hắn đang ngự kiếm trên không trung thì đột ngột bị một lực lượng vô hình kéo rơi xuống đất. Tình Phi vẫn mê man nằm lăn ra dưới chân hắn, bộ dạng muốn khó coi liền khó coi. Đầu cắm xuống đất, hai chân chổng vó, toàn thân cát đất lấm lem.

“Núi này là do ta mở, đường này là do ta xây. Muốn đi qua phải để lại lộ phí.” Giọng nói của hắn cợt nhả, ngả ngớn khiến người khác tức tối không thôi.

“Vô lại, tránh đường!” Thiếu niên kéo người Tình Phi ra sau lưng mình chỉnh cho nàng một tư thế nằm ổn thỏa, sau đó kiếm quang liền rời khỏi vỏ.

“Chà, đệ tử tiên môn ư? Hẳn là có nhiều tiền lắm. Ta phải đòi ngươi nhiều nhiều một chút, thế nào?” Nam tử nọ bẻ một nhành cây bên đường, chỉa vào thiếu niên cười nói.

“Nhiều lời.” Thiếu niên xuất thủ, kiếm chiêu như tinh tú ập đến trước mặt hắn ta.

“Quá chậm.” Nam tử ngậm cọng rơm trong miệng bĩu môi thổi một hơi khiến cọng tóc rơi trước trán lay nhẹ, nhành cây hắn bẻ ở vệ đường chém ngang một đường, phá tan kiếm khí của thiếu niên. Ngay lúc đó, thủ pháp của hắn hóa thành một quyền đấm vào ngực thiếu niên khiến hắn không kịp trở tay.

“Ủa?” Nam tử nhìn lại tay mình, có cảm giác sai sai.

“Muốn chết!” Thiếu niên gằn giọng nổi giận, nguyên khí cuồn cuộn hút vào bên trong người hắn, kiếm trên không trung biến thành trăm ảo ảnh khác nhau xoay tròn thành một vòng, nguyên khí bạo phát như quả cầu lớn ập xuống.

Tình Phi mê man bị thổi lăn ra hơn mấy chục trượng, ánh sáng của quả cầu tràn ngập phù văn đại đạo, đây là sở học của thiếu niên kia thi triển ra. Không một tiếng động, một luồng nguyên khí trong quả cầu đó bị một lực lượng vô hình hút lấy đưa vào trong thân thể Tình Phi.

Nam tử mặc áo choàng đen liền đứng thẳng người, nhành cây bỗng nhiên xuất hiện đạo văn màu vàng sáng chói, nguyên khí quấn quanh trên người hắn dao động như sóng biển trập trùng. Ánh mắt hắn nhìn “đắm đuối” những đạo phù văn trong quả cầu làm từ lực lượng thần thông của thiếu niên đầy hứng thú.

Thiếu niên xông đến trước mặt hắn nhanh như cắt, từ trong quả cầu lớn lấy ra vô số thần thông tiên lực, hóa thành quả cầu nhỏ chưởng về nam tử mặc áo bào. Nam tử kia như hóa thành một đạo ảnh không thấy rõ, tốc độ cực nhanh khiến tầm mắt của thiếu niên đột nhiên có chút mơ hồ. Từ trong những quả cầu dày đặc kia, nam tử cất lên tiếng cười trầm thấp, nhành cây trên tay sắc bén đánh vỡ từng quả cầu, trùng kích đâm đến quả cầu lớn sau lưng thiếu niên.

Thiêu niên giật mình cả kinh, cước bộ lùi trượt dài về sau, phù văn thân thể trên thanh kiếm sáng lên, hắn xoay cổ tay thủ quyết đặt sau lưng, kiếm chiêu phóng ra mang theo kiếm khí mạnh mẽ làm cho da mặt của nam tử kia co dúm lại. Nam tử nọ lại như lôi điện xoẹt qua tránh né kiếm chiêu, nhành cây của hắn cũng điểm lên từng đạo kiếm quang, phù văn trên đó vỡ nát.

Thiếu niên ngây người, phun ra một ngụm máu. Hắn trọng thương hai lần liên tiếp, e là lúc này không thể tiếp tục giao chiến với nam tử quái dị kia. Dứt khoát phất một đạo cờ, phù văn truyền tống phát động quấn quanh thân người hắn biến mất.

“Thiếu niên này thật mạnh.” Nam tử áo bào đen có chút tiếc rẻ, hắn đi tới bên người Tình Phi đang nằm trên mặt đất, bùn đất lấm lem khắp mặt và y phục có chút khó coi.

“Cực khổ cho ngươi rồi.” Dứt lời hắn vác nàng lên vai biến mất trong khu rừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.