Vẫn Lạc Trần Ai

Chương 11: Chương 11: Gặp lại người xưa (1)




Tại Giang Nam lập đông trời lạnh lẽo, tuyết đầu mùa rơi xuống trắng xóa. Tâm tình của Tình Phi không biết vì cớ gì mà trở nên vô cùng kích động bồn chồn, nàng chỉ muốn rời khỏi nơi này.

Mạnh lão đầu chuyển đổi độc dược lần cuối cùng, qua bảy ngày bắt đầu tỉnh lại. Lão gọi nàng lại, hai con ngươi đen nhánh dặn dò.

“Tình Phi, thân thế của ngươi quả thật khiến ta không lo không được. Tạm thời chúng ta ở lại đây, Nguyệt Thần Môn dù thế lực có lớn đến đâu cũng không thể vươn tay đến địa bàn này. Chờ qua tuyết đầu mùa, lão dẫn con đi đến một nơi.” Mạnh lão ho khan vài tiếng rồi nằm xuống nghỉ ngơi.

Nửa đêm hai vợ chồng già ngồi với nhau nói chuyện, sắc mặt nghiêm trọng.

“Gần hai năm trước, sư phụ báo mộng cho ta đến địa phương đó, ngay dưới chân núi phát hiện ra được đứa trẻ. Lại bảo ta chữa trị cho nàng, đem nàng rời đi. Mà nay không ngờ trong Nguyệt Thần Môn truyền ra tin tức phản đồ A Ngưng cùng Sở Nhiên, A Ngưng là nữ phẫn nam trang, cùng với Sở Nhiên sử dụng tà thuật mưu hại đồng môn bị giam trong ngục lao thoát ra, mà A Ngưng lại không may mắn bị loạn kiếm chém chết. Nay truy bắt Sở Nhiên kia đã gần hai năm trời.”

“A Ngưng kia... Là Tình Phi?” Lão phu nhân nói nhưng lòng cũng khẳng định.

“Ừ, ta không biết vì sao sư phụ lại bảo ta cứu nàng. Hắn mười mấy năm nay không thấy liên lạc lại xuất hiện đột ngột nhờ ta giúp. Đúng là tên vô lại.” Mạnh lão đầu liền phẫn nộ, nhớ lại chuyện năm xưa.

Hơn ba trăm năm trước, Song Tử Cung có y thuật xưng bá một phương, Song Tuyệt Tiên Y là hai đệ tử đắc ý nhất của Cung chủ nơi đó, bọn họ học được trình độ tiên y vô cùng cao thâm. Năm đó Ma tộc và Yêu tộc rục rịch ngóc đầu xâm phạm lần nữa, muốn đánh lên Cửu Thiên Cung. Diệt môn rất nhiều môn phái nhưng Song Tử Cung vẫn đứng vững như núi, danh tiếng lên như nước, nhưng hai mươi năm trước có một nữ tử tìm đến khiến cho Song Tử Cung ngập trong biển lửa, từ đó biến mất khỏi nơi này. Nói đi cũng phải nói lại, không phải vì nữ tử đó mà Song Tử Cung mới biến mất, là do sư phụ của hai người tùy hứng nghịch lửa, đốt trụi y môn cưỡi mây trở về trời.

“Nếu sư phụ bảo chàng cứu nó chắc chắn có lý do riêng của người. Với lại nàng bị loạn kiếm chém chết nhưng lại có một tia sinh cơ hiếm có, trong họa có phúc, qua khỏi tai ương này đứa nhỏ đó cũng tự mình sống tốt mà thôi. Huống chi hai chúng ta cũng truyền thụ không ít y thuật cho nó. Rời khỏi môn phái sinh sống một cuộc sống bình thường cũng là vận mệnh an bài.” Mạnh lão phu nhân thở dài nói.

“Ta cũng mong nó được sống tốt. Nha đầu này là một cô gái lương thiện, không thể nào dùng tà thuật mưu hại đồng môn được. Nguyệt Thần Môn mấy chục năm nay chẳng phải càng ngày càng đi xuống sao, tin lời bọn họ thì có quỷ mới tin, hừ.” Mạnh lão đầu hừ lạnh xoay người rúc vào chăn ấm, cẩn thận điều tức thân thể.

“Lần này ngươi vì sao bị người ám toán?” Mạnh lão phu nhân thì thầm hỏi.

“Biên giới Nhân tộc có bằng hữu ra trận, ta đi một chuyến giúp hắn, không ngờ gặp phải mai phục giữa đường. Hắn già rồi, chỉ có một đứa con trai trạc tuổi con trai chúng ta, thực lực không tồi, có điều lão đầu kia không chắc được trận chiến đó nắm được bao nhiêu phần thắng. Hai cha con bọn họ cùng mấy chục tiên nhân môn phái đuổi giết Yêu tộc xâm phạm, tới nay cũng đã gần một tháng...”

“Nói như vậy, kẻ cố ý sử dụng Độc Thi chẳng lẽ là ngoại tộc?” Mạnh lão phu nhân trầm mặc.

Tuyết đầu mùa ngập trắng cả bầu trời. Đoàn người Mạnh gia ở lại khách điếm bên ngoài ngoại thành Giang Nam dừng chân nghỉ ngơi mấy ngày liền. Tình Phi tỉnh giấc sau một cơn mơ, trái tim nàng đập mạnh từng nhịp như run rẩy. Khí lạnh ùa vào phòng khiến đầu óc nàng tỉnh táo hơn, cảm giác đói bụng ập đến. Nàng sửa soạn rời khỏi phòng rồi cùng hai người Mạnh gia xuống dưới lầu ăn điểm tâm sáng.

“Năm nay Giang Nam thời tiết có chút khắc nghiệt. Tuyết rơi nhiều bất thường e rằng sẽ ảnh hưởng đến giao thương. Biên giới chiến sự vẫn còn nên cần có nhiều đồ phải trung chuyển ra chiến trường, tuyết rơi dày cản trở sẽ khiến bọn họ bị chậm trễ không ít.” Mạnh lão xoa xoa tay trước chậu than, bên cạnh là Mạnh lão phu nhân đang hâm nóng rượu đào.

“Mùa đông ở Yêu giới khắc nghiệt hơn chúng ta, cho dù có chiến tranh chúng ta vẫn nắm phần thắng nhiều hơn, huống hồ trên dưới cũng có không ít tiên môn danh phái. Ngươi đó, vẫn là lo thương thế của mình trước đi.” Mạnh lão phu nhân khẽ thở dài trách móc.

“Yêu tộc không đáng ngại, chỉ là sợ có kẻ thừa nước đục thả câu. Ma giới ở phía Bắc bắt đầu xâm lấn, hàng rào phong ấn của các vị thần tiên đó sợ là khó bảo toàn. Chiến tranh giữa Nhân tộc và Yêu tộc năm năm nay chẳng phải làm chết rất nhiều sinh mạng sao? Ma tộc lấy huyết tinh tế đàn còn không nhanh chóng phá phong ấn hay sao? Tiên môn? Một lũ sâu mọt chỉ biết lợi ích.” Mạnh lão uống cạn bầu rượu nóng, trên mặt lộ vẻ bất mãn.

“Năm đó sư phụ nói Thiên Hoàng Nhân tộc cùng Thần tộc ký kết hiệp ước Minh Thệ, Thần tộc hạ xuống phong ấn ở Bắc bình nguyên, ngăn cản ma khí Ma tộc xâm nhập cắn nuốt lãnh thổ. Trên dưới bảy quốc gia của Nhân tộc vừa yên ổn mấy năm lại rục rịch đấu đá nội bộ. Ngươi xem, bảy nước giờ còn lại bốn, đất Nhân tộc cũng bị ma khí thừa dịp chiến tranh mà tế huyết cắn nuốt phong ấn xâm phạm.” Lão lại vô cùng khó chịu trong lòng, thừa dịp phát tiết nói một hơi.

“Ngươi nghe lão đầu ấy nói, sao không đi mà báo cho tên hoàng đế kia. Đừng có lôi thôi, lo mà dưỡng thương đi.” Mạnh lão phu nhân tức giận đặt dĩa bánh bao nóng xuống bàn.

Tình Phi lặng im húp cháo ăn kèm cùng cá kho, uống một ngụm rượu đào nóng, tâm tình sảng khoái chăm chú lắng nghe Mạnh lão đầu kể chuyện xưa. Không nhịn được tò mò hỏi.

“Mạnh lão, hiệp ước Minh Thệ là cái gì? Còn có phong ấn của Thần tộc thật sự có thể ngăn cản Ma tộc xâm chiếm sao? Yêu tộc phát sinh chiến tranh với Nhân tộc đã được bao lâu rồi?” Nàng còn định hỏi thêm nhưng thấy ánh mắt của bà bà rơi trên người mình bèn rụt đầu im lặng.

“Hiệp ước Minh Thệ sao? Chuyện này cũng đã là của mấy chục vạn năm trước rồi. Thời đại khai hoang của Nhân tộc truyền xuống, lão tổ Thiên Hoàng pháp lực cường đại, thần thông đứng đầu Phàm giới, cai trị Nhân tộc thịnh vượng. Ma tộc xuất hiện, Ma Tôn hung mãnh khát máu đứng đầu Ma giới, gây nên chiến sự khắp nơi.

Phía tây đánh Yêu tộc của Yêu giới, phía Nam đánh Nhân tộc. Còn muốn một đường giết lên Thiên giới, nơi ở của Thiên tộc. Tam giới náo loạn không yên, Nhân tộc tuy có thần thông tu luyện nhưng thực lực lại không bằng hai tộc khác, vong linh nhiều vô số, oán linh khắp nơi, Yêu tộc cũng tổn thất không ít.

Ma tộc cướp đoạt những linh hồn này nuôi dưỡng một đội quân Ma tộc khác, chạm phải ranh giới đại đạo, kinh động Minh Vương Phụ Thần viễn cổ của Minh Đô, phái ra Vô Thường Thần Tử, cùng với ba vị chiến thần của Thiên giới đánh tan đạo quân này. Vô Thường Thần Tử tạo ra hiệp ước Minh Thệ giữa các bên, hễ ai tham gia hiệp ước này không tuân thệ ước trong đó sẽ bị Minh Thệ Phụ Thần hút lấy nguyên thần hồn phách, bất kể là người của tộc nhân nào đều không thoát khỏi.”

Tình Phi vừa gặm bánh bao, nheo nheo đuôi mắt thích thú lắng nghe. Bên ngoài có không ít người của tiêu cục khác nhau bắt đầu vào khách điếm dừng chân nghỉ ngơi.

Gió tuyết thổi vù vù, từ trong tuyết trắng xóa, một người toàn thân mặc áo bào đen, trên mặt đeo mặt nạ bạc, dáng người cao thẳng tắp, bước chân trầm ổn, khí tức không nhìn ra được nửa điểm mạnh yếu.

Mạnh gia hai người khẩn trương dừng nói chuyện.

Tình Phi không tự chủ được mà nhìn chằm chằm hắn, một mùi thơm của hoa tử đằng thoang thoảng cứ quấn quít vờn quanh nơi đầu mũi. Trái tim trong lồng ngực của nàng bất chợt đập mạnh, nàng bỗng nhiên cảm nhận được khí huyết trong kinh mạch trào dâng lên cổ họng. Tình Phi siết chặt bàn tay, đầu mày khẽ nhíu, ngậm chặt miệng không để máu huyết phun ra ngoài, tuy nhiên một ít máu tươi đã rỉ ra nơi khóe môi.

“Tình Phi, con sao vậy?” Mạnh lão phu nhân giật mình khẽ kêu lên, ngón tay đặt lên cổ tay trái của nàng.

Bóng người mặc áo bào đen có chút lay động, hắn như do dự rồi lại không nhìn qua chỗ ba người nữa mà tiến đến một bàn ăn gần đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.