Một ngày trôi qua,Tình Phi chậm rãi mở mắt, cảm giác toàn thân tràn trề khí lực mười phần, đứng trước giường muốn vận động. Tình Phi một thời gian dài nằm trên giường, kinh mạch tắc nghẽn, đan điền bị phong bế không tránh khỏi có chút uể oải. Tình Phi mở cửa phòng, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, hơi lạnh ập vào mặt khiến nàng hít hà một hơi.
Tình Phi đứng trong nền tuyết trắng, mai tứ quý nở đỏ thẫm, trúc xanh thấp thoáng sau màn tuyết, nội viện phong cảnh đẹp mắt khiến nàng có chút cảm thán. Nhân sinh đúng là kỳ diệu, một cô gái như nàng suốt ngày quanh quẩn trong nhà, cắm mặt với máy tính sớm đã quen thành thói, nào biết tận hưởng cuộc sống là gì. Nghĩ đến đây trong lòng bất giác quạnh quẽ, không tự chủ được mà nhớ đến nam nhân đeo mặt nạ bạc kia, tia bi thương rất nhanh vụt qua rồi bị nàng xua đi.
“Mặc kệ là kiếp này hay kiếp trước. A Ngưng, nếu ta đã là ngươi thì ta nhất định sẽ thay ngươi sống một cuộc sống thật sảng khoái, thoải mái.” Tình Phi nắm tay biểu lộ quyết tâm.
Ngay sau đó liền thấy được một cô nương mặc y phục màu xanh sẫm đứng trong sân nội viện vặn vẹo thân người, chân tay lúc duỗi lúc cong, lúc lại bày ra tư thế vô cùng kỳ lạ. Tình Phi gọi nó là công pháp dưỡng sinh có chút tương tự với yoga ở hiện đại. Tuy nhiên nàng kết hợp với phương pháp thổ nạp hấp thu nguyên khí luyện công mà Mạnh lão chỉ cho mình, một hồi vận động nguyên khí xung quanh vô thanh vô tức tràn vào nội viện không ngừng.
Lão nhân mù ẩn thân dưới tàng mai cũng thấy kì lạ, vẻ mặt co giật không tin tưởng được, hắn cảm nhận nguyên khí dao động dồn dập chảy vào thân thể nàng ngày càng nhiều. Phương pháp thổ nạp kia kì dị lại có chút quen thuộc, lão nhân mù lặng im xem xét nửa ngày cũng không nhớ nổi công pháp đó là từ đâu.
Bên này Tình Phi hoàn thành lần thổ nạp thứ chín trăm chín mươi chín, hít một hơi đầy tràn vào lồng ngực rồi phun ra trọc khí. Toàn thân thoải mái vô cùng, Tình Phi cảm giác lực lượng thân thể không ngừng mạnh lên, nàng thích thú tiếp tục triển khai bảy mươi hai chiêu thức quyền cước.
Trong không khí lại sinh ra chút rung động nho nhỏ, một quyền đấm phía trước không ngờ tản ra một loại kình khí mạnh mẽ như bạch hổ gào thét. Cước bộ thoăn thoắt di chuyển theo đường quyền, tốc độ như lôi điện dọa người. Lão nhân mù tập trung cảm nhận chuyển động của nàng, trong lòng cả kinh không thôi. Cô nương này không tệ, có thiên phú. Nhưng lão càng dùng tâm nhãn cảm nhận càng cảm thấy bộ quyền cước này quen thuộc.
“Ngọc giai tất suất náo thanh dạ. Kim tỉnh ngô đồng từ cố chi*.” Lão nhân mù bất giác nhớ đến hai câu thơ này, nhìn sang chiêu thức của nàng lại càng thêm kinh ngạc. Không ngờ bộ quyền cước này ẩn chứa thiên địa đại đạo thất truyền từ hai mươi năm trước.
Lão nhân mù nhớ đến một nam tử tuyệt thế vô song, thanh tâm quả dục, tu vi vượt qua những người cùng thế hệ, trở thành đệ nhất tông sư bấy giờ, sáng lập ra một tông phái tiên môn thu hút hai mươi ngàn đệ tử tiến vào. Công pháp đặc biệt khó học, ẩn chứa thiên địa đại đạo không gì sánh bằng. Bóng dáng nam tử đó đứng trên đài cao, khí chất bất phàm tuy xa mà gần, tuy gần mà xa.
Hai mươi tám trước, lão nhân mù cũng nằm trong hàng ngũ của người đó, được vạn người kính ngưỡng, chém yêu trừ ma, xông ra chiến trường bảo vệ ranh giới Nhân tộc. Năm đó, một kiếm rạch ngang trời diệt hàng vạn ma yêu, nam tử áo trắng đó đã trở thành một huyền thoại của giới tu chân.
Lão nhân mù cảm thấy mặt mình ươn ướt, phát hiện ra bản thân bi thương hồi tưởng mà chảy nước mắt, trong lòng trầm mặc không thôi. Bên kia quyền cước cũng đã ngừng lại từ lâu, Tình Phi từ trong thần thức không gian trở lại, cảm thấy tâm thần có chút run động mãnh liệt.
Loại cảm giác ưu thương, luyến tiếc từ trong không gian thần thức của nữ tử tên Tình Phi kia khiến cho tim nàng run rẩy không ngừng. Nàng không hiểu, rốt cuộc, nữ tử đó là ai?
***
Lúc này đây, ngàn dặm tại biên giới Nhân tộc, Yêu tộc từ trong tuyết trắng tập kích hai mươi ba trận doanh của quân đội, vô số người chết, máu đỏ nhuộm trắng nên tuyết. Từ trong chém giết khói lửa ngập trời, xuất hiện một thiếu niên với khuôn mặt dính đầy máu, đao quang bắn ra đầy sát khí xông vào trận doanh Yêu tộc, chém chết hơn mấy chục Yêu tộc, điên cuồng bạo phát thét gào.
“Biên cương này là nhà của chúng ta! Là quê hương máu thịt, là nhà của hàng vạn con dân!” Thiếu niên từ trong chém giết gầm lên, âm thanh vang vọng khắp chiến trường kích động binh lính sôi trào khí huyết hò reo.
Thân hình hắn cao lớn, dù mang giáp bạc nặng nề cũng không cản nổi bước chân của hắn. Lúc này, hắn bị mấy mươi Yêu tộc vây công, hắn một mình một đao giết ra không chớp mắt, tu vi toàn thân bạo phát vô cùng khủng bố. Bên phía tay trái cách đó không xa, cha của hắn cũng đang dũng mãnh xông về trước.
“Phụt!”
Bỗng nhiên, từ đâu xuất hiện một thanh trường thương bay trên không trung xuyên qua vạn người trên chiến trường, đâm trúng vào giữa lưng của người nam tử trung niên kia, theo quán tính đẩy hắn lui nhanh chục thước, hắn gào lên, bước chân hữu lực chạm đất ma sát trên nền tuyết, máu đỏ bắn ra thành những vết trượt dài.
“Cha!” Thiếu niên chém một đao bổ đôi Yêu tộc trước mặt, mạnh mẽ xông qua phía nam tử trung niên kia.
Đôi mắt hắn hằn những tia máu lấp lánh ngấn lệ, hắn cảm thấy trước mắt mình dường như trời sập xuống. Cha của hắn gục người, gương mặt dữ tợn ngửa lên trời đôi mắt không nhắm mà mở trừng trừng.
Trường thương cắm trên người cha hắn vậy mà là từ đằng sau đâm đến! Sau lưng tướng sĩ Nhân tộc, chính là thành trì mà họ liều mạng bảo vệ!
Thiếu niên bên cạnh xác cha, gào khóc điên cuồng, đao trong tay siết chặt, hai mắt đỏ lừ như ác quỷ quay về phía sau đài cao trận doanh, thành trì kiên cố thấp thoáng một bóng người. Hắn hung ác nhìn kẻ đó thật sâu, trong lồng ngực truyền đến một trận máu tanh muốn trào ra. Tuyết rơi ngập trời, thiếu niên đặt xác cha nằm yên trên nền tuyết, đao quang điên cuồng xông vào kẻ địch mà chém giết.
“Chiến trường oan hồn mỗi dạ khốc. Không linh dã dinh mãnh sĩ bi**”
Thiếu niên oán lệ vung đao, đao ra tiếng thơ vang vọng làm lòng người lạnh buốt.
__________
[*]: Bài thơ “Đề bích” của Lục Du Thiếp thời Nam Tống. (Nguồn thivien.net)
Nguyên văn:
Ngọc giai tất suất náo thanh dạ,
Kim tỉnh ngô đồng từ cố chi.
Nhất chẩm thê lương miên bất đắc,
Hô đăng khởi tác cảm thu thi.
[**]: Trích từ bài thơ “Khứ thu hành” của Đỗ Phủ thời Thịnh Đường. Nguồn thivien.net
Nguyên văn:
Khứ thu Phù giang mộc lạc thì,
Tý thương tẩu mã thuỳ gia nhi.
Đáo kim bất tri bạch cốt xứ,
Bộ khúc hữu khứ giai vô quy.
Toại Châu thành trung Hán tiết tại,
Toại Châu thành ngoại Ba nhân hy.
Chiến trường oan hồn mỗi dạ khốc,
Không linh dã dinh mãnh sĩ bi.