Edit: Cynlia
Nhà hàng châu Âu được trang trí hết sức thanh nhã. Đối diện cửa sổ sát đất đặt những chiếc bàn ăn trắng, cho phép thực khách có thể ngắm cảnh đẹp ngoài trời.
Bóng đêm rệu rã, chỉ có ánh đèn neon thắp sáng cả thành phố càng thêm vẻ lóa mắt mê hoặc lòng người. Ngồi trên tầng hai mươi tám nhìn xuống, cảnh vật bên dưới như thu nhỏ thành những con kiến tí hon.
“Tam ca, anh uống rượu gì?”
Âm thanh trong trẻo chấm dứt suy nghĩ miên man của người đàn ông. Cố Duy Thâm nhìn menu đồ uống, nói: “Em chọn đi.”
Ngu Uyển thấy lông mày anh hơi nhíu, cười cười: “Tuy nhà hàng này đặc biệt nổi danh lúc về đêm, rượu cũng không quá xuất sắc. Hay là uống rượu của em luôn đi?”
“Được.” Thấy Cố Duy Thâm gật đầu, Ngu Uyển liền dặn người mang rượu vang đỏ đến.
Ánh đèn ngoài cửa sổ rơi vào đáy mắt tựa như biển sao trời. Ngu Uyển chống cằm nhìn về phía xa xa, môi đỏ khẽ cong, “Nghe nói nhà hàng này thường có người đến xem mắt hay cầu hôn, bình thường rất khó đặt chỗ trước.”
Phụ nữ hầu hết đều rất cảm tính, nếu bạn trai có thể tỉ mỉ bố trí một màn cầu hôn ở đây, cô ấy nghĩ sẽ chẳng có ai dại mà từ chối.
Nghĩ đến đây, Ngu Uyển liếc nhìn người đàn ông đối diện, thấy anh đang cúi đầu suy nghĩ gì đó mà có vẻ thất thần.
“Ngu tiểu thư, rượu của cô đây.” Nữ nhân viên cầm chai vang đỏ bước lên.
Cố Duệ nhận lấy bình rượu, tự mình bật nắp.
Chất lỏng quyến rũ tràn vào ly thủy tinh tạo thành đường gợn sóng nhỏ. Cố Duy Thâm lắc ly rượu trong tay, thưởng thức hương rượu.
“Rượu không tệ.”
“Em cũng thấy vậy,“ Ngu Uyển nhàn nhạt cười, “Lúc về em còn cố ý vòng một đường đến Bordeaux [1], tiếc là không còn nhiều lắm.”
[1]: Một vùng thuộc miền tây nam nước Pháp, nơi sản sinh những loại rượu vang đỏ nổi tiếng bậc nhất thế giới.
Rượu vang đỏ nhập khẩu có một loại hương vị chan chát quẩn quanh đầu lưỡi, Cố Duy Thâm không thích rượu ngọt quá mức, giống như Ngu Uyển trước mắt đây, phóng khoáng lại khéo léo hiểu lòng người. Bọn họ thân thuộc hơn bạn bè bình thường, nhưng lại chưa đến mức yêu đương mờ ám. Nhà họ Ngu gia giáo nghiêm khắc, hơn nữa Ngu Uyển lại là con gái duy nhất trong nhà, nên đối với cô ấy, Cố Duy Thâm luôn phải suy tính cẩn thận.
Mà Ngu Uyển trước nay không bao giờ quá phận, cô ấy luôn dung hòa thời gian, sở thích giữa mình và Cố Duy Thâm, bọn họ ở cùng một chỗ có thể nói là hòa hợp đúng mực. Mà hai chữ “đúng mực” này vừa hay lại là phẩm chất một tam thiếu phu nhân tương lai nên có.
“Tam thiếu.” Cố Duệ đặt tô sứ trắng trước mặt Cố Duy Thâm rồi mở nắp hầm.
Đây là món canh gà hầm sâm biển mà Cố phu nhân ở nhà cho người mang đến, vì Cố Duy Thâm có thói quen uống một bát canh trước bữa ăn. Khi còn nhỏ tam thiếu rất kén ăn nên gầy vô cùng, khiến Cố phu nhân lo lắng không thôi. Sau này nghe thầy thuốc đông y dặn phải ăn canh trước để dưỡng dạ dày, mỗi ngày Cố phu nhân đều hầm canh bồi bổ cho con trai, dưỡng lâu thành thói.
Canh hầm theo kiểu Trung Quốc mang một loại hương vị đậm đà, tràn ngập khắp căn phòng. Ngu Uyển uống một ngụm canh, dựng ngón cái với anh, “Tay nghề của bác gái là số một.”
Cố Duy Thâm cười cười, cũng không nhiều lời. Thật ra anh uống canh này đến phát ngán rồi, chẳng qua không muốn phụ tấm lòng của mẹ mà thôi.
****
Gần 6 giờ, một người đàn ông bước vào. Người nọ không ngờ Quý Sênh Ca lại đến trước, thấy cô ngồi bên cửa sổ thì vội bước nhanh đến.
“Quý tiểu thư?”
Quý Sênh Ca ngẩng mặt, nhìn người đàn ông đứng trước bàn mặt mày tuấn tú, cả người diện tây trang xanh đậm, tay còn ôm một bó hoa tươi.
“Xin chào, tôi là Quý Sênh Ca.”
Đưa tay kéo ghế, Quý Sênh Ca mỉm cười đứng dậy.
Ánh mắt người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn dính trên người cô. Quý Sênh Ca thấy hoa tươi trong tay anh ta, nhàn nhạt cười, “Hoa rất đẹp.”
Người đàn ông chợt lấy lại tinh thần, đỏ mặt mở miệng, “Tôi là Phương Triển.”
Ngừng một lát, anh ta đưa bó hoa cho cô, “Hoa tươi mới xứng với mỹ nhân, không ngờ Quý tiểu thư còn xinh đẹp hơn so với trong ảnh.”
“Cảm ơn.” Quý Sênh Ca nhận lấy bó hoa hồng đỏ rực kiều diễm, đặt hoa lên ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.
Người phục vụ mang thực đơn đến, Phương Triển lịch sự gọi món dựa trên khẩu vị của Quý Sênh Ca.
Trong áo túi áo khoác của người đàn ông lộ ra một góc khăn lụa, trang phục có vẻ đã được tỉ mỉ lựa chọn.
Quý Sênh Ca cầm dao nĩa cắt thức ăn trên đĩa.
“Bình thường Quý tiểu thư có sở thích gì?”
“Tôi thích xem phim.”
“Trùng hợp thật, tôi cũng thích xem phim, hay là hôm nào tôi mời cô đi xem phim nhé?”
Quý Sênh Ca chỉ cười mà không đáp. Cô không muốn lần đầu tiên gặp mặt đã từ chối khiến người ta khó xử, dù gì anh ta cũng khiêm tốn lễ nghĩa, được dạy dỗ đàng hoàng.
****
Ánh đèn lộng lẫy phản chiếu lên cửa sổ sát đất, Cố Duy Thâm nếm thử món bít tết chín bảy phần kèm nước sốt đậm đà, khẽ nhíu mày, “Có hạt tiêu không?”
“Có thưa tam thiếu.” Nữ phục vụ đứng bên cạnh vội trả lời, “Anh chờ một lát.”
Lúc nói chuyện, nữ nhân viên còn trộm ngắm Cố Duy Thâm, sau đó mới đỏ mặt ra khỏi phòng bao.
Ngu Uyển buông điện thoại, thong thả đứng lên, “Em đi trang điểm lại một chút.”
Liếc di động đặt trên bàn của cô, Cố Duy Thâm lắc đầu. Đúng là không hiểu nổi phụ nữ, đăng một tấm hình lên vòng bạn bè cũng phải dặm lại lớp trang điểm.
****
Đánh một lớp son môi mỏng, khuôn mặt Ngu Uyển lập tức bừng sáng hẳn. Cô ấy vừa ra đến cửa toilet thì đúng lúc gặp nữ phục vụ cầm lọ tiêu đi đến.
“Ngu tiểu thư.”
Ngu Uyển dừng chân, ánh mắt chậm rãi đảo một vòng trên người cô ấy, “Ngẩng mặt lên.”
Nữ phục vụ nghe thế bèn ngẩng mặt, “Bốp” một cái, khuôn mặt cô ấy bị đánh lệch sang một bên.
“Ai cho cô liếc trộm anh ấy, hả?” Sắc mặt Ngu Uyển sa sầm.
(Ui ui lộ bộ mặt độc ác của nữ phụ điển hình rồi nè:))). Từ giờ trừ những đoạn độc thoại nội tâm của Ngu Uyển, còn lại mình sẽ để “cô ta”cho đúng chất nữ phụ phản diện nha.)
Nữ phục vụ ăn một cái tát liền ôm mặt, cúi đầu giấu đi đôi mắt đỏ ửng, không dám hó hé nửa lời.
Trở lại phòng bao, Ngu Uyển selfie một tấm rồi đăng lên vòng bạn bè.
“Bít tết của em nguội ngắt rồi kìa.” Cố Duy Thâm thấp giọng nhắc nhở.
“Được rồi.” Ngu Uyển buông điện thoại, hết sức chuyên chú dùng bữa. Không lâu sau có người mang tiêu đến, nhưng đã đổi thành nam phục vụ thái độ cung kính.
Sau bữa tối, Ngu Uyển sánh vai bên Cố Duy Thâm ra khỏi phòng bao.
Cố Duệ mang áo khoác cho hai người, Cố Duy Thâm ga lăng nhận lấy áo khoác của Ngu Uyển trước rồi đưa cho cô ta.
“Cảm ơn tam ca.” Ngu Uyển đang mặc áo khoác thì chợt thấy có người đi về phía cô ta.
“Ngu tiểu thư.”
“Phương thiếu.”
Phương Triển vừa kết thúc giao dịch với Ngu Uyển, không ngờ lại gặp cô ta ở đây. Cách đây không lâu Ngu Uyển muốn mua bất động sản, Phương Triển đích thân tư vấn cho cô ta.
Liếc thấy người đàn ông bên cạnh Ngu Uyển, anh ta rõ ràng hơi ngẩn người, “Tam thiếu, anh cũng ở đây à.”
Sắc mặt Cố Duy Thâm lãnh đạm, anh ngẩng mặt, ánh mắt lướt qua vai Phương Triển nhìn về phía bóng dáng cách đó không xa.
“Phương thiếu đến dùng bữa một mình sao?” Trong lúc chờ thang máy, Ngu Uyển bèn hỏi thêm vài câu.
“Không.” Phương Triển cong môi, chỉ về phía cửa sổ, “Tôi đi cùng bạn.”
“Bạn gái à.”
Bóng dáng xinh đẹp yên tĩnh bên cửa sổ, tuy chỉ thấy mỗi góc nghiêng, Ngu Uyển vẫn nhận ra người phụ nữ kia rất đẹp.
“Tam thiếu, khi nào rảnh chúng ta tán gẫu tiếp.” Phương Triển niềm nở đưa một tấm danh thiếp.
Cố Duy Thâm lia mắt một cái, Cố Duệ liền nhận lấy.
Cửa thang máy mở ra, anh để Ngu Uyển vào trước. Anh hơi quay đầu, vừa lúc bắt gặp Phương Triển bước nhanh về phía Quý Sênh Ca gần cửa sổ.
HẾT CHƯƠNG 38.
Lời Cynlia: Ôi dạo này tự thấy mình chăm quá:D