Edit: Cynlia
Nhìn từ cửa sổ phòng bao, có cảm giác một màu đen như mực phủ lên vẻ muôn màu của bức họa cuốn tròn, từng ánh đèn neon nhấp nháy đủ loại hình dạng, cùng những cột đèn đường gần đó tô điểm cho cảnh đêm lóa mắt.
Phong Thái tháo khẩu trang, đi đến trước cửa sổ chụp một bức ảnh, sau khi “save” lại liền gửi đi. Lúc Ngu Uyển đến gần, chỉ thấy cậu đang cong môi cười.
“Cảnh đêm ở đây đẹp chứ hả?”
“Chị, chị không nên đưa em tới đây.”
“Sao thế?”
Bỏ điện thoại vào túi, Phong Thái hất cằm về phía Cố Duy Thâm, trêu chọc nói: “Chị hẹn hò với anh rể, em đi theo có khác gì bóng đèn đâu.”
“Tiểu Thái, đừng nói bậy.” Ngu Uyển nghe được hai chữ “anh rể” thì không nhịn được liếc trộm Cố Duy Thâm.
Cố Duy Thâm kéo ghế ngồi xuống, sắc mặt nhàn nhạt, “Gọi món trước đã, cậu không ở đây lâu được đâu.”
“Vâng.” Phong Thái cầm thực đơn, hiếm có người nào khiến ông vua con này nghe lời đến vậy.
Lật thực đơn, Ngu Uyển thầm thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Thái nói chuyện không kiêng nể gì, nhưng dường như Cố Duy Thâm cũng không tức giận khi nghe hai chữ “anh rể“.
****
Ngoài cửa sổ, ánh đèn neon uốn lượn phảng phất như nhập vào màn đêm, Quý Sênh Ca chống cằm, đăm đăm nhìn về phía nào đó đến ngơ ngẩn.
“Sênh Ca, tôi thay mặt mẹ xin lỗi em. Thực sự rất xin lỗi, em đừng giận bà ấy nữa nhé?” Hai mắt Phương Triển nhìn chằm chằm người đối diện, nhận thấy cô hình như không chú tâm.
“Sênh Ca?” Phương Triển huơ tay trước mặt cô. Quý Sênh Ca lấy lại tinh thần, “Anh không cần xin lỗi.”
“Em không giận nữa sao?” Lòng Phương Triển thầm vui vẻ, còn tưởng đã được cô tha thứ, “Mẹ tôi nói em qua lại với người đàn ông khác, nhưng tôi không tin!”
Tuy rằng bọn họ quen biết không lâu, song trước giờ Quý Sênh Ca sống một mình, anh ta chưa thấy cô quá thân mật với người đàn ông nào khác.
“Phương Triển.”
Quý Sênh Ca chậm rãi ngẩng mặt, lần đầu tiên cẩn thận lựa lời từ chối, “Chúng ta không hợp đâu.”
“Tại sao?” Phương Triển trợn mắt. Lần đầu tiên gặp Quý Sênh Ca, anh ta đã bị cô hút hồn. Anh ta từng gặp không ít thiên kim nhà giàu, nhưng chẳng có ai hoàn mỹ được như Quý Sênh Ca. Huống chi Phương gia tài lực hùng hậu, con gái Quý gia gả vào Phương gia chẳng phải là trèo cao còn gì?
“Phương thiếu xuất thân cao quý, chúng ta không xứng đôi.”
Quý Sênh Ca gọi nhân viên đến thanh toán, “Bữa cơm này tôi mời, sau này tôi với anh đừng gặp nhau nữa.”
Dứt lời, cô mặc áo khoác vào, vòng qua chiếc bàn rời đi.
Thấy cô không buồn ngoái đầu lại, sắc mặt Phương Triển nháy mắt sa sầm.
Trước cửa nhà hàng gió thổi từng cơn lạnh buốt, Quý Sênh Ca nhìn đồng hồ, lúc này khó mà bắt được xe.
“Tôi đưa em về.” Phương Triển lập tức sáp đến gần cô, Quý Sênh Ca vừa định từ chối, anh ta lại mở miệng nói tiếp, “Chỉ có vậy mà Quý tiểu thư cũng không nể mặt mũi tôi?”
Mới gặp vài lần thì Phương Triển có vẻ khá khiêm tốn, nhưng thật ra anh ta còn hiếu thắng hơn nhiều so với mẹ mình. Anh ta lớn lên trong nhung lụa, đây chỉ sợ là lần đầu tiên bị người ta không nể nang từ chối. Quý Sênh Ca không muốn sau này còn gặp lại anh ta, tránh cho cả hai phải xấu hổ.
Thấy cô không từ chối, Phương Triển xoay người đến bãi đỗ xe.
****
Cửa phòng bao mở ra, nhân viên phục vụ đẩy xe vào. Ngu Uyển nâng ly cười tủm tỉm, “Tam ca, Tiểu Thái, chúc phim mới của hai người đại thắng doanh thu.”
Cố Duy Thâm cầm ly nước trái cây đưa cho Phong Thái, nhíu mày nói: “Cậu uống cái này đi.”
Phàm là nghệ sĩ nổi tiếng làm gì cũng phải dè chừng, Phong Thái tuy không vui nhưng vẫn nhận lấy ly nước trái cây. Cố Duy Thâm cụng ly với bọn họ, chỉ nhấp môi một chút rồi bỏ ly xuống.
Không khí trong phòng bao hết sức yên tĩnh, tính cách Phong Thái hướng nội, bình thường rất kiệm lời, giống hệt với hình tượng lạnh lùng kiêu ngạo trên màn ảnh.
Người đàn ông bên cạnh cầm dao nĩa, dáng vẻ tao nhã cắt thức ăn trông rất mê người, Ngu Uyển vừa ăn vừa lẳng lặng nghe hai người họ trò chuyện.
“Năm nay hai bộ điện ảnh, một bộ truyền hình, bảng xếp hạng online nam chính xuất sắc nhất tháng sau chắc chắn gọi tên cậu.”
“Em cũng chẳng ham mấy thứ này.”
Cố Duy Thâm lấy khăn giấy lau miệng, hếch mắt nhìn cậu, “Mấy năm nay cậu không có đề tài nào gây tranh cãi, scandal lại càng không, là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị ảnh đế năm sau.”
“Tam ca, anh rất nghiêm khắc với Tiểu Thái thì phải.” Ngu Uyển nhịn không được mở miệng trêu ghẹo, “Hôm qua dì còn hỏi em, không biết bao giờ Tiểu Thái mới có bạn gái đây.”
Nghe vậy, ánh mắt đen thẫm của Cố Duy Thâm đảo qua Phong Thái, “Sự nghiệp của cậu đang lên, tốt hơn hết là đặt toàn bộ tinh lực vào công việc, cái vòng này đào thải nhanh thế nào, chắc không cần tôi phải nói đâu nhỉ.”
Phong Thái nhíu chặt lông mày nhưng không phản bác.
Thái độ của Cố Duy Thâm hôm nay đặc biệt nghiêm túc, khiến khóe miệng đang tươi cười của Ngu Uyển cũng cứng đờ, không dám nói đùa nữa.
Trên bàn là đĩa bò bít tết thượng hạng nhưng Cố Duy Thâm chẳng buồn động dĩa. Anh rút một điếu thuốc, chợt thấy Cố Duệ đẩy cửa bước vào.
“Tam thiếu, người phục vụ ở nhà hàng lén chụp ảnh Phong thiếu, bức ảnh đã bị lan truyền lên mạng rồi.”
“Chết tiệt!”
Sắc mặt Phong Thái thoáng chốc tối sầm. Muốn ăn một bữa cơm cũng không xong là sao?
“Đi thôi.” Cố Duy Thâm kéo ghế, dụi tắt điếu thuốc trong tay.
Các fan bây giờ không thua thám tử chuyên nghiệp chút nào, Phong Thái đành trùm mũ và khẩu trang kín mít. Về phần Ngu Uyển, bữa tối còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc, cô ta hết sức khó chịu.
Mở cửa phòng bao, Cố Duy Thâm rảo bước nhanh đến thang máy. Lúc đi ngang qua sảnh lớn, anh quét mắt về phía cửa sổ, chỉ thấy nhân viên phục vụ đang thu dọn chén dĩa trên bàn.
Thang máy xuống đến tầng trệt, Cố Duy Thâm đứng trước cửa ra vào, dặn dò Ngu Uyển, “Em đưa Tiểu Thái về trước đi.”
“Chúng ta tách ra,“ Cố Duy Thâm vỗ nhẹ vai Phong Thái, “Về thẳng nhà, không được la cà chỗ khác.”
Thấy sắc mặt Cố Duy Thâm đông cứng, Ngu Uyển không tiện từ chối. Suy cho cùng, Phong Thái ở đây rất dễ thu hút sự chú ý, không khéo bị các fan bắt gặp thì rắc rối to.
“Bọn em đi trước đây.”
“Ừ.”
Ngu Uyển dẫn Phong Thái rời đi, chiếc xe nhanh chóng ra khỏi bãi đỗ.
Đợi đến khi chùm đèn đỏ sau đuôi xe biến mất, Cố Duy Thâm vòng về hướng ngược lại. Cố Duệ nhăn mày, thấy anh đi vào sâu trong bãi đỗ xe.
****
Cạch.
Cửa xe bị khóa lại. Quý Sênh Ca nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, thấy khuôn mặt anh ta tràn ngập vẻ phẫn nộ, “Thật ra mẹ tôi nói đúng lắm! Cô là thứ hồ ly tinh lẳng lơ! Tôi lấy lòng cô đủ kiểu mà cô đếch thèm đoái hoài hả?!”
Năm phút trước, Quý Sênh Ca còn mong sau này lỡ gặp lại cũng không phải xấu hổ, nhưng cô sai rồi, người ta nói mẹ nào con nấy [1] quả không sai!
[1]: nguyên văn là “有其母必有其子” câu thành ngữ của Trung Quốc, ý nghĩa tương tự như “cha nào con nấy” ở Việt Nam. Mình không biết edit thế nào nên mượn tạm thành ngữ Việt luôn ~
“Mở cửa!” Quý Sênh Ca lạnh mặt.
Phương Triển ghì chặt bả vai Quý Sênh Ca, người phụ nữ này có độc, mỗi lần thấy cô, anh ta đều phải đau khổ đèn nén xúc động muốn đè cô dưới thân mình.
Thế mà không ngờ, cô không thèm cho anh ta chút mặt mũi?
Ánh sáng lập lòe của đèn đường chiếu vào khoang xe, chiếc áo khoác đen trên người Quý Sênh Ca căn bản không che được vóc dáng hoàn mỹ.
Làn da trắng nõn của phụ nữ như phát sáng, ánh mắt Phương Triển theo khuôn mặt tinh xảo của cô dời xuống, yết hầu lên xuống liên tục, “Sênh Ca, em đẹp quá...”
Ánh mắt Phương Triển đầy sự si mê, đột nhiên anh ta áp sát người xuống...
Cốc cốc cốc.
Có người gõ lên cửa xe, Phương Triển quay đầu trừng mắt với người ngoài cửa sổ, chỉ thấy người đàn ông tựa vào cửa đang ngoắc tay với anh ta.
Phương Triển kinh hoảng, vội hạ cửa kính xuống, “Tam thiếu, sao anh lại ở đây?”
Xuyên qua cửa xe rộng mở, Quý Sênh Ca nhìn thấy người nào đó cong môi, chỉ tay vào cô, “Mày biết cô ấy là ai không?”
Phương Triển ngớ người.
Cạch!
Cố Duy Thâm chậm rãi khom lưng, khóe miệng cong lên, “Cô ấy là người phụ nữ của tao.”
“...”
Cửa ghế lái bị mở ra, Phương Triển lập tức bị Cố Duy Thâm túm cổ lôi ra ngoài.
Anh vòng qua đầu xe, kéo Quý Sênh Ca vào xe mình, “Hắn đánh em?”
“Không có.”
“Cởi quần áo của em?”
“...Không có.”
“Sờ ngực em?”
“...”
Người đàn ông cởi áo khoác trên người, ném vào khoang xe, “Ngồi yên đấy, không được chạy lung tung.”
Quý Sênh Ca cắn môi dưới, Cố Duy Thâm đã đóng cửa xe. Lúc này anh chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng, vừa đi vừa xắn cổ tay áo, để lộ cánh tay rắn chắc.
“Cô ta...anh...hai người....” Phương Triển kinh ngạc đến độ không nói nên lời.
Cố Duy Thâm bước lên trước, bẻ khớp tay. Cố Duệ buông lỏng bàn tay đang giữ chặt Phương Triển ra rồi lùi về phía sau.
Từng cái nắm đấm giáng xuống vừa nhanh vừa tàn nhẫn, Phương Triển chưa kịp chuẩn bị thì cả người đã ngã lăn quay trên mặt đất.
“A!”
____Lời nói ngoài lề____
Tam thiếu quá ngầu, quá tuyệt vời rồi! Mẹ phát bao lì xì đây, các con liệu mà giành lấy nha~
HẾT CHƯƠNG 48.
Cynlia: Ngầu hơn trái bầu nữa tam thiếu ơiii