Vì ban nãy mưa tầm tã nên bầu trời tối rất sớm. Lúc Quý Sênh Ca cho xe chạy vào Kim Khuyết thì vừa mới hơn 7 giờ, song chân trời xa xa chỉ còn một màu đen kịt.
Trước mặt là bảng hiệu vàng thật lớn, cũng thật bắt mắt, dù cách xa đến mấy liếc mắt một cái cũng thấy rõ bảng hiệu. Quý Sênh Ca cầm túi sải bước trên nền đá cẩm thạch trắng, hai bên cửa ra vào sừng sững bức tượng sư tử, vạch rõ cấp bậc ở nơi này.
“Tiểu thư, xin hỏi cô có thẻ hội viên không?”
Người phục vụ một thân tây trang đứng trước cửa, Quý Sênh Ca mím môi, “Tôi muốn gặp tam thiếu.”
“Là vị tam thiếu nào ạ?”
“Cố gia tam thiếu.”
Người phục vụ liếc nhìn cách ăn mặc của cô, lập tức trưng ra vẻ mặt không kiên nhẫn, “Kim Khuyết chúng tôi chỉ dành cho hội viên, không có thẻ thì không thể vào, mời cô về cho.”
Phàm là mấy câu lạc bộ xa hoa dành cho hội viên đều phải đóng phí một lần trước khi gia nhập, dựa trên số tiền đóng mà từ đó phân chia thứ bậc. Quý Sênh Ca từng nghe nói để vào được Kim Khuyết, số tiền ít nhất phải nộp lên đến bảy con số.
Vậy nên đã đặt chân đến chỗ này thì tuyệt đối không phải người bình thường.
Cửa ra vào gần trong tầm mắt nhưng Quý Sênh Ca không thể tiến vào. Cô xoay người ra cửa, bước xuống bậc thang. Dù biết rõ sẽ phải đối mặt với tình huống kiểu này, cô vẫn không thể bốc đồng không đến.
Trong lòng dĩ nhiên có cảm giác uất ức và bất bình, nhưng từ khi còn bé cô đã hiểu rõ, nếu sau này muốn ra đời kiếm sống thì những chuyện kiểu này chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Trong bãi đỗ khắp nơi đều là siêu xe, Quý Sênh Ca dò cả nửa ngày vẫn không thấy chiếc limousine kia đâu. Cô biết Cố Duy Thâm không chỉ có một chiếc xe, nên không thể khẳng định anh đã rời đi hay chưa.
Chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục chờ thôi.
Mưa tạnh nhưng nền đá vẫn ẩm ướt, Quý Sênh Ca đứng một lúc hai chân tê rần, đành tìm một chỗ tương đối khô ráo ngồi xuống. Bụng ọc ọc kêu, cô nhìn đồng hồ trước mắt, đã hơn 9 giờ.
Người phục vụ bên trong câu lạc bộ nhón chân nhìn ra ngoài, thấy Quý Sênh Ca còn ngồi trước bậc thang thì hừ nhẹ. Người phụ nữ này thật là, vì muốn tiếp cận tam thiếu mà hao tổn không ít tâm tư.
Kim Khuyết tọa lạc ở vị trí hết sức phồn hoa, chẳng những đường sá hai bên rộng rãi, ngay cả tiện nghi xung quanh cũng mọc lên như nấm. Con phố đối diện là một chuỗi những nhà hàng sang trọng, chủ yếu kinh doanh đến ba giờ sáng, thậm chí cửa hàng tiện lợi quanh đây đều mở cửa 24/24.
Quý Sênh Ca định đi mua bánh mì lót dạ nhưng lại sợ lỡ mất người đàn ông kia. Cô quay đầu nhìn tấm bảng lấp lánh phía trên, chỉ có thể chịu đựng.
“Tới đây, tiếp tục.”
Yến Nam Thuần cởi một nút áo sơ mi, vừa lật bài lên liền cười thành tiếng, “Ai da, vận khí của ông đây đã trở lại! Đám các người chờ lột sạch quần đi!”
Cố Duy Thâm ngồi bên cạnh nhướn mày, ngón trỏ rút một lá quăng lên bàn.
“Chín ống!”
“Bính!”
Miệng nhếch một nụ cười, Yến Nam Thuần quét sạch buồn bực cả đêm nay. Anh đã nói mà, đêm nay là sinh nhật của anh, đương nhiên phải may mắn gấp đôi ngày thường.
Mấy người đàn ông bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, không khỏi lắc đầu. Ai cũng bảo tam thiếu và lục thiếu thân thiết, loại chuyện thả Hồ này chỉ có tam thiếu mới làm. (mình nghĩ ý là nhờ Cố Duy Thâm nhường nên Yến Nam Thuần mới thắng á.)
Lại thêm tám trận mạt chược, mãi đến lúc Yến Nam Thuần oanh liệt thắng thì đã hơn 11 giờ đêm. Tâm trạng anh ta rất tốt, muốn mời cả bọn đi ăn khuya, dù sao mọi người đều thức đến đêm rồi.
Cố Duy Thâm dụi tắt điếu thuốc trong tay, liếc anh ta, “Trước 12 giờ không về nhà, không sợ mẹ cậu cho cậu ăn mì trường thọ trường kỳ một năm sao?”
“Stop.”
Yến Nam Thuần bĩu môi, khuôn mặt trắng nõn hiện rõ vẻ bất đắc dĩ, “Cậu hiểu rõ mẹ tôi thế làm gì?”
“Đi thôi, hôm nào rảnh chơi tiếp.” Cố Duy Thâm cầm áo khoác rời đi, còn Yến Nam Thuần vô cùng miễn cưỡng thu dọn đồ đạc.
Tiền thắng tối nay anh ta cũng chưa thu được, đành để mọi người chuyển khoản vậy.
Áo khoác trên người không có tác dụng giữ ấm, khiến hai tay Quý Sênh Ca phải ôm chặt bả vai. Tay chân cô đều đã đông cứng đến không còn cảm giác, chẳng biết nếu tiếp tục chờ có bị cảm lạnh không nữa. Mười ngón tay vừa lạnh vừa cứng nắm chặt nhau, cô cúi đầu hà hơi để xua bớt cảm giác khó chịu. Tiếng bước chân từ xa truyền đến, cô quay mặt lại, đúng lúc nhìn thấy vạt áo đen của người đàn ông lướt qua trước mắt tạo thành vòng cung.
“Tam thiếu.”
Đột nhiên nghe có tiếng gọi, Yến Nam Thuần theo bản năng xoay người, khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Quý Sênh Ca thì lập tức nheo mắt, “Tôi từng gặp em gái này rồi.”
Phốc!
Yết hầu của Quý Sênh Ca căng ra, lời của Yến Nam Thuần như sấm chớp đùng đùng trên đầu cô. Ha ha, anh ta tưởng mình là Giả Bảo Ngọc [1] sao?
[1]: một nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần, có mối quan hệ tình cảm với Lâm Đại Ngọc.
Không rảnh rỗi để ý đến người khác, Quý Sênh Ca tiến về phía trước nửa bước, “Tam thiếu, tôi có chuyện cần nói với anh.”
“Tôi quen cô sao?”
Ánh mắt không một gợn sóng của người đàn ông phóng tới, khiến Quý Sênh Ca sững người tại chỗ. Cô đã nghĩ đến đủ loại tình huống, nhưng không ngờ Cố Duy Thâm sẽ ném ra những lời này.
“Tôi là Quý Sênh Ca, đại diện của Hoàn Cẩm, muốn nói chuyện riêng với tam thiếu một lát.”
“Lệ Tinh có quầy tiếp tân để hẹn trước.”
Người đàn ông hờ hững mở miệng, tay đút túi lướt qua vai Quý Sênh Ca rời đi.
Ven đường, Cố Duệ đã đậu xe chờ sẵn.
“Đi thôi.” Cố Duy Thâm cất lời, Yến Nam Thuần nhìn anh chớp mắt, “Cứ như vậy mà đi hả?”
Không nhiều lời, Cố Duy Thâm trực tiếp ngồi vào xe.
Cố Duệ đóng cửa, không có lệnh của tam thiếu, anh ta không dám lái xe.
Quý Sênh Ca nhanh chóng đi đến gõ cửa sổ xe bên kia.
Trong giây lát, cửa kính hạ xuống, để lộ khuôn mặt người đàn ông với ngũ quan [2] sắc nét phản chiếu trên kính.
[2]: những đường nét, bộ phận trên gương mặt.
“Tam thiếu, tôi thật sự có chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì?” Cố Duy Thâm nhướn mày nhìn cô, cặp mắt sâu không thấy đáy kia khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Yến Nam Thuần bày ra bộ dạng xem kịch vui, hứng thú rướn người nghe trộm.
Cổ họng chua xót, Quý Sênh Ca khẩn trương cắn môi, “Tôi có thể nói riêng với tam thiếu không?”
Lờ đi biểu cảm cùng tư thế không mấy dễ chịu của cô, Cố Duy Thâm chớp đôi mắt đào hoa hẹp dài, bỏ lại một câu, “Cô biết địa chỉ, tự mình đến đó đi.”
Dứt lời, anh đóng cửa sổ rồi cho người lái xe rời khỏi.
Gió đêm lạnh lẽo, Sênh Ca cúi đầu quấn chặt áo khoác trên người, lồng ngực như có tảng đá đè nặng, chỉ hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Trong xe là điều hòa ấm áp, Yến Nam Thuần chậm rãi thu lại ánh mắt, vẻ mặt hưng phấn gặng hỏi, “Cô ấy là hàng đêm sênh ca hả? Thế nào, ăn ngon không?” (anh Yến nói chuyện tục kinh khủng =.=)
Cố Duy Thâm lạnh lùng liếc anh ta.
“Cắt.”
Bị phũ khiến Yến Nam Thuần hết sức mất hứng, anh ta với tay lên hàng ghế trước, “Cố Duệ, cậu nói xem thiếu gia nhà cậu có phải ngày càng khó hầu hạ không hả?”
Cố Duệ nắm chặt tay lái, “Tất nhiên không phải.”
Khuôn mặt vạn năm bất biến không hề có vẻ trêu đùa, “Tam thiếu trước giờ vẫn khó hầu hạ.”
“Ha ha ha ha ha —— “
Khóe miệng Cố Duy Thâm giật giật, còn Yến Nam Thuần bên cạnh đã cười đến mức đau xóc hông.
Tầm ba mươi phút sau, Quý Sênh Ca đánh xe vào Tây Phủ Danh. Cô đứng trước cửa lớn, chần chừ một lát mới nhấn chuông cửa.
HẾT CHƯƠNG 10.