Editor: Cynlia
Thành phố Vân Giang có không ít các cụm rạp trải rộng khắp nơi, trong đó Hoàn Cẩm chiếm hai mươi hai rạp. Nếu dựa trên số liệu thống kê từ các thành phố lớn cả nước, hơn năm trăm rạp chiếu phim là sản nghiệp của Hoàn Cẩm, chứng tỏ công ty này từng có một thời huy hoàng.
Rạp chiếu phim lớn nhất của Hoàn Cẩm tọa lạc tại trung tâm thành phố, vì buổi lễ công chiếu hôm nay nên giờ phút này nơi đây đã bị vây kín chật như nêm. Cùng khu vực còn có hai rạp chiếu phim khác. Chiếc limousine dừng trước cửa một rạp chiếu, cửa xe mở ra, người đàn ông xuống xe nhìn Quý Sênh Ca đang co người một cách bất thường, cười nói: “Sợ gì chứ? Đây là nơi công cộng.”
Những lời này như liều thuốc an thần của Quý Sênh Ca, khiến cô yên tâm hơn nhiều. Cô cầm túi đi đằng sau người đàn ông, cả một đường đều cúi đầu như sợ bị ai phát hiện.
Mười phút trước khi phim chiếu thì nhân viên bắt đầu soát vé. Người đàn ông đứng trước quầy soát vé hứng thú dạt dào, nhìn hàng dài người đứng đợi vào rạp nối liền không dứt, từ đây có thể thấy các suất chiếu chật kín đến mức nào.
“Đi thôi.” Thấy Quý Sênh Ca ngẩn ra đó, Cố Duy Thâm xoay người, một tay kéo cô đến sát anh, hai người đi song song nhau.
Khi anh nghiêng người vô tình để lộ ngũ quan sắc bén, lập tức khiến mấy người phụ nữ gần đó trầm trồ cảm thán. Thấy anh đi vào rạp số 6, không ít cô gái nắm chặt vé phim trong tay tiếc nuối giậm chân, sớm biết gặp được trai đẹp cực phẩm thế thì dù có cướp cũng phải cướp vé vào rạp số 6!
Ánh sáng mù mờ trong rạp chiếu tối tăm, màn hình đang phát một đoạn quảng cáo. Ghế dựa màu xanh được phân chia rõ ràng thành từng dãy một, Quý Sênh Ca hỏi người đàn ông bên cạnh, “Dãy số mấy?”
Cố Duy Thâm cười cười, trực tiếp kéo cô đến dãy số 9, sau đó chọn hai vị trí trung tâm hàng ngồi vào. Thường thì đây chính là hai vị trí có thể trải nghiệm phim tốt nhất trong rạp.
Thấp thỏm ngồi xuống, Quý Sênh Ca đưa mắt ngó nghiêng bốn phía, phát hiện không còn ai khác vào rạp. Hai người họ xếp hàng soát vé đầu tiên nên hẳn là những người khác sẽ vào nhanh thôi. Bộ phim này về một khía cạnh nào đó khá giống cuộc đời cô nên cô vốn cũng định tan việc sẽ đến đây xem.
Hai phút trước khi chiếu phim vẫn chẳng thấy người nào vào rạp chiếu. Quý Sênh Ca cảm thấy kì lạ, bèn ghé mắt nhìn sang bên cạnh, “Sao chỉ có mỗi hai chúng ta?”
Người đàn ông chống lại ánh mắt dò xét của cô, lấy trong túi áo khoác một sấp vé phim, cười nói: “Hôm nay rạp phim nhà cô công chiếu ngày đầu, tôi như vậy có được tính là đóng góp tích cực vào doanh thu không?”
Đóng góp vào doanh thu phòng vé suy cho cùng cũng là lời cho Cố gia bọn họ, Quý Sênh Ca muốn rời đi nhưng không ngờ cửa rạp đã đóng kín, trước mặt bắt đầu vang lên đoạn nhạc dạo.
Phim cứ đúng giờ mà chiếu, năm ngón tay nắm chặt túi xách của cô thoáng chốc buông lỏng, dứt khoát ngồi xuống theo dõi bộ phim trước mắt.
Màn hình cực đại lúc sáng lúc tối, ánh sáng mờ mờ ảo ảo hắt lên mặt Quý Sênh Ca, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên kinh diễm. Cố Duy Thâm thấy túi xách của cô đặt bên cạnh thì chậm rãi cong môi.
Bộ phim “Tân Phiến” này thuộc thể loại thanh xuân vườn trường. Nam chính Phong Thái cao lớn anh tuấn, lúc lên phim chính là khí chất cao ngạo người lạ chớ gần. Mà nữ chính lại là mẫu thỏ trắng đáng yêu hài hước điển hình, đối với nam chính nhất kiến chung tình nên mãnh liệt theo đuổi. Hai người quen biết từ thời cấp ba, đúng kiểu tình cảm đơn thuần lại ngây thơ hiện đang rất hot.
Gần đây mấy đề tài kiểu này cực kỳ phổ biến, Quý Sênh Ca nhìn chằm chằm nam chính lạnh lùng trên màn hình, ánh mắt lóe lên sự hoảng hốt, phảng phất như chính cô cũng đang chìm đắm vào những đoạn kí ức vụn vặt từ rất lâu rồi.
Mãi đến lúc bên hông bị ép sát, cả người rơi vào vòng ôm ấm áp thì cô mới giật mình lấy lại tinh thần.
“Cô đang nghĩ gì đấy?”
Ghế dựa trong rạp không quá lớn, nửa người trên của Quý Sênh Ca tựa vào ngực người đàn ông, chính xác là bị anh ấn ngồi trên đùi. Cô quay mặt trốn tránh, nói: “Tôi đang nghĩ, nếu Hoàn Cẩm cũng có nghệ sĩ nam xuất sắc như thế thì tốt biết mấy.”
Bàn tay Cố Duy Thâm quấn quít bên hông cô, nhẹ vuốt ve. Quý Sênh Ca đẩy vai anh ra, thấp giọng nhắc nhở, “Tam thiếu, chỗ này là rạp chiếu phim.”
“Ừ, đây là rạp nhà cô.”
“......”
Người đàn ông này luôn có bản lĩnh làm trái với lẽ thường, khiến Quý Sênh Ca cũng bái phục. Cô nhìn lên phòng chiếu tít trên cao kia, tăng thêm lực giãy giụa. Có người trên đó.
“Đừng nhúc nhích.”
Người đàn ông giữ chặt vai cô, Quý Sênh Ca chỉ cảm thấy nửa người trên chợt lạnh, ngay sau đó ngón tay thon dài mạnh mẽ của người đàn ông men theo vạt áo tiến vào.
Sắc mặt cô nháy mắt cứng đờ, không dám tin trừng mắt với anh.
“Này là cỡ gì?”
Quý Sênh Ca không hiểu anh hỏi gì, chỉ thấy mắt anh dán chặt trên ngực mình, “C hay D?”
Tim cô như muốn nhảy lên, Quý Sênh Ca cố nén cơn giận, “......D”
“Tôi không tin.” Người đàn ông phớt lờ ánh mắt kinh ngạc kia, ngón tay một đường hướng thẳng lên trên.
“Tam thiếu!”
Quý Sênh Ca kêu một tiếng, lập tức vùng vẫy bả vai để tránh thoát.
Nhưng hai tay cô đều bị giam cầm, căn bản trốn không thoát, “Anh điên rồi phải không?”
Ánh mắt trong suốt như nước hồ thu của cô tràn ngập kinh hoảng nhưng Cố Duy Thâm không có ý định dừng tay. Anh thẳng người dậy, cởi áo khoác ngoài rồi phủ lên, vừa khéo che được người phụ nữ trong lồng ngực.
Bất kể là nhìn từ góc độ nào thì người trong lòng anh đều không thể lộ ra dù chỉ một chút.
Mọi chuyện đột ngột khiến Quý Sênh Ca không kịp trở tay. Cô muốn kêu lại không thể kêu, muốn tránh lại chẳng thoát được, bởi vì quá mức khẩn trương mà thân thể nhè nhẹ run rẩy.
Ánh sáng từ màn hình sau lưng vừa lúc hắt lên khuôn mặt với ngũ quan thâm thúy của người đàn ông, hai mắt Quý Sênh Ca mơ màng, lại nhìn đôi môi mỏng của anh.
Cô nín thở, vòng ôm trước ngực dần buông lỏng, đầu ngón tay ấm áp của người đàn ông chuẩn xác rơi xuống.
“A, hóa ra thật sự là cỡ D.”
Giọng thì thầm gần trong gang tấc, Cố Duy Thâm nhìn chằm chằm hai má phiếm hồng của cô. Xúc cảm thực sự quá tuyệt, so với tối hôm đó chẳng khác chút nào.
Phim chỉ xem được một nửa thì Cố Duy Thâm đã cho người đánh xe đến, Quý Sênh Ca đành ngồi vào xe.
Trước cửa rạp là một toán mười mấy người tụ họp, Quý Mỹ Âm cầm trong tay vé phim, hỏi: “Sao những người đó còn chưa tới đủ, hôm nay là ngày đầu tiên công chiếu phim của nhà tôi, ai dám không tới cổ vũ?”
“Hôm nay Quý nhị tiểu thư đến xem phim, ai ăn gan hùm mà không tới cổ vũ chứ!”
“Ha ha ha.....”
Nhìn xuyên qua đám đông, khóe mắt Quý Mỹ Âm đột nhiên trầm xuống. Cô ta đẩy đám người đang vây quanh đi đến ven đường, chỉ thấy chiếc limousine kia đã nổ máy rời đi, biển xe đuôi 999.
Số đuôi xe liền kề như thế cũng hiếm gặp, cô ta dường như thoáng thấy người phụ nữ lên xe là Quý Sênh Ca.
Khoang xe ấm áp hòa hợp, Cố Duy Thâm liếc người đang cúi gằm mặt, khóe miệng lại nhếch lên. Anh nhướn mày nhìn phong cảnh bên ngoài, không mặn không nhạt mở miệng, “Vết thương trên đùi cô thì sao, có muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút không?”
Quý Sênh Ca lắc đầu, lúc ô tô lướt qua bệnh viện thành phố, cô nhìn chằm chằm mái nhà khu nội trú một lúc rồi nói: “Vụ Ôn Đình đâm tôi, tôi không có ý định truy cứu nữa.”
“Nghĩ kĩ rồi?”
“Ừ.”
Vụ việc kia Ôn Đình vốn không phải đầu sỏ, huống hồ hoàn cảnh của cô ta cũng đủ thảm rồi. Nếu có thể, Quý Sênh Ca không muốn tuyệt đường sống của người khác.
Cố Duy Thâm không nói gì nhưng cô đoán, vở kịch này hẳn là có thể hạ màn.
Không lâu sau, Quý Sênh Ca trở lại Hoàn Cẩm. Cô vừa ra khỏi thang máy thì cánh tay đã bị người giữ chặt, “Chị Quý, sao chị không nghe điện thoại?”
Cam Giai vẻ mặt kích động chờ cô, Quý Sênh Ca mở túi xách, phát hiện bấy giờ điện thoại để chế độ im lặng. Cô âm thầm thở hắt, nghĩ thầm hẳn là lúc ở rạp không cẩn thận ấn nhầm.
“Có việc gì sao?”
“Lệ Tinh vừa gọi điện báo cho em, ngày mai lại qua đó thử vai.”
Lại thử vai?
Quý Sênh Ca mấp máy môi, cảm giác ngực như có lửa nóng thiêu đốt rất khó chịu. Cô lấy tay nhẹ ấn lên ngực. Thế này là sao? Chiếm được tiện nghi của cô mới sẵn lòng cho cô lợi ích?!
HẾT CHƯƠNG 20.