Editor: Cynlia
Phòng tắm một mịt mờ hơi nước, Quý Sênh Ca ra khỏi phòng tắm, nghiêng người đứng trước gương, quả nhiên sau lưng có một mảng đỏ. Cô vòng tay ra sau, đầu ngón tay khẽ chạm vào vết sưng đỏ, đôi lông mày chợt nhíu chặt.
Tay lái ô tô cứng như vậy, cô nhớ lại trong khoang xe khi đó, lưng bị người nào đó đè chặt trên vô lăng, chỉ cảm thấy một cảm giác tê dại lập tức truyền thẳng từ vết sưng.
Dù cô không được chiều chuộng từ bé, trời lại phú cho cô làn da đẹp đáng ganh tị, không phải da kiều thịt quý nhưng lại non mềm trắng nõn, bình thường chỉ cần chỉ cần xây xát nhẹ cũng đủ khiến da cô xanh tím mấy ngày.
Trong nhà không có thuốc mỡ, Quý Sênh Ca không muốn phải lê thân xác mệt mỏi ra ngoài mua. Cô sấy khô tóc rồi về phòng ngủ, vén chăn chui vào giường.
Vết sưng trên lưng cọ xát với đệm tạo cảm giác nóng rát, khiến cô đành giữ nguyên tư thế nằm nghiêng cả đêm.
Đêm nay không có bóng trăng, Quý Sênh Ca tắt đèn ngủ, quay mặt về phía cửa sổ. Nhìn luồng sáng mờ ảo len qua rèm cửa, cô chớp mắt, không buồn ngủ chút nào.
Chẳng ai muốn từ nhỏ phải trưởng thành trong nghịch cảnh, nhưng cô không còn cách nào khác. Nếu muốn sống sót, cô chỉ có thể cố gắng đứng vững ở khe nứt chông chênh của cuộc đời. Thế mà người đàn ông kia lại cố tình điểm thêm vài nét đứt vào cuộc sống đã quá đỗi khó khăn của cô.
****
Sáng hôm sau, Quý Sênh Ca dậy sớm ra cửa. Vào khoảnh khắc bước trên đôi cao gót, cô tự nhắc nhở chính mình, mọi chuyện hôm qua đều qua rồi, chỉ cần lật sang trang khác là có thể xem như chưa có gì xảy ra.
“Hạ Tuế” dần chuyển sang giai đoạn hậu kỳ, Quý Sênh Ca đang tính toán xem có cơ hội nào để Cam Giai được lên sóng sau khi bộ phim này kết thúc. Ngôi sao mới nổi cần nhất là tranh thủ cơ hội mà thừa thắng xông lên, nhưng cơ hội này cũng không dễ giành lấy chút nào.
“Cắt!” Đạo diễn cầm kịch bản ra hiệu dừng diễn, đồng thời hưng phấn vỗ bả vai Phong Thái, có vẻ rất tán thưởng diễn xuất chắc tay của cậu.
Hiếm diễn viên nào được như Phong Thái, tuổi còn trẻ nhưng diễn xuất không phải dạng vừa. Vậy mới nói, cậu có thể nổi tiếng như hiện giờ không đơn giản chỉ dựa vào giá trị nhan sắc mà còn cần thực lực. Mắt nhìn người của tam thiếu quả nhiên không lệch đi đâu được, nếu duy trì được phong độ này, chẳng bao lâu nữa Phong Thái sẽ trở thành ảnh đế trẻ tuổi.
“Giai Giai, sao em lại khóc?” Trợ lý rút khăn giấy đưa sang. Cam Giai mặc trang phục diễn ngồi trên ghế, chống cằm nhìn người đàn ông trên núi giả đằng xa, “Chị không thấy anh ta diễn rất cảm động sao?”
Trợ lý đỏ mặt lắc đầu, hết thảy sự chú ý của cô ấy đều dừng trên khuôn mặt kia, làm gì có tâm trạng để ý đến kỹ thuật diễn xuất chứ!
Quý Sênh Ca đang mải suy nghĩ tận đâu thì bị âm thanh trò chuyện của các cô kéo về, cô nhìn Phong Thái đang hóa trang, ánh mắt dừng lại trên góc nghiêng của anh, rất nhanh lại cúi đầu.
“Khi nào đến cảnh quay của em?”
“Khả năng cao là phải chờ đến tối.”
“Nhị tiểu thư tới.”
Quý Sênh Ca lấy di động từ túi xách, đúng lúc thấy Quý Mỹ Âm đang đi về phía này. Sau lần nhào vào ngực người ta không thành, mấy ngày sau Quý Mỹ Âm không xuất hiện nữa, hôm nay lại định âm mưu gì đây?
“Nhị tiểu thư.” Cam Giai đứng dậy, nhường ghế của mình cho cô ta, “Cô ngồi đây đi.”
“Cảm ơn.” Mỹ Âm kéo ghế ngồi xuống, sắc mặt không được tốt lắm.
“Chị ra ngoài gọi điện một lát.” Quý Sênh Ca chẳng buồn để ý cô ta, cầm di động ra khỏi trường quay.
Nhìn thấy cô rời đi, Quý Mỹ Âm lạnh lùng cong môi, “Hôm qua mọi người kết thúc công việc rất sớm sao?”
“Đúng là sớm hơn mọi ngày,“ Cam Giai thành thật trả lời, “Chị Quý còn bảo tôi về nhà ngủ bù để dưỡng da thật tốt, khỏi phải mang kính râm che quầng thâm.”
Quý Mỹ Âm sầm mặt, nếu như vậy, người phụ nữ xuất hiện ở Kim Khuyết hôm qua chắc chắn là cô ta!
Trong đại sảnh sáng bóng của Lệ Tinh, sau khi Quý Sênh Ca cúp điện thoại mới trở về. Tay trái vừa giơ cao thì phía sau lưng chợt đau nhói, cô không lập tức về trường quay mà vào toilet trước.
Khóa cửa, Quý Sênh Ca vén áo lên cao, đưa tay sờ vết đỏ trên lưng, so với hôm qua đã đỡ hơn nhiều rồi. Lúc cô ra đến cửa lại bất ngờ chạm mặt Quý Mỹ Âm.
Quý Sênh Ca mở vòi nước rửa tay. Xương ngón tay cô cân xứng, vừa tinh tế lại thon dài, trông cực kỳ đẹp mắt, tựa như gương mặt kia của cô, trời sinh đã diễm lệ.
“Tối qua cô ở đâu?” Khuôn mặt xinh đẹp do trời phú, dù Quý Mỹ Âm có ganh ghét đến mấy cũng không bì được.
“Ở nhà ngủ.”
“Nói láo!” Quý Mỹ Âm giận đến tái mặt, “Tối qua tôi đã thấy cô.”
“Cô thấy tôi ở đâu cơ?”
“Kim Khuyết.”
Trong lòng thoáng kinh ngạc, sắc mặt Quý Sênh Ca khẽ thay đổi, “Một nơi như Kim Khuyết sao đến lượt tôi tới chứ?”
“Hừ!” Quý Mỹ Âm nheo mắt, “Đương nhiên cô không thể đến đó một mình rồi, tôi thấy cô đi cùng một người đàn ông.”
Hai tay đang rũ bên người lập tức siết chặt, Quý Sênh Ca quay đầu nhìn cô ta, “Còn có đàn ông nữa à? Tôi cũng khá tò mò, không biết là người đàn ông phương nào?”
“Là.....”
Khuôn mặt Quý Mỹ Âm nghẹn đỏ, nếu cô ta thấy rõ là người đàn ông nào thì còn phải đứng đây nói mấy lời vô nghĩa với Quý Sênh Ca sao?
“Không kể được đúng không?”
Rút khăn giấy lau tay, ánh mắt Quý Sênh Ca lạnh lẽo, “Quý Mỹ Âm, thu lại bộ dáng giận dỗi ghê tởm này trước mặt tôi đi. Trong nhà này, ai ngấm nổi vẻ mặt của cô thì đến trước mặt người đó mà diễn!”
“Quý, Sênh, Ca!”
Không để ý đến lửa giận bừng bừng trước mắt, Quý Sênh Ca xoay lưng bỏ đi. Khoảnh khắc mở cửa ra khỏi toilet, Quý Sênh Ca thầm thở phào một hơi. May là Quý Mỹ Âm chưa nhìn thấy anh, nếu không...
****
Chạng vạng tối mới đến cảnh quay của Cam Giai. Giữa trưa Quý Mỹ Âm đã lái xe bỏ đi, cũng may cô ta không chụp được bằng chứng gì nên không dám nói bậy.
Quý Sênh Ca nhờ bạn tốt tìm hiểu một chút, lúc này hai người đứng trong đại sảnh Lệ Tinh nhỏ giọng trò chuyện. Đàm Tư là bạn thời đại học của cô, hiện đang công tác tại truyền thông Lệ Tinh, lúc cần chỉ có thể tìm cô ấy xin giúp đỡ.
Đàm Tư tiết lộ với cô hai tin tức, một là “Hạ Tuế” sẽ lên sóng trước giáng sinh, hai là sau khi quay xong bộ này, Phong Thái sẽ tham gia một chương trình truyền hình thực tế.
“Chương tình thực tế này rating rất cao, tam thiếu sắp xếp cho Phong Thái tham gia để lăng xê cho Hạ Tuế sắp chiếu.” Đàm Tư làm việc tại Lệ Tinh hai năm, chức vụ không thấp.
Quý Sênh Ca nhăn mày, cô từng xem chương trình kia rồi, đúng là khá hấp dẫn.
“Sênh Ca, cậu nhìn xem.” Đàm Tư hưng phấn kéo tay bạn tốt, dẫn cô đến trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, “Ngu tiểu thư kìa.”
Trước cao ốc Lệ Tinh, một người phụ nữ đứng dưới ánh đèn. Cô ấy mặc bộ quần áo giản dị màu trắng, tóc dài rũ bên hông, dường như cô ấy đã đợi ở đó một lúc rồi, thỉnh thoảng còn nhón chân nhìn ra đằng xa.
Đứng ở vị trí của Quý Sênh Ca vừa khéo có thể nhìn thấy góc nghiêng của người phụ nữ. Chiếc mũ lưỡi trai trên đầu càng khiến khuôn mặt của cô ấy có vẻ nhọn hơn.
Một chiếc limousine từ xa đi đến, cuối cùng dừng trước tòa nhà Lệ Tinh. Cố Duệ mở cửa xe, người đàn ông bên trong sải bước ra ngoài, bóng dáng màu trắng kia lập tức nhào qua.
“Tam ca.”
Người phụ nữ mở miệng, giọng nói như ngọc rơi trên đĩa [1]. Cố Duy Thâm đưa tay, người phụ nữ chạy như bay bổ nhào vào ngực anh, “Em đến lâu chưa?”
[1]: phép so sánh chỉ giọng nói thánh thót dễ nghe.
HẾT CHƯƠNG 35.