Hắn nhớ lúc hoàng huynh sáu tuổi, có nuôi một con thỏ cực kì đáng yêu, khi đó hắn cũng đã hơn 2 tuổi, đủ để nhớ mọi chuyện.
Hoàng huynh yêu thích con thỏ này đến cực điểm, thường xuyên mang hắn đi xem
thỏ, nhưng có một ngày, con thỏ kia bị hoàng tử khác tra tấn mà chết,
trong hoàng cung, phi tử được sủng, hoàng tử tranh cao thấp, đó là
chuyện bình thường, phụ hoàng mẫu hậu biết chuyện này xong, chẳng những
không an ủi hắn, còn nói hắn không nhịn được chuyện nhỏ thì sao làm nên
chuyện lớn, về sau làm vua một nước thế nào.
Mẫu hậu đánh hoàng
huynh, nhưng lần đó, hoàng huynh không khóc trước mặt bọn họ, mà khi trở về ôm hắn mới khóc, huynh ấy nói, huynh muốn mạnh lên, mới có thể bảo
vệ được những gì mình trân trọng, bao gồm cả đệ đệ, về sau hoàng huynh
hắn đột nhiên trưởng thành hơn, huynh ấy lập tấm chắn che đi nỗi niềm
trẻ thơ, cũng không nuôi động vật nào. Thẳng đến khi hắn đăng cơ, nhưng
cũng vì đủ loại nguyên nhân, mà không nuôi, Nguyệt xuất hiện, e là nó đã gợi lên phần trí nhớ ấy. Mà giờ thì hoàng huynh đã mạnh mẽ, là hoàng
đế.
Cho nên, hắn để Nguyệt đi, chính là muốn hoàng huynh mình có
thể an nhàn một chút, dù sao, việc dưỡng lang vương cũng rất hãnh diện.
“Thanh Hàn, làm sao bây giờ, ta không muốn rời xa chàng.” Vân Tâm Nhược ôm cổ
hắn, nghĩ đến việc hắn xa nàng, đến khuya mới về, nàng liền cảm thấy khổ sở, không biết gần đây nàng bị sao mà tính tình lại thay đổi, trước kia nàng chưa bao giờ như vậy .
Hơn nữa tâm tình của nàng cũng kém
đi. Quả thực không giống nàng trước đây. Làm sao bây giờ?. Nàng có chút
buồn rầu, nàng không bị chiều quá rồi sinh ra tật xấu chứ!
Tiêu
Thanh Hàn khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, “Ngốc ạ, ta sẽ về sớm.” Sao hắn có thể hy vọng rời xa nàng chứ, trải qua mọi chuyện, hắn còn
muốn ở bên cạnh nàng mỗi giờ mỗi khắc.
“Ừ.” Vân Tâm Nhược gật gật đầu, hai người còn nói một hồi, Tiêu Thanh Hàn mới đứng dậy rời đi, gió đêm hơi lạnh, khẽ thổi vạt áo trắng kia.
Vân Tâm Nhược xoay
người trở về lưu đinh lâu, hương trúc không ngừng truyền đến, nàng nhắm
mắt nhẹ nhàng ngửi, thơm quá, đột nhiên, nàng mở hai tròng mắt, con
ngươi đầy bối rối.
“Người nào?” Nàng lui về phía sau, cố ép chính mình phải bình tĩnh, phủ quốc sư ít người có thể tiến vào, trừ binh
lính thủ vệ, mà Thanh Hàn còn bày mê trận bốn phía, làm cho người khó có thể tiếp cận. Nhưng, thân thể của nàng cảm nhận được, có người, không
chỉ một người.
Vài bóng đen từ trên trời giáng xuống, động tác
mau lẹ, Vân Tâm Nhược chỉ thấy tay hắn giương lên, ngay cả kinh hô cũng
không kịp, liền trực tiếp ngã xuống cánh tay Hắc y nhân. Hắc y nhân nhìn đồng bọn xung quanh, gật đầu, gió nổi lên, hắc y biến mất, như chưa bao giờ xuất hiện. Phương Đông tối mịt, hai ngôi sao trên bầu trời kia bỗng u ám.
Trong ngự thư phòng, một người một sói đang đùa vui vẻ,
Tiêu Cẩn Du ngồi dưới đất, tựa lên người Lang Vương, cầm tấu chương
trong tay. Mở tấu chương liên tục.
Cửa bị đẩy ra, bóng trắng như
ánh trăng nhoáng lên một cái, Tiêu Cẩn Du chỉ hơi thẳng thân thể, nhưng
không có làm gì thêm, dù sao đó là đệ đệ hắn.
Tiêu Thanh
Hàn ngồi xuống, Lang Vương quay đầu nhìn, không ngừng dung đầu cọ cọ
chân hắn, mà hắn thì vỗ nhẹ nhẹ đầu của nó, mấy ngày không thấy mà nó dã béo lên một chút.