Vân Tâm Nhược ngồi ở trước giường,hơi hơi thất thần,sau đó nhìn mặt của nàng,đạm mạc nói:”Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa đi”.Đỗ Thiên Lan như trước nhìn về một hướng khác,không nhìn nàng,nhưng là,Vân Tâm Nhược biết,nàng vẫn
đang lắng nghe.
“Ở không gian khác trên một đất nước xa
xôi,có một nơi gọi là phòng thí nghiệm,nơi đó giam lỏng một ít người có
khả năng đặc biệt khác người thường,tác dụng duy nhất là làm các loại
thực nghiệm,để các loại thực nghiệm tà ác,sau đó,những người bị thực
nhiệm do không chịu được tra tấn mà chết.Chỉ có một nữ tử 18 tuổi,còn có một nam tử khác,lúc được đưa vào nơi đó cô gái chưa đến 15 tuổi,khả
năng đặc biệt của nàng là thuật đọc tâm,mà khả năng đặc biệt của nam tử
là thân thể.Thân thể của hắn khả năng chịu đựng rất mạnh,mạnh hơn vài
lần so với người bình thường,tinh thần của cô gái,cùng với thân thể của
nam tử,cũng dĩ nhiên trở thành mục đích nghiên cứu không ngừng của đám
người kia,cho đến một ngày….”
Nàng đem tất cả mọi việc nói
hết ra,nói xong,ngay cả chính nàng cũng rơi lệ,lúc này,sắc mặt của Đỗ
Thiên Lan còn tái nhợt hơn so với vừa rồi,nàng đương nhiên biết cô gái
cùng nam tử trong miệng nàng là ai,cô gái đương nhiên là nàng,mà nam tử
chính là Lôi ca ca.Nàng tựa như bị một trận gió lạnh thổi,toàn thân lạnh như băng,nàng ôm bụng của mình,nhịn không được run run.
“Nói như vậy,ngươi hiểu chưa?”Vân Tâm Nhược đứng dậy khỏi giường,nhìn về
phía Đỗ Thiên Lan đang không chịu nói một lời lại chịu đả kích sâu
sắc,nàng than nhẹ một tiếng,”Mặc kệ sự việc trước kia thế nào,đều đã trở thành quá khứ,kể từ lúc chúng ta gặp nhau ở Bách Hoa chương,Lôi ca ca
lựa chọn ngươi,như vậy,hắn phải phụ trách với lựa chọn của mình,mọi thứ
không thể trở lại như lúc ban đầu,hắn có hết thảy những thứ hắn muốn,mà
ta cũng có Thanh Hàn.Trượng phu mà ta yêu.”
Nghe được cái
tên Tiêu Thanh Hàn,Đỗ thiên Lan biết chính mình đã xem nhẹ một chuyện
lớn nhất,nàng nhìn đôi mắt xinh đẹp như hồ nước của nàng,cặp mắt kia như hồ nước trong,làm người ta say mê,nàng hỏi: “Ngươi thật là thê tử mới
cưới của Thiên Trạch Thanh Hàn quốc sư sao?”
Vân Tâm Nhược giương mắt nhìn rồi gật đầu .Thân thế của nàng thiên hạ đều biết không cần thiết phải dấu giếm.
“Vậy ngươi đến đây bằng cách nào?’’Đỗ Thiên Lan lại hỏi,khuôn mặt tái nhợt
khiến nàng trông không có chút sức sống,hoàn toàn đánh mất nụ cười như
ánh mặt trời trước kia.
“Ta không biết, khi tỉnh lại thì
đã ở trong này’’ Vân Tâm Nhược nhìn về phía sa màn minh hoàng (màu vàng
kim,dùng cho vua chúa) vừa nói vừa thở dài một cách bất đắc dĩ.
Đỗ Thiên Lan trong lòng đầy phức tạp ,không hề cảm giác một chút vui mừng, thê tử của Thanh Hàn Quốc sư, ngày đó kinh tài tuyệt diễm khắp thiên
hạ, thì ra nàng chính là Phách Nguyệt đứng đầu trong truyền thuyết, nếu
như vậy nàng cùng Lôi ca ca nhất định không có khả năng.
Chính là,nàng(ĐTL) cũng càng cảm giác được bi ai,nếu thật sự là như
thế,như vậy tình yêu của Lôi ca ca đối với nàng(VTN),quả thật hơn tình
yêu giành cho mình gấp trăm lần.Thanh Hàn Quốc sư yêu thê như mạng,thiên hạ đều biết,hơn nữa vì nàng,một ngày đầu bạc,thử hỏi ai dám động đến
thê tử của Quốc sư.Thế nhưng Lôi ca ca vì nàng,không tiếc vận dụng đến
tử sĩ của hắn,hắn làm như thế,tất nhiên sẽ khiến Nhan quốc cùng Thiên
Trạch trở thành địch.
Nàng thua,cảm tình có được trộm
đến,thật sự có thể dài lâu sao.Huống chi,nếu cái chuyện xưa kia của
nàng(VTN) là thật,nàng(ĐTL) chính là người đã xen vào tình cảm giữa
nàng(VTN) và Lôi ca.Nàng có tư cách gì nói nàng hãy trả lại hết thảy cho mình,nói trắng ra là,kỳ thật nàng mới là người đã nợ nàng.
Nàng hiểu được,nàng đều hiểu được,nhưng là,nàng sao có thể chấp nhận,sao có
thể cam tâm,nàng nhẹ vỗ về bụng của mình,đứa nhỏ,đứa nhỏ của nàng,sẽ làm sao bây giờ.Còn nàng thì sao?Lôi ca ca đã biết tất cả,hắn còn có thể
tha thứ cho nàng không ?
Vân Tâm Nhược đi ra khỏi nội
thất,nơi này hẳn chính là tẩm cung của Hoàng đế đi,nơi là màu minh hoàng tôn quý,cửa bị đẩy ra,Lôi Liệt mặt lạnh lùng đi vào,vừa vặn nhìn thấy
nàng bước ra.
“Muốn đi đâu?”Hắn hỏi nàng,trong đôi mắt lạnh lùng ấy ẩn chứa sự đau đớn.
“Lôi ca ca...”Nàng kêu hắn,cúi đầu,trong mắt tràn ngập một mảnh sương mù.sau đó ngẩng đầu,cười yếu ớt,”Lôi ca ca,chúng ta đã không thể trở về như
trước kia,vì sao huynh không thể để ta trở về đâu ?”