“Tri Hạ, ngươi tới đây.” Vân Thiển Y ngồi trở lại trên ghế, sau đó kêu tên Tri Hạ.
Tri Hạ rất nhanh đi tới bên người nàng, mà Vân Thiển Y nghĩ một lát, sau đó trực tiếp rỉ tai với Tri Hạ. Tri Hạ sắc mặt từ trắng sang xanh, từ xanh sang tím, cuối cùng từ từ khôi phục như thường, chẳng qua trong tỉnh táo lại có mấy phần hốt hoảng.
“Tiểu thư, thật sự phải làm như vậy sao? Dù sao nàng cũng là. . . . . .” Tri Hạ có chút chật vật mở miệng. Loại chuyện như vậy nàng thật sự làm không được. Mặc dù từ trước đến giờ nàng không thích Vân Tâm Nhược, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng loại phương pháp này để đối xử với Vân Tâm Nhược. Tiểu thư có phải quá mức tàn nhẫn hay không? Dù sao cũng là muội muội ruột thịt, phải xuống tay nặng thế sao?
“Câm mồm.” Vân Thiển Y hung hăng trợn mắt nhìn Tri Hạ một cái, cả giận nói: “Ả không phải là muội muội của ta, ả biết rõ quốc sư là người ta yêu, nhưng vẫn không biết xấu hổ đoạt đi quốc sư. Ả không xem ta là tỷ tỷ thì ta sao phải coi ả là muội muội, mà ả đã sớm đoạn tuyệt tất cả quan hệ cùng chúng ta. Như vậy, bây giờ không còn thứ tình cảm tỷ muội ruột rà, ả chính là kẻ địch của ta, ta hận ả, hận ả. . . . . .”
Vân Thiển Y có chút cuồng loạn, hoàn toàn mất đi hình tượng đoan trang hào phóng ngày thường. Tri Hạ không khỏi nhíu mày.
“Xin tiểu thư nghĩ lại. Chúng ta có thể khuyên nàng rời đi là được, không nhất định phải dùng loại biện pháp này.” Tri Hạ khẩn cầu nói. Hi vọng Vân Thiển Y có thể bình tĩnh nghĩ lại, nếu như đi con đường này thì vĩnh viễn không cách nào quay đầu lại, cũng vĩnh viễn không cách nào được tha thứ. Hơn nữa, một khi chuyện bị lộ ra, bọn họ phải chịu sự trừng phạt gì, đoán chừng chỉ có ông trời mới biết.
“Khuyên ả rời đi?” Vân Thiển Y hừ lạnh một tiếng “Ngay cả hoàng thượng đều không thể khiến ả rời đi được thì chúng ta có thể có biện pháp gì? Ả, nếu ả không muốn rời đi, ta liền để ả vĩnh viễn biến mất.”
Nói xong, nàng nhẹ nhàng xoay người, “Tri Hạ, ngươi cho rằng ta nguyện ý làm như thế sao? Chẳng qua là ta thật sự không còn cách nào khác, ta yêu quốc sư lâu như vậy, trời cao ban cho phách nguyệt như vậy, vậy mà cố tình ả lại xuất hiện, ngươi bảo ta phải chịu đựng thế nào. Rời đi ư, không thể nào, bây giờ ta đã không có bất kỳ đường lui nào, Tri Hạ…” hai tròng mắt nàng rưng rưng nhìn Tri Hạ: “Tri Hạ, ngươi giúp ta một chút, được không?”
Nhìn thấy nàng khóc thương tâm như thế, Tri Hạ liền vội vàng tiến lên, hít sâu một hơi, nói: “Được, tiểu thư, Tri Hạ giúp ngươi.”
Nghe được như vậy, Vân Thiển Y mới ngừng nước mắt, trong mắt sáng thoáng qua một tia sung sướng.
lòng của Tri Hạ từ từ chìm xuống, không phải không thừa nhận lời Mai nhi nói đúng, tiểu thư bây giờ đã sớm không còn là Vân Thiển Y thiện lương trước kia rồi, tiểu thư thay đổi, thay đổi làm nàng chòng mặt. Nhưng vô luận biến thành cái gì, tiểu thư cũng là tiểu thư của các nàng .”
Nếu tiểu thư muốn vậy thì nàng sẽ thay tiểu thư hoàn thành thôi. Nhưng đây cũng là lần cuối cùng nàng giúp tiểu thư, về sau, giữa bọn họ không ai nợ ai. Gặp lại, cũng là người dưng.
Mà nàng, cũng đem tính mạng giao cho ông trời, nếu quả thật bị phát hiện, như vậy, tất cả mọi chuyện nàng sẽ gánh chịu. Đúng vậy, nàng nợ Vân Thiển Y.
Một âm mưu đang từ từ nổi lên, một cuộc mưa gió cũng lặng lẽ mở ra, một bàn tay màu đen cũng đang chậm rãi đưa về phía lưu đinh lâu.
Đêm vẫn như cũ, trăng như cũ, tối tăm mờ mịt, là ai đang khóc???