Hắn cao cao tại thượng nhìn vân thiển y, nam tử khuynh thành, quần
áo như tuyết, cặp mắt trong trẻo, làm người ta không dời được mắt.
“Quốc sư, xin cho thiển y một câu trả lời thỏa đáng, Vân Tâm Nhược
cố ý làm lật ghế Thiển Y, hại Thiển Y té xuống.” Vân thiển y ngừng khóc, cố gắng nhìn thấu hắn, đáng tiếc nàng thất vọng, trong mắt nam tử không thấy có nửa điểm thương tiếc.
“Câu trả lời sao?” Tiêu Thanh hàn từ trong ngực lấy ra một viên ngọc châu màu xanh, sáng bóng tinh khiết, óng ánh trong suốt, ánh mặt trời
lưu chuyển, một mảnh lấp lánh, hắn vuốt vuốt ngọc châu trong tay, hai
ngón vê lên, sau đó, chợt bắn ra.
“Ba” một tiếng. . . . . .
Kèm theo tiếng rên đau đớn của cô gái, quay đầu nhìn lại, sau lưng,
chân ghế tre bể tan, trên đất, mảnh trúc rải rác nhiều nơi, ghế trúc màu xanh không còn như ngày trước nữa.
Lúc này, tất cả đều im lặng, trừ tiếng guồng nước chuyển động, tiếng nước chảy, bên trong đình, tiếng hít thở tựa hồ cũng dừng lại, nước mắt vân thiển y không ngừng đảo quanh, cũng không rơi xuống, cái miệng mở
to, có thể nhét một cái trứng gà.
Vân Tâm Nhược nắm chặt ngón tay trắng mịn, nàng cúi đầu, sợi tóc màu đen rơi vào trên mặt, mảnh trúc rơi đầy trên người nàng, đầu gối đau
đớn.
Viên ngọc châu kia vừa lúc đánh vào ghế, cái ghế lập tức nát vụn,
nàng ngã ngồi trên mặt đất như vân thiển y, mặt đất lạnh như băng cứng
rắn, vân cạn quần áo là giả, nhưng nàng lại là thật. .
Thanh hàn, thật sự đả thương nàng.
Nhưng lúc này, nàng muốn khóc cũng không khóc được. Nàng không dám
nhìn, không dám nghĩ, cũng không dám động, nàng biết hắn không nhớ gì về nàng, nhưng lòng nàng rất đau. Đau khiến nàng thậm chí quên đi hô hấp. . Trong mũi cay nồng khó nhịn…
Mà nam tử đang đứng thì cười nhạt, trong con ngươi một mảnh thong dong,
“Nàng là người của phủ quốc sư ta, bổn tọa trừng phạt nàng như vậy,
không biết Vân cô nương thoả mãn chưa?” Hắn nhìn sang vân thiển y, thấy
vẻ mặt kinh ngạc của nàng, trong lời nói nhàn nhạt đùa cợt.
“Bất quá, Vân cô nương nhưng nên nhớ, nơi này là phủ quốc sư. Từng
cọng cây ngọn cỏ đều là của bổn tọa, bổn tọa làm chủ tất cả, nếu như Vân cô nương ở đây không quen, muốn rời đi, bổn tọa tự nhiên sẽ mời người
đưa cô nương về phủ.”
Hắn nói tiếp. Con mắt sắc lại thay đổi. Tự dưng bay lên ra một cỗ lạnh lẽo. Lạnh như băng.
Lệnh trục khách rõ ràng như thế, nam tử không chút để ý nữ nhân này là hoàng thượng hạ chỉ cho phép lưu lại.
Không chờ vân thiển y trả lời, cũng không chờ Vân Tâm Nhược ngẩng
đầu, thậm chí chưa từng nhìn nàng một cái, hắn xoay người, trong nháy
mắt thân hình như một bóng mây bay đi xa.
Vân thiển y dùng sức nắm chặt tay, sau đó, ả quay đầu lại, hung hăng nhìn chằm chằm Vân Tâm Nhược, một phát nắm được tóc của nàng, da đầu
đau đớn khiến Vân Tâm Nhược ngẩng đầu lên, nàng nheo mắt lại.
“Tiện nhân.” Lời nói chưa dứt, ‘ba’ một tiếng, một cái tát đánh lên
mặt nàng, năm ngón tay chỉnh tề, tiếng gió, tiếng nước chảy, xen lẫn
cùng một chỗ.
mặc dù Vân thiển y thân ở khuê phòng, nhưng tức giận khiến ả sử dụng toàn lực, ngay cả tay ả cũng hơi đau rát, Vân Tâm Nhược híp tròng mắt
lại, trên mặt đau đớn nhắc nhở nàng đã xảy ra chuyện gì.
‘Ba’ một tiếng, chỉ thấy nửa khuôn mặt vân thiển y noãn sưng lên, khiến ả sửng sốt. . . . . .
Vân Tâm Nhược ngẩng mặt, lạnh lùng nhìn vân thiển y.
Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta sẽ trả lại gấp bội.