Tiêu Thanh Hàn kéo tay Vân Tâm Nhược, trực tiếp đi nhanh qua tấm bia đá, mà
Vân Tâm Nhược quay đầu lại nhìn một chút, trong đầu có loại cảm giác kỳ
quái.
Càng chạy trong rừng ,cây càng ngày càng nhiều,
cùng những ngày trước không giống nhau, nơi này cây cành lá càng thêm
dày đặc, thân cây cao to.
“Người nào?” Tiêu Thanh Hàn chợt hét lớn một tiếng, lá cây trong tay như phi tiêu hướng phía trước bay đi.
Thân cây đung đưa, xào xạc vang dội, nhưng chỉ rơi xuống rất nhiều lá cây
hình tròn. Đừng nói là người, cho dù là một con chim nhỏ cũng không có.
“Thanh Hàn.” Vân Tâm Nhược kéo chặt tay áo Tiêu Thanh Hàn , thật chặt tựa vào người của hắn.
Nàng cũng cảm giác có người, trong không khí mơ hồ lộ ra một phần nguy hiểm.
Tựa như luc ở bãi săn nhìn thấy hạt châu .
“Đừng sợ, có ta ở đây.” Tiêu Thanh Hàn nhẹ giọng an ủi thiếu nữ bên cạnh, ánh mắt lại quét về phía bốn phía, mới vừa rồi hắn rõ ràng cảm giác có
người đang dòm ngó bọn họ.
Cảm giác của hắn sẽ không sai, mới vừa rồi tuyệt đối có người.
Mạc tộc sao? sắc mặt hắn trầm lãnh, ôn nhuận con ngươi nổi lên đông lạnh,
ngay cả chu sa đỏ ửng trước trán cũng u ám mấy phần.
Hiện tại hắn phải cẩn thận nhiều thêm một chút, con đường phía trước xem ra không dễ đi.
Còn bên kia, cuối cánh rừng đi ra một bóng dáng mãnh khảnh, hình dạng là
thiếu nữ, tóc xõa dài, nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn, cầm trên tay một mảnh lá cây nho nhỏ, sau đó nàng đem lá cây đặt trên lỗ mũi ngửi một
cái, híp lại cặp mắt, mắt phượng hẹp dài lóe lên, môi đỏ thắm giương
lên.
“Ngươi là của ta, đừng nghĩ trốn. . . . . .”
Bóng đêm lạnh như băng như nước, đây là ngày thứ ba bọn họ ở trong rừng ngủ
yên, thiếu nữ trong ngực đã sớm ngủ say, chân mày cũng không yên ổn vặn
lên, Tiêu Thanh Hàn buộc chặt cánh tay đem nàng ôm chặt hơn, nàng cũng
phát hiện có chỗ không đúng .
Càng đi về phía trước, cảm giác bất an càng mãnh liệt.
Vân Tâm Nhược ngủ đang mơ màng, đột nhiên trái tim cấp tốc nhảy lên một
trận. Nàng mở ra hai tròng mắt, tay vuốt ngực.”Thế nào?” Tiêu Thanh Hàn
cúi đầu hỏi thiếu nữ trong ngực , nàng thế nào? Làm sao sẽ lộ ra loại vẻ mặt này, thật giống như sợ hãi.
Tròng mắt đen mới vừa
thoáng qua nghi hoặc, trong không khí thoáng qua mùi dị thường, sau đó
vẻ mặt của hắn trong nháy mắt thay đổi lãnh liệt . Ngẩng đầu nhìn hướng
bốn phía, chỉ thấy bốn phía an tĩnh quỷ dị, trong bóng tối đột nhiên
xuất hiện một đôi mắt xanh biếc .
Ánh sáng màu xanh biếc , nguy hiểm tràn đầy nồng đậm mùi máu tươi. .
Sói. . . . . .
Là bầy sói.
Nhìn cách đó không xa những ánh sáng màu xanh biếc kia, Vân Tâm Nhược tựa
thật chặt vào trước người Tiêu Thanh Hàn, tại sao có thể có nhiều sói
như vậy .
Kéo Vân Tâm Nhược, Tiêu Thanh Hàn đem nàng đặt phía sau
mình, bạch y như tuyết, trong trẻo nhưng trơ trụi, lúc này có chút cảm
giác lạnh như băng . Tay của hắn đặt ở bên hông, đột nhiên vừa kéo,
trong tay là một thanh nhuyễn kiếm, lay động mấy cái, thân kiếm dưới ánh lửa , vẽ lên một mảnh ảnh sáng lạnh lùng .
Ánh lửa tiếp
tục thiêu đốt, bởi vì lửa, nên bầy sói cũng không dám đến gần bọn họ,
cho đến nửa ngày, có mấy con bất an đi lại, từ từ di chuyển, một con hai con ba con, từ từ càng ngày càng đến gần bọn họ.
“Nhược, ở chỗ này, không nên cử động.” Tiêu Thanh Hàn quay đầu lại chăm chú
nhìn Vân Tâm Nhược, giọng nói trầm ngưng phân phó.
“Thanh. . . . . .” chữ Hàn còn không kịp mở miệng, Tiêu Thanh Hàn phi thân xông vào bầy sói, bạch y ở trong bóng đêm chợt sang trái sang phải, chợt
sang đông sang tây. Vân Tâm Nhược một tay che ngực, một tay che miệng
lại. Ngăn chặn âm thanh muốn phát ra miệng,
Nàng biết lúc này không nên mở miệng, chỉ sợ vừa mở miệng sẽ để cho hắn phân tâm.
Dã thú tiếng rên rỉ không ngừng truyền đến, mỗi một âm thanh cũng giày vò
lòng của nàng, trên đất càng ngày càng nhiều thi thể sói. Tiêu Thanh Hàn múa nhuyễn kiếm trong tay, mỗi một lần ra tay chính là một sinh mạng
con sói, từ trước đến nay hắn không thích sát sinh, nhưng lúc này, lại
không nghĩ nhiều được như thế.
Trên bạch y lây dính không ít vết máu của sói.
Trong không khí toàn bộ là mùi máu tanh.