Trong Lưu đinh lâu, Tiêu Thanh hàn lẳng lặng nằm trên giường, không
nhúc nhích, chẳng qua là so với ngày trước, bây giờ màu da hắn hồng hào, không còn tái nhợt nữa, tiếng hít thở nhàn nhạt không ngừng vang lên,
đều đều có lực, khiến cô gái ngồi ở bên giường có chút bất an.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn hắn gần đến thế,
Mặt của nàng như ánh bình minh, gò má ửng hồng, trong mắt đẹp xuân
sắc một mảnh, tựa như tình, như yêu, tựa như thẹn thùng, tựa như mị
hoặc, không ai biết nàng yêu nam tử này đến cỡ nào, hiện tại, rốt cuộc
hắn sắp thuộc về nàng. Thật rất giống như nằm mơ. Giấc mơ rất xinh đẹp.
Hoàng thượng nói sau khi hắn tỉnh lại, sẽ yêu cô gái đầu tiên hắn
nhìn thấy, như vậy khi hắn mở mắt ra, hắn sẽ hoàn toàn thuộc về nàng. Mà nàng lấy thân phận chủ nhân phách nguyệt gả cho hắn. Nam tử nàng yêu
nhất là đệ nhất quốc sư Tiêu Thanh Hàn.
Mà ngày sau, nàng sẽ là phu nhân của vị quốc sư tôn quý này, hắn sẽ
yêu nàng, sẽ cưng chiều nàng, sẽ hôn nàng, hắn sẽ làm chuyện vợ chồng
thân mật, nghĩ tới đây, mặt của nàng càng ửng hồng. Tại sao nàng lại
nghĩ tới những thứ này, quả thực là mắc cỡ quá đi.
Nâng khuôn mặt lên, ngón tay nàng đột nhiên cứng đờ, chỉ thấy nam tử trên giường đã sớm mở hai mắt ra, tròng mắt trong trẻo lạnh lùng một
mảnh, không thấy bất kỳ tâm tình gì. Từ từ, trên mặt của hắn bắt đầu
lạnh lùng. Làm người ta không rét mà run.
Giọng nói âm hàn vang lên, “Sao ngươi lại ở chỗ này, vân thiển y?”
Vân thiển y cả kinh, chỉ cảm thấy một hồi lạnh như băng từ từ thấm đến xương tủy.
Lạnh quá. . . . . . Nàng rụt đầu một cái, không dám nhìn cặp mắt trong trẻo lạnh lùng kia nữa.
Chuyện gì xảy ra vậy, không phải nói sau khi quốc sư tỉnh lại sẽ yêu nữ tử hắn nhìn đầu tiênsao? Tại sao có thể như vậy, trong mắt của hắn
căn bản không có ánh mắt của tình yêu, mà nàng, thấy là trên mặt hắn
lạnh như băng.
Nàng bị lừa, hoàng thượng cũng bị lừa, tất cả bọn họ đều bị tên yêu nghiệt áo đỏ kia lừa.
Thuốc kia, là giả.
“Đi ra ngoài.” Nam tử không để nàng suy nghĩ nhiều, hừ lạnh một
tiếng, cặp mắt trong trẻo lạnh lùng như mặt nước, in bóng nữ tử buồn
cười cùng hèn mọn trước mặt.
“Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Vân thiển y đứng lên, nhìn quốc sư,
nhấc váy rời đi. Hiện tại nàng ngay cả nói cũng không nên, nàng bị cặp
mắt kia của quốc sư dọa sợ.
Hi vọng trôi qua, còn lại là thất vọng, bây giờ nàng hoàn toàn cảm nhận được.
Cái gì gọi là từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục.
Tiêu Thanh hàn mắt thấy vân thiển rời đi, mới vén chăn lên, mang
giày, mặc áo, từ trước đến giờ hắn đều tự mình làm mọi việc. Những
chuyện này không cần nhờ ai giúp đỡ.
Đột nhiên, bàn tay hắn vỗ trán, có thứ gì đó lướt qua, nhưng không cách nào bắt được.
Tựa hồ, hắn mất đi thứ rất quan trọng, rốt cuộc là cái gì?
Mà lúc này bên trong gian phòng cách vách, minh phong, lê hân, còn
có Tiêu cẩn du đứng ở một vị trí của mình. Trong không khí mang theo an
tĩnh đến quỷ dị.
Khuôn mặt Lê hân rõ ràng bao phủ một tầng sương lạnh, hắn nhắm mắt,
khóe môi mân thật chặt, áo đen ôm lấy thân thể cao lớn, không nói lời
nào.